[YOONHYUN] NHẤT CỐ HOA LẠC - Chương 32: Ẩn Ý
Từ Châu Hiền nhìn trâm ngọc trên tay, khóe môi khó nén một tia châm chọc.
Những loại trang sức này đều thiết kế ẩn chứa huyền cơ, tỷ như thêm một nét hoa văn thì sẽ biểu hiện phẩm cấp gì.
Hoặc, cũng được thiết kế có đặc thù, giết người sẽ ngăn máu bắn ra.
Chốn thâm cung này, dù là thứ nhỏ nhất đều chứa sẵn sát cơ cả.
Từ Châu Hiền ưu nhã dùng khăn tay lau sạch trâm ngọc của mình, nét mặt không biến hóa.
Bạch Hạ đứng bên cạnh đều bị dọa đến ngốc, quên cả hét lớn.
Đến lúc choàng tỉnh mới run giọng hỏi Từ Châu Hiền: “Tiểu thư, ả ta…!xử trí thế nào đây?”.
Từ Châu Hiền lạnh nhạt nói: “Cột đá vào người ả, ném xuống giếng hoang ngoài kia”.
Bạch Hạ đại khái là lần đầu tiên chứng kiến tràng cảnh máu me như vậy, tay chân có điểm vô thố run rẩy.
Dù vậy cũng theo phân phó Từ Châu Hiền mà làm, không dám do dự gây hỏng việc.
…!
Giải quyết xong thi thể kia cũng là một khắc sau, tịnh phòng này vốn là tại góc hẻo lánh ngoài cấm điện, chuyên dành cho thị nhân, ít người lui tới.
Vậy nên Từ Châu Hiền không lo có kẻ đi ngang bắt gặp.
Bất quá nàng cũng hành sự cẩn trọng, phân phó Bạch Hạ lấy tuyết lạnh bên ngoài vào rửa sạch vết máu trên sàn mới ly khai.
Đối với việc Từ Châu Hiền nắm rõ đường đi nước bước trong cung Bạch Hạ cũng âm thầm kinh hãi.
Nhưng không dám dị nghị, vô luận thế nào, đây cũng là tiểu thư nhà nàng, phận làm nô tỳ trừ cậy nhờ vào chủ tử thì không thể làm gì khác.
Từ Châu Hiền từ đầu tới cuối vẫn chưa động dung, trước sau một bộ nhạt nhẽo vô vị.
Trông thấy sắc mặt Bạch Hạ có điểm trắng, nàng đành nhẹ giọng: “Bạch Hạ, ngươi vốn là tâm phúc của ta, những chuyện như ngày hôm nay về sau sẽ chứng kiến không ít.
Thủ pháp lanh lẹ một chút như vậy mới không hỏng việc”.
Bạch Hạ hơi cúi đầu, điều tiết hô hấp nửa nhịp mới cung kính đáp: “Nô tỳ minh bạch, nô tỳ sẽ không để tiểu thư thất vọng”.
Từ Châu Hiền hài lòng gật đầu.
Nàng là muốn nhắc nhở Bạch Hạ, đã theo chân nàng, muốn sống chỉ có thể làm dao kéo mà không phải là cá thịt cho kẻ khác chém giết.
Từ đầu, các nàng đã định sẵn không thể lương thiện, từng bước chân một chỉ có thể giẫm đạp lên kẻ khác mà đi.
…!
“Từ tiểu thư không thấy đâu, làm bản cung còn tưởng đã vô ý chọc giận tiểu thư, vậy nên chẳng để tâm đến thiếp mời của bản cung đâu”
Tiếng trêu đùa truyền đến, Từ Châu Hiền bước song song cùng một nữ Chiêu nghi.
Bốn bề hoa viên phủ một lớp tuyết mỏng hư ảo, thị tỳ cầm ô lọng đi sau các nàng.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, đối phương bất quá là trêu đùa, nàng cũng không phản đáp gay gắt.
Chỉ vờ nổi giận: “Chiêu nghi quá lời rồi, được thiếp mời của Chiêu nghi là phúc khí tiểu nữ.
Bất quá, nha đầu của tiểu nữ không hiểu quy củ, mang theo hai cái đã đi lạc mất một”.
Nữ Chiêu nghi kia vốn xuất thân Tề gia, trong cung không được ân sủng lắm nhưng miễn cưỡng có mặt mũi.
Lần này ả ta chính là muốn thông qua Từ Châu Hiền nịnh bợ lấy Từ gia sau lưng.
Nếu có thể mai mối Từ Châu Hiền cho huynh trưởng, kết thông gia được với Thừa tướng phủ thì quả là trăm lợi vô hại.
