YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ - Chương 41: "Anh sắp được làm bố rồi!"
- Trang chủ
- Truyện tranh
- YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ
- Chương 41: "Anh sắp được làm bố rồi!"
Editor: n0628
Lạc Minh Khải buông tay ra, Hạ Niệm Ý mất đi trọng lực liền đứng không vững, cả người lung lay như sắp đổ, nhưng ánh mắt của cô thì nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, người phụ nữ vừa mới đi ra khi nãy là kẻ cô hận nhất cuộc đời này, ngoài ra không còn ai khác. Ánh mắt cô trợn to, thậm chí bên trong còn có tơ máu, hơn nửa ngày mới khống chế được tâm tình kích động, chậm rãi di chuyển ánh ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh.
“Lại diễn nữa rồi.” Cô nói rất nhẹ, chẳng qua tần suất âm thanh này và dáng vẻ cuồng loạn bây giờ của cô rất không khớp.
“Nằm xuống nghỉ đi.” Lạc Minh Khải liếc nhìn cô, dường như đang thở dài. Mặc kệ cô làm cái gì, nhưng ít nhất cô sảy thai, là con của anh, về tình về lý, anh nên chiếu cố săn sóc cho cô, nhưng nếu nghĩ sâu một chút, cô biến thành cái dạng như bây giờ, có phải anh cũng có trách nhiệm không?
Hạ Niệm Ý nở nụ cười, nhất định là như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết. Lạc Minh Khải không cách nào trở mặt được với Mộc Lương Tây, nên mới phải che chở cho cô ta trước mặt cô, chắc chắn là như thế rồi. Chẳng qua khi cô đang chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi theo lời của Lạc Minh Khải, thì những lời nói của Mộc Lương Tây một lần nữa lại quanh quẩn trong đầu, nhất thời khiến cô đau đớn, Hạ Niệm Ý đứng im một lúc, sau đó mới nhìn anh, “Anh còn chưa trả lời, rốt cuộc có phải anh đang giả vờ diễn hay không?”
Lạc Minh Khải nhìn cô, trầm mặc không nói.
Lời nói của Mộc Lương Tây cứ như câu thần chú bay lượn trong đầu Hạ Niệm Ý lần này đến lần khác… Sẽ không, người đàn ông này yêu Hạ Niệm Ý cô, chỉ yêu mình cô thôi. Dường như đến lúc này ức chế không chịu được nữa, Hạ Niệm Ý xoay người vồ lấy Lạc Minh Khải, hay tay nắm chặt áo anh, “Anh hẳn là tra được, là Mộc Lương Tây hại chết con chúng ta, anh phải trả thù, anh phải trả thù cho con, đó là con của anh, con của anh mà…”
Hạ Niệm Ý không ngừng lay anh, liên tục kể tội anh, nói anh làm sao có thể, rằng người phụ nữ kia hại chết con của bọn họ, đó là con của hai người, sao anh lại không trả thù cho con chứ.
Lạc Minh Khải lại rất bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt anh như tuyết ngày đông, trong veo lại đẹp đẽ, nhưng lạnh lẽo tới cực điểm. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, rồi lại di chuyển xuống tay cô, tựa như đang xác định điều gì, mở miệng nói, “Ở đây chỉ có hai người chúng ta.”
Hạ Niệm Ý không hiểu ý anh, dừng lay người anh, “Anh ghét bỏ em chứ gì?” Thật sự giống như lời Mộc Lương Tây nói sao, không thích dáng vẻ hiện giờ của cô, cả người cô lúc này quả thực thiếu sức sống, quả thực không xinh đẹp, anh thật sự không thích rồi…
Lạc Minh Khải chớp mắt, ” Ở trà lâu Lão tri kỷ không có bất kì ai chứng kiến cái cảnh mà em nói cả. Địa điểm em hẹn gặp Mộc Lương Tây cũng là do em chọn. Anh đã tra điện thoại của em rồi, mỗi lần em goị đều dùng một sim khác nhau, nhưng lại không đổi điện thoại mới, lần nào cũng đều là em chủ động gọi cho cô ấy trước…”
“Ý anh là sao?” Hạ Niệm Ý lui về phí sau hai bước, tựa như không thể tin được giờ phút này anh lại đối xử lạnh lùng với cô.
