[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 41: Cơ Hội
Lâm Duẫn Nhi cứ nghĩ Từ Châu Hiền ít nhất sẽ hoảng sợ, sẽ quỳ xuống cầu tha mạng, nhưng nàng đã lầm.
Từ Châu Hiền bình thản bước xuống giường, như chẳng có chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, y phục người đã bẩn, nên thay đi thôi”.
Mày phượng khinh lại, Lâm Duẫn Nhi chăm chú nhìn nữ quân quý trước mặt.
Nàng ta vẫn như trước vô vị, thậm chí trong mắt không gợn sóng nào.
Phảng phất kẻ vừa dạo quỷ môn quan không phải nàng ta.
Như thể chuyện sinh mạng bị đe dọa cũng chẳng hệ trọng lắm.
Lâm Duẫn Nhi chống một tay bên cằm, lười biếng nhìn Từ Châu Hiền.
Không ngây ngốc, không ngu xuẩn, còn sót lại chính là khí tràng vương giả.
Nàng lúc này cùng với Trữ quân ngu ngốc trong đồn đãi, cơ hồ là hai kẻ trên trời dưới bể.
Từ Châu Hiền lại làm như không thấy sát khí từ đối phương, nàng quay đi, bưng đến chậu đồng đựng nước ấm, đây là thị nhân chuẩn bị để Lâm Duẫn Nhi thanh tẩy bụi bẩn.
Nàng quy củ nói: “Điện hạ, người nên thay y phục”.
Lâm Duẫn Nhi thật hiếu kì, rõ ràng là một quân quý nhu nhược, bóp một cái liền chết, lấy đâu ra dũng khí bình thản đến như vậy.
Vừa sắp bị bóp chết còn thản nhiên tính đến thay y phục? Nàng phất áo rời giường, chân dài bước một bước đã dừng trước mặt Từ Châu Hiền, nói: “Hầu cô”.
Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng lĩnh lệnh: “Vâng, điện hạ”.
Nói liền làm, Lâm Duẫn Nhi dang hai tay, ưu nhã để Từ Châu Hiền hầu mình thay y phục.
Từ Châu Hiền đặt lại chậu đồng xuống.
Chậm rãi vòng tay tháo thắt lưng của Lâm Duẫn Nhi, tiếu tấu không hề lệch nhịp.
Sắc mặt nàng cũng không một vết rách, không xấu hổ cũng không kinh hãi.
Vì là hầu cận thay y phục, Từ Châu Hiền dựa vào Lâm Duẫn Nhi rất gần, gần đến mức hơi thở đặc hữu của hoàng tước đều tràn đầy lòng ngực nàng.
Tính xâm chiếm là bản chất của tước quý, mà quân quý chính là người đón nhận xâm chiếm, Từ Châu Hiền cảm nhận từng tấc da thịt đều sắp bị bức điên.
Suýt chút nữa là phóng ra tin tức nghênh hợp cùng đối phương.
Tay Châu Hiền rất nhỏ, từng ngón tay lại chỉnh tề vừa phải, theo động tác của nàng mà uyển chuyển như một nhành lê hoa.
Nàng từ tốn tháo ngoại bào của Lâm Duẫn Nhi xuống, rồi lại đến trung y.
Lâm Duẫn Nhi từ trên cao nhìn xuống Từ Châu Hiền, ngữ khí vẫn không độ ấm: “Giờ ngươi có thể nói là ai sai sử ngươi đến được rồi”.
Động tác trên tay Từ Châu Hiền vẫn như cũ êm ái, không hề run rẩy.
Nàng đạm thanh: “Điện hạ, tiểu nữ không do sai sử, cũng không có ý làm hại người.
Tiểu nữ biết được bí mật của người chỉ là cơ may”.
Lâm Duẫn Nhi cong môi, tiếu ý mơ hồ trào phúng.
Nàng đóng kịch mười mấy năm, qua mặt toàn bộ Đông Yên, lý nào một quân quý “may mắn” liền biết được chuyện này.
Có quỷ mới tin lời như vậy!
“Nói thật hay, Từ tam tiểu thư, ngươi cho rằng cô ngu xuẩn thật?”- Lâm Duẫn Nhi cười lạnh nói.
Từ Châu Hiền từ tốn gấp trung y của Lâm Duẫn Nhi lên giá gỗ, đồng thời lấy chế phục hoàng tước khác, nhẹ nhàng vận lại cho đối phương.
