Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 393: Chương 389
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
- Chương 393: Chương 389
Đến tận bây giờ, trong trí nhớ của tôi về thời phổ thông có những tiết học đã để lại dấu ấn sâu đậm đến nỗi chỉ cần nhắc lại là kí ức tái hiện rõ ràng ngay trước mắt. Như đầu năm lớp 11 thầy Song Toàn dạy Toán đã thẳng thừng quất ngay cho tôi một con điểm 3 to tổ nái vì… sai chính tả. Và đầu năm lớp 12, cô giáo dạy Văn mà bọn tôi hay gọi vui bằng cô Tuyết Nhiệt Đới ở tiết học đầu tiên đã khiến cả lớp một phen khiếp đảm sợ vãi linh hồn, đến ngước mặt lên nhìn bảng đen cũng không đủ dũng cảm.
Hôm đó, tôi đã thấy ngờ ngợ khi cả lớp dò hỏi về giáo viên môn Văn tiết kế tiếp thông qua cô chủ nhiệm Tuyết Yêu Thương, mà đáp lại cô chỉ lặng im không phản hồi. Thế nên cả bọn tự bám vào cái lí sự cùn rằng môn Văn là môn của những dòng chữ bay bổng thoát tục, tất nhiên giáo viên dạy Văn cũng sẽ là một người hiền hòa thân thiện, yêu trò như con, mỗi lời cất ra đều êm dịu như rót mật vào tai, dẫu tụi nhỏ có làm sai cũng nhắm mắt cho qua bảo đúng.
Còn nhược bằng không á hả, thì là ngược lại.
Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, cái chân lí oái ăm này lại một lần nữa vả thẳng vào mặt tôi đau điếng.
Chuông reo chuyển tiết vang vọng khắp trường, ít phút sau cô giáo dạy Văn năm cuối cấp lớp tôi thư thả bước vào. Cả lớp lục tục đứng dậy chào cô trong sự hồi hộp xen lẫn hi vọng.
Cô vẫy tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống, rồi giới thiệu cô là cô Tuyết, sẽ phụ trách môn Văn của 12A1. Một đứa bàn đầu láu táu nói leo lên:
– Ể, cô cũng trùng tên với cô chủ nhiệm tụi em á cô!
– Ừ, cô biết rồi! – Cô mỉm cười.
Đến lúc đó, không riêng gì tôi mà cả lớp đều nảy sinh một ấn tượng đầu tiên là cô rất nhẹ nhàng từ tốn, thong dong đến thoát tục, mà bọn tôi cho rằng từ cô tỏa ra một khí chất đặc biệt mà chỉ có ở một người chọn văn học làm sự nghiệp cả đời.
Nếu được quay lại hôm ấy, tôi sẽ không ngần ngại mà gào vô tai từng bạn học một rằng:
– “Tỉnh lại đi, đó là bá khí đó, không phải khí chất đâu. Chạy ngay đi!”
Ít phút sau, cô Tuyết chứng minh sự thật liền, bằng cách hỏi một câu mà độ phá hủy không kém bom nổ là bao:
– Ai chưa soạn Văn hôm nay, đứng dậy!
Tụi nhỏ bên dưới ngơ ngác mất cả lúc rồi mới sè sẹ đứng dậy, tất nhiên trong đó có cả tôi, cũng không sót bất kì thành viên nào của hội bàn tròn. Tôi nhìn quanh tính nhẩm hơn hai phần ba cả lớp lúc này đều đứng lên, người ngoài nhìn vào không biết có khi lại tưởng lớp này đang chào cờ tại gia.
Chỉ một vài người còn ngồi như chị đại Yên ù, học sinh mới Ái Khanh, và một số ít thành phần siêng bất tử khác.
Điều làm tôi thấy bản thân mình tội nghiệp là trong đám tội đồ bây giờ, không có Tiểu Mai, nàng vẫn ngồi yên vị tại chỗ thở dài nhìn tôi. Bắt gặp ánh mắt của nàng, tôi nhăn nhó khổ sở thầm trách sao em… không rủ anh soạn bài cùng với chứ.
