YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ - Chương 37: Trốn lâu quá, sẽ tự động chui ra...
- Trang chủ
- Truyện tranh
- YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ
- Chương 37: Trốn lâu quá, sẽ tự động chui ra...
Editor: n0628
Lúc Hạ Niệm Ý mở cửa thì thấy Lạc Minh Khải. Nụ cười trên môi còn chưa kịp nở rộ đã bị sắc mặt sa sầm của Lạc Minh Khải làm cho lạnh sống lưng, cô có phần khó hiểu, nhưng vẫn đóng cửa lại trước.
“Em nói gì với Mộc Lương Tây?” Lạc Minh Khải mới mở miệng đã quăng ra một câu như thế.
“Hả?” Hạ Niệm Ý nghĩ anh đến là do quan tâm đứa con đang nằm trong bụng, thì ra cô hiểu lầm rồi, cô còn tưởng rằng… Hạ Niệm Ý khẽ cắn môi, dồn nén ủy khuất trong ngực xuống.
“Đừng giả vờ, anh biết em đi tìm cô ấy.”
Tay Hạ Niệm Ý nắm chặt thành quyền, người phụ nữ kia còn dám mách lẻo với Lạc Minh Khải, cô đã xem thường Mộc Lương Tây rồi, cô còn tưởng rằng cô nói mấy lời kia với cô ta, cho dù Mộc Lương Tây không cãi nhau với Lạc Minh Khải thì cũng sẽ chạy về nhà khóc lóc kể lể với Mộc Chính Nguyên, như vậy chắc chắn Mộc Chính Nguyên sẽ không cho phép cuộc hôn nhân của bọn họ kéo dài thêm nữa. Rồi Lạc Minh Khải sẽ nhanh chóng ly hôn, cô còn có đứa con nữa, rất nhanh hai người sẽ được ở chung với nhau.
“Anh tới là để chất vấn em sao?” Hạ Niệm Ý thật sự cảm thấy khó mà tin nổi, “Anh không hỏi em mang thai có mệt mỏi gì không, ăn uống có bị ốm nghén gì không, cũng không hỏi tâm trạng vui vẻ hay buồn phiền, ngược lại còn đến trách em? Lạc Minh Khải, trong bụng em là con của anh, anh phải nhớ kỹ điều này.”
Lạc Minh Khải lại nhìn chằm chằm Hạ Niệm Ý, anh quen biết cô nhiều năm như vậy, luôn biết cô là người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, anh vẫn nghĩ mình hiểu cô rất rõ, nhưng khi anh biết được chuyện cô bắt tay với ông chủ Hoàng, cố ý chuốc say anh, anh đột nhiên có chút mông lung. Lạc Minh Khải không đề cập đến, không có nghĩa là anh không biết, thế nhưng cô thực sự muốn gạt anh đến cùng, chỉ vì để mang thai với anh, cô dĩ nhiên sẽ làm như vậy…
“Làm sao có đứa bé này, anh không muốn tính với em, cũng không định hỏi. Nhưng em tìm Mộc Lương Tây để làm gì?”
Bộ dạng tĩnh lặng của anh khiến Hạ Niệm Ý quá mức thất vọng, rốt cuộc không nhịn được nữa, “Em tìm cô ta làm cái gì, anh còn không biết sao? Đơn giản là em chỉ muốn cô ta rời khỏi anh, hai người ly hôn, em sai hả? Bộ em làm sai sao? Anh còn do dự gì nữa hả Lạc Minh Khải? Mộc Lương Tây là con gái của kẻ thù anh đấy, bây giờ anh còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ anh sợ Mộc Chính Nguyên à, cái tên quan chức chống lưng cho ông ta đấy, chẳng phải đã ngã cây rồi sao, có gì phải kiêng kỵ nữa hả? Anh còn kéo dài cái cuộc hôn nhân đó làm gì? Anh không dứt khoát được, vậy thì để em giúp anh…”
“Cho nên em liền tự ý đi tìm cô ấy?”
“Thì chẳng phải anh cũng từng hứa hẹn với em sẽ ly hôn với Mộc Lương Tây, sau đó chúng mình lấy nhau à? Em không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, cho nên em ra tay trước.”
