HÀ BẤT NGỘ NHƯ CA - Chương 13: Chương 13
Hà Ngộ Ngộ bước vào trong quan tài đầu tiên, pháp y Lưu cũng đi theo sau, chuẩn bị đem xác chết “người khổng lồ” mang về sở làm xét nghiệm tử thi lần nữa.
“Ngây người làm cái gì đó?” Hà Ngộ Ngộ quay đầu nhìn Nguỵ Mai và Lưu Dương nói.
Lưu Dương đưa tay ra chỉ chỉ về phía sau lưng cô.
Hà Ngộ Ngộ vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông, trên mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc thưa thớt, quần áo mặc trên người giống như mặc trên bộ xương khô, gió đêm thổi đến, cả người như lắc lư.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Người đó mở miệng nói chuyện, giọng nói giống bị cắt rớt dây thanh quản.
Hà Ngộ Ngộ theo bản năng đưa tay ra sau lưng, sờ vào eo, “Chúng tôi là cảnh sát.”
“A.” Miệng của người đó dường như không động đậy, cũng không biết giọng nói từ đâu phát ra, anh ta từ từ đi đến bên cạnh quan tài của Tần Mạt Xá, đưa đầu nhìn vào trong quan tài, nhìn thấy “người khổng lồ” cùng với mùi hôi tanh của xác chết, anh ta dường như chẳng có cảm giác gì.
“Thật an tâm a!” Người đàn ông dùng cánh tay gầy trơ xương chạm vào đôi mắt rỗng của Tần Mạt Xá.
“Đừng động vào, có vi khuẩn.” Pháp y Lưu ngăn cản.
Người đàn ông kia cười hai tiếng “hắc hắc”, sau đó rút tay lại, “Tôi vẫn luôn chờ, cuối cùng cũng đã chờ được người cần tới.”
“Ý anh là sao?” Giọng nói của Hà Ngộ Ngộ bị gió thổi vào trong quan tài của người chết.
“Cô ấy bị móc nhãn cầu.” Người đàn ông hít hít cái mũi, dường như anh ta đã đứng đây rất lâu rồi, toàn thân đều lạnh cứng đờ.
Hà Ngộ Ngộ không ngờ có thể gặp được người chứng kiến Tần Mạt Xá bị móc nhãn cầu, “Anh nói tiếp đi.”
“Là một người đàn ông, dùng tay mà moi nó ra.” Người đàn ông nói, anh ta nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, giọng nói càng yếu dần, “Rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức chết….”
Lời nói cuối anh ta còn chưa nói hết, thì đã ngã trên mặt đất, tay vẫn còn nắm chặt lấy một góc của quan tài.
Pháp y Lưu lập tức làm cấp cứu tạm thời, anh ta sờ mạch đập, quay đầu nói với Hà Ngộ Ngộ, “Đã chết.”
Bọn họ mang thi thể của Tần Mạt Xá, cùng với thi thể của người đàn ông này về sở cảnh sát.
“Lập tức mời Triệu Lộ đến sở cảnh sát.” Hà Ngộ Ngộ ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng, nhìn một viên cảnh sát nói.
Pháp y Lưu vẫn còn đang làm xét nghiệm DNA của người đàn ông vừa rồi, anh ta còn phát hiện thi thể thiếu một quả thận, trong dạ dày không có bất cứ đồ vật nào, có lẽ đã rất lâu rồi chưa ăn chưa uống.
Lúc Hà Ngộ Ngộ đến phòng khám nghiệm thi thể, vừa hay pháp y Lưu vừa cởi bao tay ra.
“Căn cứ vào xương cốt người chết, dự đoán anh ta 40 tuổi, thiếu một quả thận, đã nhiều ngày rồi không ăn uống, trên đầu có vết thương, bước đầu phán đoán là do búa đập vào.” Pháp y Lưu nói.
Hà Ngộ Ngộ nhìn ba thi thể trong phòng khám nghiệm tử thi, vốn dĩ đêm nay là đi tìm thi thể Tần Mạt Xá.
Không nghĩ lại sẽ gặp thêm một người nữa.
