TRỌNG SINH CHI LUYẾN SƯ TƯ ĐỒ - Chương 39: 39 Ván Cược Bất Tín
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI LUYẾN SƯ TƯ ĐỒ
- Chương 39: 39 Ván Cược Bất Tín
Không lâu, một môn nhân của Cao Lăng La Thị bước lên trung đài.
Dù sao năm nay chủ đại diện tổ chức cũng là họ, người chủ trì là đệ tử của Cao Lăng La Thị cũng không có gì là lạ cả
Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần, nghe tuyên đọc thủ tục đại hội
Nghe qua, ai ai cũng đã hiểu được cách thức tham hội của năm nay.
Đại hội kéo dài hai ngày một đêm
Sau khi các đệ tử tiến vào cốc, sẽ khởi động kết giới, bao hàm lại toàn bộ địa cốc Tiên Minh Quan
Trong vòng hai ngày một đêm này, toàn bộ người tham dự tiến vào Tiên Minh Quan sẽ bị ngăn cách liên hệ với bên ngoài kết giới
Họ không thể biết được tình hình ngoài kết giới, còn những người xem cuộc chiến lại có thể thông qua những con linh ưng sớm đã được bố trí, bay lượn tự do trên bầu trời sơn cốc mà biết hết nội tình bên trong
Trong cốc đã được an trí hơn trăm loại ma vật, yêu quái.
Tổng số gần năm nghìn
Mỗi một ma vật hay yêu quái bắt được, có thể lấy được một niệm châu đã được phong ấn trên người chúng
Ma vật và yêu quái ở các cấp bậc khác nhau, linh khí ẩn chứa trong niệm châu cũng khác nhau
Những niệm châu đều được phân thành những màu sắc khác nhau để phân cấp
Màu càng tối thì ma vật hay yêu quái sẽ ở cấp bậc càng cao và ngược lại
Tên thắt lưng mọi người dưới đài lập tức đồng loạt lớ sáng lên, bỗng hiện lên một mảnh ngọc lớn, màu sắc của ngọc lại dựa màu màu cờ cả giáo phái trên người họ.
Của Kim Quang Mạc Thị là màu bạch lam, Cao Lăng La Thị và vàng ánh kim, Huyễn Chu Cao Thị là màu bạch xám còn Minh Hy Liễu Thị thì là màu tím sen cùng các môn phái khác đồng loạt đều mà màu sắc riêng biệt.
Xem ra thật là có chút hoành tráng
Những mảnh ngọc này chính là để chứa nhưng niệm châu mà chúng đệ tử thu thập được
Lấy được niệm châu xong, mảnh ngọc nhỏ này sẽ có thể thu niệm châu vào trong, sau đó khắc lên một vạch, vạch này sẽ dựa vào màu sắc của niệm châu cũng là bậc cấp của ma vaahtbhay yêu quái đã hạ được.
Và cuối cùng, thành tích của họ sẽ được tự động sắp xếp thứ hạng dựa trên điều này
Bảng xếp hạng nằm ở đài cao đối diện.
Tuy nói có một tấm, nhưng đương nhiên có tận một trăm cái tên đầu trong tấm bảng đỏ đầu tiên
Thậm chí chỉ có mười cái tên đứng đầu, bởi vì chỉ có mười cái tên đầu bảng mới được nhớ đến, những người thấp hơn đôi khi trong mắt các vị tông chủ thánh chủ thì cũng chỉ là những đệ tử tầm thường
Người chủ trì dứt câu, những đệ tử tham gia đều bước lên vài bước, nhìn vẻ mặt của họ thập phần mong chờ, nhưng cũng đùng sát khí
Đúng là làm những đệ tử mới nhập môn còn bỡ ngỡ liền rụt rè e dè ngay
Lúc này, bên cạnh có vài vị nữ quyến của các chưởng môn khe khẽ nói nhỏ
“Đó là đệ tử huyền môn của Kim Quang Mạc Thị phải không? Trông thật là tuấn lãng!”
“Ban nãy người ta bị chúng ta ném hoa tới như vậy, mà cô còn không biết sao?”
“Đâu có, ta chỉ thấy người này hảo soái anh tuấn nên mới vậy, chứ có biết đó là ai chứ?”
“Cơ mà, bộ bạch y đó thật hợp với y, không kém hơn Cao sư huynh đâu!”
“Cao sư huynh linh lực cao cường, sao có thế lấy ra so được?”
“Sao cô chắc chứ, y mặc y phụ của đệ tử huyền môn thì chắc chắn linh lực tu vi cũng không thua kém ai đâu a!”