Lạc Minh Khải giận quá hóa cười, đi đến bên người cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt rạng rỡ làm rung động lòng người này, nhẹ nhàng nói, “Không phải em muốn bảo vệ tốt đứa bé này sao? Em làm như vậy, không sợ chọc giận Mộc Chính Nguyên rồi ông ta cho người hại em à?”
Trên mặt Hạ Niệm Ý chợt lóe lên tia sợ hãi, nhưng ngay lập tức cô liền điều chỉnh cảm xúc của mình, “Anh khỏi phải kiếm cớ này nọ, anh chính là không muốn ly hôn với Mộc Lương Tây, đừng nói là anh yêu cô ta rồi nhé…”
Lạc Minh Khải lạnh lùng nhìn Hạ Niệm Ý khiến cô á khẩu.
“Hạ Niệm Ý, tôi có cho phép cô quyết định cuộc sống của tôi à?”
Lạc Minh Khải vô cảm nói, khiến Hạ Niệm Ý rút lui một bước, lúc này cô mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn rồi, người đàn ông này, anh tuyệt đối không muốn tất cả mọi chuyện của mình do một người phụ nữ quyết định, bất luận là lý do gì, cũng sẽ không để cho một người phụ nữ tự ý làm càn.
Mấy ngày nay Lạc Minh Khải đều về Hoa Hồng Viên. Thái độ đối với Mộc Lương Tây không nhiệt tình, cũng chẳng lãnh đạm. Mà Hạ Niệm Ý nhiều lần gọi điện đến anh cũng không nghe máy, anh làm như vậy là để cảnh cáo Hạ Niệm Ý, với lại không nên yêu cầu anh phải làm cái này cái kia. Lạc Minh Khải không nghĩ Hạ Niệm Ý lại ngu xuẩn như vậy, anh vẫn chưa phân định rạch ròi quan hệ với Mộc Lương Tây, càng không trở mặt với Mộc Chính Nguyên. Trừ nội tâm không muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, còn có là, anh phát hiện có một thế lực giấu mặt đang nhắm vào Thịnh Á, cũng không hẳn là nhằm vào, chẳng qua lúc này vẫn duy trì sự cân bằng giữa Thịnh Á và Mộc thị.
Anh đã chuẩn bị cả rồi, rốt cuộc loại trừ Lục Diên Chiêu và Lục gia ra, nếu bây giờ mà không tìm được người bí ẩn sau bức màn là ai, cổ họng anh sẽ nghẹn chết mất.
Hiện tại cậy vào quan hệ với Mộc thị mà anh còn tìm ra chút dấu vết, nếu thực sự lật bài với Mộc thị, có lẽ một miếng manh mối bẻ đôi cũng không tìm được, xem ra Mộc thị có hậu thuẫn bí mật, giờ mà ngã bài, đối với Thịnh Á cũng không có lợi, anh xác định rồi, người bí ẩn kia đến tột cùng muốn làm gì, anh xưa nay cũng chưa bao giờ vô chuẩn xông pha(1), lần này cũng thế.
(1) Vô chuẩn xông pha: câu này mình chém lol, nghĩa là “chưa chuẩn bị gì mà đã ra trận” đó
Lương Tây cảm nhận được Lạc Minh Khải chưa ngủ, dạo gần đây dường như anh luôn trầm tư, có đôi ngây ngốc nửa ngày trời, tối đến phải khuya lắm mới đi vào giấc ngủ. Cô vươn bàn tay nhỏ bé, nắm lấy bàn tay anh, sau đó đặt trước ngực mình, “Có phải có chuyện gì không thoải mái không? Tuy rằng em nghe chẳng hiểu gì hết, nhưng anh có thể nói với em mà, nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn đó.”
Lạc Minh Khải không ngờ cô vẫn còn thức, đối với câu hỏi của cô chỉ có thể lắc đầu, nhưng không cười nhạo cô ngu ngốc như trước đây nữa, “Nếu có người chơi trốn tìm cùng em, em muốn tìm người đó, nhưng tìm rất nhiều nơi rồi vẫn không ra, nên làm gì đây?”
