YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ - Chương 33: Gϊếŧ anh ta, gϊếŧ chết anh ta...
- Trang chủ
- Truyện tranh
- YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ
- Chương 33: Gϊếŧ anh ta, gϊếŧ chết anh ta...
Edit: Minh Nghi
Mộc Lương Tây không tin, tuyệt đối không tin, bàn tay siết chặt lại, móng tay khảm sâu vào da thịt. Nhưng cô vẫn nằm bất động, cô thầm nghĩ, đến tột cùng là Lạc Minh Khải vẫn chưa vượt qua cảnh giới chịu đựng cuối cùng của cô, nhưng quả thật cơ thể cô không chút bài xích người đàn ông này.
Bóng dáng Lạc Minh Khải cao lớn bao trùm trên thân thể mảnh mai của Lương Tây, ấm áp ban đầu trên người anh đã tiêu tan, thứ còn sót lại hiện giờ chỉ là sự lãnh lẽo. Anh tìm thấy khe suối ấm nóng, tay không ngừng ra vào hạ thân của cô, mềm mại, lại tuyệt mỹ, còn có sự ấm áp anh đang khao khát. Dường như Lạc Minh Khải đã sa chân vào một thế giới mê huyễn, ở đó có rất nhiều loại hoa vô cùng xinh đẹp. Hoặc giả anh đang bước lên những đám mây trắng bồng bềnh, hai chân chập trùng lên xuống…
Cảm giác này, quá mức tuyệt vời .
Trán Lương Tây đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt cô vẫn mở to, yên lặng nằm đó, giống như đã chết rồi vậy, bằng không người đàn ông này làm sao có thể càn quấy thân thể cô như thế.
Khi anh hôn cô, cô nằm yên, khi anh cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cô, cô cũng không động đậy… Từng chút, từng chút một chệch khỏi quỹ đạo, sau đó cô cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh.
Mộc Lương Tây, mày thực đáng khinh làm sao, đồ đáng chết, cơ thể là của mày, mà mày lại không chút bài xích anh ta.
Cuối cùng đã thông suốt, nước mắt cô không ngừng chảy ra, hàm răng nghiến chặt đến nỗi vang lên tiếng kẽo kẹt. Lúc này cô mới vươn tay chuẩn bị đẩy anh ra, chân cũng đá loạn xạ, nhưng cô tính sai rồi, cô nghĩ mọi thứ mình đều nắm trong lòng bàn tay, cô thử xem những kháng cự của mình có chút giá trị nào với anh không, nhưng phỏng chừng lại sai lầm nữa rồi, sức lực giữa nam và nữ cách biệt quá rõ ràng. Cho dù có thể ngăn Lạc Minh Khải lại, nhưng với chút sức cỏn con của cô còn lâu mới có thể đẩy anh ra, nhưng Lạc Minh Khải hiện giờ đang bộc phát thú tính, làm sao có thể để cô chống cự được chứ… Lần này, anh hoàn toàn không thể dừng tay được rồi.
Lương Tây liên tục vùng vẫy, không ngừng la hét để anh dừng lại, nhưng bây giờ cái gì anh cũng nghe không vào, chỉ chuyên chú làm việc của mình.
Cô dùng tay ra sức cào cấu, khi nhìn lại thì các đầu ngón tay đã sướt, trên người Lạc Minh Khải là từng vệt từng vệt máu, nhưng chút đau đớn lại chẳng thấm vào đâu so với người đàn ông này cả, chẳng thể khiến động tác của anh chậm lại chứ đừng nói đến việc dừng tay.
Cô kêu đau khản cả giọng, không ngừng giãy dụa, cho đến khi thân dưới truyền đến từng hồi đau đớn thấu xương. Cô nhắm mắt, những giọt lệ từ khóe mắt chảy ra cho cô biết, sự giãy dụa khi nãy của cô chẳng có nghĩa lý gì cả.
Đây là đêm lạnh lẽo đến buốt xương, người đàn ông đang nằm trên giường kia sau khi “ăn uống no đủ” thì đã say giấc nồng, mà người phụ nữ thì men theo giường ngủ bò dậy, mỗi bước đi của cô đều mang theo đau đớn, nó nhắc nhở Lương Tây cô vừa bị đối xử như thế nào. Hiện giờ trước ngực cô là từng dấu từng dấu hôn xanh tím, trên tay là vết bầm…Tất cả biểu hiện cho Lương Tây thấy, cô vừa phải trải qua cơn đại nạn.
