[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 45: Cầu Ban Hôn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC
- Chương 45: Cầu Ban Hôn
Như vậy, có thể đúc kết Ninh tiệp dư đố kị, muốn hãm hại Từ tam tiểu thư, cố tình giá họa cho nàng.
Bất quá, hắn ta tự hạ độc thì không thành công lắm, vậy nên lôi kéo cả Vu hậu vào cuộc.
Gây rối ren hậu cung, tội này khó tha, hắn cứ vậy bị kéo xuống.
Tước hết phẩm hàm, đày vào Sài Phục ty biếm làm thị nhân giặt giũ.
Hoặc cũng có thể, hắn ta cấu kết Vu hậu để kéo Từ Châu Hiền xuống nước.
Chuyện không thành, hắn liền bị đẩy ra làm tốt thí mạng.
Chuyện sẽ kết thúc như vậy sao? Đương nhiên không thể.
Từ Thi Vũ ngồi cạnh Phượng đế, thu thấy ám hiệu của Từ Châu Hiền.
Ả ta đắn đo một lúc mới êm ái nói: “Bệ hạ, thần thiếp đau lòng”.
Nghe mỹ nhân hô đau, Lâm đế liền quay sang, ủng nàng vào lòng, che chở hỏi: “Ái phi làm sao?”.
Từ Thi Vũ nũng nịu nói: “Từ Châu Hiền là muội muội của thiếp, lại bị vu oan suýt chết, thân làm tỷ tỷ như thiếp, làm sao chịu được đây a?”.
Lâm đế nghe xong liền cảm thấy rất thuận tai, lại nói: “Từ tam nha đầu quả thực bị hàm oan.
Nếu không phải có bản lĩnh dám minh oan, hẳn đã để oan sai.
Đúng là quân quý thiên cổ lần đầu mới thấy.
Từ tam nha đầu muốn trẫm bồi thường lại gì đây?”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, chuyện sẽ nhanh kết thúc như vậy sao? Đương nhiên không!
Nàng nhìn bức mành phượng từ đầu chí cuối yên ắng, lại chuyển tầm mắt sang Lâm Duẫn Nhi đang làm tượng.
Tay phải vô thức vuốt vuốt viền áo tay trái.
Nàng vờ hút sâu ngụm khí liền quỳ xuống: “Tiểu nữ bị oan không dám kêu lớn.
Bất quá, tiểu nữ có một thỉnh cầu lớn mật, bệ hạ thứ tội, tiểu nữ mới dám nói!”.
Lâm đế hứng thú nhướn mày, dường như bị Từ Châu Hiền khơi dậy tò mò.
Phất tay liền nói: “Trẫm thứ ngươi vô tội, có gì cứ nói!”.
Từ Châu Hiền chỉ chờ có bao nhiêu đó.
Nàng rõ ràng nói: “Bẩm bệ hạ, hôn ước giữa Trữ quân cùng nhị tỷ tiểu nữ đã có từ nhiều năm.
Bất quá, gần nhất tiểu nữ lại biết nhị tỷ đã có người trong lòng.
Tiểu nữ không muốn thấy thân tỷ phải khó xử, tiểu nữ khẩn cầu bệ hạ ban hôn cho tiểu nữ cùng Trữ quân, sau này dù núi đao biển lửa, tiểu nữ cũng xin được bên cạnh chiếu cố cho điện hạ!!”.
Lời vừa dứt nhất tề sợ ngây người.
Một thứ nữ dám đem trả đồ xử tử đã đủ, nàng ta còn dám cầu ban hôn!! Ban hôn cùng trữ quân?!! Ban hôn với tỷ phu của mình?!! Quả là lớn gan cực điểm!!
Từ cổ chí kim, nào có quân quý nào lớn gan đến như vậy?! Dám trước mặt thánh thượng cầu ban hôn với tỷ phu tương lai?! Đây đúng là lần đầu mới có!! Quá lớn gan, quá bản lĩnh, làm người khiếp sợ, nhưng cũng có ngưỡng mộ!!
Yêu cầu của Từ Châu Hiền quả thật lớn gan cùng quá phận.
Thứ nhất, nàng là quân quý mà không biết rụt rè cầu ái với tước quý.
Thứ hai, người nàng cầu ban hôn lại là tỷ phu tương lai của nàng.
Thứ ba, nàng có đầu óc hay không mà đâm đầu vào một hoàng tước ngu si?
Tất cả đều bị Từ Châu Hiền làm sợ ngây người, không phát ra được âm thanh nào.