Nhưng điều làm tôi và đám tội đồ cảm thấy cũng vững dạ phần nào là do gần hết lớp không soạn bài rồi thì không lẽ cô viết hết tên gần ba chục mạng vô sổ đầu bài, vậy thì mỏi tay chết, không nên cô ơi!
Và điều làm tụi tôi an ủi nhất chính là Khả Vy cũng đứng dậy, cán sự Văn mà quên không soạn Văn thì trách nhiệm đầu tàu ở đây chứ còn ai nữa. Cầm tặc cầm vương, bắt giặc phải bắt vua trước, đám quần thần tụi tôi chỉ là thượng bất chính hạ tắc loạn mà thôi. Cô Tuyết là giáo viên môn Văn, ắt phải biết đạo lí này.
Có lẽ cô biết, hoặc giả cô đọc được suy nghĩ của tôi, nên sau đó cô mới hỏi:
– Em nào là cán sự Văn?
– …!
Khả Vy ngượng ngùng chầm chậm giơ tay chịu trói khiến cô Tuyết lắc đầu thở dài ngao ngán:
– Các em biết hôm nay là có môn mà sao không soạn bài trước? Không có chuẩn bị thì sao hôm nay học tốt được. Bài soạn là tự giác, mà cũng một phần là để bản thân tìm hiểu trước về nội dung bài mới, nắm được những điểm thắc mắc mà lên lớp nghe cô giảng, rồi hỏi thêm. Vậy mớ là có trước có sau, đầu xuôi đuôi lọt, việc học mới mau tiến bộ. Đâu riêng gì môn cô, các môn khác thì mình cũng nên như vậy mới phải!
– …! – Cả lớp im phăng phắc lắng nghe những lời vàng ngọc của cô.
Quả đúng là cô giáo dạy Văn, từ chỗ tâm lí bọn tôi đang nghĩ soạn bài đầu năm là chuyện thừa thãi sang chỗ bỗng dưng thấy cô nói cũng có lí, cả lớp vô ngôn dĩ đối.
– Tất cả ngồi xuống…!
Bỗng dưng được tha bổng, cả đám mừng hết lớn vội y theo mệnh lệnh, nhủ thầm cô giáo quả là có lòng vị tha bao dung vũ trụ, dù cái chuyện kiểm tra vở soạn bài ngay đầu năm thiệt tình là oái ăm hiếm có.
Sự đời không dễ dàng thế, cô tiếp lời ngay:
– Trừ cán sự Toán, Lí, Hóa, Anh Văn đứng lại!
Tôi nghe mà giật bắn người, ngồi xuống chưa nóng mông đã phải đứng lên trở lại. Hai thằng Luân khùng, Tuấn rách cũng chung số phận, mặt chảy dài ra như trái dưa leo.
Gọi tên bốn cán sự bộ môn nhưng lúc này tình hình trong phòng chỉ có mỗi ba ông con trai đang chình ình trước mặt nên cô Tuyết thắc mắc:
– Còn hai em nữa đâu?
Thì lúc này trong ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn ngưỡng mộ của 12A1 dành cho người con gái ấy, Tiểu Mai ôn nhu đứng dậy thưa:
– Dạ cán sự Anh Văn là em!
Nhìn khí chất ưu nhã của nàng, cô Tuyết thừa biết chuyện này cũng chẳng có gì lạ, không phải bất ngờ đến mức kiểm tra cô học trò này có nói thật về việc soạn bài hay không. Cô nhẹ vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Mai ngồi xuống, quét mắt lạnh lùng lia khắp mặt ba thằng tội đồ đang rúm ró:
– Tôi là tôi biết các anh này chuyên gia học lệch, biết mỗi mình môn của mình đúng không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, tính đi tính lại thì đúng là ngoại trừ các môn tự nhiên ra, môn nào tôi cũng dở ẹc. Nhưng nếu vậy thì cô Tuyết nói sai rồi, tôi cũng rất khá Lí với Hóa chứ bộ.
Thằng Luân chứng thực suy nghĩ của tôi liền, nó nhanh nhảu đáp:
– Dạ không, tụi em cũng thích học lẫn nhau lắm cô ơi, đâu có một môn đâu!