“Là em chủ động hẹn gặp Mộc Lương Tây…” Lạc Minh Khải chăm chú nhìn cô, nhưng lại không có tí tình cảm nào, anh lấy một tập văn kiện ra, đó đích thực là bằng chứng lúc trước Hạ Niệm Ý định mang cho Mộc Lương Tây…
Hạ Niệm Ý nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, lắc đầu, môi khẽ nhếch lên, tựa như sắp khóc, “Là em chủ động tìm Mộc Lương Tây, em chỉ muốn cô ta rời khỏi anh, em sợ anh sẽ yêu cô ta, em sợ anh không muốn ly hôn với cô ta, cho nên em mới làm như vậy… Em nghĩ cô ta là một người phụ nữ yếu đuối nên mới hẹn cô ta ở đấy, không ngờ cô ta lại âm mưu hại chết con chúng mình.” (Chương này mình để HNY gọi MLT là “cô ta” vì HNY đã bình tĩnh hơn chương trước nha, chương trước thấy điên loạn quá nên để HNY gọi MLT bằng “nó” luôn)
“Nơi hẹn là em chọn, làm sao trong thời gian ngắn ngủi như thế cô ấy có thể lập mưu bày kế được?” Anh đã hỏi thím Hoàng thời gian cụ thể mà Lương Tây nhận cuộc gọi của Hạ Niệm Ý, làm sao có thể trong thời gian hạn chế như thế mà Lương Tây an bài tốt hết thảy …
“Ý gì nữa đây?” Hạ Niệm Ý tiến lên, lần này nắm lấy tay Lạc Minh Khải, “Anh không tin em sao, sự thật là cô ta hại chết con của em, là cô ta đấy…”
Lạc Minh Khải gỡ tay cô ra, “Qủa thực tài xế chở Mộc Lương Tây đi đến gặp em, nhưng ngày đó mẹ của cô ấy lại bệnh cho nên liền phải trở về Mộc gia. Hơn nữa, vốn là Mộc Lương Tây không biết lái xe…”
“Cô ta là kẻ lừa đảo, người phụ nữ đó là đồ lừa đảo, anh phải tin em, thật sự là cô ta hại chết con của chúng ta, em tận mắt chứng kiến cô ta lái xe, còn hạ cửa kính xuống để em thấy mặt cô ta nữa…”
“Đủ rồi.” Anh nhịn không được chặn lời cô nói, có bị ngu cũng biết nếu làm chuyện xấu sẽ không để người nhìn thấy mặt mình, Mộc Lương Tây không thông minh, nhưng cũng sẽ không ngốc đến lợi hại như vậy, nếu thật sự là Lương Tây tông Hạ Niệm Ý, thì Lương Tây sẽ đần đến mức cố ý cho Hạ Niệm Ý thấy mặt mình sao?
Đại khái là không đủ kiên nhẫn, Lạc Minh Khải nhẹ nhàng nói một hơi, “Biển số xe mà em nói ấy, ngày đó chủ của chiếc xe vẫn đang lái nó ở thành phố H…”
Toàn thân Hạ Niệm Ý phát run, không thể kiềm chế lắc đầu nguầy nguậy, “Anh không tin tôi mà lại tin con khốn Mộc Lương Tây, là nó hại chết con của chúng ta, vậy mà anh lại đi tin kẻ gϊếŧ người… Ha ha…” Cô điên cuồng cười, cũng điên cuồng gào thét, “Anh vậy mà lại tin người phụ nữ kia, anh tin nó… Đồ ma quỷ, nó chính là ma quỷ…” (Lúc này đang kích động nên để HNY gọi MLT bằng “nó” nha)
Thất bại thảm hại, thì ra Hạ Niệm Ý cô cũng có một ngày thua thảm như vậy, từng bước một đi lọt vào cái bẫy của Mộc Lương Tây. Con của cô mất rồi, hung thủ chẳng những không phải chịu trách nhiệm gì, hơn nữa còn trở thành người bị hại…
Lạc Minh Khải nhìn cô cười, cô cười đến sảng khoái như vậy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống…
“Lạc Minh Khải, anh chọn tin tưởng nó, vậy là sao đây? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cố ý hẹn Mộc Lương Tây ở nơi vắng vẻ sau đố cố ý sảy thai để hãm hại nó sao? Anh nói đi, vì cái gì mà tôi phải làm thế chứ, tại sao tôi phải đối xử với máu mủ của mình như vậy hả, anh nói, anh mau nói…”
“Trước đó em cũng từng đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý ly hôn với anh.” Lạc Minh Khải dùng ngữ khí khẳng định để nói những lời này, “Cho nên em mới hẹn Lương Tây lần nữa…”
Không cần nói thêm điều gì, Mộc Lương Tây không đồng ý ly hôn với Lạc Minh Khải, cho dù Hạ Niệm Ý nói ra chuyện mình mang thai, Mộc Lương Tây vẫn luyến tiếc Lạc Minh Khải không rời, vì thế liền khiến Hạ Niệm Ý phẫn nộ, nếu Mộc Lương Tây làm Hạ Niệm Ý sảy thai, như vậy Lạc Minh Khải chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chủ động ly hôn…
Nước mắt của Hạ Niệm Ý không ngừng rơi xuống, “Anh nghĩ tôi như thế sao? Nghĩ tôi độc ác đến vậy à? Tự khiến mình sảy thai sau đó đổ lỗi cho người khác? Trong mắt anh tôi là loại tâm địa độc ác vậy hả?”
