[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 39: Ám Sát
Tang sự của Từ gia nhanh chóng lan khắp triều đình, Lâm đế cũng hỏi vài câu trên triều, biểu hiện an ủi Từ ái khanh một chút.
Quan viên văn võ lại xem đây là cơ hội nịnh bợ lấy lòng, lập tức chuẩn bị lễ vật đến dự tang lễ.
Từ sáng Từ Châu Hiền đã nghe thấy tiếng gõ mõ kéo dài từ đại sảnh đến tiền viện.
Bạch Hạ hầu nàng vận tang phục vào, còn đội cả khăn tang.
Bất quá, sắc mặt Từ Châu Hiền vẫn nhạt nhẽo như thường ngày, nào có chút thương tâm gì của chuyện tổ mẫu vừa quy tiên.
Bạch Thúy từ ngoài tiến vào, mang theo chén cháo còn phả nhiệt khí, nhẹ giọng: “Tiểu thư, tang sự còn dài, người dùng cháo trước tránh nửa đường lại không khỏe”.
Thân thể quân quý vốn nhu nhược, đôi lúc chỉ cần tiết trời thay đổi là đã đổ bệnh.
Huống hồ tang lễ kéo dài đến hai ba ngày, còn phải túc trực bên linh cữu, tiếp đón khách khứa, nhịn đói nhịn khát như vậy, thân thể Châu Hiền làm sao chịu được.
Từ Châu Hiền dường như không quá xem trọng chuyện này, đạm bạc hỏi: “Đại sảnh đã đông đủ?”.
Bạch Thúy thành thật đáp: “Bẩm tiểu thư, khách khứa đã đến đông đúc rồi, bất quá chính phòng Lưu thị vẫn chưa ra đón tiếp”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, chính phòng ngạo mạn đó làm sao dễ dàng lột xuống da mặt được.
Từ phủ ai cũng biết rõ lão phu nhân là do các nàng hại chết, các nàng còn dám ra dự tang, mặt cũng quá dày.
Ngược lại, nếu các nàng không ra dự tang, càng thất lễ với khách khứa.
Đằng nào cũng không phải, thật tò mò lần này Từ Thi Hiền làm sao để giữ gìn hình tượng thánh mẫu đâu.
Vận hảo tang phục, Từ Châu Hiền cho Bạch Hạ cùng Bạch Thúy lui xuống dùng điểm tâm, bản thân thì từ tốn dùng cháo.
A Bộ lại tiến vào, trông thấy nàng đang ăn thì dừng bước, quỳ xuống hành lễ.
“Không cần câu nệ, đứng lên đi”- Từ Châu Hiền thản nhiên nói.
A Bộ lĩnh lệnh, chững chạc đứng dậy, cung kính nói: “Bẩm chủ tử, toàn bộ là thu xếp xong, chỉ chờ động tĩnh bên Thế nữ”.
Từ Châu Hiền đặt lại muỗng sứ vào chén, cháo vẫn chưa vơi quá một nửa.
Nhận được lời của A Bộ, nàng cũng an tâm đôi chút.
Phất tay cho hắn lui liền chuẩn bị đến chính sảnh dự tang.
Dựa trên hiểu biết của nàng về Lâm Hinh Phúc ở đời trước, thì dự đoán này cũng chỉ đúng được năm phần.
Tang lễ hôm nay có thể được nàng ta tận dụng hoặc có thể là không.
Nàng ta có thể mạo hiểm được ăn cả ngã về không, nhưng cũng có thể chỉ là dương đông kích tây.
Bất quá, Từ Châu Hiền sẽ không đánh cược, nàng chuẩn bị trước cho mọi loại khả năng.
Nàng sẽ không đem nàng ấy ra làm vật đánh cược vào canh bạc của mình.
…!
Lúc đến đại sảnh, không khí đã đầy hương khói nghi ngút, khắp nơi đều treo khăn tang, trắng xóa không điểm hoa văn, phảng phất bi thương tang tóc.
Khách khứa tới dâng hương đi lại tới lui trong đại sảnh.
Từ Châu Hiền vừa đến liền được Từ Khải giao cho việc đón tiếp khách khứa, Lưu thị quả nhiên vẫn còn chưa thấy đâu.
Ồn ào gần một canh giờ, mới thấy Từ Thi Hiền vận tang phục tiến ra.
Lấy lý do Lưu thị thương tâm đến đổ bệnh, chủ mẫu liền không dự tang được.