– Ừ hử, ý em là sao? – Cô Tuyết thắc mắc.
Tuấn rách hiểu ý đồng đội, nó nhận đường chuyền từ Luân khùng mà tung cú dứt điểm:
– Ý tụi em là, như em là cán sự Hóa nè cô, nhưng em cũng thích học Toán với Lí nữa. Rồi thằng Luân là cán sự Lí thì giỏi Toán với Hóa, thằng Nam làm cán sự Toán lại cũng thích Hóa với Lí luôn, cô hỏi nó đi cô!
Nghe thằng bạn khốn nạn không sút dứt điểm lại đi giật lùi chuyền quả banh trách nhiệm sang mà tôi điên tiết thu nắm tay, lại cúi đầu xuống thấp hơn nữa. Rõ là nó trả lời đại ngu, nói thế thì khác nào bảo trừ Toán, Lí và Hóa ra thì tôi coi các môn còn lại như cỏ rác chứ. Trong lớp cũng có một vài đứa nhận ra đã bụm miệng cười hích hích.
Dĩ nhiên cô Tuyết không dễ bị mắc lừa, cô nheo mắt hỏi lạnh tanh:
– Vậy tức là môn của tôi thì các anh không ưa gì, phải không?
– Dạ hông… ý em đâu phải vậy đâu cô! – Tuấn rách tái mặt, lắp bắp chống chế.
– Chứ sao không soạn bài hôm nay? – Cô tiếp tục truy vấn, câu này hỏi luôn cả ba thằng.
– Em… em quên! – Tôi cụp mắt xuống, bất lực đáp.
Bộ dạng đau khổ của tôi có vẻ làm cô động lòng hay sao mà cô quay sang… đánh lan cả lớp:
– Các em phải nhớ năm nay là năm cuối rồi, cứ mang tư tưởng học lệch thế này thì thi tốt nghiệp làm sao? Chưa kể đến thi đại học, tôi biết rất nhiều anh chị bây giờ đã bắt đầu học lệch. Nhưng các em có xem qua nguyện vọng trường và khối thi sẽ biết có những trường khối A Toán Lí Hóa, lấy điểm rất cao, trong khi cùng ngành đó nhưng nếu thi vào khối D Toán Văn Anh thì điểm sẽ thấp hơn. Bù lại tỉ lệ chọi cũng cao hơn, học lệch thế này thì sao mà đậu đại học?
Lúc ấy, vì đang quá khiếp đảm nên lời cô nói tôi nghe cứ tai nọ xọ tai kia, lọt mất ra ngoài. Nhưng sau này nghĩ lại thì những lí lẽ này là hoàn toàn chính xác, mà ở thời đó thì lại rất ít các chương trình tư vấn hướng nghiệp cũng như chọn trường. Mạng xã hội cũng chưa phổ biến, vì vậy thông tin hữu ích thật sự rất hiếm, làm bối rối hầu hết các sĩ tử vốn mang nặng tư tưởng không giỏi Toán Lí Hóa khối A cũng phải vớt vát được khối B Toán Hóa Sinh. Nhưng tìm hiểu xong lại thấy chiến trường khối B còn khốc liệt hơn khối A, vì ngành chính yếu khối B lại là thi vào bác sĩ, nắm giữ thiên chức cứu chữa sinh mệnh nên tỉ lệ chọi phải gọi là cao nhất. Ông anh bá đạo của tôi tuy siêu giỏi nhưng đậu vào đại học Y Dược TP. HCM chắc chắn cũng có phần may mắn.
Thành thử ra ở tiết học đầu tiên của môn Văn, cả lớp hầu hết ngồi vểnh tai nghe giáo viên thuyết giáo một tràng như ở chương trình hướng nghiệp, hướng học thực thụ. Và cô Tuyết cũng chẳng buồn dạy lấy một chữ trong bài đầu tiên sách giáo khoa. Mãi đến khi chuông reng báo hiệu hết tiết thì cô mới dặn cả lớp về soạn bài học hôm nay vào vở, lúc đó tiết học mới thật sự hiệu quả được.