Nàng nhẹ giọng: “Điện hạ, tiểu nữ vốn dĩ chỉ là một đứa con thứ, đã có ai làm chỗ dựa mà dám mưu hại người.
Huống hồ…!Tiểu nữ còn muốn hầu cận cho điện hạ lâu dài”.
Lâm Duẫn Nhi dang hai tay để Từ Châu Hiền thuận tiện hầu hạ, nàng gợn khóe môi, tâm tình không dao động, môi mỏng lặp lại: “Hầu cận cô? Lâu dài?”.
Từ Châu Hiền vòng tay qua eo Lâm Duẫn Nhi, thuần thục buộc lại thắt lưng nạm ngọc.
Đồng thời ngước mắt nhìn đối phương, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy.
Nàng mềm mại nói: “Đúng vậy, điện hạ.
Tỷ như hiện tại tiểu nữ có thể hầu người vận y phục, thì sau này còn có thể hầu người nhiều chuyện khác…!chẳng hạn như đăng cơ xưng đế”.
Lâm Duẫn Nhi bị chọc cười, nàng không nặng không nhẹ đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình, ưu nhã sửa sang lại y phục.
Ngữ khí nhiễm ba phần chế nhạo: “Ngươi cho là chuyện xưng đế thiên hạ dễ như đổi y phục?”.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, nàng dùng khăn ấm trong chậu vắt khô, rồi lại thuần thục tiến đến lau vết máu trên má Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi đứng đó hưởng thụ nàng hầu hạ.
“Điện hạ, có rất nhiều chuyện người không thể dùng bộ mặt thanh tỉnh để làm được.
Người không nghĩ, dưỡng một phụ tá thay người làm những chuyện đó hay sao?”- Từ Châu Hiền nhón chân, động tác mềm nhẹ lau mặt cho Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi dường như bị nàng khơi dậy hứng thú, một tay vòng qua eo nàng kéo sát về phía mình.
Tư thái ưu nhã như nho sĩ đang thưởng thức thi văn: “Ngươi muốn đầu quân dưới trướng cô? Chỉ bằng một quân quý nhu nhược như ngươi?”.
Từ Châu Hiền bị chế trụ gọn trong lòng Lâm Duẫn Nhi, phảng phất một con mồi đã sập bẫy dã thú.
Bất quá nàng lại không hoảng sợ gì, còn cười khẽ: “Điện hạ, thế nữ dòm ngó người, phi tần không hợp mắt người, Lâm đế cũng muốn người chết.
Ngươi giả ngốc có thể toàn mạng, nhưng không thể trừ tận gốc đám người này.
Bất quá, nếu bên cạnh có một độc phụ mượn hơi người, thay người giải quyết đám vật cản.
Không phải tốt hơn sao?”.
Lâm Duẫn Nhi nhướn này, xúc cảm trên tay truyền đến rõ ràng, nữ nhân trong lòng nàng mềm mại đến mức không chịu nổi một kích.
Còn muốn công khai khiêu khích nàng? Bất quá, cũng không thể phủ nhận, thủ đoạn của Từ Châu Hiền quả thật hơn người.
Từ Châu Hiền vuốt vuốt cổ áo của Lâm Duẫn Nhi, tri kỉ chỉnh lại kim quang cho đối phương.
Nàng nói: “Điện hạ, tiểu nữ có thể làm người của điện hạ, cũng có thể vì điện hạ làm việc.
Chỉ cần điện hạ cho tiểu nữ cơ hội, tiểu nữ sẽ không làm người thất vọng”.
Lâm Duẫn Nhi hơi cúi đầu, mắt phượng khóa chặt lấy Từ Châu Hiền, ngữ khí trong trẻo mà thanh lãnh: “Ngươi vì cái gì lại muốn tiếp cận cô?”.
Từ Châu Hiền trong mắt chợt lóe hàn quang, nhưng nàng rất nhanh đè xuống.
Chỉ nhàn nhạt hồi đáp: “Tiểu nữ muốn trả thù, Từ gia lẫn Lưu gia đều đã từng hại nương thân tiểu nữ chết oan.
Chỉ có dựa vào người, tiểu nữ mới có thể báo thù bọn họ.
Hơn cả, tiểu nữ cũng chỉ là kẻ mang dã tâm mà thôi, muốn trèo cao bám vào đuôi rồng, không phải một đời vinh hiển hay sao?”