Nàng vẫn quỳ ở đó, vóc người tiêm nhược mà quật cường, phảng phất trời có sập xuống nàng vẫn có thể chống đỡ.
Cỗ ngạo khí từ xương tủy nhất thời bộc phát làm quần phương kinh hãi.
Nàng biết nàng đang như đi trên băng mỏng, chiếu tội quá phận nàng hoàn toàn có thể bị lôi xuống chém đầu.
Nhưng là…!nàng tin mình sẽ thành công, canh bạc này nàng nhất định phải thành công!! Như vậy mới có thể trèo lên Đông cung, mới có thể chứng minh với nàng ấy, nàng đủ năng lực!!
Lâm Duẫn Nhi cũng bị Từ Châu Hiền làm chấn kinh, ngắn ngủi liền hồi thần.
Một đôi đồng tử trơn bóng đang nhìn nàng, không rõ Lâm Duẫn Nhi có ảo giác hay không, nàng như nhìn thấy nhu tình trong đó.
Lâm đế nhíu chặt mày, lại không biểu tình quay sang Lâm Duẫn Nhi, âm dương quái khí hỏi: “Duẫn Nhi, ngươi thấy Từ tam nha đầu thế nào?”.
Lâm Duẫn Nhi liền bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, hàm hồ nói: “Tỷ…!tỷ, a, rất tốt…”.
Điều làm nhân tâm kinh hãi tiếp theo chính là Lâm đế cư nhiên đồng ý!! Lâm đế không do dự liền lập chiếu ban hôn!! Lâm đế chấp nhận yêu cầu quá phận của Từ Châu Hiền!!
Từ Thi Vũ đều tròn mắt khó tin.
Mồm mở rộng mà không khép lại được.
Cuối cùng là bị Lâm đế lay tỉnh, gượng gạo đáp: “Hảo a, hảo a, tỷ muội cùng vào cung, thân càng thêm thân!!”.
Quân vô hí ngôn, Lâm đế viết xong chiếu chỉ liền hỏa tốc cho người truyền đến phủ Thừa tướng.
Đại khái sửa lại hôn kì năm xưa của tiên hoàng, cho muội thay tỷ gả vào Đông cung.
Vì Từ Châu Hiền chưa cập kê nên quyết định cứ thành hôn trước, còn viên phòng sẽ để chọn ngày tốt sau.
Từ Châu Hiền thật sâu khấu tạ: “Tạ long ân!!”.
Trong mắt nàng không biến động, bởi nàng đã sớm đoán ra kết quả rồi.
Lâm đế vẫn luôn cố kị thế lực Thừa tướng cùng Thượng thư, mà Từ Thi Hiền lại mang huyết thống cả hai cỗ thế lực này.
Nếu để Từ Thi Hiền gả cho Trữ quân, ai biết bọn họ có cấu kết nhau, lợi dụng Trữ quân ngu ngốc mà lật đổ giang sơn Lâm gia hay không?
Vậy nên một thứ nữ lớn mật như Từ Châu Hiền, ngược lại giúp hắn thuận lý thành chương dỡ bỏ mối nguy này.
Vì nàng là thứ nữ, trong tay không có thế lực, vậy nên sẽ chẳng cần cố kị.
Chiếu chỉ ban ra, lại nhấc lên một hồi sóng gió kinh người.
Nhiều năm về sau, sử quan Đông Yên chép lại: “Từ thị năm xưa to gan lớn mật, từng dám cầu ban hôn, mỗi bước tâm cơ trèo lên hậu vị.
Dù là độc hậu kinh hồn táng đảm của sử sách, nhưng Từ thị cũng khiến nhân gian lưu truyền giai thoại, ngưỡng vọng bản lĩnh hơn người…”.
…!
Từ Châu Hiền cũng không vội rời cung, nàng ở lại bồi Từ Thi Vũ.
Bình thản như thể hôm nay chẳng có biến động gì, như thể người vừa suýt chết không phải nàng, người vừa lớn mật cầu ban hôn cũng không phải nàng.
Tại tẩm cung Lệ phi.
Từ Thi Vũ dùng quạt tròn phe phẩy, như có như không chế nhạo, cao cao tại thượng nói: “Không ngờ ngươi còn có bậc này bản lĩnh, dám cầu ban hôn như vậy mà không chết, mạng ngươi thật sự lớn!”.
Từ Châu Hiền ngồi đối diện, lạnh nhạt nâng chén trà.
Bất quá trà nước ở đây lại pha quá kém, nàng không phẩm được, vậy nên đặt xuống.