Cô vừa xách cặp ra khỏi lớp là cả lớp nhao nhao cả lên vì hoang mang, lúc đó ba thằng tụi tôi mới ngồi phệt xuống ghế, hai cẳng chân đã mỏi nhừ vì đứng suốt bốn mươi lăm phút. Lớp phó học tập Luân khùng hơi sức không còn, đành nhờ lớp trưởng Khang mập phi lên bàn giáo viên xem thử trong sổ đầu bài cô “kể tội” làm sao.
Và tin mừng duy nhất của ngày hôm đó là cô Tuyết thay vì viết một đống tên tuổi tội đồ vô sổ đầu bài thì cô chỉ phê rằng “Lớp ổn, trật tự”.
Đây gọi là giơ cao đánh khẽ, cả lớp ngoài mặt than khổ kêu trời nhưng cũng thầm cảm ơn cô Tuyết vì đã nương tay không chém.
Dũng xoắn giở trò mèo khóc chuột, ôm mặt tru tréo:
– Tội cho mấy anh em đứng gãy chân quá, thôi tao phải về soạn bài thôi. Cô này dữ quá, không dám giỡn mặt được rồi!
Sau đó trong những âm thanh rộn rã dưới sân trường vào giờ ra chơi, cả lớp trở lại là những học sinh vô lo ít nghĩ, hớn hở rủ nhau xuống sân chơi hay túa ra ngoài căn tin uống nước.
Trừ Luân khùng và Tuấn rách ôm chặt lấy chỗ ngồi, cho rằng được ngồi là việc sướng nhất thế gian này.
Và trừ cả tôi, gục mặt hẳn lên bàn, vừa mệt vừa nhục.
Để rồi bên tai truyền đến một âm thanh êm ái du dương như tiếng đàn:
– Em xuống căn tin mua Sting mang lên nhe, anh ngồi nghỉ đi!
Tôi nghe mà thấy rưng rưng toàn thân, giấu sự cảm động không bút mực nào tả xiết xuống mặt bàn, gục gặc đầu nói giọng làm nũng:
– Ừ… coi có khô bò thì mua luôn nha!
Nàng khúc khích cười hì hì, véo khẽ vào hông tôi:
– Không có đâu ông. Về nhà đi, em mua!
Ôi Tiểu Mai, vẫn là khi cả thế giới quay lưng lại với anh thì em luôn ở cạnh bên động viên, và chắc chắn sẽ ở phía sau chống đỡ. Yêu quá là yêu!
oOo
Nhưng tôi không kịp có cơ hội ngồi thư thả đợi Tiểu Mai mang Sting lên, vì chỉ sau khi nàng rời đi được vài phút thì từ phòng phát thanh của nhà trường, tiếng loa ồm ồm vang lên:
– Mời đội hình bóng đá trường mình có mặt tại phòng sinh hoạt Đoàn ngay bây giờ, các em sau đây đến gặp thầy Hào…
Vừa nghe đến đấy là tôi đã nhảy dựng lên, ngồi phắt dậy. Dù đã biết trước nhưng tôi vẫn chờ đợi suốt cả mùa hè vừa qua, và trong sự hồi hộp lắng nghe của một vài đứa bạn không ra sân chơi vẫn ngồi lại trong lớp, tên tôi được xướng lên ngay sau hai vị trí tiền đạo, là tiền vệ tổ chức. Cuối cùng thì giờ phút tập trung đội hình những cầu thủ chủ lực trường Phan Bội Châu cũng đã đến.
– Chà chà, bảnh chưa con, tập hợp đội hình kìa, phen này trường mình giã trường Chuyên nát gáo cho tao! – Khang mập trầm trồ.
– Đi đi thầy kêu kìa, trời ơi, sao thầy lại không chọn tao chứ, tao đá trung phong ngon vậy mà! – Luân khùng nửa đẩy tôi đi, nửa nhăn nhó than trời vì ghen tị.
