YÊU THẦM NỒNG NHIỆT - Chương 11
Edit: Esther
Beta: Gùa
*********
Trời mưa suốt một đêm, mặt đất đều ướt đẫm.
Lâm Vãn an an tĩnh tĩnh ngồi bên bàn cơm ăn bữa sáng, nghe ba mẹ nói chuyện xóm giềng, nghe hiểu nhưng cũng không chen vào.
Điều cô quan tâm hơn là dì Tố Tố rời đi vào chiều ngày hôm qua.
“Tiểu Vãn, con ăn xong chưa, mẹ đưa con đi học.” Trịnh Mỹ Khiết bỗng nhiên ngừng nói chuyện cùng Lâm Triệu Phong, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vãn.
Buông chén đũa xuống, Lâm Vãn dùng giọng điệu của trẻ con trả lời: “Ăn no rồi ạ.”
“Đi, chúng ta đi học.” Trịnh Mỹ Khiết nói xong đứng dậy giúp cô lấy cặp sách đến, Lâm Vãn tự giác đeo lên trên lưng, chào ba ba xong hai mẹ con liền đi xuống lầu.
Sau cơn mưa đầu mùa xuân không khí còn lạnh lẽo, trên lá cây còn đọng lại giọt nước, rung rinh sắp rơi.
Trước mặt của Lâm Vãn là một vũng nước đọng, cô cúi đầu nhìn mặt nước, thấy bên trong hiện ra ảnh ngược của một đứa bé năm tuổi, trong lòng lo lắng không biết khi nào mới có thể lớn lên.
Trịnh Mỹ Khiết đẩy xe đi đến nhìn thấy, lập tức nghiêm giọng cảnh cáo: “ Đừng giẫm lên vũng nước, con vừa mới thay giày đó.”
Lâm Vãn quay đầu lại cười: “ Con sẽ không nghịch nước đâu.”
“Thật sao? Vậy Tiểu Vãn của chúng ta thật sự lớn rồi.” Trịnh Mỹ Khiết mỉm cười.
Ngồi trên ghế sau xe đạp của mẹ, cả hai lên đường đi đến nhà trẻ gần nhà, đi được một lúc, Lâm Vãn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn còn có chút u ám, có cảm giác như mưa vẫn còn chưa dứt, cô ngửa đầu nhìn một hồi, không khỏi nghĩ đến hiện tại mình đã đi nhà trẻ, lại qua mấy tháng sẽ lên tiểu học, rồi sáu năm tiểu học thoáng cái liền qua, sau đó ba năm trung học cũng sẽ trôi qua thật nhanh.
Ai…!Qua nhanh lên đi.
Sau khi đến trường học, Lâm Vãn vẫy vẫy tay tạm biệt mẹ, sau đó ngoan ngoãn cõng cặp sách đi vào sân trường.
Lại là một ngày nhàm chán mà, đối với một người đã từng trưởng thành như nàng mà nói thì việc đi nhà trẻ chỉ dành cho mấy bé nhỏ mà thôi.
Vì để giết thời gian, Lâm Vãn trốn ba mẹ đi phòng sách lén lấy một quyển để xem.
Trên bục giảng, cô giáo đang dạy một đám trẻ con đọc chữ, mà Lâm Vãn thì ở phía dưới thích thú đọc sách mang từ nhà đến.
Đang xem mê mẩn, cô giáo kêu tên của Lâm Vãn, Lâm Vãn sợ tới mức vội vàng khép sách lại, dùng sách giáo khoa đè lên.
“Em đứng dậy đọc những chữ trên bảng đen này đi.”
Lâm Vãn đứng dậy, đọc từng chữ từng chữ một cách tiêu chuẩn: “Ta, đại, thiên, tự,…”
Cô giáo không tìm thấy lỗi sai, vì thế đành cho cô ngồi xuống.