Cô đi đến bàn trang điểm, nhìn người phụ nữ trong gương, không tí sức sống, trông chật vật như cái xác chết, linh hồn dường như đã bị hút cạn, chỉ còn sót lại gương mặt trắng sáp đến đáng sợ, tóc tai rối loạn, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô lấy một con dao từ trong ngăn tủ ra, chậm rãi đi về phía giường ngủ.
Người đàn ông kia đang thoải mái nằm đó, hô hấp đều đều, lại còn ngủ ngon đến vậy. Mộc Lương Tây cầm dao, tay tăng thêm sức lực, cán dao đè chặt vào lòng bàn tay cô, nhưng cô không cảm thấy đau đớn tí nào.
Gϊếŧ anh ta, gϊếŧ chết anh ta… Ý nghĩ điên rồ này không ngừng lặp lại trong đầu Lương Tây, gϊếŧ anh ta đi, chính anh ta khiến mày khổ sở như bây giờ. Rất đơn giản, chỉ cần cầm dao đâm anh ta, giống như lúc trước cô gϊếŧ con trâu, chỉ cần tìm đúng chỗ yếu, sau đó đâm một nhát chí mạng.
Mộc Lương Tây, mày có thể, mày làm được mà. Ai cũng có thể khinh mày, nhưng mày không được khinh thường chính mình, không thể xem nhẹ bản thân, may phải khiến những kẻ xem thường mày phải sợ hãi.
Gϊếŧ anh ta…
Mộc Lương Tây đến gần, nhìn Lạc Minh Khải đang say ngủ, khuôn mặt này cùng khuôn mặt đáng ghê tởm mới nhoáng lên trong đầu cô không ngừng hợp vào rồi tách ra, cứ liên tục như vậy…
Không, đây là Lạc Minh Khải, không phải kẻ khốn nạn kia.
Không, bọn họ đều như nhau cả, đều khiến cho cô khổ sở, bọn họ đều đáng chết, tất cả bọn họ nên chết hết đi…
Mồ hôi lạnh trên trán cô lả tả rớt xuống, tạo thành từng vệt dài.
Lạc Minh Khải đang ngủ, giờ phút này cô đã có thể lật mặt được rồi. Ngọn lửa trong tim Lương Tây bùng lên mãnh liệt, cô mở to mắt, lý trí chậm rãi khôi phục lại. Người đang nằm đây là Lạc Minh Khải, nếu anh ta thật sự chết trong tay cô thì sẽ như thế nào nhỉ? Lương Tây sẽ bị còng đầu bỏ tù vì tội gϊếŧ người, thật ra cô sống cảnh tù tội cũng chẳng sao, nhưng cha mẹ cô thì phải làm sao đây? Họ nhất định sẽ vô cùng thương tâm khổ sở, hai người chỉ có một đứa con là cô, nếu cô làm như thế, vậy Mộc Chính Nguyên và Lương Cần đặt ở đâu?
Lương Tây nuốt nước bọt, bước xuống giường, đem con dao đang cầm trong tay cất cẩn thận, tựa như người phụ nữ mất khống chế khi nãy không phải cô, cô bình tĩnh lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Cô chỉnh máy nước nóng đến nhiệt độ cao nhất, da thịt nhanh chóng nóng lên, sương mù mờ ảo giăng kín phòng tắm. Mộc Lương Tây nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh tượng kịch liệt khi nãy, môi nhếch lên thành nụ cười châm chọc.
Mộc Lương Tây, hóa ra thì mày cũng có tiến bộ đấy chứ, trước kia mày chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng hiện tại thì sao? Tự bản thân mày đã hiểu rõ, thà rằng gϊếŧ người ta chứ chính mình không được tự sát, cho dù có một ngày mày thật sự chết đi, thế thì mày cũng phải tận lực kéo theo vài kẻ chết chung mới được.
Lương Tây mặc quần áo ra khỏi phòng tắm, lãnh đạm nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm trên giường, cô phỏng chừng, người vừa say lại còn vận động kịch liệt như Lạc Minh Khải, e là sẽ ngủ nhiều hơn bình thường tận mấy tiếng đồng hồ. Mộc Lương Tây mặt không thay đổi đi ra ngoài, vừa xuống lầu thì thím Hoàng lập tức bước tới, chắc là nghĩ giờ này cô còn xuống nhà muốn phân phó chuyện gì đây.
“Cút.” Cô lạnh lùng phun ra một chữ.