Tôi dù sướng rơn nhưng cũng cố tỏ ra vẻ phớt đời, ý tứ ra mặt rằng ba cái đồ yêu này bình thường thôi, tao vừa bị phạt đứng mỏi chân chỉ muốn nằm nghỉ đây này. Giả vờ uể oải đứng dậy rồi bằng điệu bộ thở dài ngao ngán, tôi lắc đầu đi một cách lười biếng ra cửa.
Nhưng chỉ vừa khuất tầm mắt mấy đứa bạn là tôi phóng nhanh như khói, xuống hai vòng cầu thang rồi băng qua sân trường là đã đến phòng sinh hoạt Đoàn. Đến nơi đã thấy các cầu thủ đồng đội khác cũng đang lục tục vào cửa, bên trong là thầy Hào chờ sẵn với một tập tài liệu trong tay.
– Chà chà, bàn chiến thuật hay sao vậy ta?
– Cỡ đội hình trường Chuyên, tao thở một phát là thủng lưới!
– Mấy anh yên tâm, em có nhỏ em học bên đó, thám thính hết trơn rồi!
– Ủa sao đứa em học trường Chuyên mà thằng anh lại vô đây vậy, lo đá banh quá hả!
Vẻ như sau mùa giải bóng đá toàn trường năm ngoái, đội ngũ giáo viên thể dục trường tôi đã lựa chọn ra các cầu thủ từ những đội hình khác nhau, đếm tổng cũng tầm mười lăm thành viên ở cả khối 11 và khối 12. Vì vậy xung quanh mỗi người lúc này có thể gọi bằng đối thủ hôm qua nhưng là đồng đội hôm nay. Tôi cũng hơi vểnh mũi lên hãnh diện một tí vì được một thằng tiền đạo bên A23 tới vỗ vai nói rằng chỉ cần tôi kiến tạo bóng đẹp như giải vừa rồi là nó ghi bàn cái một.
Thầy Hào đập đập xấp tài liệu vào tay ra hiệu tập trung, rồi trước ánh mắt hồ hởi đợi mong của cả đội, thầy nói:
– Nhanh, mình không có nhiều thời gian nên hôm nay thầy nói vắn tắt thôi để mấy đứa còn vào tiết học. Lí ra thì tầm tháng sau là bên mình với trường chuyên Trần Hưng Đạo sẽ có một trận bóng giao hữu, đó cũng là lí do mà nhà trường tập trung các em lại từ nhiều lớp khác nhau!
Nghe tới đây thì mọi người ồ lên xuýt xoa, sự hãnh diện vì được chọn vào đội hình trường vẫn đang lan tỏa khắp phòng. Nhưng nếu tinh ý thì sẽ nhận ra trong lời thầy Hào có điều gì đó không ổn. Y như rằng, câu tiếp theo của thầy đã khiến toàn đội phải khóc thầm lặng lẽ:
– Nhưng hiện tại thì bên trường họ vừa thông báo có một số lí do khách quan khiến hai bên phải hoãn trận giao hữu này lại. Khi nào có cập nhật mới nhất thì họ sẽ thông báo cho bên mình biết!
Đến đây thì bọn tôi đần mặt ra rồi phút chốc chuyển sang chán nản toàn tập. Đọc được sự thất vọng nặng nề trên gương mặt của mấy cầu thủ, thầy Hào hạ giọng an ủi:
– Mấy đứa đừng buồn, thầy sẽ tính toán lại rồi báo lịch tập dợt đến từng người. Coi như chuẩn bị sẵn, có lịch là đấu luôn!
– Lỡ không có lịch thì sao thầy? – Một đứa thắc mắc.
– Thì… thôi chứ sao. Nói chung ban đầu các thầy định tổ chức một giải vô địch liên trường, nhưng phải xin giấy phép này nọ, mà cũng chưa chắc đủ quy mô để các trường khác tham gia. Nên mấy đứa tạm vậy đi, có tin mới thì thầy báo liền. Thôi giải tán về lớp, chuông reo hết ra chơi rồi kìa!
