ZODIAC HIGH SCHOOL - Chương 37: Truy đuổi
Tối đến…
– Ầuy, tối nay Nhân Mã và Bạch Dương rửa chén nha! _Xử Nữ đứng lên sau khi dùng xong bữa tối.
– Hả? Sao lại là bọn tớ chứ? _Cả Nhân Mã và Bạch Dương đều la lên.
– Có sao đâu, bữa nay tới lượt hai cậu mà! _Xử Nữ uống một ly nước rồi trả lời.
– Sao mà nhanh thế chứ! _Nhân Mã càm ràm.
– Thôi, hai người ở lại dọn dẹp tình cảm hen, bọn này phắn đây! _Sư Tử bái bai chào hai đứa bạn kia.
– Mà thằng Song Tử đâu rồi? _Ma Kết nhìn lại cả đám mới phát hiện ra không có Song Tử.
– Nó ra ngoài từ nãy rồi, chả biết đi đâu… ngoằm… ngoằm… _Kim Ngưu cầm gói bim bim vào phòng khách xem TV.
– Chắc lại đi tán mấy em xinh gái rồi chứ gì! _Thiên Bình phán một câu rồi về phòng, sau đó Sư Tử cũng vào phòng của Thiên Bình mà hổng ai để ý.
– Oáp~ Tự nhiên buồn ngủ quá, tớ về phòng trước đây! _Song Ngư cũng tiến lên lầu.
– Bảo Bảo, mình đi thôi!
Cự Giải tranh thủ kéo Bảo Bình lên lầu, cả Xử Nữ cũng đi chung, coi bộ mấy cô nàng này rất nhiệt tình trong việc giúp Bảo Bình ” trở về là cô gái”, ngay cả giờ nghỉ cũng tận tình như vậy.
*** Phòng Song Ngư****
– Lúc nãy thấy Sư Tử sang phòng của Song Tử và Thiên Bình, Song Tử không có ở đó, chẳng lẽ hai người đó… thật sự…
Song Ngư bỗng thấy có cảm giác đau trong tim mình, khóe mắt bỗng ướt… là cô khóc ư? Vì tên Sư Tử đó? Sư Tử dạo này lạ lắm, ít nói chuyện với cô hơn nhiều, tuy rằng hỉ là cãi qua cãi lại, nhưng như vậy lại vui. Còn bây giờ, có một sự trống trải bao trùm lấy cô. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, thật lòng mà nói, cô thực sự cần cái bản mặt ngáo của Sư Tử, cái điệu bộ ngang ngược của anh, cái ánh mắt khó hiểu mỗi khi anh nhìn thấy cô khóc hay chỉ đơn giản là tiếng nói của anh. Ngẫm lại, đó chẳng phải là những gì mà trước đây cô rất ghét ở tên Sư Tử này sao, sao giờ lại cần nhỉ? Phải mất đi thì mới thấy nó quan trọng thế nào. Sư Tử thì đã có Thiên Bình bên cạnh, chắc là vui vẻ lắm nhỉ? Thiên Bình là một người hiền và nhã nhặn, nếu ở bên cô ấy thì không chừng Sư Tử sẽ được cảm hóa cái tính kiêu căng, bá đạo của mình, như vậy tốt hơn rất nhiều nếu Sư Tử ở cùng cô, vì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhỏ nhen, ương bướng, cố chấp, có khi còn mít ướt nữa. Đau thật, khi Sư Tử dường như đã vụt khỏi tay cô thì cô đau và khi cô đau cô mới biết mình đã có tình cảm với anh. Từ bao giờ? Có lẽ khi anh an ủi và vỗ về khi món quà của mẹ cô không còn nữa… Món quà?
– Chiếc váy đó…
Song Ngư bật mình dậy, chạy tới chiếc tủ, lục tung đồ đạc lên để tìm kiếm món đồ đầy ý nghĩa đó. Chết tiệt, không thấy đâu. Mấy ngày qua cô nghĩ Cự Giải đã xếp lại và cất cho cô rồi, sao kiếm hoài không thấy đâu vậy? Nó đâu rồi… hic hic…
– Cô đang tìm cái này à, cá ngố?
Song Ngư giật mình nhìn ra phía cửa, thấy Sư Tử đang dựa mình vào đó, trên tay có một chiếc hộp chấm bi màu xanh thân quen.
– Sư Tử… đó là…
Cô mở miệng không nổi, trên gương mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, vẫn là ngạc nhiên. Sư Tử bước đến bên Song Ngư, đưa chiếc hộp cho cô:
– Là sợi dây vô hình giữa cô và mẹ cô!
Nhận lấy chiếc hộp, cô mơ hồ mở nắp ra…
– Sư Tử, anh…
Song Ngư tròn mắt nhìn Sư Tử, anh cười, không phải là nụ cười ngông ngông thường ngày mà là một nụ cười ấm áp và chân thành:
– Là chính tay tôi đã sửa nó!
