YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 9: Chương 9
– Minh Tú, anh làm cái gì vậy? – Tôi giật phăng tay mình ra khỏi tay anh và hét lên khi chúng tôi đang đi đến sân bóng.
– Anh chỉ cứu em thôi! – Minh Tú quay lại nhìn tôi và nhún vai.
– Anh gọi thế là cứu đó hả? Mọi thứ đang tốt đẹp, chính anh đã phá hoại nó.
Đúng vậy, chính Minh Tú đã phá hoại mọi thứ. Lẽ ra tôi đâu còn mơ mộng gì đến anh ấy nữa, cảm giác hiện giờ tôi muốn có nhất chính là hơi ấm từ bàn tay của Bảo Minh. Tôi yêu cậu ấy.
– Không phải em cũng thích anh sao? – Minh Tú đút hai tay vào túi quần, nghênh mặt lên nói.
– Phải, đúng là tôi có thích anh. – Tôi trợn mắt lên nhìn Minh Tú và nói. – Nhưng chỉ là thích theo kiểu fan hâm mộ đối với thần tượng của mình thôi. Đối với tôi, anh quá xa vời, quá khó để có thể với tới. Chúng ta thật sự khác nhau.
Tôi nói rồi quay đầu bước đi.
– Ngọc Anh đang rất ghét em đấy. – Minh Tú nói với theo. – Anh làm vậy để cô ta nghĩ là em yêu anh thôi. Anh xin lỗi!
Tôi bỗng khựng người lại. Lời xin lỗi vừa rồi anh nói khá nhỏ nhưng cũng đủ lớn để tôi nghe thấy. Người như anh tại sao lại nói lời xin lỗi với tôi? Xin lỗi vì cái gì?
Tôi thôi suy nghĩ, bước lên lớp. Mọi thứ trong lớp vẫn bình thường. Tôi trở về chỗ ngồi. Tiết học buổi chiều cũng đã tới.
– Xin lỗi!
Bảo Minh nói khẽ, mắt vẫn nhìn vào tập, tay vẫn đang viết.
– Hả? – Tôi mở to mắt.
– Mình không phải coi cậu như người thay thế đâu. Xin lỗi! Mong cậu đừng giận.
Bỗng nhiên tôi lại thấy buồn cười vô cùng. Nhìn Bảo Minh lúc này cứ như là một đứa trẻ đang nhận lỗi.
– Mình không có giận đâu. Mình giống Tường Vy cho nên…
– Cậu biết Tường Vy sao? – Bảo Minh ngẫng đầu lên nhìn tôi. Cậu ấy cắt ngang câu nói của tôi.
– Minh Tú đã kể cho mình nghe rồi!
Tôi nói và mỉm cười nhìn Bảo Minh.
– Ừm…cậu…
– Hai em kia không học thì đi ra ngoài mau! – Bảo Minh chưa kịp nói hết thì thầy dạy Toán cướp lời.
Chúng tôi quay qua nhìn nhau cười rồi bước ra ngoài. Và tôi có cảm giác Ngọc Anh đang không được vui.
– Nè! – Tôi lên tiếng khi đã bước ra ngoài – Hồi nảy cậu định nói gì vậy?
– Cậu rất giống Tường Vy. Thiên Di à, nhưng cậu lại đặc biệt hơn cô ấy.
Tôi thoáng đỏ mặt, tim đập rộn cả lên. Bất giác tôi đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang buông thỏng của Bảo Minh.
Bảo Minh đưa mắt nhìn xuống hai bàn tay đang quấn chặt nhau của tôi và cậu ấy, sau đó ngước lên nhìn vào mắt tôi đầy khó hiểu.
– À! – Tôi bối rối đưa bàn tay còn lại vén tóc qua lỗ tai. – Tay cậu ấm lắm, mềm mại nữa. Mình…tự nhiên lại muốn nắm tay cậu.
Bảo Minh không nói gì, chỉ mỉm cười rồi nhìn về khoảng không phía trước, cứ để cho tôi nắm chặt tay cậu ấy.
