[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 33: Bụi Pháo Tàn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC
- Chương 33: Bụi Pháo Tàn
Từ Châu Hiền hồi phủ đã là giờ thân, tiết trời u ám, lại sắp đến Tết Nguyên Đán, trên phố thị khó tránh ồn ào huyên náo, tiếng hài đồng cười đùa truyền đến, tưng bừng sinh cơ.
…!
Quả nhiên Từ Châu Hiền tính toán không sai, Lâm đế thật sự xem trọng Từ Thi Vũ.
Ngang nhiên trên yến hội đêm trừ tịch ban chiếu chiêu nạp nàng ta vào cung.
Lão thiên gia coi như chẳng bạc đãi ai cả, dù Từ Thi Vũ có ngu xuẩn thế nào vẫn còn chút giá trị.
Từ Khải là kẻ xem trọng mặt mũi, làm sao chấp nhận nhi nữ chưa qua lễ cập kê đã vào cung làm thiếp.
Vậy nên giận đến mặt mày trướng xanh, nhưng lệnh vua đã ban, một lời không thể kháng chỉ, hắn chỉ có thể biểu thị bất mãn bằng cách ly khai lúc cung yến còn đang náo nhiệt.
Quan viên nhấc lên nghị luận, bất quá thánh ý đã như vậy, liền không kẻ nào dám nhiều lời ra vào.
Hoàng hậu dự yến sau rèm che vẫn như trước an tĩnh.
Không hề vì chuyện này là thất nghi, rất có phong phạm của kẻ chấp chưởng lục cung nhiều năm.
Đoan trang không hề đố kị nhỏ nhen.
Mà cũng phải, phi tần nào thêm vào cung cũng như nhau, đều sẽ không thể sinh nở, địa vị của nàng ta liền không bị uy hiếp được.
Từ Thi Vũ lúc nhận chiếu chỉ nhập cung kích động đến mặt mày đỏ bừng.
Phóng cho Lâm đế mị nhãn.
Rồi vô thức quay đầu nhìn Từ Châu Hiền, đáy mắt không giấu được đắc ý.
Từ Châu Hiền đáp lại chỉ là một bộ nhạt nhẽo, dường như không quá để tâm đến ả quân quý đầu óc cạn hẹp kia.
…!
Đêm trừ tịch, cung yến năm nào cũng sẽ đốt pháo thăng thiên mừng tân niên.
Đám quân quý được dự yến đều trông chờ nó đến kích động.
Gần nhất Ngự Sử đài lại tìm ra cách phối thêm màu sắc cho pháo thăng thiên, khá đẹp mắt, phần nhiều quân quý đều bị thứ hoa lệ phù phiếm này thu hút.
“Bang!! Bang!! Bang!!”
Từng tiếng nổ vang lên đều đặn, pháo hoa nở rộ giữa đêm đen, thắp sáng một khoảng trời u ám, tựa như từng viên ngọc sáng vỡ vụn, từng mảnh vỡ đều phát sáng mỹ lệ.
Hòa cùng màn tuyết lất phất càng thêm lộng lẫy, kinh diễm nhân tâm.
Từ Châu Hiền đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn từng chùm sáng nở rộ.
Xa xa bên kia là long giá, mà đứng cạnh long giá hầu thánh thượng chính là Lâm Duẫn Nhi.
Nàng ấy hôm nay vận chế phục hoàng tước kim sắc thêu giao ngư uốn lượn.
Ở góc độ của nàng chỉ nhìn thấy được sườn mặt nàng ấy.
Từng vệt sáng hư ảo hắt lên dung mạo nhu nhã của Lâm Duẫn Nhi, hài hòa như một nho sĩ đến từ phương nam, phóng khoáng mà ôn nhu.
Từ Châu Hiền càng nhìn càng mê man.
Dường như cảm ứng được tầm mắt nàng, Lâm Duẫn Nhi xoay về phía này, thấy nàng liền cười rộ lên, huơ tay múa máy.
Từ Châu Hiền yên lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi, nữ nhân ấy đứng dưới một trời pháo sáng, quay đầu nở nụ cười tuyệt luân với nàng.
Pháo tàn từng vệt lất phất trên không trung, lấp lánh như nước mắt giao nhân vẫn không sánh kịp tiếu ý của nàng ấy.
Phảng phất thiên địa đều thất sắc, hết thảy chốn oanh yến hóa thành phù du thoáng qua, chỉ duy nhất nàng ấy vẫn như cũ kinh diễm.