Sau giờ học, Lâm Vãn tiếp tục đọc sách, tại sao trước kia cô không thấy sách này hay như vậy nhỉ, chắc là trước đây quá vô dụng, ngoại trừ truyện tranh thì cái gì cũng không đọc, cũng có thể là cuộc sống ở nhà trẻ thực sự quá nhàm chán và tẻ nhạt, chỉ một quyển “Trăm năm cô độc” mà đã trở thành một cái bánh ngọt thơm ngon để giết thời gian.
Tiết thứ hai là môn toán, chỉ đơn giản là học những con số Ả Rập, cái này càng nhàm chán hơn.
Lâm Vãn tiếp tục đọc sách, có lẽ trong quá trình này cô ít tiếp xúc bằng mắt với thầy giáo, cho nên lần này bị bắt được, thầy giáo lập tức rút cuốn sách cô đặt trên bàn lên, nhỏ giọng đọc tên sách sau đó không thể tin được mà nhìn thoáng qua Lâm Vãn, trong mắt tràn ngập khó tin, hoàn toàn không tin nổi một đứa bé năm tuổi có thể đọc được cuốn sách này.
Lâm Vãn thật sự không có lo lắng, phản ứng cũng bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi thầy giáo xử lý.
“Em có thể đọc được cuốn sách này?” Thầy hỏi.
Lâm Vãn cũng không muốn nói dối, cũng không thể nói là cô không biết mà chỉ đang nhìn chơi đi, vì vậy gật đầu.
Chỉ thấy thầy giáo dạy toán rõ ràng hít sâu một hơi, “Em là đứa bé ngoan ngoãn.” Rồi sau đó lại túy ý lật ra một trang chỉ vào đó hỏi: “Chữ trên đây em đều biết sao?”
Lâm Vãn gật gật đầu, trực tiếp đọc từ hàng đầu tiên, đọc hết một hàng thì dừng lại.
Bị sốc vài giây xong, thầy giáo trả sách lại cho cô, sau đó làm như không có chuyện gì trở lại bục giảng tiếp tục dạy học.
Cô đoán có thể là thầy dạy toán đã nói chuyện này ra ngoài, bởi vì sau buổi trưa Lâm Vãn bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, Lâm Vãn đứng ở đó, nghe thấy rõ ràng vài giáo viên đang thảo luận, thậm chí còn xuất hiện từ “thần đồng”, Lâm Vãn thở dài trong lòng, cô không phải thần đồng gì hết, chỉ là sống nhiều hơn một đời mà thôi.
Lúc tan học, chủ nhiệm lớp nói muốn trao đổi với ba mẹ Lâm Vãn, kỳ thật Lâm Vãn có thể nghe ra ẩn ý của lời này, chính là muốn nói chuyện ngày hôm nay, Lâm Vãn từ chối, không tiếc mà giả bộ sợ hãi, nói là mặc dù bình thường ba mẹ ở nhà có dạy cô học chữ, nhưng nếu họ biết cô đi học trộm xem sách khác trong lớp, nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt cô hy vọng thầy giáo có thể giữ bí mật giúp mình, cũng hứa sau này sẽ không mang sách khác đến trường nữa.
Thầy giáo nhìn thái độ chân thành của cô, liền đồng ý, vậy nên Lâm Vãn may mắn tránh thoát được lần này.
Nhà trẻ tan học sớm, sau khi mẹ Lâm Vãn bớt chút thời gian đến đón Lâm Vãn còn phải về phòng khiêu vũ tiếp tục dạy học, trên đường trở về hỏi cô hôm nay học như thế nào, Lâm Vãn gật đầu nói không tệ lắm.
Trịnh Mỹ Khiết lại cười hỏi: “ Có thể vượt qua kỳ thi giữa kỳ này hay không?”
Đôi mắt Lâm Vãn tràn ngập khiếp sợ, chẳng lẽ ngay cả việc thi cử ở nhà trẻ cô còn không đạt điểm tiêu chuẩn sao?
