[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 37: Nguy Cơ Ẩn Giấu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC
- Chương 37: Nguy Cơ Ẩn Giấu
Từ Thi Hiền đều là khiếp sợ cùng không thể tin, ả ta cứ nghĩ rằng người từ trong bước ra là Từ Châu Hiền, nhưng bây giờ nhìn rõ là ai lại cảm giác như vỗ vào mặt mình đau điếng.
Khi nãy, ả đóng vai hảo tỷ tỷ quan tâm tiểu muội, vậy mà ai là muội muội mình còn không phân biệt được, thật đủ giả tạo.
Lưu nhị thiếu gia còn đang xoa xoa gáy lầm bầm mắng chửi, trông thấy Lưu chủ phu thâm trầm nhìn đến thì run rẩy lên.
Nam nhân này tuyệt không dễ trêu chọc.
Lại thấy đám người đông đúc sau lưng, có chút mộng bức.
Từ Châu Hiền một thân bệnh nặng đỡ Bạch Thúy, rất có dáng vẻ chủ tử tình thân.
Nàng gian nan nói: “Khụ…!rốt cuộc là chuyện làm sao?…!Thế nào lại?”.
Lưu chủ phu tiến lên một bước, sắc nhọn nhìn Từ Châu Hiền, âm dương quái khí hỏi: “Đang là giữa yến tiệc, tam tiểu thư làm sao lại biến mất?”.
Từ Châu Hiền để Bạch Thúy cho Bạch Hạ chiếu cố, ngữ khí khàn khàn đáp: “Khi nãy một gia nô quý phủ làm đổ rượu lên người tiểu nữ, khụ, tiểu nữ đành tạm nhờ khách viện thay y trang….!Bất quá chỉ vừa dời mắt một lúc, khụ, tự dưng lại xảy ra thế này, cầu chủ phu cho một lời giải thích?”.
Lưu chủ phu có chút thoái thác nhìn Từ Thi Hiền, hắn cứ đinh ninh Từ Châu Hiền thất tiết mới kéo nhiều người đến, bây giờ đối phương sạch sẽ đứng đó, ngược lại là hắn quá vô lý, chẳng qua người ta vừa rời khỏi liền cố tình làm quá đến vậy.
Rất chọc người hiềm nghi đâu.
Từ Thi Hiền thấy Từ Châu Hiền y phục chỉnh tề liền biết chuyện đã bại, hận không thể bóp chết Từ Châu Hiền ngay tại đây.
Bất quá ở đây còn đang nhiều khách khứa nhìn chằm chằm.
Nàng ta đành lấp lửng đáp: “Là ta lo lắng tam muội thân thể không khỏe nên đi tìm.
Không ngờ còn xảy ra cảnh này…”.
Từ Châu Hiền nội tâm cười lạnh, lo cho nàng? Đủ buồn nôn, từ sáng đã thấy nàng không khỏe, sao không khuyên nàng ở nhà, cố tình lôi kéo nàng đến đây để hãm hại, còn nói như vẻ quan tâm lắm, đúng là mặt dày đến không tưởng.
Chỉ là bên ngoài nàng vẫn ngụy trang sắc mặt bệnh trạng, lo lắng nhìn Bạch Thúy, lại nhìn sang Lưu nhị thiếu gia, ý tứ muốn nói lại thôi.
Từ Thi Hiền đảo mắt gặn hỏi: “Làm sao muội biến mất rồi lại cùng ở đây với nhị biểu ca đâu?”.
Câu này không khác gì ám chỉ Từ Châu Hiền phẩm hạnh ti tiện, cố tình hẹn hò tước quý lúc đang tiệc tùng.
Xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định gán danh thất tiết cho nàng.
Từ Châu Hiền vô thức cong khóe môi.
Từ Thi Hiền còn muốn làm tới, tốt, nàng phụng bồi ả ta! Nàng liền vờ ho khan từng trận, đáp:
“Nhị tỷ hiểu lầm rồi, khụ…!muội thay y trang, Bạch Thúy….!là ra ngoài giữ cửa…!khụ…!thế nào thành ra như vầy…!muội cũng không rõ…”.
Từ Châu Hiền suy yếu nói, dáng vẻ thập phần bệnh trạng chọc người thương tiếc.
Nhìn vào chẳng khác nàng thân là chủ tử đang rất lo lắng cho nô tỳ của mình, nhưng sợ hãi Lưu gia ngạo mạn mà không dám đắc tội.
Quả là đánh mạnh vào tâm mềm của người khác.