Rất đẹp…!Lâm Duẫn Nhi ôn nhu như một vò rượu ủ lâu năm, hương đưa nồng đượm, một vò rượu làm Từ Châu Hiền say đến mơ hồ thần trí…!
Từ Châu Hiền khép mở môi mỏng, dùng khẩu hình chậm rãi nói: “Điện hạ, tân niên khoái hoạt”.
Nhưng xung quanh đông đúc người, ánh sáng không đủ, không biết tâm ý có được truyền đạt hay không.
Bất quá, Lâm Duẫn Nhi không rõ có hiểu hay không, từ xa kích động vẫy tay gật đầu cùng Từ Châu Hiền.
Thoạt nhìn rất giống một hài đồng đang cố làm trò cùng tiểu đồng bọn.
Tầm mắt Từ Châu Hiền có chút mơ hồ.
Nàng nhớ được, từng dưới một trời pháo sáng thế này, một nữ nhân mang nàng đứng bên tường thành: “Ái phi…!ái phi, ưm…!cô lạnh…”.
Đáp lại nàng chỉ lạnh lùng: “Nếu điện hạ không khỏe, thần thiếp cho người đưa điện hạ hồi tẩm cung!”.
…!
Tất cả vốn dĩ là quá khứ, nhưng bây giờ nó lại hiện lên mồn một trước mắt.
Từ Châu Hiền tự giễu cười, đời trước nàng có bao nhiêu ngu xuẩn mới làm ra nhiều chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu.
Sống lại một lần, vẫn bị bóng ma ấy đeo đuổi.
Người từng đợi ta, ta không nhìn đến…!
Người từng ở bên ta, ta xô đẩy…!
Người một lần quay đầu, hoa tàn phai…!
Chỉ mình ta nhặt lại bụi pháo còn dở dang…!
…!
Người trong cuộc thường mê man bất định, kẻ đứng ngoài lại nhìn rõ hết.
Hành động vô tình của Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi thế nhưng bị Vu hậu thu vào trong mắt.
Nàng ta vẫn thẳng lưng đứng cạnh thánh giá, bất quá tay giấu dưới tay áo đã xiết chặt.
Rít lạnh không thành tiếng: “Tiện nhân!”.
Thế sự như một bàn cờ, một con cờ lại tiếp một con cờ hạ xuống, tất cả chen chúc xô đẩy nhau.
Từng bước đều theo dẫn dắt số mệnh mà đi, con cờ đi thêm một bước liền kéo theo bàn cờ xoay chuyển.
Cuối cùng là thay đổi cả một kiếp người phù du…!
…!
Đầu xuân, khí trời Đông Yên ấm áp.
Bốn phương bừng bừng sinh cơ, tuyết tan liền để lộ cỏ cây đang đâm chồi tươi tốt.
Một lớp bụi trần như được gột rửa, không khí nồng đượm cỗ hương thanh thuần đặc hữu.
Thời gian này, tước quý lẫn quân quý lại thêm một lần náo nhiệt.
Bản năng nguyên thủy tổ tiên chính là tìm phối ngẫu khi vào xuân, đến bây giờ vẫn là vậy.
Gần nhất kinh thành nhộn nhịp, tước quý quý tộc bày biện yến tiệc mời mọc Từ Châu Hiền không ít.
Phần nhiều chính là nhìn trúng phẩm cấp của nàng.
Mỗi ngày đều có hai ba thiếp mời, đếm đến nay cũng không ít.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại viện lý do chiếu cố lão phu nhân mà không ra cửa.
Ngược lại chính phòng bên kia lại khá náo nhiệt, Từ Khải đã giải trừ cấm túc, Từ Thi Hiền liền tự do xuất môn du ngoạn.
Ngày nào cũng có thể thấy nàng ta vận y phục hoa lệ như tiên tử dập dờn trước mắt.
Hẳn mục đích là để giương oai cùng Từ Châu Hiền, mờ ám cười nhạo xuất thân ti tiện của nàng, sẽ không sánh kịp dòng chính đích nữ.
Từ Châu Hiền đối với những chuyện này vẫn thái độ nhạt nhẽo, đôi khi còn mở lời khen dung mạo Từ Thi Hiền vài câu, làm người khác càng đoán không ra tâm tư của nàng.
Đầu giờ Thìn, Từ Châu Hiền lại như thường lệ đến thỉnh an lão phu nhân.