“Lúc em mang thai đã giả đau bụng ba lần, hai lần ngã bị thương, thậm chí có một lần cố tình trượt ngã…” Lạc Minh Khải dời tầm mắt sang nơi khác, không hề liếc nhìn cô…
Sao cô lại trở nên như vậy? Cô hỏi, kỳ thực anh cũng đang tự hỏi, vì sao cô lại biến chất thành ra thế này?
Hạ Niệm Ý suy sụp khốc rống lên, không phải như vậy, cô giã vờ nhiều lần là thế, nhưng sẽ không nhẫn tâm đến nỗi hại chết đứa con ruột thịt của mình, cô dùng hết sức hết lực ôm lấy anh, “Anh tin em đi, em yêu anh như thế thì làm sao cam tâm tổn thương con của bọn mình được chứ, là Mộc Lương Tây nói dối, nó cố tình chia rẽ chúng ta mà thôi, em yêu anh, cả đời này cũng sẽ không có ai yêu anh nhiều như em đâu.”
Lạc Minh Khải gỡ từng ngón tay của cô ra, “Nghỉ ngơi đi…” Anh thật sự mệt chết đi được.
Hạ Niệm Ý lại la hét điên cuồng, “Mộc Lương Tây là đồ ma quỷ, cô ta là kẻ lừa đảo, nó gϊếŧ con em, loại như nó sẽ không được chết tử tế, chết không tử tế…”
“Mộc Lương Tây, mày gϊếŧ con tao, là mày gϊếŧ chết con tao…”
“Xin anh đấy, anh phải tin em, em xin anh…”
Cô khóc như bị điên, Lạc Minh Khải chỉ có thể gọi bác sĩ đến để tiêm thuốc an thần cho cô…
Khi Lạc Minh Khải trở về Hoa Hồng Viên thì thần sắc vô cùng mệt mỏi, thậm chí ánh mắt luôn luôn sáng nay cũng chất chứa lớp sương mù mỏng manh. Lương Tây ngẩng đầu lên nhìn anh, nhịn không được nở một nụ cười, buông quyển thuyết thuyết ngôn tình trong tay xuống. Cô thấy anh về đã một lúc, nhưng anh vẫn đứng bất động nơi ngưỡng cửa, ánh mắt của anh nhìn về phía cô, nhưng dường như cô
Hôm nay anh dường như có chút kỳ quái. Lương Tây cau khuôn mặt nhỏ nhắn lại, cũng nhìn về phía cửa Lạc Minh Khải đang đứng, cuối cùng đứng dậy, bước từng bước đến cạnh anh.
“Làm sao vậy? Rất mệt mỏi sao?” Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, dịu dàng bay bổng trong không khí.
Một người phụ nữ thế này, ai lại có thể nghi ngờ cô lái xe đâm người khác chứ? Cô có gương mặt hồn nhiên xinh đẹp, ánh mắt luôn mang theo tia sợ hãi lại ngây thơ, tựa như một hồ nước trong suốt đến độ thấy cả đáy, thanh khiết như vậy, rõ ràng như vậy, không dung túng tí tạp chất nào.