Đã là người chịu thiệt còn phải cắn răng không nói, không phải là khiến người khác đồng tình hay sao?
Người ngoài nhìn vào liền hiểu được năm sáu phần, ắt hẳn Từ tam tiểu thư y phục không sạch nên lui về khách viện chỉnh trang, còn kín đáo cho nô tỳ canh cửa, là người có phẩm hạnh.
Sau đó, Lưu nhị thiếu gia hoang dâm thành thói tiến vào gây sự, là gây sự với nha hoàn của Từ Châu Hiền mới xuất hiện cảnh này.
Lưu nhị thiếu gia bị bỏ quên thì thập phần tức giận, lại ăn đau khi nãy liền hung hăng trừng Từ Châu Hiền: “Tiện loại!! Ngươi đừng khua môi múa mép!! Hiền nhi nói ngươi hằng ngày đều ức hiếp Hiền nhi của gia, hôm nay không ngoan ngoãn dưới thân gia hầu hạ, còn dám đứng đây nói bậy?!!”.
Lời này triệt để làm Từ Thi Hiền cùng Lưu chủ phu sắc mặt khó coi.
Lâm Hinh Phúc đứng ngoài xem kịch suýt nữa bật cười, còn khách khứa thì phẫn nộ bừng bừng, càng thêm đồng tình Từ Châu Hiền.
Mỗi người một vẻ, đủ đặc sắc.
Lưu chủ phu hung hăng trừng Lưu nhị thiếu gia, đúng là loại con thứ ngu xuẩn, nói gì không nói lại nói mấy lời này, tức chết hắn.
Chỉ nghe Lưu chủ phu gầm nhẹ: “Ngươi cút xuống cho ta!!”.
Từ Châu Hiền đáy mắt khẽ động, muốn chạy? Đâu có dễ.
Nàng hơi nhấc mắt nhìn ra sau, Bạch Thúy liền hiểu ý, khóc nấc lên tê tâm liệt phế.
Từ Châu Hiền lập tức thuận thế lo lắng cho nàng, lên tiếng giữ Lưu thiếu gia lại: “Thỉnh Lưu thiếu gia dừng bước…!khụ…!Bạch Thúy là nô tỳ của Từ phủ, lại ở Lưu gia xảy ra chuyện…!khụ…!dù không có gì cũng thỉnh thiếu gia cho lời công đạo…”.
Lưu nhị thiếu gia chính là ngạo mạn thành thói, hắn ta hếch mũi nhìn Từ Châu Hiền, thập phần khinh thường: “Hừ, công đạo? Không có ả tiện nhân này, ngươi mới là kẻ hầu gia, huống hồ ta chưa đụng vào còn ăn đau của ả, ngươi dám đòi công đạo?! Tiện nhân không biết nói tiếng người!”.
Từ Châu Hiền chẳng có kích động gì, nhưng để đả kích nhân tâm chung quanh, nàng vờ ủy khuất lui về sau một bước.
Vai gầy run run phối cùng sắc mặt bệnh tật chọc người thương tiếc.
Lập tức khách khứa thì thầm nghị luận ngay, Lưu gia quá ỷ thế hiếp người, quân quý quan gia đến dự yến chứ đâu phải đến làm kĩ nữ, làm sao lại nói ra như vậy.
Huống hồ làm tước quý thì phải có trách nhiệm, hoang dâm còn vô trách nhiệm như vậy, đúng là súc sinh không bằng!!
Từ Thi Hiền thấy chuyện không ổn liền khai triển hào quang của mình, tiến lên mấy bước, làm hòa nói: “Tam muội đừng quá phận, dù sao chỉ là một nô tỳ, huống hồ nhị biểu ca còn chưa làm gì, mọi chuyện coi như cái gì cũng không có.
Cần gì làm quá lên, đều là người một nhà cả!”.
Từ Châu Hiền tiếu ý trong khóe mắt đều lạnh đến kết băng, nàng rũ tay áo, miễn cưỡng nói: “Nếu nhị tỷ nói vậy, khụ, muội xin nghe”.
Lại quay sang hối lỗi nhìn Bạch Thúy, ngữ khí mơ hồ run rẩy: “Bạch Thúy, khụ, là ta có lỗi…!đã để ngươi chịu thiệt.
Chỉ trách, khụ, người quấy rối là biểu ca của nhị tỷ, là người nhà Lưu gia…!ta đành cho qua…!Nếu có thể, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đến vậy, khụ…!cùng lắm một thứ nữ như ta chịu là được…”.
Mặt Từ Thi Hiền lập tức lúc trắng lúc xanh.
