YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG - Chương 38: 38 Truyền Thuyết Sơn Bảo
- Trang chủ
- Truyện tranh
- YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG
- Chương 38: 38 Truyền Thuyết Sơn Bảo
“Nếu biết vậy thì tối nay muội phải thưởng cho ta đấy!”, Thiên Âm chân nhân cười gian xảo nói.
“Sư huynh, huynh xấu xa thật…”
…!
Mục Long đang đứng bên cạnh, Hoan Nhi đã phát giác ra hai người này đang dùng thần hồn truyền âm.
Mặc dù không biết nội dung, nhưng Mục Long biết hai người này đến đây nhất định là không có ý gì tốt đẹp.
Hắn liếc nhìn về phía bên kia, đại trưởng lão và Mục Thiên Dao đang không ngừng trao đổi ánh mắt, vẻ mặt tràn đầy ác ý.
Lúc này, Thiên Âm chân nhân lại tiếp tục lên tiếng: “Thực ra, hôm nay ta và sư muội đến đây để xin sự giúp đỡ của Mục gia”, Thiên Âm chân nhân vừa nói, vừa vô ý liếc nhìn đại trưởng lão một cái.
Đại trưởng lão thấy vậy, lập tức đứng lên nói: “Thiên Âm chân nhân khách sáo quá, Mục gia chúng ta vẫn luôn xem trọng cường giả, hơn nữa ngài còn là sư tôn của Mục Thiên Dao.
Nếu có phân phó, chỉ cần chúng ta có thể làm được, ta nghĩ gia chủ chắc chắn sẽ không từ chối”.
“Lại bắt đầu diễn kịch rồi sao?”, Mục Long cảm nhận được ý đồ âm mưu từ hai người bọn họ.
Nói xong, cả hai đều nhìn Mục Cửu Uyên.
Nghe vậy, Mục Cửu Uyên hắng giọng, nhưng cũng không vội đồng ý, mà lại hỏi: “Chân nhân có tiện nói ra rốt cuộc là chuyện gì trước không? Xem Mục gia ta có thể làm được hay không?”
“Nếu Mục gia chủ đã nói vậy thì bổn chân nhân sẽ nói, chuyện này đối với Mục gia cũng không phải chuyện gì khó”.
“Không giấu gì mọi người, trước đây ta và sư muội đã gặp một con Kim Tinh Quỷ Viên ở dãy Nghi Lăng.
Yêu vật này bị thương rất nặng, bản nguyên cũng bị tổn hại nặng nề.
Mặc dù nó có sức mạnh của Linh Văn cảnh nhưng lại không phải là đối thủ của hai người chúng ta”.
“Chỉ là Kim Tinh Quỷ Viên này rất giỏi lẩn trốn, cả hai chúng ta đều không thể làm gì được nó, chỉ có thể mặc nó trốn vào núi Vạn Quật.
Hôm nay ta đến đây là muốn thỉnh cầu Mục gia chủ cùng đến núi Vạn Quật tiêu diệt yêu vật này.
Không biết ý của Mục gia chủ thế nào?”, Thiên Âm chân nhân nói xong liền nhìn Mục Cửu Uyên, đợi câu trả lời.
“Chuyện này…”, Mục Cửu Uyên không vội đồng ý, mà nhìn về phía Mục Long, trong lòng thầm nghĩ, Mục Long đã có thể một mình đảm đương, vì vậy ông ta đang muốn thương lượng chuyện này với Mục Long.
Lúc này, Thiên Nguyệt chân nhân mới cười nói: “Đương nhiên, nếu như thỉnh cẩu Mục gia chủ ra tay, chúng ta cũng sẽ có chút thành ý.
Ta nghe nói trong tay Kim Tinh Quỷ Viên đó có sơn bảo, nếu có thể lấy được thì sao thiếu phần của Mục gia được?”
Ngay khi những lời này nói ra, ánh mắt của mọi người trong Mục gia đều tràn đầy kinh ngạc.
Sơn bảo, đó thứ chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Tương truyền, núi non sông nước đều ẩn chứa tinh khí của đại địa, trải qua thời gian vô tận, tinh khí trong đó sẽ hóa thành bảo vật.
Trong số đó, bảo vật được tinh khí sông núi thai nghén được gọi là “sơn bảo”, còn bảo vật được tinh khí sông nước thai nghén được gọi là “thủy trân”.