Lời này Châu Hiền là ăn ngay nói thật, bất quá nàng tiếp cận Lâm Duẫn Nhi nhiều lần như vậy còn vì cái nợ của đời trước, chẳng qua nàng không muốn nói ra.
Lâm Duẫn Nhi từ tốn lặp lại: “Phải không? Muốn làm tâm phúc của ta…!Đợi đến khi ngươi trèo lên được Đông cung này đi rồi tính”.
Nói rồi Lâm Duẫn Nhi lần nữa đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình.
Mắt phượng một mảnh lạnh lùng, phất tay liền cho Châu Hiền thối lui.
Từ Châu Hiền trong lòng thở dài, Lâm Duẫn Nhi đã quen sống trong toan tính cùng lợi dụng, nàng ấy sẽ không tin ai thật lòng đối đãi với mình.
Vì vậy, nàng thà nói bản thân có dã tâm cũng không muốn nói rằng có cảm tình.
Trong hoàng cung này, nói cảm tình là vô nghĩa, chỉ duy lợi ích mới tồn tại lâu dài.
Từ Châu Hiền cũng không ở lại, nàng đơn giản chỉnh lại tang phục trên người liền phúc thân thối lui.
Lâm Duẫn Nhi chỉ sâu kín nhìn nàng.
Hôm nay nàng coi như đã đi được một bước cờ lớn, một bước cờ để tiếp cận Lâm Duẫn Nhi.
Tất cả những gì nàng cần làm tiếp chính là chứng minh bản thân đủ năng lực để được nàng ấy chấp nhận.
Muốn lấy được tín nhiệm của nàng ấy, chỉ khi bản thân đủ năng lực sánh vai cùng nàng ấy mới làm được.
Từ Châu Hiền cũng không vội xuất cung, bên ngoài đã có sẵn thái giám bên cung hoàng hậu đứng đợi nàng.
Hắn ta nói, hoàng hậu muốn ban thưởng cho nàng đã có công cứu giá.
Khóe môi Từ Châu Hiền vô thức cười lạnh, ban thưởng? Nàng ngược lại tò mò sẽ được ban thứ gì đây?
Vừa tiến vào tẩm cung, Từ Châu Hiền đã được một đại a đầu dẫn đến một phòng ốc xa xỉ, bên trong treo một bức mành lớn thêu phượng hoàng, nàng ta nhắc nhở nên hành lễ.
Nàng lạnh nhạt nhìn bức mành che ngăn cách kia, hẳn là hoàng hậu ở bên trong rồi.
“Tiểu nữ Từ Châu Hiền thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!”, Từ Châu Hiền quỳ xuống, thần sắc thản nhiên hành lễ.
Sau mành che chẳng có động tĩnh gì, hỏa lô hương khói phiêu lãng.
Từ Châu Hiền chưa được miễn lễ đành tiếp tục quỳ ở đó, bốn bề yên ắng, cả tiếng hô hấp cũng phá lệ rõ ràng.
Nàng biết Vu hậu đang cố tình làm vậy.
Bất quá, nàng vẫn không biểu hiện quá phận, quy củ quỳ ở đó, sóng lưng thẳng tắp như trúc.
Tang bào phủ trên người nàng tiêm nhược, từng vết máu chưa kịp thanh tẩy đọng lại như đào hoa trên tuyết.
Nét mặt nàng không một chút sứt mẻ, che giấu tâm tư vô cùng hoàn mỹ.
Vu hậu đúng là muốn chỉnh Từ Châu Hiền, một lần quỳ thỉnh an này liền bức nàng quỳ cả canh giờ.
Khi hỏa lô hương đều tàn lụi, nàng mới nghe thanh âm từ bức mành truyền ra: “Bản cung hôm nay mệt mỏi, chỉ ban thưởng bao nhiêu đây, Từ tiểu thư có gì dị nghị?”.
Từ Châu Hiền không phải kẻ ngu, nàng đương nhiên biết Vu hậu đang cố tình chỉnh mình.
Chính là vì nàng đã quá thân thiết với Lâm Duẫn Nhi mà bị nữ nhân này chỉnh.
Tư thái không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nàng nói: “Tiểu nữ tạ nương nương ban thưởng”.
Nàng vừa nói xong liền có đại a đầu tiến đến làm thủ thế mời, dáng vẻ chỉ muốn đuổi nàng càng nhanh càng tốt.
Từ Châu Hiền đáy mắt chợt lóe hàn quang rồi mất hút.