– …
Song Ngư hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe, mà nhìn vào chiếc váy trước mặt, tuy không còn suôn mắt như ban đầu nữa nhưng nó đã không còn rách nát, những đường chỉ tuy thấy rõ nhưng nó đã làm cả chiếc váy gắn chặt với nhau. Không kiềm nổi xúc động và vui mừng, Song Ngư liền ôm lấy Sư Tử:
– Cảm ơn anh, Sư Tử, cảm ơn…
– Không cần cảm ơn… vì tôi không muốn thấy…
– Không muốn thấy con cá ngố cô nước mắt nước mũi tèm lem, mất hình tượng lắm chứ gì? Đó là điều anh sắp nói đúng chứ?
Song Ngư cướp lời Sư Tử, thể nào anh ta cũng nói vậy cho xem, nhưng anh nói gì cũng được, chỉ cần cô nghe thấy cái giọng điệu đó.
– Ngốc!
Sư Tử cốc nhẹ đầu Song Ngư một cái, chẳng để cô nàng kịp ú ớ, anh đã lên tiếng:
– Vì tôi không muốn thấy người con gái tôi thích đau lòng! Đó mới là điều tôi định nói!
– Hả???
Song Ngư bất ngờ, Sư Tử vừa mới nói thích cô, là cô nghe nhầm hay thật sự là vậy? Như biết cái suy nghĩ đang hiện diện trong đầu của Song Ngư, Sư Tử lại lên tiếng:
– Cô bị chậm tiêu hả? Là tôi thích cô, THÍCH CÔ đấy!
Mặt Sư Tử dần chuyển màu khi anh dám bạo gan không những nhắc lại mà còn nhấn mạnh hai từ “thích cô” nữa, sợ rằng cô ta sẽ hét toáng lên và chê anh mà kiêu ngạo khinh khỉnh thì Song Ngư bật lên lời:
– Nhưng còn Thiên Bình?
– Hả? Thiên Bình thì sao? _Sư Tử khó hiểu nhìn Song Ngư.
– Không phải anh và Thiên Bình thích nhau à? Mấy ngày nay thấy hai người cứ như hình với bóng mà? _Song Ngư nhìn Sư Tử bằng đôi mắt ứa nước.
– Vậy cô ghen à? _Sư Tử nhìn Song Ngư cười đểu.
– Ai thèm ghen! Hứ! _Song Ngư đỏ mặt la toáng lên.
– Cô nghĩ một mình tôi sửa chiếc váy này cho cô hả, tất cả là nhờ Thiên Bình dạy tôi đấy, mấy ngày qua là tôi và em ấy lén sửa nó để làm cô bất ngờ đấy, đồ cá ngố! _Sư Tử lại cốc đầu Song Ngư thêm một cái, cười nghênh.
– Là vậy sao? _Song Ngư lại một lần nữa bất ngờ trước câu trả lời của Sư Tử… vậy mà cô lại nghĩ.
– Không vậy chứ là gì, đối với tôi, Bình nhi là em gái, người mà tôi thích, là con cá ngố, ngố ơi là ngố cô đó! _Sư Tử.
– Chỉ là thích thôi à? _Song Ngư nhỏ giọng.
– Hả? _Sư Tử thoáng ngạc nhiên, hình như không nghe rõ câu nói của Song Ngư cho lắm.
– Anh chỉ thích tôi thôi à, không có cảm tình lớn hơn ư? _Song Ngư nhìn Sư Tử bằng ánh mắt lạc lõng.
– Ừ thì yêu đấy, được chưa? _Sư Tử đỏ mặt thốt lên mà không quay mặt nhìn Song Ngư.
– Tôi cũng vậy!
Song Ngư ngả vào lòng Sư Tử, tự nhiên chỉ muốn ôm anh ta thế này. Một cảm giác ấm áp lạ kỳ, như vòng tay mẹ ngày nào. Và vòng tay ấy siết chặt cô vào lòng, đến khi có hương bạc hà nam tính phả vào tai cô:
– Tôi sẽ là bầu trời của cô…
————————–
Devil Bar…
– Đại ca, mọi người đã đến đông đủ ạ! _một tên mặt sẹo bước tới, cung kính trước cái người là đại ca, tên anh ta là Phan Thiên Hạo.
– Không biết lần này đại ca có lệnh gì cho bọn em ạ? _Một tên khác trông côn đồ không kém
– Tụi mày biết Lãnh Thiên Yết, Lý Nhật Vương và Hoàng Sư Tử của Z4 chứ? _Phan Thiên Hạo điềm đạm nhìn hàng trăm người ở phía trước.
– Dạ biết, nhưng sao lại có cả Hoàng Sư Tử của Z4 ạ?