“Hả?” Lương Tây cũng không ngờ anh hỏi cô như vậy, “Anh thích chơi trốn tìm sao?”
Lạc Minh Khải lắc đầu, dường như biết chắc rằng cô sẽ không cho anh bất cứ ý kiến gì.
Lương Tây nghĩ ngợi, “Hồi trước em cũng thích chơi trò đó lắm, nhưng mà bình thường em đều không tìm được ai hết, bởi vậy nên cuối cùng em chẳng thèm đi tìm nữa, đứng yên tại chỗ, bọn họ hết trốn được thì sẽ tự động ló mặt ra thôi…”
Đôi mắt Lạc Minh Khải chợt trợn to, nghĩ gì đó rồi đột nhiên cười rộ lên, “Đúng rồi, trốn lâu quá, sẽ tự động ló mặt ra thôi nhỉ…”
“Cho nên anh cũng thấy kế đứng yên tại chỗ của em rất thông minh đúng không?”
Lạc Minh Khải bật cười.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, cho đến tối hôm đó, di động Lạc Minh Khải đổ chuông rất lâu, khiến Lương Tây chợt nhận ra gì đó không thích hợp, liền lấy giúp điện thoại của Lạc Minh Khải, “Gọi nhiều như vậy chắc là việc quan trọng lắm đó, anh mau nghe máy đi.”
Lạc Minh Khải nhận cuộc gọi, sắc mặt rõ ràng rất tệ, Lương Tây cũng không hỏi gì, nhìn anh thay đồ chuẩn bị ra ngoài, anh chỉ dặn dò cô mấy câu rồi lập tức đi ngay.
Vừa rồi Lương Tây nghe được thấp thoáng trong điện thoại rằng có ai đó bị thương…
Lạc Minh Khải vội vàng chạy đến bệnh viện, anh vừa tới, thì người bạn tốt Vinh Thần liền thở dài với anh, còn lấy tay vỗ vỗ vào vai Lạc Minh Khải, tựa như có chút bất mãn với Lạc Minh Khải, “Cho dù cậu và Hạ Niệm Ý có hiểu lầm gì thì cũng không nên mặc kệ cô ấy đang mang thai mà chẳng hỏi han gì chứ, hai người bên nhau lâu như vậy, chuyện khác không nói tới, nhưng tự cậu ngẫm lại xem có phải trong vấn đề này cậu sai rồi không…”
Lông mày Lạc Minh Khải nhíu chặt, suy nghĩ trong đầu của anh là, tư tưởng của phụ nữ trước giờ luôn khác biệt rất lớn đối với đàn ông, trong lòng của Hạ Niệm Ý có lẽ hoàn toàn chưa thông suốt chuyện này, Lạc Minh Khải cũng không muốn nhiều lời.
Thấy Hạ Niệm Ý được đẩy ra, Vinh Thần liền đẩy Lạc Minh Khải tiến lên, “Nhớ kỹ, phụ nữ là phải dỗ dành…”
Hạ Niệm Ý được đưa sang một phòng bệnh khác, cô không cẩn thận trượt ngã, nhưng may mắn là con không sao. Sắc mặt cô tái nhợt dọa người, Lạc Minh Khải nhớ lại anh vốn không nhận điện thoại của cô, cô chỉ còn cách gọi điện nhờ Vinh Thần đưa đến bệnh viện, cảm thấy bản thân sai bét rồi, huống chi đứa bé trong bụng cô là cốt nhục của anh, nỗi tức giận đối với những chuyện cô đã làm cũng tan thành mây khói.
Anh đi qua, Hạ Niệm Ý liền vươn tay, Lạc Minh Khải cũng vươn tay ra để cô nắm.
“Em còn tưởng là… Tưởng anh…” Hạ Niệm Ý vừa nói vành mắt lại đỏ lên, cô rất đau lòng, anh vậy mà lại không thèm quan tâm cô lâu đến thế, chỉ có thể tủi thân một mình.
Lạc Minh Khải nhẹ nhàng thở dài, “Còn đau không?”
Hạ Niệm Ý lắc đầu, “Không đau, không đau chút nào hết.”