Gần nhất thân thể lão phu nhân càng lụn bại, chỉ có thể trên giường bệnh, phải nói Lưu thị ra tay quá lưu loát, nhanh như vậy liền muốn tiễn lão yêu bà đoạn cuối.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại không muốn nhúng tay vào, bà ta không bị Lưu thị hại chết, nàng cũng sẽ bóp cổ bà ta chết, vậy nên ngại gì nàng không để Lưu thị làm thay.
Tránh bẩn tay.
Thỉnh an lão phu nhân xong đã là giữa giờ thìn, Từ Châu Hiền quay về viện tử, Bạch Thúy lại đem đến vài thiếp mời nữa.
Bạch Hạ thuần thục bày biện điểm tâm, khuyên nhủ nói: “Tiểu thư, lâu rồi người không xuất môn, chôn chân trong phủ như vậy cũng tù túng.
Không bằng ra ngoài giải khuây”.
Từ Châu Hiền làm sao không hiểu dụng tâm của Bạch Hạ, nha đầu này là sợ nàng bị Từ Thi Hiền chèn ép, cứ ở lại phủ khó chịu nên khuyên nhủ nàng ra ngoài để tránh bị ả ta phiền nhiễu nữa.
Nhưng có điều, Bạch Hạ lại không biết, Từ Thi Hiền một khi đã ra ngoài hội họp cùng đám khuê mật kia, chắc chắn sẽ không ít lời “cáo trạng” Từ Châu Hiền “ức hiếp” ả ta.
Vậy nên nàng ngược lại không muốn so đo với loại trò vặt này làm gì.
Đôi lúc nàng có chút hoài nghi, có phải trên người Từ Thi Hiền có loại hào quang gì hay không.
Vô luận ả ta thanh danh xấu thế nào, chỉ cần cười một cái như tiên, hết thảy đều tin ả vô tội.
Đủ buồn cười.
Còn đang xem thiếp mời, mama giữ viện lại thông truyền có đại tiểu thư đến.
Chưa quá nửa chung trà liền thấy Từ Thi Vũ một thân hồng y tiên diễm bước vào, theo sau là hai ba cái nha đầu lúp xúp.
Từ lúc nhận chiếu chỉ nhập cung, Từ Thi Vũ được ban thưởng không ít.
Mỗi lần rời viện đều chưng diện sặc sỡ như khổng tước đâm đau mắt kẻ khác, nô tỳ thì đem theo mấy cái, tư thái chính là mắt cao hơn đầu.
Rất giống hoàng phi du ngoạn nhân gian, hưng sư động chúng vô cùng.
Từ Thi Vũ thấy Từ Châu Hiền vẫn thản nhiên ngồi thì rất không vui, phe phẩy quạt tròn thêu mẫu đơn.
Nô tỳ bên cạnh liền “hảo tâm” nhắc nhở: “Tam tiểu thư, người nên cho Lệ phi thỉnh an”.
“Lệ” chính là tự danh Từ Thi Vũ được Lâm đế ban, hai ngày sau là ngày tốt sẽ nhập cung.
Ý tứ tự “Lệ” nghĩa là mỹ lệ yêu diễm, phần nào cũng phù hợp tư thái diêm dúa của ả ta.
Từ Châu Hiền được nhắc nhở lễ tiết vẫn không có phản ứng gì, phất phất tay để Bạch Thúy châm thêm chén trà.
Cười nhạt nói: “Ân? Đại tỷ đến thật khéo, vừa vặn viện tử ta có hạnh đào tô mà tỷ thích”.
Từ Thi Vũ lấy quạt tròn che nửa mặt, giấu đi tiếu ý châm chọc.
Yểu điệu ngồi xuống ghế gỗ đối diện Từ Châu Hiền, như đùa như thật nói: “Thứ muội dường như nhớ lầm rồi, bản cung vốn chỉ thích bánh quế hoa trong cung mà thôi”.
Thật khéo trào phúng, dùng từ “thứ muội” để ám chỉ thân phận thứ nữ của Từ Châu Hiền, rồi tự xưng “bản cung” chính là ra oai trên đầu nàng đây mà.
Bất quá Từ Châu Hiền chỉ cười mà không đáp.
Bạch Thúy châm xong cho Từ Thi Vũ chén trà liền lui xuống một bước, thủ hộ sau lưng Từ Châu Hiền.
Lại nghe Bạch Hạ nói: “Tiểu thư, bình phong bên trắc viện vẫn chưa bày, có cần nô tỳ gọi hạ nhân không?”.
Từ Châu Hiền nhấp ngụm trà, gật gật đầu.
Bạch Hạ liền lĩnh lệnh rời đi.
