YÊU TẠI TUYỀN THÀNH - Chương 14: Chương 14
“Ha ha, không sao, tôi quên mất mình đang ở nước ngoài, tên tôn trọng văn hoá tập tục của các cậu mới đúng, là lỗi của tôi.” Sau đó hắn cúi đầu thật thấp: “Tôi tán thưởng tính cách thẳng thắn của cô Quan đây, tôi xin được thứ lỗi lần nữa vì đã thất lễ.”
Tôi không để hắn thất vọng, sau này đến Nhật Bản tôi đã sang thăm nhà hắn vài ngày, nhưng đó là câu chuyện của sau này, tạm thời chưa nhắc đến.
Phòng triển lãm đã được bày trí kha khá, chỉ còn bước chờ khai mạc sắp tới.
Tính toán một chút cũng cảm thấy đã lâu rồi chưa về nhà ba mẹ, đúng vậy, nhất định phải về một chuyến để tỏ lòng hiếu thảo.
Tôi mua cho mẹ túi bánh hồ đào mà mẹ thích ăn thất, mua cho ba vở kinh kịch mà ba thích nghe nhất, hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, vì cách đây không xa lắm nên không lâu sau đã về đến nhà.
Ba mẹ tôi dù tuổi tác không còn trẻ nữa nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, chưa bao giờ có thời gian rảnh.
Hai người họ quan biết nhau trong trường, yêu đương trong trường, thậm chí sau khi kết hôn cũng vẫn ở trường.
Họ đã làm học sinh hết nửa cuộc đời, và dành nửa cuộc đời còn lại cho việc dạy học.
Tôi đã nghĩ rằng măng non đời sau như tôi có thể thoát khỏi tấm bi kịch bị kẹt cả đời trong trường học này của hai người họ, ai ngờ trời cao không có mắt, lịch sử vẫn cứ lặp lại, may là giờ đây tôi đã có thể chấp nhận bi kịch này, không còn than oán nhiều như trước nữa.
Nói đến đây, tôi cũng có phần có lỗi với ba mẹ, kế hoạch lớn mà họ vạch ra cho tôi là thi vào trường y, làm bác sĩ giải cứu thế giới.
Nhưng tôi vẫn luôn khăng khăng không thể thuận theo ý họ, chỉ có thể trách ba tôi, vì muốn tôi được phát triển một cách toàn diện, từ nhỏ tôi đã được ông cho học các môn nghệ thuật, ví dụ như âm nhạc, nhảy và mỹ thuật.
Kết quả là tôi không thèm để ý đến âm nhạc hay nhảy nhót, chỉ có niềm đam mê mãnh liệt với vẽ vời, hồi đó ba tôi vô cùng vui vẻ khi thấy tôi vẽ cực kỳ sinh động, bèn tìm cho tôi một thầy giáo ở khoa mỹ thuật của trường ba mẹ tôi, hơn nữa cứ đến kỳ nghỉ đông mỗi năm lại gửi tôi đi học vẽ chuyên nghiệp tại một lớp phụ đạo mỹ thuật ở Bắc Kinh.
Cứ như vậy, ba tôi đã khiến tôi hoàn toàn có niềm đam mê mỹ thuật, bởi vậy dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tân hồi đại học năm đó, tôi giấu ba mẹ đi đăng ký thi chuyên ngành vẽ.
Còn nhớ lần thi Học viện Mỹ thuật Trung ương năm đó, chỉ vì quên viết tên lên giấy thi mà bị bỏ lỡ mất cơ hội, tôi về nhà khóc lớn cả một đêm, nhưng sau này nhìn lại vẫn sẽ không thấy hối hận, may là không viết tên, ngộ nhỡ thi đỗ thật lại không được học cùng trường với Tiểu Tân sao! Sau này khi viết nguyện vọng, tôi nhất quyết viết tên Học viện Mỹ thuật, ba tôi nhìn thấy liền hối hận vô cùng, nhưng nào có ai bán thuốc chống hối hận, đúng không?