Dường như sợ anh còn giận mình, cô vội vã nói, “Em xin lỗi, lúc đó em không nên làm như vậy, không nên không tin anh. Mộc Lương Tây là con gái Mộc Chính Nguyên, anh làm sao có thể yêu cô ta chứ, là do em giận quá mất khôn, mới ăn nói hàm hồ như vậy, anh đừng giận em nữa.”
Lạc Minh Khải lạnh nhạt với cô vài ngày, cũng khiến cho cô tự cảnh tỉnh bản thân mình. Vì sao thái độ của Lạc Minh Khải đối với Mộc Lương Tây lại thay đổi như vậy? Còn không phải bởi vì thói hư tật xấu của đàn ông sao, hầu như đàn ông đều thích mấy ả mang hình tượng Bạch Liên Hoa(2), làm bộ yếu đuối. Nếu Mộc Lương Tây có thể, thì Hạ Niệm Ý cô cũng có thể, huống chi trong bụng cô còn có cốt nhục của Lạc Minh Khải, cô không tin anh sẽ mặc kệ cô.
(2) Bạch Liên Hoa: Hình tượng mang tính châm biếm, kiểu nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, nghĩa gốc chỉ các cô gái bề ngoài mềm yếu nhu nhược, tâm địa thiện lương như Thánh Mẫu, hiện tại dùng để mỉa mai những người có vẻ ngoài như vậy nhưng trong tim thì như rắn rết
Cô đổi cách khác, bóng gió nhắc nhở Lạc Minh Khải rằng, Mộc Lương Tây là con gái kẻ thù của anh, cô không tin, Lạc Minh Khải sẽ bỏ qua mối thù này.
Lạc Minh Khải nhẹ nhàng thờ dài, “Đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc sức khỏe cho thật tốt…” Anh nhìn chằm chằm bụng của cô nửa ngày, đây là con của anh, dù cho đứa bé này đến không làm anh vui vẻ gì, nhưng dù sao nó cũng đã hiện diện ở nơi đó rồi, nếu đã vậy, anh nên chịu trách nhiệm, “Thân thỏe khỏe mạnh, mới sinh con ra khỏe mạnh được chứ.”
Hạ Niệm Ý cố gắng gật đầu, cô biết, anh sẽ không giận cô đâu mà.
Lạc Minh Khải vươn tay, sờ bụng Hạ Niệm Ý, nơi đó đang thai nghén một sinh mệnh, là con của anh. Khi anh chạm vào đứa nhỏ này, anh đã chấp nhận số phận rồi. Bất luận trước đây Hạ Niệm Ý có làm gì, cô vẫn cùng anh vượt qua bao năm tháng, có lẽ cũng khá lâu rồi, tình cảm giữa bọn họ đã không còn sâu sắc như thưởu ban đầu, nhưng anh dù sao cũng sẽ kết hôn sinh con, mà người phụ nữ đó tất nhiên là Hạ Niệm Ý.
Hạ Niệm Ý nói cũng có phần đúng, vợ của anh, không có khả năng là người phụ nữ tên Mộc Lương Tây kia, tuyệt đối không thể là cô ta, khoảng cách giữa bọn họ vĩnh viễn không cách nào lấp đầy.
Bất luận là góc độ nào mà nói thì Hạ Niệm Ý vẫn là lựa chọn số một cho vị trí vợ của anh, điểm này sẽ không thay đổi.
Sinh mệnh quả thực thần kỳ làm sao, khi tay anh chạm vào bụng Hạ Niệm Ý, dường như có thể cảm nhận được đứa trẻ kia, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Thấy cảnh tượng này, Hạ Niệm Ý vui vẻ cực kỳ, “Bây giờ vẫn còn nhỏ lắm, mấy tháng sau con sẽ bắt đầu cựa quậy cho xem. Cho khi nào em sinh con, nó sẽ khóc rồi chậm rãi lớn lên, nhất định sẽ giống y nhu anh với em…”
Cô càng nói càng hạnh phúc, đây chính là tương lai tươi đẹp cô đã vạch sẵn.
Lạc Minh Khải rụt tay về, “Ừ, về sau cẩn thận một chút, đừng để bị ngã nữa.”
“Vâng, nhưng sau này anh cũng không được giận em nữa nhé.”