Thím Hoàng rụt người lại, lập tức quay đầu đi, bà vừa đi được vài bước lại xoay người, nhìn thấy Mộc Lương Tây mở cửa lớn đi ra ngoài, bộ dạng khi nãy của Mộc Lương Tây thật sự rất giống ma quỷ, thím Hoàng nhớ lại vẫn không nhịn được run rẩy một hồi.
Mộc Lương Tây đi một quãng đường khá xa mới đến được “căn cứ” của cô, tuy căn nhà không lớn song diện tích tổng quan cũng khá được, xe hơi cô giấu ở đây Lạc Minh Khải cũng chưa bao giờ phát hiện ra, mà cho dù anh có biết thì cũng chẳng sao cả, cô cũng có cả vạn lý do để thoái thác vấn đề này. Cô lái xe đi, dọc theo đường đi không ngừng mắng bản thân mình, chẳng qua chỉ cùng chồng mình làʍ ŧìиɦ có một lần thôi mà, không có gì đáng lo cả, sao lại bày ra bộ dạng dở sống dở chết chứ, mày chẳng thiệt hại gì cả, mày cũng chẳng phải thánh nữ đồng trinh, khó chịu như vậy để làm gì?
Thời điểm mày khó chịu, thì người khác lại vô cùng vui vẻ hạnh phúc, thế thì hà cớ gì phải tốn thời gian vào việc “khó chịu” cơ chứ?
Cô xây cho trái tim mình một tòa thành bảo vệ kiên cố, để nó trở nên mạnh mẽ hơn. Xe chạy được một quãng đường dài, mới tìm thấy một tiệm thuốc mở cửa 24h. Dừng xe lại, Lương Tây xuống xe bước vào trong.
Trong tiệm thuốc lúc này rất ít khách, dược sĩ thì đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân liền đứng dậy đon đả tiếp khách, ân cần hỏi xem Lương Tây cần mua thuốc gì.
“Thuốc tránh thai.”
Dược sĩ đứng trước mặt cô có phần sửng sốt, chuẩn bị mở miệng hỏi cô muốn loại thuốc tránh thai nào, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Lương Tây đã lên tiếng, “Lấy loại tốt nhất ấy.”
Người này tiếp tục đứng hình vài giây, sau đó chỉ lo lấy thuốc cho cô, cũng không hỏi xem cô cần gì nữa.
Cho đến khi Lương Tây rời đi, người này vẫn nhằm chằm chằm bóng lửng cô, người khách này kì cục thật, từ đầu chí cuối cô ta một câu cũng không kịp nói, ngay cả giá tiền thuốc tránh thai cũng chưa nói được, bởi vì vị khách hàng kia trực tiếp đưa tờ một trăm tệ, nữ dược sĩ trong tiệm thuốc nhỏ chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Nhưng cô dược sĩ cảm thấy khí chất vị khách khi nãy quả thực rất đặc biệt, nhưng cụ thể đặc biệt ở chỗ nào lại không nói ra được. Các khách hàng khác khi đến mua thuốc tránh thai, hoặc là vô cùng xấu hỗ ngượng ngùng, hoặc là vô cùng mau lẹ, giống như nếu chậm một giây thì trong bụng họ sẽ lập tức có một sinh mệnh đâm chồi nảy lộc vậy, nhưng vị khách khi nãy rất khác biệt, không lo lắng không thẹn thùng, phảng phất chẳng thấy chút hơi ấm nào…
Lương Tây cầm thuốc về Hoa Hồng Viên, khi cô lấy ấm điện đun nước, ánh mắt liền nhìn chằm chằm công tắc trên ấm nước, tay thì lại nắm chặt thuốc tránh thai vừa mua về.
Nước đã sôi, cô rót ra ly thủy tinh.
Mở hộp thuốc lấy ra một viên. Lương Tây do dự, cô làm sao muốn loại bỏ hết tất cả dấu viết nhanh chóng như thế chứ, trước đây cô đã vì việc này mà chịu đủ khổ sở, thế sao không lợi dụng việc này mà mưu cầu đôi chút? Cái gì đánh đổi được cũng đã bỏ ra rồi, nhưng chút lợi ích lại không có, làm chuyện lỗ vốn không phải tính cách của cô.
Cô nhìn ly nước đang tỏa hơi nóng, đột nhiên nở nụ cười, đem thuốc tránh thai vứt vào thùng rác. Thím Hoàng sáng sớm nào cũng đi đổ rác, lúc đó Lạc Minh Khải còn chưa thức dậy nữa là.