Huống hồ một quân quý phẩm cấp tốt như vậy.
Cơ hồ là gia môn nào cũng muốn nạp vào cả, không làm chính thất vẫn là thiếp.
Tóm lại có lợi chứ không hại.
Vậy nên ả ta liền thân thiết nói: “Vậy sao? Trong cung vốn là rộng lớn, nha đầu muội muội đi lạc, không bằng để bản cung cho người đi tìm giúp, để lâu lại không tốt”.
Từ khách khí xưng tiểu thư nhanh chóng đổi thành tỷ muội, Tề chiêu nghi này rất giỏi làm thân với người khác.
Từ Châu Hiền cười khẽ, không tỏ ra quá nhiệt tình: “Vậy là quấy nhiễu chiêu nghi rồi, bất quá chỉ là một nha đầu đi lạc, chẳng đáng làm nhã hứng của chiêu nghi bị cắt ngang”.
Tề chiêu nghi cười vỗ trán, hỉ hả đưa đẩy: “Muội muội không nhắc, bản cung cũng quên, mời muội đến là để thưởng hoa hàn mai đâu”.
Từ Châu Hiền nhất quán cười nhạt nhẽo, không nhìn ra biểu tình gì.
“Bịch!!!”
Chợt một đoàn cầu tuyết bay đến, suýt thì đập trúng đầu Tề chiêu nghi, dọa nàng ta đều thất thố kinh hô.
Từ Châu Hiền lại nhanh hơn một bước phúc thân, làm Tề chiêu nghi kia thành công ngậm mồm ngay: “Tiểu nữ thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!”.
Nguyên lai người đến là Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy hiện tại một thân mảnh mai trong tuyết, vừa chạy trong hoa viên vừa nghịch tuyết cầu đến tận hứng.
Trông thấy Từ Châu Hiền cười cười đến thấy răng không thấy mắt, vẫy vẫy tay: “Tỷ tỷ!!!”.
Tề chiêu nghi lúc này mới phục tỉnh, miễn cưỡng hành lễ, dường như không quá hoan nghênh một hoàng tước ngu ngốc như Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi phủi phủi tay áo nhiễm đầy tuyết, rõ ràng là khí trời rất lạnh nhưng nàng vẫn dáng vẻ thản nhiên, nào có quấn mấy lớp vải dày như Từ Châu Hiền, thân thể tước quý cùng quân quý quả là khác biệt.
Chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi cười tít mắt chạy đến cạnh Từ Châu Hiền, ngây ngô gọi: “Tỷ a…”.
Từ Châu Hiền biểu tình không hề sứt mẻ, đúng mực đáp lại Lâm Duẫn Nhi: “Hồi điện hạ, có tiểu nữ”.
Lâm Duẫn Nhi thần bí cười, rất giống một hài đồng hiến vật quý, từ trong tay áo lấy ra một nhành hàn mai, chuẩn xác hơn là nhành hàn mai đã đơm nụ, phỏng chừng vài hôm nữa sẽ nở.
Nàng vui vẻ huơ huơ trước mắt Từ Châu Hiền, cười khoe khoang.
Dường như đối với cây cỏ, Lâm Duẫn Nhi đều sinh ra đặc thù yêu thích.
Vậy nên gặp đồng bọn liền khoe chiến lợi phẩm của mình ngay.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không ghét bỏ mà đón lấy.
Tề chiêu nghi bị bỏ quên bên cạnh, lại nửa đùa nửa thật nói: “Điện hạ nga, Từ tiểu thư dù sao cũng là thân quân quý, điện hạ cứ ở gần như vậy, quá không hợp quy củ đâu”.
Lâm Duẫn Nhi lúc này mới nhận ra trừ tỷ tỷ còn có nữ nhân khác.
Dù không hiểu đối phương nói gì nhưng nàng biết nàng ta không thiện ý.
Vậy nên liền núp ra sau lưng Từ Châu Hiền, ủy khuất lầm bầm: “Hung, thật hung…!dọa, dọa chết cô!…”.
Tề chiêu nghi suýt thì cắn phải lưỡi, chuyện tốt nàng bị phá ngang nàng chưa nói, còn bị tên hoàng tước ngu xuẩn này nói bừa như vậy.
Tội danh mưu hại hoàng tước, một chiêu nghi nhỏ nhoi như nàng ta rất khó kham nổi.
Nhưng nàng ta chỉ ngậm miệng không phản bác, tranh luận với một kẻ ngu xuẩn không phải chuyện hay ho.