Tiêu Vương liếc mắt một cái liền nhìn ra, các nàng đang bàn luận đúng là về hắn, một thân bạch y, thanh dật xuất trần đang đứng trong đám người
Trên thực tế, không riêng các nàng đang lén bàn luận, ngay cả trong số đệ tử tham dự dưới bãi đá, cũng có không ít thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn chăm chú Tiêu Vương mà hai má hơi hơi ửng đỏ
Tuy rằng âm thanh nén cực thấp, nhưng các tu giả đang ngồi đây là nhân vật cỡ nào, ngũ giác không có cái nào không tinh đến cực điểm, nào có chuyện không nghe được?
Mấy vị nữ quyến tuổi quá nhỏ mới không để ý, bị người ta nghe thấy mấy lời riêng tư
Vẫn may tất cả mọi người rất nể tình, ai cũng làm bộ như không có nghe thấy, không dời ánh mắt.
Suy cho cùng ở đây cũng có không ít những người lắm lời, cũng muốn bàn luận đôi chút
Họ lại thấy y phục của đối phương, dường như cũng đã rõ người là đệ tử của ai, cũng không dám hó hé lắm lời nữa
Còn Tiêu Vương, đương nhiên những lời của những vị nữ quyến đó, lại lặng lẽ bước đến gần họ
Tiêu Vương bước đến, còn không quên cười xã giao một cái rồi mới nhìn họ
“Các vị sư tỷ không phiền cho đệ hỏi một chút chứ?”
Những nữ quyến đó thấy người ta bước đến, còn cười với mình liền cuống cuồng trong lòng lên
“Không phiền không phiền, đệ cứ hỏi đi, bọn tỷ sẽ trả lời đệ!”
Tiêu Vương được sự đồng ý của những nữ quyến ấy, bèn lên tiếng hỏi
“Đệ muốn hỏi về vị Cao sư huynh mà các tỷ nhắc đến, có phải là Cao Ưu sư huynh của Huyễn Chu Cao Thị?”
Nghe hắn hỏi, các nữ quyến ấy bèn gật đầu, còn có một nữ quyến bèn nói thêm
“Thật ra Cao sư huynh ở đây là bọn tỷ nói đến hai người lận! Một là Cao Ưu, hai là Cao Viễn!”
“Cao Viễn?” – Tiêu Vương
“Đó là huynh trưởng của Cao Ưu sư huynh đấy! Đã hai năm liền Cao Viễn sư huynh đứng ở hạng hai, còn Cao Ưu sư huynh ở hạng tư đấy!”
“Thế người ở đầu bảng và hạng ba và ai? Hai người họ mạnh lắm sao?” – Tiêu Vương
Nghe câu hỏi này của Tiêu Vương, những nữ quyến đó đột nhiên nhìn nhau, vẻ mặt như thể cho rằng hắn nói đùa ấy
“À, đệ hẳn là mới nhập môn cũng như lần đầu đến Đại hội Tiên Minh nên không rõ, chứ vốn dĩ hai người mà đệ hỏi đều là đệ tử của Kim Quang Mạc Thị cơ mà!”
Trước lời này, có chút ngớ người, đằng nào thì vốn dĩ hắn cũng nào có được nói trước đâu mà biết
“Nhiều năm nay, mười cái tên đứng đầu đều là đệ tử của Tứ đại giáo phái, nhưng Kim Quang Mạc Thị cũng đã chiếm lĩnh hết bốn cái tên trong số mười người rồi còn đâu!”
Một nữ quyến bên cạnh về đưa cho Tiêu Vương một bảng khắc tự danh, rồi nhẹ nhàng nói
“Bởi vì Đại hội Tiên Minh năm trước là do Minh Hy Liễu Thị bọn ta chu trình, nên tỷ là người chủ trì! Bảng tên của người mười đứng đầu năm trước tỷ vẫn còn giữ, đệ xem đi!”