Về đến nơi, thấy ba mẹ đều ở nhà.
“Chào ba chào mẹ, Quan Dương con về nhà rồi!”
“Ô, còn biết đường về cơ à?” Ba tôi đặt tờ báo trên tay xuống: “Mua gì về cho ba đấy?”
Nhìn xem, có người ba nào như vầy không, còn chưa hỏi con cái có khoẻ không, mà đã muốn biết được tặng cái gì.
Ôi, mẹ tôi còn đỉnh hơn, vừa nhìn thấy tôi đã cướp túi bánh hồ đào cắn thử một miếng: “Trời ơi, bánh hồ đào này ngon quá, Lão Quan, ông ra đây thử mà xem.”
Ba tôi nhận lấy chiếc bánh: “Ừ ừ, cũng tạm được.”
“Sao lại cũng tạm được, con đặc biệt mua cho ba mẹ mà, phải gọi là cực kỳ ngon.”
“Sao hôm nay lại muốn về nhà?” Mẹ tôi đặt chiếc bánh hồ đào xuống, tới gần tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Nhìn có vẻ dạo gần đây sống tốt phết ấy, không béo không gầy, nói xem, muốn ăn gì, mẹ làm cho.”
“Hê hê, mẹ nấu gì con ăn nấy, đương nhiên rồi, nếu mẹ làm cà xào thịt rang thì con sẽ ăn nhiều hơn chút.”
Cuối cùng cũng được ăn món thịt rang mẹ làm mà tôi yêu thích nhất, không có gì trên đời có thể so bì được cái cảm giác gần gũi này.
“Sao Tiểu Tân không về đây cùng?” Mẹ tôi hỏi.
Tiểu Tân là khách thường xuyên tới nhà tôi, trước đây mỗi khi tôi về Tiểu Tân đều cùng theo tới chơi, mẹ nàng trước đây là đồng nghiệp với mẹ tôi, nên hai gia đình khá thân thiết, vào năm thứ ba đại học nhà nàng chuyển tới Thanh Đảo, bởi vậy mẹ tôi đặc biệt quan tâm nàng nhiều hơn một chút, hơn nữa Tiểu Tân rất được lòng mọi người, cứ hễ tới chơi là có thể khiến cho ba mẹ tôi vui tới mức cười không ngậm được mồm, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết liệu tôi có phải con ruột của họ không.
“Cậu ấy đi Thượng Hải rồi, mấy hôm nữa cũng chưa về được.”
“Người trẻ nên xông pha nhiều mới tốt, vừa nhìn đã biết đứa trẻ đó là mầm non tốt của đất nước.” Ba tôi bưng bát cháo mới nấu lên: “Nếm thử tay nghề của ba xem.”
“Ôi, đã là ba làm thì nhất định ngon.”
“Đợi Tiểu Tân từ Thượng Hải về, gọi đến đây ăn một bữa cơm, lâu lắm chưa gặp.
Chao ôi, lứa người trẻ tuổi đều bắt đầu đủ lông đủ cánh rồi.”
“Mẹ, đừng cảm thán nữa, đúng rồi, Tiểu Tân còn nói mới mua cho mẹ một cái nệm, nghe nói hết sức thoải mái.”
“Thật sao, sao con không biết học hỏi người ta vậy.”
“Con sao? Mẹ, con là sợ mẹ ăn không tiêu thôi.”
“Mẹ con ăn không tiêu, không phải còn có ba sao, ba ăn thay mẹ!” Ba tôi vỗ vỗ ngực: “Chỉ cần con học được, ba mẹ nhất định ăn tiêu.”
Ấy, ba mẹ đã làm phụ huynh rồi mà sao vẫn không ra dáng vậy.
Nhưng quả thật tôi rất nhớ Tiểu Tân.
Trên bàn ăn, một nhà ba người cười nói vui vẻ hoà thuận.