Nàng nói: “Lệ phi chê cười, chút trò vặt này đều là nhờ hạ nhân trong viện tử mách bảo cho cả thôi”.
Mặt Từ Thi Vũ tức thì tái xanh, ngữ khí trong bông giấu kim của Từ Châu Hiền lại đang nhắc nhở ả.
Hạ nhân trong viện tử, không phải đang nhắc đến tên chẻ củi đáng chết kia hay sao?
Ả ta dằn mạnh chén trà xuống bàn, nhưng lại không phát tác với Từ Châu Hiền.
Ả biết, vĩnh viễn ả đều bị Từ Châu Hiền nắm trong tay mà sai sử.
Từ Châu Hiền lại rất hài lòng trước bộ dạng này của đối phương.
Nàng phất tay, Bạch Thúy liền tiến đến một bước, từ trong tay áo lấy ra túi hương dâng lên.
Từ Thi Vũ trông thấy túi hương thì có chút kích động, đáy mắt phát sáng.
Ả ta vội nhận lấy túi hương, hít hà nói: “Dù sao ta cũng phải công nhận, túi hương ngươi cho ta lúc nào cũng hiệu quả.
Đốt lên bệ hạ càng si mê, suốt ngày mê luyến chỗ ta.
Phi thường hiệu nghiệm”.
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, nàng cảm giác canh giờ không còn sớm.
Từ tốn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Sắc trời muộn, tiểu nữ xin phép cáo lui”.
Lời là hữu lễ, bất quá Từ Châu Hiền lại không thi lễ.
Cứ vậy từ trên cao nhìn xuống Từ Thi Vũ.
Nội tâm Từ Thi Vũ có chút run rẩy, Từ Châu Hiền cả đời này đều là kẻ thao túng ả.
Lại nghe Từ Châu Hiền nói tiếp: “Lệ phi, người nên nhớ kĩ, trong hoàng cung này người không có chỗ dựa.
Muốn tồn tại chỉ có thể bám víu vào bệ hạ.
Mà muốn bám víu vào bệ hạ, người chỉ có thể nghe theo ta”.
Từ Thi Vũ nghe xong đương nhiên không phục, nhưng không dám phản bác.
Đợi Từ Châu Hiền đi xa mới lầm bầm oán giận gì đó, cuối cùng giấu kĩ túi hương vào vạt áo như vật bảo mệnh.
…!
Ngồi trên xe ngựa rời cung.
Từ Châu Hiền lại kiềm không được mà cười lạnh.
Bài thuốc dưỡng nhan a…!Chính thứ này cũng hại nàng không ít thảm ở đời trước.
Từ Thi Hiền từng dùng cách này để vu hại nàng trước Lâm Hinh Phúc.
Kết quả nàng bị ghẻ lạnh, mà qua bảy ngày ả ta lại “nhân họa đắc phúc” trở nên càng mỹ lệ, Lâm Hinh Phúc càng mê mẩn.
Thật đủ mỉa mai, qua hai đời lại có vài chuyện không dời đổi, tỷ như trò ám hại này, chẳng qua người làm được thay đổi mà thôi.
Bất quá, kết quả đã khác, nàng mới không ngồi yên mặc cho kẻ khác chém giết…!
…!
“Xoảng…” Chén trà bị ném vỡ, vụn sứ văng tung tóe.
Lưu thị một bộ không thể tin, gặn hỏi lại nô tỳ truyền tin: “Ngươi nói sao? Tiện nhân kia không chết còn cầu ban hôn?!! Sao có thể?!!”.
Nô tỳ kia thấy Lưu thị tức giận thì kinh hoảng, quỳ thụp xuống, vội nói: “Bẩm chủ mẫu, thiên chân vạn xác, nô tỳ không dám nửa lời nói bậy!”.
Lưu thị là người cao ngạo, cao ngạo đến không đặt gì vào mắt.
Ả ta làm sao chấp nhận một thứ nữ dám dỡ bỏ hôn kì của nữ nhi ả ta.
Dù cho ả không ưng Trữ quân ngu xuẩn, cũng sẽ không chấp nhận thứ nữ trèo lên đầu.
Thấy nương thân tức giận, Từ Thi Hiền đứng bên cạnh liền khuyên nhủ: “Nương, đây cũng là ý không tồi.
Cứ để tiện nhân kia ngu xuẩn đâm đầu vào lối cụt.
Ả ta nghĩ làm Trữ phi sẽ thành phượng hoàng hay sao? Thật nực cười, hoàng vị làm sao giao cho tên ngốc đây?!”.