Tiêu Vương cúi đầu đa tạ nhận lấy, bảng khắc tự danh bằng gỗ này vừa nặng vừa chắc, có vẻ giống với loại gỗ Tạ Cương mà trước đây ở Kim Quang Mạc Thị dùng làm kiếm cho chúng đệ tử tập đây mà
Tiêu Vương xem qua mười cái tên đi đầu, đều ngỡ ngàng không ít, trong đây cũng có những cái tên hắn đã biết qua, nhưng chưa thật sự trực tiếp tuyên đấu, vậy mà không ngờ thực sự lại không hề xem nhẹ được
Mười cái tên lần lượt đều được điểm qua như sau
Kim Quang Mạc Thị – Mạc Lang
Huyễn Chu Cao Thị – Cao Viễn
Kim Quang Mạc Thị – Trương Trác Tử
Huyễn Chu Cao Thị – Cao Ưu
Cao Lăng La Thị – La Thanh
Kim Quang Mạc Thị – Lý Như Lan
Kim Quang Mạc Thị – Tôn Tự
Minh Hy Liễu Thị – Liễu Miên Miên
Minh Hy Liễu Thị – Lưu Ly
Cao Lăng La Thị – La Di
Thực sự là có sáu cái tên trong số mười người này mà hắn đã gặp qua rồi, nhưng lần tiếp xúc đó hắn vốn không nghĩ đến thực lực của họ cao đến thế
Quả thật nhìn bên ngoài khó đánh giá được bên trong, người càng mạnh thì vẻ ngoài càng khó lường mà
Tiêu Vương sau khi xem xong bèn trả lại cho vị nữ quyến kia rồi cáo từ lui về một phía.
Một nữ quyến bèn thở dài
“Ta nghe bảo năm nay Mạc sư huynh sẽ không tham gia đại hội Tiên Minh năm nay đâu!”
“Thật á, huynh ấy đứng đầu bảng hai năm liền cơ mà!”
“Ta nghe nói Mị Tôn thánh chủ năm nay đổi tên của huynh ấy, thay cho một tiểu nha đầu mới nhập môn đó!”
“Không biết tiểu nha đầu đó làm được trò gì nữa, khác gì xem thường huynh ấy đâu chứ! Mị Tôn thánh chủ đúng là thiên vị với nữ đệ tử mà!”
Tiêu Vương vốn dĩ đã đứng một phía khác, nghe những vị nữ quyến ấy xì xào to nhỏ hắn một nhiên bèn bước đến họ, biểu lộ của họ lập tức thay đổi, vui vẻ nhìn hắn
“Đệ còn có gì muốn hỏi các tỷ sao?”
Tiêu Vương lần này trên mặt ý cười hoàn toàn không có, hắn nhìn họ, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn không hài lòng
“Tiểu nha đầu mà các tỷ nói, chính là tỷ tỷ của đệ ấy!”
Dứt lời, Tiêu Vương liền dứt khoát bỏ đi.
Để lại những vị nữ quyến khi không khỏi luyến tiếc thì tội vạ miệng của mình
“Cô đấy, nói nhiều quá làm chi!”
“Đệ ấy giận mất rồi, ta còn định làm thân cơ mà!”
“Giờ thì hết cơ hội mất rồi!”
Tiêu Vương đi sang phía Lam Tuyên Cơ đang đứng cùng Mị Tôn thánh chủ, thấy hắn nàng bèn bước đến ngỏ lời trêu hắn
“Sao nào hảo đệ đệ của tỷ, hôm nay đã thu về bao nhiêu mỹ nhân nữa đây?”
Tiêu Vương lần này chỉ biết lắc đầu ngao ngán, khẽ vỗ vai nàng rồi cười ẩn ý nói
“Giờ đệ mới nhận ra, hình như tất cả nữ nhân trên đời đều không ưa tỷ đâu!”
Lời này lập tức dập tắt điệu cười trên môi của Lam Tuyên Cơ, nàng nhìn Tiêu Vương với ánh nhìn đầy bất mãn
“Đệ có muốn bị véo tai giữa chốn thanh thiên bạch nhật trước bao con mắt ở đây không?”