Nghe vậy nên chẳng đứa nào ham hỏi nữa, tình hình có vẻ không khả thi rồi, xui xẻo cho đội nhà vừa mới ra đã chết từ trong trứng. Rồi chẳng ai bảo ai, toàn bộ lục tục xin phép thầy Hào về lớp. Khi đến ầm ầm như một đoàn quân, khi đi rủ rỉ rù rì như đàn gà rù trụi lông, sạch cả khí thế.
Tôi vừa nản vừa chán, đã bị phạt đứng rã cẳng bốn mươi lăm phút xong chưa kịp nghỉ ngơi, uống Sting Tiểu Mai mua cho lại còn bị triệu tập đội hình gấp gáp. Lúc đi mang bao nhiêu là niềm hi vọng tin yêu, bây giờ nghe tin hủy bỏ trận đấu, tôi biết ăn nói giải thích làm sao đây. Mất dịp chứng tỏ bản thân với mọi người làm tôi chán một, mất dịp vì màu cờ sắc áo trường Phan sút banh mành lưới trường Chuyên, tôi chán đến một trăm.
Lê chân nặng nhọc lên từng bậc cầu thang, tôi đi vào lớp. Vừa bước qua cửa đã thấy giáo viên dạy Anh Văn là thầy Triều đang đoạn giới thiệu. Trong ánh mắt vừa háo hức vừa tò mò của cả lớp, tôi cúi đầu xin phép thầy rồi mò về chỗ.
Thấy bản mặt như đưa đám của tôi, Khang mập với Luân khùng ngơ ngác chả hiểu mô tê gì, thì thào chồm lên hỏi:
– Sao mày? Chừng nào đá? Sao mặt như cái mâm vậy?
– Hay thầy không cho vô đội hình nữa hả?
Tôi nhăn nhó lắc đầu, giải thích gọn lỏn:
– Trường Chuyên báo bận, hủy kèo!
Hai thằng nghe tôi nói mà há hốc mồm rồi đấm tay tiếc rẻ. Ở bên trên, thầy Triều có vẻ cũng biết tin này từ trước nên nói vọng xuống:
– Bị hủy rồi, phải không Nam?
– Dạ… dạ thầy! – Tôi nghe thầy gọi thì vội đứng dậy, thắc mắc không hiểu sao thầy biết tên mình.
– Thôi đừng tiếc, chỉ là tạm hoãn thôi. Cũng chưa chắc là hủy!
– Dạ, cũng cầu được vầy!
Lời thầy Triều nói ra xem như thay tôi nói cho cả lớp biết tin xấu này, đồng thời cũng giải thích vì sao bản mặt tôi đang chình ình hai từ thất vọng.
Tôi hậm hực lôi quyển sách tiếng Anh trong hộc bàn ra, ấm ức nghĩ thầm trong bụng:
– “Đầu năm mà xui như quỷ. Lỡ mất cơ hội giã banh chành trường Chuyên, tức cha chả là tức!”
Lúc ấy tôi chẳng hề nhận ra điều làm tôi tức nhất không phải vì trận bóng giao hữu giữa hai trường bị hủy, càng không phải là lỡ mất cơ hội chứng tỏ bản thân với mọi người. Mà có lẽ từ thẳm sâu trong vô thức, là một đốm lửa hận tưởng đã lụi tàn nay vừa len lén bùng lên.
Đốm lửa ấy thấp thoáng hình ảnh một gã trai tên Vũ hoặc đang ôm đầu la bài hãi trong tiếc nuối ở khán đài, hoặc đang thẫn thờ vì thất bại dưới màu áo đội nhà. Còn tôi thì oai phong lẫm liệt trên sân cỏ, đường hoàng lập hat-trick thần sầu sút nát khung thành trường Chuyên.
Rồi rất nhanh như khi bùng lên, đốm lửa này cũng vụt tắt bởi hai lí do, đầu tiên năm nay là năm cuối cấp của tôi, cũng tức là năm nhất đại học của tên kia nên hắn đã cao chạy xa bay vô Sài Gòn từ đời tám hoánh rồi.
Cuối cùng là do lúc đó tôi còn chả mảy may biết đến trong vô thức mình lại tồn tại như vậy nữa là. Nên muốn người không biết thì ta đừng làm.
Thôi, dập lửa.
Hết chương 389
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!