Từ Châu Hiền lại không để ý đến nháo sự này, cười bất đắc dĩ nhìn Tề chiêu nghi, đối phương đành hậm hực rời đi, kéo theo một đám thị nhân sau lưng quanh co mất hút.
Nàng ta là kẻ thức thời, Lâm Duẫn Nhi quấn lấy Từ Châu Hiền, lại bài xích nàng ta, ở lại chỉ thêm xấu mặt.
Bất quá lần đầu chèo kèo Thừa tướng phủ cứ vậy bị hỏng bét, tâm tình tất nhiên không tốt.
Từ Châu Hiền đợi Tề chiêu nghi đi xa mới quay sang, bất đắc dĩ nhìn Lâm Duẫn Nhi: “Điện hạ, người thật là…”.
Lời là muốn khiển trách nhưng lại mang theo một tia dung túng.
Lâm Duẫn Nhi vô tội chớp chớp mắt, rồi lại thần thần bí bí đến gần Từ Châu Hiền, nhìn ngó chung quanh mới thì thầm, như sợ bị người khác bắt gặp chuyện xấu: “Cô thấy…!thấy tỷ ở tịnh phòng bỏ, bỏ hoang…!Tỷ, tỷ làm gì?…”.
Từ Châu Hiền dường như hơi bất ngờ, bị Lâm Duẫn Nhi bắt gặp không nằm trong dự tính của nàng.
Bất quá nàng vẫn không kinh hãi, thậm chí còn mỉm cười thừa nhận: “Ân”.
Lâm Duẫn Nhi tròn mắt phượng, rất ngốc.
Nàng bát quái, dụ dỗ Từ Châu Hiền: “Nói…!nói cho cô, cô…!không nói ai đâu…”.
Từ Châu Hiền là bị dáng vẻ biến khéo thành vụng này của đối phương chọc cười, đáy mắt tràn ra một tia ấm áp.
Nàng ghé sát vào tai Lâm Duẫn Nhi, hạ thấp giọng nói gì đó.
Rất nhanh thì lui ra.
“Điện hạ, canh giờ không sớm, tiểu nữ xin phép cáo lui xuất cung”- Từ Châu Hiền thi lễ xong liền lui đi, Bạch Hạ theo bước nàng.
Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc nhìn bóng lưng của Từ Châu Hiền.
Dường như bị câu nói lúc nãy của Từ Châu Hiền dọa ngốc.
“Điện hạ, tiểu nữ là muốn cài tay chân vào cung…”
Chỉ thấy mỹ nhân trong tuyết gợi khóe môi, tiếu ý nghiền ngẫm.
Rất có ý tứ.
…!
Từ Châu Hiền đoán canh giờ vừa phải, phỏng chừng bên Từ Thi Vũ đã thành sự.
Nàng mang theo Bạch Hạ rẽ mấy lối trái phải, tìm đến cửa nhỏ sau Ngự thư phòng.
Quả nhiên, đứng chờ chưa quá chung trà, đã thấy một thị nhân tiến ra từ đó.
Thủ vệ cửa nhỏ có hai cái, cũng khá lười nhác, nên không quá để tâm đến.
Có lẽ cho rằng là thị nhân quét tước như mọi khi nên cứ vậy cho qua.
Từ Thi Vũ cúi thấp đầu, lầm lũi đi, bước chân có chút run rẩy.
Theo đúng dặn dò của Từ Châu Hiền, thành công tìm đến chỗ đã hẹn trước.
Từ Châu Hiền khóe mắt hững hờ, tránh đêm dài lắm mộng liền ly khai hoàng cung.
Dọc đường một mảnh trầm mặc.
Đến tận khi xe ngựa ra khỏi hoàng cung, không còn khả năng bất trắc, nàng mới thật sự thả lỏng.
Mang Từ Thi Vũ vào cung thế này, quả thật quá mạo hiểm, nguy cơ trùng trùng.
Từ Thi Vũ thu người vào một góc xe ngựa, Từ Châu Hiền hơi động chóp mũi, dễ dàng nhận ra dư hương kích tình còn lại.
Quân quý sau khi bị tiêu kí sẽ mang theo khí tức đặc trưng của phối ngẫu, tước quý khác không nhận ra.
Nhưng quân quý các nàng lại rất rõ ràng phân biệt, tránh nhầm lẫn phối ngẫu lẫn nhau, hoặc đây là bản năng ý thức lãnh thổ.
Từ Châu Hiền thản nhiên hỏi: “Đã thành sự?”.
Từ Thi Vũ mất một lúc mới đáp “Ân”.
Từ Châu Hiền lại không quá để tâm, nhấp ngụm trà mới có lệ hỏi tiếp: “Bệ hạ thật sự tin ngươi còn xử nữ?”.