Ba mẹ tôi cứ hứng lên là ôn lại chuyện cũ, bã đậu phụ bánh quy mè 7-8 năm trước đều lôi ra ôn lại một lượt, tạo thành một chuỗi các câu chuyện có đầy đủ thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện, trải qua cao trào cho đến khi kết thúc.
Hai người họ càng già, trí nhớ lại càng tốt, điểm này không thể không khiến người khác bội phục.
Tôi ngồi nghe bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào vài lời bình luận, phát biểu vài cảm nghĩ, cùng hai người họ khen lấy khen để vì đã nuôi dạy được một đứa trẻ tốt, không cùng hai người họ ngồi chê tôi non nớt ấu trĩ, dù sao tôi vẫn là trẻ con, thôi thì cứ là trẻ con đi, trong mắt ba mẹ tôi mãi mãi chỉ là một đứa trẻ con.
Bỗng nhiên mẹ tôi chuyển chủ để, hỏi thẳng: “Con cũng đã lớn thế này rồi, có bạn trai chưa?”
Ặc, lần nào về nhà cũng bị hỏi câu này, tôi cứ tưởng hôm nay sẽ thoát một trận chứ.
“Chưa ạ, mẹ muốn người như thế nào?”
“Mẹ còn muốn người như thế nào được! Phải để con chọn chứ!”
“Như Vi Tiểu Bảo mẹ thấy được không?”
*Vi Tiểu Bảo: Nam chính trong cuốn tiểu thuyết “Lộc Đỉnh Ký” của Kim Dung.
“Thế thì không được.” Ba tôi nói: “Về mặt sắc tình, quan to lộc lớn và độ khốn nạn, không ai có thể bì được với Vi Tiểu Bảo, tuy cũng là nhân tài nhưng không thích hợp để giao phó cả đời.
“
“Ông có sắp xếp gì rồi à?” Mẹ tôi hỏi.
“Ba mẹ nóng lòng muốn bán con đi sao?”
“Sao lại nói xấu mẹ già như thế! Mẹ quan tâm vấn đề tình cảm của con gái, làm sao lại muốn bán đi.” Chợt mặt mẹ tôi dài ra.
Tôi lập tức gắp rau cho mẹ: “Mẹ yêu, mẹ xem đấy, thời đại bây giờ ly hôn còn nhiều hơn kết hôn, con đứng nhìn xem thôi mà cũng thấy đau lòng.
Hơn nữa hiện nay người ta hay nói thế này, khi muốn lấy vợ (hoặc chồng), đặt ý nghĩa sinh đẻ lên trên yêu đương; khi tìm người yêu, đặt ý nghĩa chuyện yêu đương trên cả sinh đẻ.”
” Đừng có vu khống mẹ, cái gì mà yêu đương sinh con kết hôn ly hôn gì chứ? Còn chưa kết hôn lấy đâu ra đòi ly hôn, vẫn là số lượng kết hôn vẫn nhiều hơn, lâu đài kết hôn được xây lên bằng bê tông cốt thép, còn phải xem con tính toán thế nào, mà, cái cậu Lão K cũng rất ổn đó, mẹ thấy cậu ấy không tồi nha.”
“Mẹ à, con với cậu ta chỉ là bạn bè thôi, chẳng có tí tình cảm nam nữ gì cả.”
“Tình cảm phải được nuôi dưỡng mới có chứ, mẹ còn biết một cậu nữa, cậu này thì không cần phải bàn, ba cậu ấy là trưởng khoa Ngoại, có người chú vừa mới từ nước ngoài về, ông cậu ấy thì chắc con cũng biết, chính là ông Trương mà trước có tặng chữ cho chúng ta đó, là một nhà thư giáp tài ba.”
“Mẹ, mẹ đang muốn gả con cho người nào? Là cậu ta hay người chú hay người ông?”