Nghe xong, Tiêu Vương lập tức đưa tay bịt lấy hai bên tai mình lại mà bảo vệ đôi tai này
Sau một nén hương, dưới đài cao, người chủ trì rất sung khí thông báo để các tân tú đồng thanh tuyên thệ xong, liền chính thức bắt đầu vào cuộc
Do nhân số đông, nên phải phân ra nhiều cửa vào khác nhau, trách loạn môn phái, các nhóm đi đầu lần lượt là các đệ tử chính môn của các phái, tiếp đó mới là các đệ tử chính môn cùng những người còn lại ở hàng cuối
Năm nay, vị trí đứng của các đệ tử huyền môn của các phái lại có thêm một vị trí, nơi đó đương nhiên là vị trí của Tiêu Vương đứng rồi
Các chưởng môn đều đang kêu thầm trong lòng sao chưa từng nghe qua cái tên Tiêu Vương này, chỉ có thể dựa vào y phục trên người hắn là huyền môn đệ tử mới nhận ra
Kỳ thật không thể trách họ, tính tình của Tiêu Vương có hơi khiêm tốn hạ mình, lại không muốn kể công
Luôn làm xong nhiệm vụ thì lặng lẽ đi một vòng xuống thành, tự thưởng cho mình một xiên hồ lô rồi rời đi, thanh danh không bao giờ đi lên, làm gì có mấy ai nhớ rõ
Các tân tú tham dự căng thẳng vạn phần, từng nhóm tiến vào mà bước chân vào phạm vi của Tiên Minh Quan, bắt đầu hành trình
Trên đài cao, các tiền bối sớm công thành danh toại lại vẫn ung dung, luận bàn quan sát tình hình thông qua hơn trăm chú linh ưng bên trong kết giới
Linh ưng có những môn sinh chuyên môn khống chế, thực tế thì chúng hoàn toàn không giống với nhưng con chim bình thường nào cả
Mắt chúng tựa như tinh thạch, lúc bay lượn có thể thu hết tất cả người và cảnh phía dưới vào mắt, chiếu lên trên gương tinh thạch nhiều mặt trước đài cao
Tiên Minh Quan khi trận chưa đầy một khắc, các chưởng môn đã lập tức luận bàn cùng nhau đặt cược người đầu bảng
Bàn luận phúc chốc đã chất mấy túi lớn toàn linh châu cho một cái tên duy nhất, Cao Viễn
Mị Tôn thánh chủ một mình lặng lẽ đặt cho nữ đệ tử Lam Tuyên Cơ của mình nhưng dường như vẻ mặt cam chịu ấy đã đủ thấu rồi
“Hai năm liền ta đều cược thắng, năm nay ta lại có cảm giác sẽ thua một cách thảm hại rồi!”
Nói ra cũng thật đau lòng quá đi, các chưởng môn khác cũng mấy phần đồng cảm với Mị Tôn thánh chủ
Mạc Lang thân thủ cao cường, cả hai năm ở Đại hội Tiên Minh nằm ở vị trí đầu bảng, vì năm nay y không tham gia
Thế nên toàn bộ đều đặt cược cho cái tên xếp sau y chính là Cao Viễn, người có khả năng cao sẽ đầu bảng năm nay
Các chưởng môn khác cũng có vài người không chỉ đặt cho một đệ tử duy nhất, suy cho cùng họ phần lớn vẫn là đặt cho đệ tử của mình với sự tin tưởng vô đối
Chỉ riêng Mị Tôn thánh chủ thật sự đối với nữ đệ tử kia của mình thật sự là muốn tin cũng không dám tin
Mạc Lang đứng cạnh hiển nhiên cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, y tuy vậy mà vẫn đặt linh châu vào tên của nàng ấy, thôi thì đành thầm mong thôi chứ biết sau giờ
“Quả nhiên không sai, Cao Viễn đã dẫn đầu rồi!”
Chưởng môn của Huyễn Chu Cao Thị vẻ mặt đầy niềm tự hào nhìn lên bảng vàng
Phía trên bảng vàng, mười cái tên đầu đều là chữ vàng lấp lánh.
Lúc này cái tên đầu tiên đã biến thành hai chữ “Cao Viễn” ánh bạc rực rỡ chỉ trong vòng chưa qua nửa canh giờ
Ngay cả cái tên thứ hai là “Cao Ưu” theo sát sau đó, vẫn là màu ánh bạc của Huyễn Chu Cao Thị
Các vị chưởng môn thầm nhũ, năm nay người đầu bảng của Kim Quang Mạc Thị không tham gia, xem ra đứng đầu năm nay sẽ là Huyễn Chu Cao Thị rồi
Nghĩ một lúc lâu, các chưởng môn kia không có việc gì làm, bèn nghĩ sang một cái tên ban nãy lo nghĩ đến – Tiêu Vương
Thân là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên, nhưng xem ra có vẻ im im lặng lặng quá rồi
Bọn họ đồng loạt tìm tên xem, kết quả lại thấy cái tên “Tiêu Vương” đang đứng giữa bảng.
Thứ hạng lại thấp hơn rất nhiều người, thậm chí còn dưới cả con số năm mươi
Thân là một đệ tử huyền môn, lại còn là của một giáo phái hùng mạnh như Kim Quang Mạc Thị, lý nào thực lực lại kém đến thế
Nhưng ít ra thì cũng không ai có vẻ mặt thê thảm hơn Mị Tôn thánh chủ ngay lúc này.