Từ Khải sắc mặt không vui, nhưng lại không nói gì.
Phất áo liền đi mất.
Từ Châu Hiền quỳ bên linh cữu, từ tốn đốt giấy bạc, tiếu ý lạnh lùng, tang bào phủ trên người nàng nhuốm một lớp bụi trần.
Tổ mẫu a, ngươi thấy không…!đại con dâu của ngươi còn lâu mới ra dự tang…!thật đáng tiếc…!
Từ sau chuyện lễ gia quan, Lưu thị biết Lưu gia mất mặt mũi vì Từ Châu Hiền liền tranh cãi với Từ Khải.
Ý tứ muốn ép chết Từ Châu Hiền để hả giận, bất quá Từ Khải không chấp nhận, vậy nên liền hình thành tràng cảnh phu thê bất hòa này.
Từ Châu Hiền cũng có chút hiếu kì, vì cái gì Từ Khải lại muốn giữ nàng lại.
Nếu nói là tình thương phụ thân, thì đó là thiên đại chê cười…!
Vừa lúc Thái nữ điện hạ cùng Thế nữ cũng đến dự tang.
Từ Thi Hiền vốn đang định thắp hương liền dừng động tác, sửa soạn lại liền vội ra cửa ngay.
Từ Châu Hiền thu hết vào đáy mắt, nàng gợn môi cười lạnh.
Đúng là tài nữ kinh thành, một bụng kinh luân, nhân lúc tang lễ tổ mẫu tranh thủ gặp tình nhân.
Quả là làm người khác phải hâm mộ.
Nàng không ra tiếp đón, bất quá Lâm Hinh Phúc vẫn tìm đến chỗ nàng.
Quả thật Từ Châu Hiền ngồi dưới trản đèn đốt giấy bạc, vóc người tiêm nhược nhưng ẩn chứa ngạo khí hơn người.
Lâm Hinh Phúc mắt phượng chợt sáng, nói vài lời với Từ Thi Hiền liền tiến đến.
Nàng ta tri kỉ nói: “Tam tiểu thư, thỉnh nén bi thương”.
Động tác trên tay Châu Hiền hơi ngừng một chút, cũng không buồn nhấc mắt nhìn Lâm Hinh Phúc.
Ngữ khí mỏng như sắp vỡ vụn: “Tạ thế nữ an ủi”.
Lâm Hinh Phúc lại không rời đi, ngồi xuống cạnh Từ Châu Hiền, đốt giấy bạc cùng nàng.
Rất giống tước quý ôn nhu tri kỉ.
Nếu Từ Châu Hiền là một quân quý đang thương tâm quá độ, được chở che như vậy, đoán chừng đã lao vào lòng Lâm Hinh Phúc, rồi nhu nhược khóc lên.
Chẳng qua nàng không phải loại quân quý đó, Lâm Hinh Phúc cũng không có ý định dùng cách này để thu phục nàng.
Lâm Hinh Phúc bỏ một xấp giấy bạc vào chậu than, lửa hồng nhanh chóng đốt thành tro, nàng ta cười thâm ý: “Tam tiểu thư, chuyện ở Lưu gia lần trước, tiểu thư thật hảo thủ đoạn”.
Từ Châu Hiền nét mặt vô vị, không nhìn đến Lâm Hinh Phúc, đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng ở gần nàng ta đến vậy.
Nếu không phải cực lực kiềm chế, nàng đã bóp cổ nàng ta tại đây.
“Thế nữ quá khen”- Từ Châu Hiền có lệ nói, không quá nhiệt tình.
Lâm Hinh Phúc lại rất thưởng thức Từ Châu Hiền, nàng ta cảm nhận được khí tức đặc hữu trên người nàng, đó là loại khí tức quân quý đầy dẫn dụ.
Nàng ta hứng thú hỏi: “Thật tò mò, lúc đó tam tiểu thư làm sao đoán trước được bản thân sẽ bị ám hại mà cắn ngược lại đâu?”.
Từ Châu Hiền trông thấy Từ Thi Hiền đang tiến về phía này, xem ra ả ta sắp hưng sư vấn tội nàng dám gần gũi với tình nhân của ả rồi.
Nàng đạm bạc đứng dậy, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn đến Lâm Hinh Phúc.
“Thế nữ, muốn người khác không biết, thì đừng làm”, để lại một câu sâu kín như vậy, Từ Châu Hiền liền rời đi.