“Pháp y Lưu, Tiểu Ngư, kết quả đối chiếu DNA đã có.” Nguỵ Mai lấy ra một xấp ảnh, trên đó là thông tin về người đã chết.
Câu Chính, nam, 43 tuổi.
Người xã T thị trấn B thành phố H.
Đến thành phố C đã 16 năm, không có bất cứ ghi chép xuất nhập cảnh nào, có lẽ trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thành phố C.
Nguỵ Mai chỉ vào người trong ảnh chụp, “Chị xem cái này đi.”
“Tần Mạt Xá?” Hà Ngộ Ngộ cầm tấm ảnh, so sánh với Tần Mạt Xá đã biến thành người khổng lồ mà đối chiếu.
“Đúng là Tần Mạt Xá, hai người này ngày 17 tháng 9 đã xuất hiện cùng nhau ở quảng trường Hoa Hoa.” Nguỵ Mai lại đưa ra một tấm ảnh khác.
“Đây là ngày 17 tháng 10, hai người cùng nhau nắm tay ở đài phun nước thành phố C.”
Hà Ngộ Ngộ cầm lấy tấm ảnh tiếp theo, chẳng lẽ hai người này là tình nhân sao? Nhìn thấy mấy tấm ảnh Nguỵ Mai đưa ra, cô không biết được quan hệ của hai người này là như thế nào.
Những dữ liệu này đều thu thập được từ dữ liệu mạng.
Với sự phát triển khoa học kỹ thuật của quốc gia, về phương diện điều tra thông qua khoa học kỹ thuật ngày càng chuyên nghiệp hơn.
Cho dù bạn đã từng xuất hiện ở đâu, chỉ cần ở nơi có internet phủ sóng, vệ tinh định vị được thì tất cả thông tin đều được truy xuất.
Nhiễm Thành không nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ ông ta không biết?
Lúc Triệu Lộ đến sở cảnh sát, cô ta vẫn trang điểm đậm, mặc một chiếc váy màu bạc và một chiếc túi màu hồng.
“Đã khuya thế này, mời tôi đến đây làm cái gì?” Triệu Lộ ngồi trong phòng thẩm vấn, đối mặt với máy ghi hình và Hà Ngộ Ngộ.
“Cô có quen người này không?” Hà Ngộ Ngộ giơ tấm hình của Tần Mạt Xá lên.
Triệu Lộ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không hổ là nữ vương phim truyền hình.
“Quan hệ bao nuôi sao?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Triệu Lộ vẫn gật đầu.
“Đã bao lâu?” Hà Ngộ Ngộ đặt tấm ảnh Tần Mạt Xá xuống, trên tay cô còn nắm tấm ảnh của Câu Chính.
“Không bao lâu, chỉ vài tháng.” Triệu Lộ lắc lắc đầu tóc uốn của cô.
Hà Ngộ Ngộ lại đưa tấm ảnh Câu Chính lên, “Cô quen biết người này không?”
“Không quen.” Triệu Lộ lắc đầu, từ lúc đến giờ, cô ta không hề biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào khác, nhưng mà thường thường thế này, đủ để nói lên, cô ta đang muốn che giấu điều gì đó.
Từ lúc Triệu Lộ đi vào sở cảnh sát, Hà Ngộ Ngộ đã quan sát cô ta.
“Tần Mạt Xá và cô, không chỉ dừng lại ở quan hệ đó.” Hà Ngộ Ngộ thả tấm ảnh của Câu Chính xuống, lấy cuốn sổ nhỏ của cô ra.
Triệu Lộ khoanh tay trước ngực hỏi, “Cô có ý gì?”
“Ý tôi là cô giết Tần Mạt Xá.” Hà Ngộ Ngộ vẻ loạn xạ trên cuốn sổ, tiếng ngòi bút cọ vào giấy làm cho người nghe có chút bực bội.
“Cô có bằng chứng không?” Triệu Lộ chỉ cười không biểu hiện tức giận.