Mấy năm trời đặt đâu thắng đó, vậy mà bây giờ lại thảm hại không ai bằng
Nhìn sang Luân Ninh thánh chủ, gã vẫn đang cười hài lòng.
Mặc dù cái tên “Triệu Lẫm” bị bỏ khá xa, thấp hơn cả Tiêu Vương
Nhưng ít ra còn có tên trên bảng vàng trong số một năm cái tên đi đầu còn có tên.
Còn Mị Tôn thánh chủ thì đang bất lực tìm kiếm cái tên “Lam Tuyên Cơ”, tên của nữ đệ tử mình trong vô vọng
Con nha đầu này, làm cái gì mà không chút tâm hơi vậy hả?
Mị Tôn thánh chủ bức bối vô cùng, không màn bọn họ đang xem hai huynh đệ này họ Cao kia, liền chuyển hình ảnh của gương tinh thạch
Cuối cùng tìm được một gương mặt, chiếu rọi ra tình hình bên kia của Lam Tuyên Cơ giờ phút này
Có điều, nàng không đi một mình
Đại đa số mọi người đều hành động một mình, lần này tổng thể lại là ba người
Khỏi nói tiếp cũng biết, ba tỷ đệ nhà này vốn dĩ không tách nhau ra được mà
Hình ảnh rọi đến chính là có cả nàng ta, Tiêu Vương và Triệu Lẫm đi cùng nhau
Cả ba đang chạy bước nhỏ vào trong rừng rậm, lưng đeo trường kiếm, trên người không nhiễm một hạt bụi, không thấy chút gì mệt mỏi
Mắt sáng như sao, giống như có thể thẳng tắp xuyên thấu gương tinh thạch
Nhưng điều khiến Mị Tôn thánh chủ bức bối hơn là, Lam Tuyên Cơ đứng ở giữa được hai đệ đệ chắn lại.
Nhưng cả hai trên bội ngọc ít nhất đều đã khắc được vài vạch, chỉ mỗi của Lam Tuyên Cơ là trống trơn
“Ta muốn khóc quá Mạc Lang à!”
“Sư phụ, người tin muội ấy đi, muội ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng mà!” – Mạc Lang đoán lấy Mị Tôn thánh chủ đang muốn gục ngã kia
“Vậy thì con tự đi tin nó đi, ta không tin tiếp nổi con nha đầu có nữa rồi! Ngoài ăn ra nó làm được gì vậy chứ?”
Mị Tôn thánh chủ hoàn toàn suy sụp, nhìn đệ tử của người ta rồi nhìn lại đệ tử của mình, xem có tức chết hay không chứ
Còn cả ba bên này, đi được một đoạn dài.
Lam Tuyên Cơ đột nhiên lên tiếng
“Hai đệ đệ, nhích qua một chút được không?”
“Không được! Nhỡ có ma vật xuất hiện thì tỷ bị thương mất!” – Tiêu Vương lập tức lắc đầu
“Chỗ này toàn cây và cây, yêu quái rất dễ ẩn nấp!” – Triệu Lẫm cũng phản bác nàng
Lam Tuyên Cơ bất lực bung quạt gõ đầu cả hai tên nhóc kia
“Đừng nói là yêu quái tấn công, đến thở tỷ cũng sắp ngạt chết mất rồi!”
Lam Tuyên Cơ cận lực đẩy cả hai xa mình một chút, cố gắng hít thở lấy khí trời
“Vì ai đó nói vẫn chưa chuẩn bị cho Đại hội đã bị bắt đi tham gia nên bọn đệ mới phải cẩn thận bảo vệ thế này đấy!” – Triệu Lẫm bất mãn lên tiếng trách nàng
Lam Tuyên Cơ tự mình thấy bản thân đương nhiên đã vướng bận tay chân của hai đệ ấy, cũng không có ý định chứ bám riết thế này
“Đệ lại thấy không sao, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, không thể xem là vướng bận được!”
“Tỷ lại thấy, hai là chúng ta chia nhau ra đi! Không quá năm dặm!”
Dẫu sao thì bọn họ sớm vẫn nên tập quen với việc không thể ở cạnh hai người còn lại thôi
Tuy rằng người ban nãy tỏ ra khó chịu nhất là Triệu Lẫm nhưng giờ có vẻ cậu ta không muốn làm quen với việc tách nhau ra cho lắm
Nhưng kết quả cuối cùng cũng đành chịu, thế là cả ba chọn cách tách nhau ra, mỗi người chia một hướng đi sâu vào địa cốc.