Nghe nói hai thứ này được gọi là thiên vật, hơn nữa mỗi một loại sơn bảo thủy trân đều không giống nhau, người ta thường chỉ nghe nói đến, ít ai được nhìn thấy vật thật.
“Sơn bảo…”, Mục Long lẩm bẩm trong miệng, bất giác nhớ lại những câu chuyện “sơn bảo” mà mẹ hắn đã kể cho hắn nghe khi còn nhỏ trong những đêm trăng lên cao cùng những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Cũng bắt đầu từ đó, hắn đã hiểu được sự huyền diệu của “sơn bảo”.
Hắn đã từng nghe mẹ hắn kể rằng, trời sinh đôi mắt của tộc Kim Tinh Quỷ Viên có một khả năng độc nhất vô nhị, đó chính là tìm bảo vật.
“Sơn bảo cực kỳ quý hiếm, người biết chuyện này đều giữ kín như bưng, bây giờ hai vị lại dễ dàng nói ra như vậy, có dụng ý gì đây?”
“Nếu như thực sự có sơn bảo thì lấy nó khỏi tay Kim Tinh Quỷ Viên cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Huống hồ núi Vạn Quật đó còn là một mê cung hiểm trở, nơi đó đầy rẫy yêu thú độc trùng, chưa từng có ai bước vào đó mà có thể sống sót ra ngoài.
Hai người này e là muốn tìm bia đỡ đạn mà thôi”.
Suy nghĩ một chút, Mục Long cười nói: “Nếu đã như vậy, thì không bằng để đại trưởng lão đi cùng hai vị một chuyến”.
“Ông ấy là cường giả thành danh đã lâu của Mục gia.
Mặc dù chỉ ở tầng bốn Ngự Hồn cảnh nhưng sức chiến đấu rất kinh người, thường xuyên chiến đấu vượt cảnh giới.
Nếu có sự giúp đỡ của ông ấy thì hai vị thực sự như hổ thêm cánh, nhất định mã đáo thành công!”
Đại trưởng lão Mục Cửu Giang nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia u ám, trừng mắt nhìn Mục Long, trong lòng lập tức nổi lên hàng loạt sóng gió gầm thét dữ dội, suýt chút nữa đã tức điên.
“Mẹ nó, sao đột nhiên ta lại thành cường giả mạnh mẽ rồi, còn có sức chiến đấu kinh người.
Mẹ nó, hơn mười năm rồi ta chưa từng động thủ với ai.
Vậy mà ngươi lại nói ta thường xuyên chiến đấu vượt cảnh giới? Những lời vô sỉ như vậy mà ngươi cũng nói ra được?”
Có điều, cho dù Mục Cửu Giang muốn mắng, cũng chỉ có thể mắng trong lòng mà thôi, những lời như vậy nhất định không thể nói ra được.
Chuyện này ông ta đã thương lượng với Thiên Âm chân nhân từ trước, nếu muốn sắp đặt tình thế đổi trời thì phải để Mục Cửu Uyên tham gia, không ngờ Mục Long lại bảo ông ta đi, nhất định là không được.
“Không không không, chuyện này…”
Mục Cửu Giang đang định nói gì đó thì Thiên Âm chân nhân liền ngắt lời ông ta, nhìn Mục Long và Mục Cửu Giang nói: “Chuyện này vô cùng quan trọng, không thể có sai sót được, chỉ có cường giả tầng tám Ngự Hồn cảnh như Mục gia chủ mới có tư cách hợp lực với chúng ta, đánh bại Kim Tinh Quỷ Viên, lấy được sơn bảo!”
“Vậy ý của ông là, ông nội ta không đi không được?”, ánh mắt của Mục Long hơi lạnh.
Nghe vậy, Thiên Nguyệt chân nhân vội vàng cười nói: “Lời này của Mục công tử sai rồi, dù sao thì người Vân tiên tử xem trọng cũng chỉ có một mình Mục công tử chứ không phải cả Mục gia.
Bây giờ cơ hội tốt đang bày ra trước mắt, nếu Mục gia chủ có thể hợp lực giết Kim Tinh Quỷ Viên với chúng ta, lấy được sơn bảo thì thực lực của Mục gia nhất định sẽ tăng cao, chuyện xưng bá thành Hàn Giang chỉ là chuyện sớm muộn”.
Thiên Nguyệt chân nhân nói, ánh mắt có chút lạnh buốt.
Nghe vậy, trong lòng Mục Long dấy lên một luồng sát khí..