Từ Thi Vũ nuốt ngụm nước bọt, thân thể có chút vô lực.
Nàng ta nhấc mắt nhìn Từ Châu Hiền, miễn cưỡng nói: “Có thể đi, ta nghe theo ngươi, đặt khối tiết gà bọc bong bóng cá vào trong…!Thoạt nhìn rất giống, hành sự xong người cũng không nổi giận…”.
Từ Châu Hiền cong môi, tâm tình không tệ.
Tước quý đều có cao ngạo đặc hữu, phần nhiều đòi hỏi phối ngẫu đêm đầu, đặc biệt là tước quý bảo thủ của Đông Yên quốc này.
Bất quá, chỉ là đêm đầu, một khối tiết gà bọc bong bóng cá liền có thêm một đêm đầu.
Đây là nàng học được từ mấy lão mama lão luyện trong cung.
Chỉ cần có thủ đoạn, thứ gì không qua mắt được.
Lại nghe Từ Thi Vũ nói: “Dường như bệ hạ rất vừa lòng ta.
Ta tùy ý nói si tình với người từ yến hội nên tìm cách vào cung, người không giận còn cười tán thưởng ta thông minh.
Ngươi nói, có phải ta rất nhanh sẽ làm phi?”.
Lần này Từ Thi Vũ đã có chút kích động, Từ Châu Hiền hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Xác thực dung mạo Từ Thi Vũ thiên về bá mị, rất hợp với khẩu vị của Lâm đế, lại thêm tác dụng của thúc tình dược, hẳn đã bị tin tức tố của Từ Thi Vũ làm mê muội.
Trước khi để Từ Thi Vũ nhập cung, Từ Châu Hiền có đặc biệt cho nàng ta huân qua dược hương, tương tự một loại mê hồn tán.
Rất dễ để làm tước quý phát cuồng.
Lâm đế khẩu vị vốn thiên về hậu ngọt, lúc Từ Châu Hiền pha trà đã cố tình cho dược liệu gây mất vị giác, cụ thể là vị ngọt, dù Lâm đế ăn rất ngọt cũng cảm thấy không đủ.
Đó là lý do vì sao lúc Lâm đế dùng thiện lại nổi giận.
Là vì hắn ta không cảm nhận được khẩu vị yêu thích.
Còn vì sao hắn ta dễ nóng tính, lại là do mấy loại “tiên dược” hắn hay dùng đã làm mất tự chủ kiềm chế, dễ nóng giận.
Cuối cùng Từ Thi Vũ mang theo vị đạo êm dịu rất thuận lợi lọt vào mắt Lâm đế.
Đề phòng bất trắc Từ Châu Hiền còn thêm hợp hoan tán, chuyện thuận lý thành chương mà mỹ mãn.
“Bệ hạ nếu thật sự xem trọng ngươi, không sớm thì muộn ngươi cũng làm phi thôi”- Từ Châu Hiền sâu kín nói, đáy mắt dư quang chợt lóe.
Từ Thi Vũ vì lần đầu tiếp nhận tiêu kí từ hoàng tước nên thần trí không rõ ràng lắm.
Nghe Từ Châu Hiền nói vậy thì biết vậy, tiếp tục co người ngây ngốc.
Bạch Hạ cảm thấy không ổn, nhìn Từ Châu Hiền xin chỉ thị, Từ Châu Hiền lại chỉ bảo nàng sửa lại mành che phòng hàn khí tràn vào buồng xe.
Nếu Từ Thi Vũ thành công mê hoặc Lâm đế, nhập cung làm phi, đối với Từ Châu Hiền là chuyện tốt.
Có tay chân trong cung vẫn là thuận lợi rất nhiều.
Huống hồ, con cờ điều khiển Từ Thi Vũ nàng còn đang giữ trong tay, không cần lo ả ta trở mặt.
Bất quá, Từ Châu Hiền vẫn có cảm giác bất an, rất bất an.
Như thể mọi thứ có thể vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Từ Châu Hiền chán ghét cảm giác này.
Với vài người, nó có thể là kích thích bản năng háo thắng.
Nhưng với Từ Châu Hiền, dù là chuyện nhỏ không diễn ra như dự tính, nàng liền không thả lỏng được.
Bước đường nàng chọn đi quá hung hiểm, nàng không thể dùng bản năng để liều lĩnh, chỉ có thủ đoạn càng sâu càng độc mới khiến nàng an tâm.
Suy cho cùng, chẳng qua nàng là kẻ làm chuyện xấu nên cứ phải thấp thỏm, nghĩ đến đây, cả nàng cũng tự cười nhạo mình..