Giây phút này tôi bỗng muốn nó chạy thật chậm. Không được, tôi muốn nó dừng lại. Dừng lại để tôi cảm nhận được hơi ấm của Bảo Minh, cảm nhận nhịp đập của con tim mình, cảm nhận được sự hạnh phúc đang dâng trào trong lòng, và cảm nhận được tình yêu thật sự của mình.
– Cậu đã nghe Bảo Mi kể về mình rồi nhỉ? – Bảo Minh lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào khoảng không phía trước.
Ý cậu ấy nói là thân phận về một Bad Boy của mình.
– Ừm…mình thật sự không nghĩ cậu là người như vậy đâu! – Tôi ngước lên nhìn cậu ấy, lắc đầu và nói.
Bảo Minh cười khẩy một cái, quay qua nhìn tôi rồi lên tiếng. – Cô bé nói đúng rồi đấy. Mình…là một Bad Boy.
Tôi bất giác rụt tay lại, trợn to mắt nhìn Bảo Minh. Cậu ấy đang đùa?
– Mình ghét con gái. – Cậu ấy tiếp tục nhìn về khoảng không phía trước. – Cậu biết vì sao không?
Tôi lắc đầu.
– Hồi mình sống ở đây, lúc Bảo Mi còn nhỏ, mẹ mình đã lừa dối bố mình. – Bảo Minh nói, vẫn khuôn mặt bình thản. – Bà bỏ mặc bố và bọn mình để đi theo người đàn ông đó.
Gương mặt của cậu ấy bỗng có một giọt nước mắt chảy dài xuống.
– Mình kinh tởm ngôi nhà đó. Mình đã chuyển qua Úc sống cùng với Bảo Mi. Bố mình, ông ấy tìm kiếm mình khắp nơi. Cuối cùng ông đã bị tai nạn và qua đời.
Lại vài giọt nữa chảy dài xuống trên gương mặt Bảo Minh. Tôi quay người qua nắm lấy bàn tay của cậu ấy, tay còn lại áp lên mặt Bảo Minh, như muốn an ủi cậu ấy.
– Tất cả là tại mình. Nếu mình không bỏ đi thì đâu có chuyện gì xảy ra. – Bảo Minh đưa lòng bàn tay cậu ấy áp vào bàn tay đang đặt bên má cậu.
Cậu ấy không kiềm được nước mắt và khóc. Bàn tay của tôi giờ đã ướt đầy nước mắt của Bảo Minh.
– Bảo Minh à! Mọi chuyện đã xảy ra rồi, cứ để cho nó qua đi.
– Tất cả bọn con gái đều là giả dối. – Bảo Minh nói tiếp. – Cho đến khi Tường Vy xuất hiện, nhưng Ngọc Anh đã chia cắt mình và cô ấy.
– Ổn rồi Bảo Minh. – Tôi đưa tay lau nước mắt cho cậu ấy. – Từ giờ sẽ không có ai chia cắt cậu và người mình yêu đâu.
Bảo Minh nhìn sâu vào đôi mắt tôi, trông cậu ấy thật đáng thương.
– Tại sao cậu lại kể chuyện này cho mình nghe? – Tôi bất giác hỏi.
– Vì mình biết cậu là người sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình. Cho nên là mình sẽ không giấu cậu bất cứ chuyện gì. Sẽ luôn chìa tay ra cho cậu nắm bất cứ lúc nào. Chỉ cần cậu đừng rời xa mình.
Đấy có phải là lời tỏ tình?
Bảo Minh từ từ cúi mặt xuống, và tôi nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn đầu của Bảo Minh.
Bây giờ tôi mới hiểu cái câu nói của Minh Tú: “Cậu ta không phải là một Bad Boy như cô nghĩ đâu.”
Phải, cậu ấy chẳng phải là Bad Boy gì cả. Cậu ấy như một đứa trẻ, cần và được cần quan tâm, chăm sóc.
Hơi thở của Bảo Minh ngày càng gần hơn. Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi…
– Trần Thiên Di?
Tôi mở bừng mắt ra. Bảo Minh đứng thẳng người dậy, đút hai tay vào túi quần. Tôi cứ ngỡ là thầy cô bắt gặp – vì chúng tôi đang đứng ở ngoài hành lang, trước cửa lớp – Nhưng không, đó lại là Cao Minh Tú.