Gọi nàng đến đây, bắt nàng quỳ để làm trò tiêu khiển, ả Vu hậu này rất biết cách trấn áp nhuệ khí của người khác.
Bất quá nàng không phải loại xốc nổi như ả ta nghĩ, muốn làm nàng thấy khó mà lui? Đừng hòng.
Lúc Từ Châu Hiền rời cung đã là canh hai, sắc trời u ám, hoàng cung một khoảng đèn đuốc sáng rực.
Tại Cổng Hoàng Môn đã trông thấy một cỗ xe ngựa, nguyên lai là của phủ Thừa tướng cố tình chuẩn bị đón nàng.
Chỉ là không ngờ, lúc đến gần mới nhận ra, người đến đón nàng cư nhiên là Lâm Hinh Phúc.
“Thỉnh an thế nữ”- Từ Châu Hiền không mặn nhạt hành lễ.
Lâm Hinh Phúc gật nhẹ đầu, chững chạc ngồi trên hắc mã, ra hiệu bảo nàng nhanh chóng vào xe ngựa.
Cỗ xe rất nhanh thì khởi hành, Lâm Hinh Phúc ghì dây cương, đi song song cùng buồng xe của Từ Châu Hiền.
Không rõ ý tứ nói: “Lần này tam tiểu thư coi như đã lập công lớn, cứu giá thành công Trữ quân đương triều, thập phần vinh hiển”.
Từ Châu Hiền lẳng lặng ngồi xe ngựa, khăn tang trên đầu vẫn ngay ngắn.
Nàng nghe ra một tia cắn răng trong ngữ khí của Lâm Hinh Phúc, xem ra nàng ta đã rất gấp muốn dọn đường lên ngôi rồi.
Nàng nhàn nhạt đáp: “Thế nữ quá khen, tiểu nữ không dám nhận”.
Lâm Hinh Phúc yên lặng một lúc, lại xốc mành che cửa sổ buồng xe lên, mắt phượng chuyên chú nhìn Từ Châu Hiền: “Hiền nhi không nghĩ nếu Trữ quân chết đi sẽ có lợi nhiều hơn là để nàng ta sống hay sao?”.
Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, nàng chỉ nhìn phía trước, không phân cho Lâm Hinh Phúc ánh mắt.
Như đùa như thật nói: “Thế nữ, ta vốn là thứ nữ, đầu óc ngu muội, không thông tuệ như nhị tỷ.
Vậy nên không hiểu được ý tứ của người”.
Lâm Hinh Phúc chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa dâng lên.
Nàng đã hết lần này đến lần khác ám chỉ rõ như vậy, Từ Châu Hiền lại cố giả ngu không hiểu.
Không cho nàng sắc mặt tốt, ngược lại chiếu cố cho Lâm Duẫn Nhi như vậy.
Dù là tước quý nào, tôn nghiêm cũng bị xâm phạm.
Vậy nên, Lâm Hinh Phúc là bị Từ Châu Hiền chọc giận.
Hung hăng bỏ mành che xuống, Lâm Hinh Phúc kéo dây cương quay ngựa bỏ đi, không theo tiễn Từ Châu Hiền đoạn cuối.
Bất quá, Châu Hiền lại thấy vậy là thanh tịnh, tránh bị tước quý này làm phiền nhiễu.
Lúc Từ Châu Hiền về được Từ phủ đã cuối canh ba, đèn tang trước cửa phủ thấp thoáng.
Từ Khải đợi nàng, chẳng qua thấy nàng chỉ nói một câu: “Về thì tốt” rồi phất áo bỏ đi.
Xem ra Lâm Duẫn Nhi không chết như mong muốn của hắn, hắn liền coi nàng như nguồn căn.
Từ Châu Hiền cũng không để tâm đến chuyện này, ngay từ đầu nàng đã không mong đợi tình thương phụ thân.
Nếu không phải dung mạo nàng giống với tri kỉ năm nào của hắn ta.
Hắn đâu để nàng sống đến giờ này.
Mọi thứ chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Có mỹ lệ nhưng không có thật.
Từ Châu Hiền không đến túc trực linh cữu, cứ vậy quay về viện tử của mình.
Trước cổng Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đã sốt ruột đợi nàng.
Thấy nàng đã về liền thập phần mừng rỡ.
Bất quá, còn chưa để các nàng hỏi câu nào, Từ Châu Hiền đã rơi vào hôn mê.
____________
Có phát hiện lỗi chính tả hay type sai thì cứ comment cho mình nha..