– Vì cậu ta đã biết được mặt của tao và biết chuyện giữa chúng ta và tên Thiên Yết đó!
– Ý đại ca là…
– Ngoài lão đại và lão nhị của Zodiac thì Hoàng Sư Tử của Z4, bọn mày hãy tìm thời cơ để dạy cho nó một bài học!
– Vậy còn những người còn lại trong Z4?
– Phải ạ, nếu tên đó nói cho bọn còn lại nghe thì sao ạ, bọn Z4 đều là bạn thân của nhau hết!
– Những ai liên quan, thì cho lên thớt luôn đi!
– Vâng!
– Đừng để chết người, chỉ cần cảnh cáo tụi nó là được!
– Dạ!
– Còn con bé kia thì sao? Điều tra ra chưa? _Phan Thiên Hạo nhìn sang tên đàn em thân cận kia.
– Dạ, em đã cho điều tra, cô ta là Ân Thiên Bình lớp 11S, em gái của Ân Nhân Mã trong Z4, mới từ Nhật Bản về hồi đầu năm!
– Hmnh… Z4 có nhiều đứa liên quan đến chúng ta nhỉ? _Phan Thiên Hạo cười thú vị.
– Tất cả nghe đây, trong thành phố Zodiac này, kẻ thù của chúng ta chỉ còn băng nhóm của Lãnh Thiên Yết, muốn đứng đầu giới giang hồ thì hãy tìm cách xử lý Lãnh Thiên Yết, Lý Nhật Vương, nếu cần thì xử luôn Hoàng Sư Tử và cả Ân Thiên Bình! Còn Z4, để xem tình hình xem sao, nếu không sẽ gây nhiều phiền phức hơn!
– RÕ! THƯA HẠO CA!!!
Mệnh lệnh được Phan Thiên Hạo giao cho tất cả được hưởng ứng mãnh liệt.
Cách!
Tiếng động của cánh cửa làm Phan Thiên Hạo và cả đám côn đồ chú ý… hình như có người nghe lén?
– Chết tiệt!
Phan Thiên Hạo nắm tay thành nắm đấm khi nhìn mười tên cận vệ ở ngoài đều ngất hết, từng tia máu gằn lên trong mắt hắn, Phan Thiên Hạo lớn tiếng ra lệnh:
– Mau đuổi theo tên đó!
Rầm rập… rầm rập… rầm rập…
Cả đám được nhận lệnh thì dốc hết sức đuổi theo con chuột nhắt vừa rồi, Phan Thiên Hạo vẫn còn tức tối:
– Chắc chắn là tên Lý Nhật Vương đó, hoặc là Lãnh Thiên Yết!
———————————————————————————-
Brừm… Brừm… Brừm…
Vèo~~~~
Song Tử leo lên xe motor rồi phóng với tốc độ kinh hoàng, trong đầu vẫn chưa quên những gì anh nghe được từ căn phòng kia, chính xác hơn là nó liên quan đến Thiên Yết, Sư Tử, tên Lý Nhật Vương đó, lo lắng hơn nữa là cả Thiên Bình cũng liên quan.
Brừm…
Brừm…
Brừm…
Hàng chục chiếc xe motor, có cả xe ô tô ở đằng sau đang dí theo Song Tử, Song Tử kéo ga tối đa, lách qua những cái ngõ và nhiều chướng ngại vật một cách ngoạn mục, cả đám đằng sau cũng không kém, nhưng có vài xe bị lật do tay nghề còn kém, anh cười khẩy, tệ hại thế sao? Bọn chúng hết rượt theo Song Tử từ các ngõ ngách trống vắng cho tới nơi tấp lập ở đường quốc lộ. Do quá đông người nên bọn chúng đã bị cản không ít, còn Song Tử thì vẫn lách qua một cách dễ dàng. Thật là ngạc nhiên, Song Tử đã học lái motor từ khi nào mà chuyên nghiệp quá vậy? Vẫn còn năm, sáu chiếc motor và hai chiếc ô tô đang đuổi theo Song Tử đến khu nhà bỏ hoang. Thấy đã quá xa so với nơi có người ở, bọn người của Phan Thiên Hạo liền rút súng ra, nã đạn về đằng trước – nơi chiếc motor đen kia đang lượn qua những cái cột nhà to sừng sững.
Pằng! Pằng! pằng! Pằng! Pằng!
Nghe thấy tiếng súng và hàng ngàn viên đạn bị hụt xung quanh mình, Song Tử toát mồ hôi.
“Không ổn rồi!”
Brừm…….
Kétttt…
– Hửm?
Chợt, một chiếc ô tô màu xanh đen quý phái từ đâu phóng tới ngang hàng với Song Tử.
“Chết tới nơi rồi sao?”