Lời này của Từ Châu Hiền không phải ám chỉ quá rõ, nàng ta công tư không phân minh, lúc nãy thì hô hào lo lắng cho muội muội lắm, nhưng hiện tại muội muội bị người mắng chửi lại xem như không.
Còn đứng về Lưu gia mà không bênh vực người nhà.
Đây là tâm tư không thuần, chỉ đăm đăm hướng về nhà mẹ đẻ.
Cuối cùng Từ Châu Hiền còn nói, nếu người chịu thiệt là nàng chắc Từ Thi Hiền cũng dùng lý do “người một nhà” mà bỏ qua cả thôi…!Quả là bao che đến cực điểm!!!
Lập tức khách khứa nghe vào đều bất bình vô cùng, không nói không rằng liền quay lưng bỏ đi, bọn họ đều thấp cổ bé họng, không thể đối chọi với Lưu gia, bất quá biểu hiện bất mãn vẫn có thể.
Từ Thi Hiền muốn nói gì đó để vớt vát hình tượng bản thân, nhưng lại không nói được gì.
Chỉ có thể oán độc nhìn Từ Châu Hiền, rắn rết trong mắt đã không thèm giấu.
Từ Châu Hiền nội tâm cười lạnh, không phải ngươi thích biểu hiện bản thân thánh mẫu thiện lương sao, ta để ngươi thể hiện…!không phải Lưu gia các ngươi luôn ngạo mạn coi người khác như cỏ rác sao…!Tốt, các ngươi ngạo mạn tiếp ta xem!!!
Lưu chủ phu mơ hồ không ổn, hắn cứ nghĩ hôm nay Từ Châu Hiền thân bại danh liệt, nào ngờ còn bị cắn ngược một cái.
Tất cả như thể hắn đã bị xỏ mũi dắt đi.
Hắn ta thật sâu hút khí mấy lần, định răn dạy nhị thiếu gia để biểu hiện lại hình tượng, bất quá Từ Châu Hiền đã đánh gãy.
“Lưu chủ phu…!khụ, tiểu nữ thân thế bất tiện, tiểu nữ cáo lui trước, khụ, mong chủ phu không trách…” nói rồi liền thi lễ, lôi kéo hai nha hoàn của mình rời đi.
Lưu loát không nửa điểm do dự.
Lúc lướt ngang, Lâm Hinh Phúc thật sâu nhìn nàng, trong mắt không rõ ý vị.
Có thưởng thức, có nghiền ngẫm, nhiều hơn là sắc bén đặc trưng của kẻ săn mồi.
…!
Nháo sự cứ như vậy kết thúc, khách khứa sau đó vẫn tham yến, bất quá không còn nhiệt tình như trước.
Vài kẻ còn ghé tai nhau nghị luận to nhỏ.
Ngạo mạn như người Lưu gia làm sao chấp nhận chuyện này, tất cả đều thập phần tức giận.
Cuối cùng, Lưu chủ phu lại cắn răng nguyền rủa Từ Châu Hiền trong bụng, đều bởi tiện nhân này mà ra, nếu ả ta ngoan ngoãn nhảy vào bẫy không giãy giụa thì đâu kéo đến phiền phức như vậy!!! Đúng là tiện nhân!!!
…!
Từ Châu Hiền ngồi xe ngựa hồi phủ, trong buồng xe một mảnh yên ắng.
Bạch Thúy đã được sửa soạn lại, không còn dáng vẻ xốc xếch khi nãy, nét mặt trầm tĩnh như nước.
Bạch Hạ châm chén trà nóng, đặt vào tay Từ Châu Hiền.
Châu Hiền xoa xoa nhiệt khí còn đọng lại quanh chén sứ, nhẹ giọng: “Châm thêm cho Bạch Thúy”.
Bạch Hạ lĩnh lệnh, Bạch Thúy lại thụ sủng nhược kinh.
Từ Châu Hiền thản nhiên nói: “Ngươi hôm nay làm rất tốt, khi về tự khắc có thưởng”.
Bạch Thúy yên lặng cúi đầu, hít sâu một ngụm mới nói: “Nô tỳ là người của tiểu thư, những chuyện này là chuyện nô tỳ phải làm, không dám cầu cạnh tiểu thư ban thưởng, chỉ cầu sau này vẫn được tiểu thư tín nhiệm trọng dụng”.
Từ Châu Hiền nhấp ngụm trà nhỏ, khinh khinh mày khói nhìn Bạch Thúy, khóe môi nghiền ngẫm, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Bạch Thúy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng thật sự được Từ Châu Hiền tín nhiệm, bao nhiêu đây là đủ rồi.