Nói đến đây trong mắt Từ Thi Hiền đã điên cuồng.
Ả ta giận vì Từ Châu Hiền chưa chết, nhưng cũng mong chờ tháng ngày sau này Từ Châu Hiền sống không bằng chết.
Chỉ cần đại nghiệp của Thế nữ thành công, giang sơn này sẽ đổi chủ.
Lúc đó dù Từ Châu Hiền là Trữ phi thì thế nào? Cũng chỉ là kiến hôi mà thôi!!
Lưu thị cũng hòa hoãn vài phần.
Ả ta mới không tin tên ngốc sẽ đăng cơ.
Sau khi Thế nữ thành công ổn định giang sơn, nữ nhi ả sẽ là hoàng hậu, đó mới là đúng chỗ.
Còn loại tiện nhân như Từ Châu Hiền, chính là ngu xuẩn đâm đầu tìm chết.
Tiện nhận Từ Châu Hiền nghĩ làm Trữ phi thì có thể làm hậu sao? Nằm mộng!! Chỉ có nữ nhi ả mới có tư cách cao quý đó!!
Bất quá, nội tâm Lưu thị lại có điểm bất an, như thể mọi chuyện sẽ không nghe theo quỹ đạo mà ả tính toán trước…!
…!
Từ Châu Hiền hồi phủ đã là đầu giờ dậu, thiên không ngả sắc mân côi, từng áng mây lững lờ kéo theo vệt nắng cuối trời.
Như thể vô tận.
Thập phần mỹ lệ.
Tại cổng Từ phủ, từ xa đã thấy tứ thiếu gia đứng chờ.
Hẳn là chờ nàng rồi.
Quả nhiên, nàng vừa xuống xe ngựa, hắn liền nói: “Phụ thân muốn gặp ngươi”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, tỏ vẻ đã biết.
Giờ mới muốn gặp nàng sao? Chỉ là nàng không muốn gặp.
Bạch Thúy nhanh nhạy hiểu ý Từ Châu Hiền, tiến lên nói hộ: “Tứ thiếu gia chuyển cáo lại lão gia.
Trữ phi hiện tại mệt mỏi, không tiện vấn an, chuyện gì sáng hôm sau hẳn lại nói”.
Bạch Thúy ngữ khí không biểu lộ tâm tình, chỉ khi tại hai chữ “Trữ phi” lại như có như không nhấn mạnh.
Thành công làm sắc mặt tứ thiếu gia khó coi.
Từ Châu Hiền biết tên tước quý này không nói nhưng vẫn thầm coi thường thân phận con thứ của nàng.
Bất quá, thời thế đã khác, hắn còn chưa làm quan, nàng đã là Trữ phi.
Lý ra gặp nàng nên hành lễ, hắn không làm, Bạch Thúy là đang ý tứ nhắc nhở.
Tứ thiếu gia sắc mặt có điểm khó coi.
Từ Châu Hiền lại không để tâm, từng bước chậm rãi lướt qua hắn tiến vào đại môn.
Mọi thứ đều đã khác, nhất nhật thiên lý, một ngày đi được cả trăm dặm, hẳn là để chỉ Từ Châu Hiền.
Nàng từ một đứa con thứ, may mắn được đón về nhà.
Từng bước một, lấy lòng tổ mẫu, mưu tính chính phòng, nâng đỡ phi tần…!Từng bước một đều làm bệ đỡ cho nàng thành công đoạt quyền lực…!
Vô thanh vô thức, nàng đã nắm trong tay quyền sinh sát làm người người kinh hãi…!
Sắc chiều mân côi thẫm tựa huyết…!
Bước cờ, giai nhân đã khuynh quyền…!
Một thiên mệnh khúc một lần tấu..
Quay đầu há vẫn thấy phượng mâu?…!
…!
Nếu nói có thứ gọi là thời thế, Từ Châu Hiền tin thời thế đang thuận theo ý nàng.
Tin từ Thanh Xương thành truyền đến.
A Bộ chỉ gửi cho nàng một dòng trên phong thư: “Người đã tìm thấy”.
Từ Châu Hiền đem phong thư kia đốt tàn, khóe môi cong thành tiếu ý vô vị.
Hay lắm…!nàng chỉ chờ bao nhiêu đây, phủ Thừa tường cùng phủ Thượng thư…!đã đến lúc chặt đứt hai cỗ thế lực này…!
Lưu thị…!ngày tàn của ngươi đến rồi….