Lâm Hinh Phúc chính là thưởng thức điểm này của Từ Châu Hiền.
Rõ ràng là một quân quý nhu nhược, nhưng lại khiến người khác nhìn không thấu.
Còn có thủ đoạn lẫn bản lĩnh, khó mà tìm thấy người thứ hai giống vậy.
Từ Thi Hiền vừa lúc tiến đến, thấy Lâm Hinh Phúc ở gần Từ Châu Hiền thì không vui.
Nàng ta xoa xoa hốc mắt đỏ lên, điềm đạm thu hút chú ý: “Thế nữ…!tiểu nữ đã chuẩn bị nhang đèn để thế nữ phúng vái”.
Lâm Hinh Phúc quay người nhìn Từ Thi Hiền, thấy đối phương nhu nhược như vậy liền sinh lòng che chở.
Ôn nhu nói: “Nhị tiểu thư chu đáo rồi”.
Từ Thi Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, thoạt nhìn rất giống một quân quý hiếu thuận, đau lòng trưởng bối tạ thế nhưng cũng đồng thời cố vui vẻ để người khác không lo lắng.
Đúng là chọc người thương tiếc.
…Từ Châu Hiền tránh được Lâm Hinh Phúc lại phải đón tiếp khách khứa khác.
Biểu hiện nàng vẫn như trước tùy cơ ứng phó.
Chẳng qua trong lòng nàng lại bắt đầu nhen nhóm bất an…!Nàng thật sự bất an, càng lúc càng trùng trùng.
Từ nãy đến giờ Thái nữ điện hạ đã vào cửa nhưng nàng lại không thấy nàng ấy, cảm giác bất an theo đó càng lớn dần.
…!
Lại nói bên chỗ Lâm Duẫn Nhi.
Giữa hoa viên Từ phủ, nàng ngây ngốc đứng một mình, bạch y thêu bạc hạc càng làm nàng giống một tiểu bạch thỏ vô hại.
Nàng có chút khiếp nhược nhìn chung quanh.
Biểu hoàng tỷ nói Châu Hiền tỷ tỷ hẹn nàng ngoài này, nhưng nàng không thấy ai cả.
Vì sao lại vậy? Hay nàng lại ngu ngốc đi lầm đường rồi?
Giữa lúc Lâm Duẫn Nhi còn đang thập phần rối rắm, lại nghe thấy thanh âm xé gió sưu sưu.
Vô thanh vô thức mười đạo bóng đen xuất hiện ngay trước mắt Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, dáng vẻ rất ngốc.
Thật ra nội tâm lại cười lạnh, chỉ là đối phó với một tên ngốc, biểu hoàng tỷ tốt của nàng cần gì lại huy động nhiều nhân lực như vậy?
Thuộc hạ Lâm Hinh Phúc phái tới cũng có chút khinh thường Lâm Duẫn Nhi “ngu ngốc”, bất quá vẫn theo lệnh chủ tử lập tức ra tay.
Đao kiếm xé gió mà đi.
Lâm Hinh Phúc rất biết tận dụng cơ hội, Lâm Duẫn Nhi vì “bệnh ngốc” nên luôn bị bắt ở trong cung, mà nàng ta lại không thể hạ thủ dưới mắt Lâm đế.
Cố tình chờ đợi nàng ra cung mới hạ thủ, cụ thể là dự tang lễ hôm nay.
Xem ra nàng ta gấp gáp giành ngôi Trữ quân đến như vậy.
“Sưu!” một bóng hắc y lao lên đầu tiên lại gục xuống.
Nhất tề hắc y nhân khác đều không thể tin được.
Lâm Duẫn Nhi vẫn như trước vô hại đứng đó, mang vẻ hiếu kì nhìn bọn hắn, chẳng qua trên tay nàng đã nhiều hơn một đạo nhuyễn kiếm, thân kiếm sáng bóng như gươm.
Tiếng hút khí lạnh vang lên liên tục, một đám hắc y nhân lập tức lao vào tấn công Lâm Duẫn Nhi.
Nội tâm bọn hắn vẫn là không thể tin cùng khiếp sợ, ai mà ngờ Trữ quân ngốc đương triều biết võ công, hoặc chẳng qua là giả ngốc?
Lâm Duẫn Nhi thần sắc không vi hoảng, lấy một địch mười, nhuyễn kiếm trên tay tựa như không xương mà vũ động, kiếm múa liền tước đi nhân mạng.