Song Tử đang nghĩ thầm thì kính chắn cửa ô tô mới xuất hiện được kéo xuống, mái tóc xanh dương bay phất phơ xuất hiện:
– Chuyển xe đi!
– Hả?
Song Tử chưa kịp nuốt trôi lời nói của Nhật Vương thì cánh cửa sau của chiếc ô tô mở ra, Lý Nhật Vương đưa tay nhìn đồng hồ:
– Tôi không nhắc lại, 5… 4… 3…
– Ê Ê! khoan đã…
Song Tử quýnh quáng, gì chứ, từ đây mà bay qua đó rồi chui tọt vào cái cửa xe đó, anh đâu phải là siêu nhân với cái áo choàng màu đỏ chứ.
– …2… 1… _Lý Nhật Vương vẫn bình thảnh đếm:
– 0…
BÙM!!
UỲNH!!!
Vừa đếm tới số 0, cả thảy hai chiếc xe hơi và sáu chiếc motor đằng sau nổ uỳnh một trận lớn, làm chiếc xe không người lái của Song Tử cũng bị ảnh hưởng mà văng ra xa.
– Phù~ Này, lần sau có cho nổ thì cũng báo tôi một tiếng chứ, nếu tôi mà không nghe lời anh nhảy vào đây thì có mà lên gặp tổ tiên rồi! _Song Tử thở phào khi nhìn chiếc xe kia bị tan xác mà không có mình.
– Có năm giây mà nói cho cậu thì tới lúc cậu nhảy cũng chẳng kịp! _Lý Nhật Vương phóng xe vun vút nhưng sắc mặt thì lạnh như tờ.
– Dù sao cũng cảm ơn, nhưng sao anh lại xuất hiện đúng lúc vậy? _Song Tử tò mò.
– Gây náo loạn cả thành phố vậy mà không có cảnh sát đuổi theo, cậu nghĩ mình may mắn đến vậy à?
– Chả lẽ là do các anh? _Song Tử nghi ngờ.
– Phải, mấy tên đó chắc bắt hết người của tôi vì tưởng đó là cậu rồi, nhưng tại sao… cậu chạm trán với quân của Phan Thiên Hạo? _Lý Nhật Vương từ từ giảm tốc độ.
– Hắn ta là Phan Thiên Hạo sao? _Song Tử xoa cằm.
– Thiên Yết có biết chuyện này không? _Lý Nhật Vương chuyển chủ đề.
– Không, do hồi sáng tôi tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện, nên lúc nãy đi nghe ngóng, ai ngờ bị phát hiện…
– Bị truy sát tới cùng như vậy, chắc nội dung cuộc nói chuyện đã bị cậu nghe gần hết rồi nhỉ? _Lý Nhật Vương nhìn Song Tử qua kính chiếu hậu mà hỏi.
– Ừm… anh liên lạc với Thiên Yết đi, chuyện đó Thiên Yết cần phải biết! _Sắc mặt Song Tử đanh lại, xem ra Song Tử nghe được chuyện gì nghiêm trọng rồi.
—————————–
– Tôi biết rồi!
Pip!
Cộc! Cộc!
– Gì thế Thiên Yết?
Sư Tử và Song Ngư đang có những giây phút tình cảm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vác bản mặt bị làm phiền ra mở cửa thì thấy Thiên Yết.
– Có chuyện, đi với tớ!
Nói rồi Thiên Yết bước đi không cần chờ câu trả lời của Sư Tử, Sư Tử vội vàng chạy theo, chả hiểu đầu đuôi gì.
.
.
Nhà Lý Nhật Vương…
– Chuyện này…
– Tên đó thật ngày càng to gan, cho cả bọn đàn em bí mật đánh lẻ chúng ta là biết rồi!
– Hèn thật, thích thì ra đánh tay đôi này, bá chủ với chả bá chủ giang hồ, có mà bá chủ chơi hèn thì có!
Sau khi Song Tử kể lại nội dung câu chuyện cho Thiên Yết, Sư Tử và Lý Nhật Vương, cả ba đều có phản ứng, mà bá đạo nhất là Sư Tử, chửi rủa con người ta quá trời. Anh chính là không hề lo lắng hay sợ hãi nhưng…
– Tớ thì không sao nhưng còn… _Sư Tử ngập ngừng.
– Sư Tử thì không nói nhưng bà la sát cũng bị dính dáng tới là sao. _Song Tử chính là muốn hỏi Thiên Yết chuyện này.
– Thật ra, hôm bữa ba tụi mình về trễ là do gặp phải bọn của Phan Thiên Hạo… _Sư Tử nói trước.
– Cái gì, bà la sát cùng hai cậu đã đụng độ với người của hắn ta? _Song Tử chuyển sang hốt hoảng.
– Nhưng Nhật Vương đã bảo vệ và che giấu Thiên