Mẹ tôi nghe vậy liền muốn ném đũa đi, ba tôi vội vàng nói: “Lo lắng nóng vội cái gì, chuyện của bọn trẻ, chúng ta không cần quan tâm nhiều, mau ăn cơm đi.”
Mẹ lườm tôi: “Vì con không về thường xuyên nên coi như mẹ không tính toán với con nữa đấy.”
“Ơ, mẹ sao có thể tính toán con, mẹ vĩ đại nhất, là người mẹ vĩ đại nhất quả đất.”
“Chà, lời này thì mẹ thích nghe, về sau nhớ mua thêm bánh hồ đào cho người mẹ vĩ đại nhất quả đất”
“Nhất định nhất định, sẽ cố gắng mua thêm nhiều cho mẹ.”
“Đúng rồi, ba nghe nói con đang quen cậu người Nhật nào đấy à?” Ba tôi câu được câu chăng mà gợi lên chuyện này.
“Gì cơ, con quen người Nhật á?” Mẹ tôi trợn tròn mắt.
“Gì mà con quen người Nhật vậy, ba mẹ nghe từ đâu ra thế?”
“Nghe hàng xóm Lưu nói đó, cậu ấy nói rằng hôm đó nhìn thấy con ăn cơm trò chuyện cười đùa với một người Nhật, nhìn có vẻ rất tình cảm.”
Chết tiệt, tên xóm Lưu này, cả ngày ăn no rỗi việc, không có gì làm là lại ba hoa bịa chuyện.
“không có lửa thì sao có khói; có lỗ trống thì gió mới vào, chẳng phải con đã nói với ba mẹ là bọn con đang đồng tổ chức một cuộc triển lãm với một trường học ở Nhật Bản sao, người nước ngoài tới thăm thì phải chào hỏi chứ, sao lại biến thành con đang quen người Nhật rồi? Tên Lưu này cũng nhiều chuyện quá, là đàn ông con trai mà cứ oang oang cái mồm!”
“Không có chuyện gì là tốt rồi, con nóng cái gì, nhưng vẫn phải nhắc lại, đây là vấn đề về nguyên tắc, con yêu người nước nào cũng được, chỉ cần đừng yêu người Nhật là được.” Lời ba nói khá có trọng lực.
“Đúng vậy, bố con nói đúng đó.” Mẹ tôi tiếp lời: “Ngay cả khi con có yêu người da đen từ Châu Phi, ba mẹ cũng sẽ cố gắng tiếp nhận.”
“Ba mẹ cứ yên tâm đi, sao con có thể yêu người Nhật chứ, ngay cả giao tiếp cũng là vấn đề, người Châu Phi lại càng không có khả năng, con sợ tối đến người đó cười toe toét lộ ra hàm răng trắng doạ con sợ chết, con còn phải chờ đợi ba mẹ trước mà!”
“Ha ha, thế thì được, thế thì được, chuyện của con thì con cứ tự xem thế nào mà làm, bố mẹ cũng không tiện ý kiến.”
Tôi nhìn người cha người mẹ thân thương, hai người không tiện ý kiến gì chứ, ý kiến của hai người còn ít quá sao?
Buổi triển lãm thu hút sự chú ý của rất nhiều người, rất thuận buồm xuôi gió.
Lúc này tôi đã tương đối thảnh thơi, đi từ buổi triển lãm tranh về thấy trời đã khuya, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy trăng, bởi không khí ô nhiễm mịt mù đến lạ kỳ, có thể nhìn thấy trăng sáng như đêm nay quả là cơ hội ngàn năm có một.
Nếu như Tiểu Tân ở đây, hẳn giờ này chúng tôi đang ngồi trên ban công cùng thưởng thức ánh trăng…!Tôi siết chặt chiếc áo khoác, lên đường về nhà chờ cuộc gọi từ Tiểu Tân.
“Quan Dương!”
Tôi quay lại nhìn, hoá ra là Hách Ngũ.
“Ấy, là cậu sao, sao lại ở đây thế?”.