Một đường sắc bén đâm sâu vào ngực hắc y nhân rồi nhanh như chớp rút ra, cả một tia máu cũng không bắn ra được.
Chỉ thấy hắn ta gục xuống ngay, đủ thấy vết thương chí mạng đó phải tinh tế đến thế nào.
Luận thủ pháp giết người lẫn binh khí đều là bậc thượng phẩm, hiếm ai sánh kịp.
Chợt Lâm Duẫn Nhi động ngọc thủ, phi tiêu nhỏ như móng tay từ trong tay áo xé gió bắn ra, cắm chặt vào đầu một hắc y nhân đang định chạy trốn.
Nàng cong môi mỏng.
Muốn về báo tin cho Lâm Hinh Phúc sao? Đừng hòng! Đám người này đều đã biết bí mật của nàng, ai cũng đừng mong sống sót.
Tròn một chung trà, gần hai mươi sát thủ Lâm Hinh Phúc phái đến đều bị nàng giải quyết sạch sẽ.
Thậm chí một đường máu bắn ra cũng không có.
Từng nghe, nếu dùng một binh khí sắc nhọn, nhanh như chớp đâm vào tim rồi rút ra ngay, thì cả vết thương cũng không tìm thấy, nói gì đến máu tanh.
Thủ pháp Lâm Duẫn Nhi dùng chính là loại này.
Giết người nhưng không lấy máu, không phải bẩn y phục.
Nhìn thi thể ngổn ngang trên đất, dung mạo nho nhã Lâm Duẫn Nhi nhiễm một tầng tiếu ý châm chọc.
Dục tốc bất đạt, hoàng biểu tỷ của nàng quá gấp rút để giành giật rồi.
Chợt “soạt!” một tiếng, Lâm Duẫn Nhi sắc bén nhìn sang.
Một tên thái giám trốn ở bóng cây gần đó kinh hoàng chạy ra, dáng vẻ thấp phần kinh hãi, hắn ta là Vu hậu phái theo trông chừng Lâm Duẫn Nhi sáng nay.
Nàng cứ nghĩ hắn ta đã đi lạc, làm sao lại xuất hiện ở đây chứ.
Bất quá, hắn ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thì đừng hòng sống sót.
Lâm Duẫn Nhi còn chưa ra tay, đã thấy một đạo nhân ảnh xuất hiện, chặn đường tên thái giám kia.
“Vị thái giám này làm sao lại vội vã như vậy? Đã có chuyện gì sao?”
Từ Châu Hiền từ tốn tiến đến, rõ ràng cước bộ rất chậm nhưng lại dọa sợ tên thái giám, bức hắn lui về sau.
Hắn ta đương nhiên nhớ Lâm Duẫn Nhi hung thần ác sát sau lưng, lại thêm chấn kinh quá độ, mất tư duy mà bám vào Từ Châu Hiền, hắn thét lên: “Điện, điện hạ…!không ngốc, nàng, nàng là quỷ!”.
Từ Châu Hiền dừng bước, lẳng lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi đang đứng bên kia, tang phục trên người không một nếp nhăn.
Nàng không gợn sóng hỏi lại: “Hửm? Vậy sao?”.
Tên thái giám lúc này mới nhận ra không đúng, kinh hãi buông Từ Châu Hiền ra như thấy quỷ.
Bất quá…!đã muộn.
Từ Châu Hiền lưu loát cắm sâu chủy thủ vào cổ họng hắn ta, máu trào ra ướt cả người nàng, vài vệt máu bắn lên sườn mặt nàng, thập phần quỷ dị.
Lâm Duẫn Nhi hơi động phượng mâu, nàng không nghĩ Từ Châu Hiền sẽ làm vậy.
Nhưng vẫn không biểu tình, có chút hứng thú nữ quân quý này sẽ làm gì tiếp theo.
Thấy thi thể không sợ hãi, giết người mà mặt không đổi sắc, biết nàng không ngốc nhưng cũng không bất ngờ.
Rốt cuộc nàng ta là ai? Đơn thuần là quân quý sao? Nàng không tin.
Từ Châu Hiền đẩy thi thể tên thái giám ra, rút lại chủy thủ của mình, hắn ta ngã trên đất, máu từ cổ họng trào ra quỷ dị, nhanh chóng thấm ướt đất lạnh.
Máu nhiễm lấy tang bào, một mảnh tang tác bi thương, Từ Châu Hiền nhìn Lâm Duẫn Nhi, đáy mắt nổi lên từng cơn sóng nhỏ….