Cô bước chầm chầm lên cầu thang, mở cửa phòng ra.
Người đang ông trên giường vẫn ngủ như chết, nằm ở nơi đó không chút động tĩnh. Cô đến gần, nhìn Lạc Minh Khải một chút, lúc này mới cởϊ qυầи áo đang mặc trên người xuống, sau đó đặt lưng nằm chết dí bên anh, cô đưa mắt nhìn những dấu vết hoan ái trên cơ thể mình, cô muốn cho Lạc Minh Khải chiêm ngưỡng kiệt tác của anh ta.
Khi Lạc Minh Khải tỉnh lại đã thấy có gì đó không thích hợp, phía sau lưng anh truyền đến từng cơn đau đớn như có như không. Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu, đầu óc váng vất, có vẻ vô cùng nặng nề. Lúc an phát hiện chính mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, liền biết rằng sự việc đang phát triển theo chiều hướng tệ nhất…
Hiển nhiên đúng như suy nghĩ của Lạc Minh Khải, anh nhìn Mộc Lương Tây đang nằm kế bên mình, cô đưa lưng về phía anh, nhưng anh biết, thân thể cô dưới tấm chăn ấm kia cũng trần trụi giống như anh vậy. Đến tột cùng là anh đã làm gì vậy? Quả thực tâm tình anh khá tệ, không chỉ là khá tệ thôi mà phải gọi là buồn bực đến nỗi phẫn nộ, hơn nữa loại buồn bực này lại không giải quyết được, bằng không anh cũng sẽ chẳng lựa chọn hình thức phát tiết ngu dốt này, uống đến đầu óc mơ hồ. Dự án hợp tác cùng Cố gia đã hoàn toàn thất bại, anh thăm dò nguyên nhân bằng mọi cách, vài người biết chuyện mới cho hay, dường như Lục lão gia cũng có nhúng tay vào vụ này. Dạo này, tất cả nhân viên trong công ty đều vì dự án này mà hao tâm tổn sức, thậm chí còn tăng giờ làm việc, chỉ vì muốn giành được dự án, bây giờ xem ra những công sức kai đổ sông đổ biển cả rồi.
Nhưng nếu chỉ là không giành được dự án hợp tác, thì anh cũng không sầu não như thế. Thắng bãi là chuyện bình thường, huống chi trên thương trường, anh cũng chưa bao giờ vì thất bại mà trở nên suy sụp, nhưng sở dĩ anh phiền muồn, là bởi vì Hạ Niệm Ý…
Nghĩ tới Hạ Niệm Ý, Lạc Minh Khải lại thở mạnh một cái, sự tình luôn phát triển theo chiều hướng tiêu cực nhất, bên kia Hạ Niệm Ý đã như vậy, bên này tựa hồ cũng chẳng khá khẩm hơn tí nào…
Lạc Minh Khải lại nhìn người kế bên, phát hiện bờ vai cô nhẹ run rẩy, rất rất nhẹ, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được.
Anh chậm rãi vươn tay, chạm vào vai cô, cô liền run lẩy bẩy một hồi.
Lạc Minh Khải xoay người cô lại, để cho Lương Tây đối mặt với anh.
Cô khóc, hơn nữa khóc vô cùng lợi hại, cặp mắt sưng vù lên. Ánh mắt hướng lên cổ cô, anh không tránh khỏi giật mình, đây là tác phẩm của anh sao? Anh nhíu mày, quả thực khó mà tin nổi.
Anh run rẩy lau đi nước mặt trên mặt cô, “Đừng khóc…”
Nhưng nước mắt của cô cứ như đê vỡ, tuôn ra không thể khống chế.
Trong đại não Lạc Minh Khải chỉ có một ý niệm, cô yếu đuối như thế giờ chỉ còn lại mình anh, anh ôm lấy cô, dường như có thể nhớ lại những chi tiết vụn vặt tối qua, mà cho dù không nhớ nỗi, thì khi nhìn đến những vết tích trên người cũng có thể tượng tượng ra hình ảnh nóng bỏng đến nhường nào, “Đừng khóc…”
Cô nhẹ nhàng rêи ɾỉ , “Em đau.”
Âm thanh phát ra như con mèo nhỏ, lại khiến trái tim Lạc Minh Khải căng ra, khiến anh cũng có phần đau lòng.
Anh sờ đầu Lương Tây, chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an cô.