“Đương nhiên có thể, con sẽ đạt điểm tuyệt đối!” Lâm Vãn nói lớn.
Trịnh Mỹ Khiết nghe xong cười khanh khách, “Có thể đạt tiêu chuẩn thì rất tốt.”
“ Mẹ, hôm nay dì Tố Tố có đến phòng khiêu vũ không?” Lâm Vãn ngồi ở ghế sau hỏi.
Trịnh Mỹ Khiết không ngờ đứa nhỏ này quan tâm Liễu Tố Tố như vậy, nói thật: “Hôm nay không thấy nàng, chắc là có việc bận.”
“Ồ.” Lâm Vãn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Lâm Vãn đều sẽ hỏi câu này một lần, đều không nhận được đáp án mà cô muốn.
Dì Tố Tố xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại không đến phòng khiêu vũ nữa? Vì vậy mà mấy ngày nay cả người Lâm Vãn đều không có tinh thần, cơm cũng không muốn ăn, nhưng không muốn bị ba mẹ phát hiện nên mỗi bữa đều cưỡng ép mình ăn nhiều một chút.
Cứ như vậy, nháy mắt liền đến thứ sáu rồi.
Lâm Vãn quyết định ở trong lòng, sau khi học xong sẽ qua chỗ dì Tố Tố ở tìm thử, không có tin tức gì thật làm người ta lo lắng.
Chỉ cần nhìn một chút, một chút là được rồi, xác định nàng không có việc gì thì có thể an tâm.
Khoảng ba giờ chiều, nhà trẻ liền đóng cửa, vì là thứ sáu nên tan học sớm hơn bình thường một tiếng.
Lâm Vãn đeo cặp lên đi ra ngoài, khi đến gần cổng trường, hình như nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, có phần không tin vào hai mắt của chính mình, gần như nghĩ bản thân đã nhìn nhầm.
.
đam mỹ hài
Đi đi, bước chân của Lâm Vãn cành ngày càng chậm, sững sờ nhìn về phía trước.
Thật sự là nàng!
Xác nhận một lần nữa, rốt cuộc Lâm Vãn khống chế không được mà chạy như điên về phía trước.
“Dì Tố Tố!” Một tiếng gọi này, bao hàm tất cả nhớ nhung của những ngày qua.
Liễu Tố Tố nhanh chóng ngồi xổm xuống vui vẻ nghênh đón cô, nhưng Lâm Vãn vẫn cố kiềm chế, kỳ thật là cô định trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, nhưng nghĩ lại không được, con người không nên quá tham lam.
“Dì Tố Tố, sao hôm nay dì lại tới đây?” Lâm Vãn thở hổn hển hỏi, ánh mắt nhìn nàng sáng lấp lánh.
“ Dì tới đón con tan học.” Giọng nói của Liễu Tố Tố vẫn dịu dàng như mọi khi, dừng lại một lát lại đổi giọng hài hước nói: “ Dì nghe nói, mấy ngày nay con rất nhớ dì.”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn đỏ lên, ai…!Ai nói.
Liễu Tố Tố thấy vậy trực tiếp cười ra tiếng, “ Thật ra hôm nay cô Trịnh nhờ dì tới đón con, phòng khiêu vũ có chút việc nên cô ấy không thể rời đi được.”
Lâm Vãn khó hiểu hỏi: “ Sao mấy ngày nay không thấy dì Tố Tố đi học ạ?”
“Dì…!Có chút việc.” Liễu Tố Tố cố gắng che giấu một mạt u ám chợt lóe lên trong mắt, đứng dậy nắm lấy tay nhỏ của Lâm Vãn, “Con muốn về nhà, hay là muốn ra ngoài chơi một chút?”
Có nàng ở đây, cô về nhà làm cái gì?
Lâm Vãn suýt nữa nói ra lời trong lòng, sau đó dùng giọng điệu đáng yêu nói, “ Muốn đi chơi!”.