Cô vươn tay chạm vào mặt anh, cô vẫn dịu dàng như thế, vẫn luôn tốt đẹp… Vì cớ gì Hạ Niệm Ý mà anh từng hiểu rõ lại trở nên như kia? Chỉ vì muốn một đứa con mà bẫy anh, nửa đêm cố ý ngã chổng vó vì cô ta biết anh sẽ đến, trước mặt anh là một vẻ, sau lưng anh lại biến thành một người khác…
Lạc Minh Khải đột nhiên nắm lấy tay của cô, Lương Tây khó hiểu nhìn anh, nhưng không rút tay về, vẫn ôn nhu cười với anh. Nụ cười của cô tựa như gió xuân, thổi tất cả mọi phiền muộn nóng nảy trong nội tâm của anh đi, chỉ chừa lại cảm giác mát mẻ, yên tĩnh đến suиɠ sướиɠ, nhưng lại không lạnh lẽo, thậm chí vừa đủ làm người ta thoải mái.
“Em đang đợi tôi sao?” Anh nặn ra một nụ cười.
Cô gật gật đầu.
“Ngốc.” Trong lời nói lại có tiếng thở dài khó phát hiện.
Anh buông tay cô ra, lại dùng bàn tay đó sờ tóc cô, nhẹ nhàng ôn nhu. Nếu như lúc trước anh vẫn luôn phỉ nhổ người như cô, từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, chưa bao giờ thấy rõ sự hiểm ác của xã hội, luôn chờ đợi người khác bảo vệ mình… Hiện tại anh cảm thấy như thế thật tốt, ít nhất cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sẽ không làm cho người khác kinh ngạc, cũng không khiến người khác khó chịu.
Bọn họ sóng vai đi vào nhà, Lạc Minh Khải dường như nhớ tới điều gì, dừng lại một chút, “Hôm nay em đến bệnh viện làm gì?”
Nếu không có nguyên nhân gì, cô đến bệnh viện làm chi? Hơm nữa còn xuất hiện trong phòng bệnh của Hạ Niệm Ý…
Lương Tây xoay người, sửng sốt vài giây, ngây ngốc nhìn anh, rồi lại giảo hoạt cười, “Lát nữa sẽ nói cho anh biết, bất ngờ lắm đấy nhé.”
Lạc Minh Khải đoán không ra cô muốn nói gì, cũng chẳng còn tinh thần đâu mà đoán.
“Ừm… Trợ lý Hạ hình như hiểu lầm em rồi thì phải.” Khi Lương Tây nói ra những lời này liền cau mày.
Anh đang nhìn cô, tất nhiên cũng thấy được bộ dạng nhíu mày cau mặt của cô, anh giống như không nghe cô nói gì cả, chỉ có một ý nghĩ trong đầu, sao cô lại nhíu mày như thế chứ, cô hẳn chỉ nên cười, nụ cười vô âu vô lo, vĩnh viễn thuần khiết xinh đẹp…
Lạc Minh Khải không có phản ứng gì, Lương Tây nháy mắt mấy cái, lại nghiêng đầu, “Anh nói xem, trợ lý Hạ rất hận em, lúc ấy còn dọa em nữa, vừa đúng lúc đó anh lại xuất hiện.”
“Sợ sao?”
“Không có nha, em biết anh sẽ đến…” Cô lại nhếch moi cười.
Lần này Lạc Minh Khải tắm rất lâu, nhắm mắt lại, hưởng thụ dòng nước trôi trên mặt đến sảng khoái. An Diệc Thành vốn muốn tiếp tục điều tra thêm chuyện này, anh liền bảo ngừng lại, thực sự không phải không có điều đáng ngờ, sao thời điểm sự tình xảy ra lại không có ai chứng kiến? Làm sao lại vừa khéo như vậy? Nhưng tài xế thừa nhận anh ta định lái xe đưa Lương Tây đến chỗ hẹn, nhưng trên đường đi cô lại nhận được điện thoại, phải quay về Mộc gia… Lương Cần ngày hôm đó quả thực bị bệnh.
Hết thảy đều có thể giải thích được, nhưng anh lại bất anh không thôi.
Khi ra khỏi phòng tắm, tóc anh vẫn đang ướt, Lương Tây không thích liền nhăn mày, lấy khăn tắm ra lau tóc cho anh. Anh vốn định từ chối, lại nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của cô lúc đang chăm chú. Thôi, cô thích làm mấy việc nho nhỏ này, thì cứ để cô làm đi…
Tóc đã được lau khô một nửa, Lạc Minh Khải mới nhìn cô, giờ phút này cô đang quỷ gối trên giường, anh thì lại ngồi ở mép giường, anh hơi giương mắt lên, “Có cái gì bất ngờ cho tôi?”
Anh nhớ rõ lời cô nói.
Lương Tây dịu dàng cười, kéo tay Lạc Minh Khải đặt trên bụng mình, “Anh sắp lên chức bố rồi.”