“Nghe nói nhiều năm trước cô đã bắt đầu bao nuôi các cô gái trẻ đúng không?” Hà Ngộ Ngộ vẫn vẽ trên cuốn sổ, tốc độ ngày càng nhanh hơn, tiếng động cũng lớn hơn.
Triệu Lộ đưa tay đặt trên đầu gối, không ngừng xoa hai tay, “Chỉ là vài tin đồn mà cảnh sát các cô cũng dám lấy ra làm chứng cứ sao?”
“Chúng tôi đã điều tra hết tất cả những cô gái mà cô bao nuôi, bọn họ cũng thừa nhận đã từng được cô bao nuôi.” Hà Ngộ Ngộ dừng tay lại.
“Nếu như thế thì đã sao, cô có thể làm gì tôi?” Đôi lông mi giả của Triệu Lộ khá lớn, dưới ánh đèn rọi xuống giống như một đôi cánh thiêu thân, đem ánh mắt của cô ta giấu trong bóng tối.
“Cái loại này chẳng qua là cô tình nguyện tôi tình nguyện, đúng là tôi không quản được.” Hà Ngộ Ngộ cười cười.
“Tần Mạt Xá, là cô giết đúng không?” Hà Ngộ Ngộ đưa thân người về phía trước, nhỏ giọng hỏi.
Triệu Lộ vẫn bất động như núi, “Tôi nói rồi, nêu cô có bằng chứng thì cứ mang ra, bớt vu khống đi, coi chừng tôi tố cáo cô đó.”
“Bằng chứng sao, sớm muộn rồi cũng sẽ có, cô chờ đó.” Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, đi ra cửa, tay vừa chạm vào khoá cửa, cô nghiêng người nói, “Thi thể, cũng biết nói chuyện.”
Xem xét lại toàn bộ vụ án mạng, hung thủ giết Tần Mạt Xá chính là Nhiễm Lập, tất cả bằng chứng đều chỉ hướng vào Nhiễm Lập, anh ta cũng không hề phản kháng.
Còn có, Dung Dung cũng bị giết chết vô cùng thảm, tất cả bằng chứng đều chỉ hướng về Lưu Đại Ngưu, ông ta cũng đã thú tội, hơn nữa cả hai người thừa nhận có người đứng sau điều khiển.
Bao gồm cả vụ án cha mẹ Tần Mạt Xá bị trói ở trong nhà, kẻ chủ mưu dự đoán hai người này sẽ không chết, xét về vụ án này, kẻ sát nhân mang tính khiêu khích.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Triệu Lộ, cô ta vừa bước vào cửa đã không hài lòng, cô ta cố ý dùng đôi mi giả để che đậy ánh mắt.
Trong phòng thẩm vấn, Hà Ngộ Ngộ cố ý tạo ra tạp âm, nhịp điệu của Triệu Lộ bị gián đoạn, cô ta đặt hai tay lên gối, điều này chứng minh cô ta đang trong trạng thái đứng ngồi không yên.
Triệu Lộ là một diễn viên rất xuất sắc, nhưng diễn thì vẫn là diễn, cho dù có diễn hay đến mức nào cũng sẽ có sai lầm.
Hà Ngộ Ngộ không dám khẳng định Triệu Lộ có bị hung thủ trên web đen thao túng hay không, cũng không biết cô ta có mục đích gì.
Nhưng chân tướng sẽ có một ngày trồi lên mặt nước.
Hà Ngộ Ngộ đã lâu chưa nghỉ ngơi, cô nằm trên sô pha chợp mắt một lát
“Chúng tôi đã đi dò hỏi về chuyện của Câu Chính và Tần Mạt Xá.” A Bổn và A Xương đi vào trong, thấy Hà Ngộ Ngộ nằm ở trên sô pha.
Hà Ngộ Ngộ nheo mắt, ý bảo bọn họ tiếp tục nói.
“Trước đây, Câu Chính đi bán thận ở chợ đen.” A Xương nói, tay bất giác chạm vào eo anh ta, “Là để nuôi dưỡng Tần Mạt Xá.”
“Tần Mạt Xá không biết tiền của Câu Chính từ đâu mà có, trong nhà cô ta gây áp lực cho cô ta.” A Xương nói thêm.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Nhiễm Thành biết không?”