Từ Châu Hiền lại không tính dễ như vậy liền buông tha Lưu phủ, nàng hạ lệnh A Bộ ra ngoài ba hôm, Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy cũng không biết nàng đã phân phó gì.
Bất quá, sau đó kinh thành lại truyền tụng một chuyện cười của Lưu gia.
Lưu nhị thiếu gia cư nhiên đi thanh lâu mà không đem bạc, khuất nợ đã đành, thế nhưng còn bị người đến tận cửa đòi nợ.
Lưu gia ngạo mạn vô lý, định đánh đuổi kẻ đòi nợ là xong, ai ngờ kẻ kia lại lớn gan vô cùng, cáo trạng lên tận quan phủ, viết đầy tờ rơi thả khắp phố, bêu danh Lưu phủ.
Chuyện này nháo đến tai thánh thượng liền không vui, đại nhi tử của Lưu chủ phu liền bị liên lụy, tội gia môn không nghiêm, ba năm đừng hòng thăng tước.
Vốn dĩ thánh thượng sẽ không quản nhiều đến vậy, chẳng qua Từ Châu Hiền viết một phong thư cho Từ Thi Vũ đang là Lệ phi thịnh sủng đương triều.
Chỉ vài lời thổi gió bên gối, thủ đoạn lũng đoạn triều chính liền không thiếu.
Từ Thi Vũ đích xác là đang thịnh sủng.
Thánh thượng ban hẳn cả Mỹ Sương cung cho Lệ phi, gần bảy ngày đều nghỉ lại đây, ân sủng muôn vàn.
Có thể nói Từ Thi Vũ cơ hồ một bước lên mây, tiền đồ vô lượng.
Đại di nương cũng vì thế mà cười đến không thể ngậm miệng được, mỗi lần ra viện đều tư thái mắt cao hơn đầu.
Từ Thi Vũ được thịnh sủng khi vừa nhập cung không lâu, cũng phí công sức Từ Châu Hiền không ít.
Bằng không với bản tính ngu xuẩn của ả ta, đã chọc long nhan nổi giận rồi, nói chi đến trụ lại trong cung lâu đến vậy.
Nhận được tin từ trong cung truyền ra, Từ Châu Hiền hài lòng cong môi.
Bạch Thúy từ ngoài tiến vào lại mang theo một tin tức tốt nữa.
Lão phu nhân phát bệnh lần nữa, còn lại là phát rất nặng…!E không qua khỏi…!
Từ Châu Hiền chậm mài mực, hạ bút trên giấy Tuyên thành, nét mực mảnh mai thanh tú.
Từng dòng kinh văn lại hiện lên ngay ngắn trật tự.
Bạch Hạ vừa lúc bưng bàn điểm tâm vào.
Cung kính đặt lên bàn, hầu một bên chờ Từ Châu Hiền sao chép kinh văn.
Nàng chẳng qua làm chuyện này để diễn xuất một chút, để người ta thấy nàng rất “hiếu thuận” đâu.
Còn có thể giết thời gian.
Chợt tiếng động lạ vang lên, A Bộ từ ngoài theo cửa sổ phi thân vào, cung kính quỳ một gối thỉnh an Từ Châu Hiền.
Nét mặt Từ Châu Hiền vẫn nhất quán nhạt nhẽo, bình thản hỏi: “Có chuyện?”.
A Bộ lập tức lưu loát cấp báo: “Bẩm chủ tử, ngày qua Hồng Cư viện tiếp một tên gia đinh từ Tương Vương phủ.
Lúc uống rượu quá chén, hắn ta nói dạo gần đây hắn rất bận bịu, cụ thể là phải chuyển lượng lớn lương khô mua từ ngoài kinh về trong phủ Tương Vương”.
Động tác trên tay Từ Châu Hiền bỗng dừng lại, nàng nhìn A Bộ, đáy mắt đã mang theo một tia sóng lạnh.
Nàng hỏi: “Tin này đã chứng thực?”.
A Bộ gật đầu, kính cẩn đáp: “Bẩm chủ tử, tiểu nhân đã thử chứng thực ở cổng thành, đúng là mấy hôm trước có một xe ngựa lương khô đi qua.
Không đặc biệt lắm, nhưng thủ vệ cổng thành có nhớ mặt mũi tên xa phu, xác thực là người của Tương Vương phủ”.
Nghe xong sắc mặt Từ Châu Hiền liền ngưng trọng.
….