Từ Thi Vũ ngồi đối diện lại mặt mày khó coi, dường như không quá thích cách đón tiếp của Từ Châu Hiền.
Có ai, phi tử của thánh thượng đến mà còn rảnh rỗi lo chuyện nhà, lý ra phải biết châm trà đấm chân hầu hạ mới phải.
Vậy nên liền nghe Từ Thi Vũ âm dương quái khí nói: “Từ Châu Hiền à, bản cung hiện tại thân phận khác biệt.
Nể giao tình trước kia, nếu thứ nữ ngươi biết điều đón tiếp, bản cung đã nghĩ lại chuyện cho ngươi chỗ dựa.
Aizz…”.
Châm chọc trong lời khỏi nói bao nhiều nồng đậm.
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, càng chọc Từ Thi Vũ nổi nóng.
Vừa lúc Bạch Hạ dẫn theo nam đinh đến dựng bình phong đến.
Nam đinh kia vóc người gầy gò, vận bố y, mặt mày không phải loại phúc hậu gì nhưng miễn cưỡng nhìn được.
Hắn ta ôm theo vài khúc gỗ, đoán chừng là để cố định tấm bình phong cho chắc chắn.
Hắn ta theo chân Bạch Hạ, vào chính viện liền quỳ xuống thỉnh an Từ Châu Hiền.
Từ Thi Vũ trông thấy hắn như thấy quỷ mà đứng bật dậy, mặt mày trắng bệch.
Từ Châu Hiền thấy vậy liền vờ kinh ngạc: “Đại tỷ làm sao vậy?”.
Từ Thi Vũ run rẩy chỉ vào nam đinh kia, khàn giọng hét: “Hắn!! Hắn sao lại ở đây?!!”.
Từ Châu Hiền cười đáp: “Gần Tiết Nguyên Đán, trong phủ không phải nạp thêm hạ nhân sao.
Hắn ta là được phân đến chỗ muội, cũng khá được việc”.
Từ Thi Vũ toàn thân đều lạnh đi, hắn ta chính là kẻ đã làm nàng thất thân, nghe Từ Châu Hiền nói rằng xử trí xong, cứ nghĩ đã bịt mồm vĩnh viễn.
Tuyệt đối không ngờ Từ Châu Hiền lại giữ lại đến hôm nay.
Cố tình để ả nhìn thấy hắn ta, dụng ý là gì đã quá rõ.
Khí thế Từ Thi Vũ phút chốc như gà mắt mưa, khiếp sợ nhìn Từ Châu Hiền.
Cuối cùng chỉ khó khăn nói: “Ta chợt nhớ ra trước khi vào cung còn có chuyện phải làm…!Ta đi trước…”.
Nói xong không đợi Từ Châu Hiền phản ứng đã định đi ngay.
Nhưng vừa ra cửa lại nghe thấy Từ Châu Hiền sâu kín cười khẽ: “Đại tỷ, tội danh khi quân…!chết không phải dễ chịu lắm đâu”.
Từ Thi Vũ liền như thấy quỷ mà chạy biến đi, nha hoàn nàng ta đuổi theo cũng không kịp.
Nào có khí thế như khi vào cửa.
Từ Châu Hiền cười lạnh, muốn trên cơ nàng sao, đừng mơ tưởng.
Lại nhìn tên nam đinh kia, hờ hững nói: “Lui xuống đi, theo đúng thân phận mà hành sự, đừng để ta phải nhắc nhở”.
Thân thể tên nam đinh kia tức khắc run rẩy, là vì sợ hãi mà run rẩy.
Hắn ta thật sâu lạy Từ Châu Hiền lần nữa mới cung kính lui xuống, từng động tác đều mang theo dè dặt, phảng phất làm gì Từ Châu Hiền mất hứng, kết quả liền không tốt đẹp.
Xuân phong bên ngoài lùa vào, hương đào hoa như có như không.
Mành che dưới hiên bị gió lay động phập phồng.
Cứ nghĩ chuyện hôm nay vậy là đủ, nào ngờ chưa quá nửa canh giờ, Bạch Thúy lại đem đến tin không mấy tốt lành.
Người Thượng thư phủ đến rồi.
Sớm đoán Lưu thị sẽ không ngồi yên để quyền đương gia rời tay lâu được, vậy nên lôi kéo nhà mẹ đẻ là không tránh khỏi.
Nhưng ngàn vạn không ngờ, ả ta cư nhiên cho người gọi nàng sang viện ả tiếp đón người kia, xem ra kẻ đến từ Thượng Thư phủ thân phận cũng không tầm thường được….