“Ông ta không biết chuyện này, nhưng ông ta nhận được tiền của Tần Mạt Xá trong khoảng thời gian đó, về sau tiền nhận được ngày càng ít.
Nguỵ Mai cũng đã kiểm tra sao kê, sau khi kiểm tra thì xác nhận hoàn toàn khớp với số tiền của Câu Chính.” A Bổn mang mấy đồ vật mới thu thập ra.
“Câu Chính rất yêu Tần Mạt Xá.” Hà Ngộ Ngộ lật xem sao kê.
A Bổn và A Xương cùng nhau gật đầu, “Chúng tôi không chỉ điều tra được cái này, còn đến hỏi người dân trong thôn Hương Sơn.”
“Bọn họ nguyện ý sao?” Hà Ngộ Ngộ hơi ngạc nhiên, không ngờ những người dân ở đó chịu nói.
A Bổn ngồi vào ghế, “Bọn họ nói Câu Chính đã ở lại trong trấn từ khi thi thể của Tần Mạt Xá được mang đến.”
“Còn chuyện khác không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
“Anh ta không ăn không uống, chỉ đứng ở trước quan tài Tần Mạt Xá đợi, bọn họ cũng không biết tại sao quan tài kia lại ở trên con đường nhỏ.
Câu Chính không cho người khác đụng vào, còn thả rất nhiều rắn đe doạ người dân.” A Xương nghĩ nghĩ, đúng là một câu chuyện làm người ta cảm động, bạn gái cũng đã biến thành người khổng lồ mà vẫn không từ bỏ.
Hà Ngộ Ngộ đột nhiên hiểu được hành động dùng tay chạm vào thi thể Tần Mạt Xá, lúc đó anh ta như một cái xác không hồn, chỉ khi chạm vào được cái xác đó mới cảm nhận được sự sống.
Sau khi người mình yêu chết, thì tất cả mọi thứ cũng chết theo, yêu đến mức bán thận, nhưng cũng không thể phủ nhận đây cũng là một loại yêu, nhưng chẳng qua yêu đến mức cực đoan.
“Chắc chắn Câu Chính không chỉ để lại bao nhiêu manh mối này.” Hà Ngộ Ngộ nhắm mắt, nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Câu Chính.
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, lúc Câu Chính ngã xuống, tay anh vẫn nắm chặt lấy quan tài của Tần Mạt Xá!
“Quan tài của Tần Mạt Xá đã mang về sở chưa?” Hà Ngộ Ngộ từ trên sô pha nhảy xuống.
A Bổn lắc đầu, “Vẫn chưa.”
“Nhanh! Mau mang quan tài về đây ngay lập tức, cẩn thận đừng phá hư quan tài.” Hà Ngộ Ngộ cầm lấy áo khoác, nhanh chóng mặc vào, lập tức đi đến phòng khám nghiệm tử thi.
Quả nhiên, tay của Câu Chính vẫn còn động tác nắm chặt quan tài.
Hà Ngộ Ngộ đi qua, cẩn thận kiểm tra tay anh ta, ngoài xương cốt ra thì chẳng có cái gì.
Từ phòng khám nghiệm đi ra, hai mày Hà Ngộ Ngộ cau lại, rốt cuộc Câu Chính còn bí mật gì?
“Cảnh sát Hà, Cô Tống đến.” Một viên cảnh sát đến nói.
Hà Ngộ Ngộ thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, cô soi mình trong cửa sổ, xem thử ăn mặc thế nào, khụ khụ, cảnh sát nhân dân ăn mặc vẫn rất chỉnh tề.
“Sao cô lại đến đây?” Hà Ngộ Ngộ hỏi, chẳng lẽ diễn viên lại nhàn rỗi đến thế sao?
Cô không biết, Tống Như Ca mới kết thúc buổi phóng vấn ở đài truyền hình, chưa kịp thay đồ đã đến đây.
“Tôi nghe nói Triệu Lộ đã đến đây.” Tống Như Ca dựa vào ghế..