YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 5: Chương 5
Tôi thay đồ xong rồi chạy ra phòng thể dục.
Đưa mắt nhìn qua phía sân bóng, tôi nhận ra cái vẫy tay của Bảo Minh đang vẫy tay như muốn nói cậu ấy đang đứng ở đó. Tôi đưa tay vẫy lại.
Thầy thể dục phân chia từng nhóm ra để tập bóng ném. Đối thủ của nhóm tôi, trong số đó có Ngọc Anh.
Nhưng mà làm sao Ngọc Anh có thể quen được Minh Tú vậy nhỉ? Cậu ấy đã ở bên Úc suốt thời gian mà tôi chưa gặp Minh Tú nữa.
Khoan đã. Lúc tôi mới vào lớp 10, Minh Tú là một du học sinh mới chuyển đến ở khối 11. Nếu lúc đó Minh Tú là du học sinh chuyển từ Úc vào đây, thì không lẽ hai người họ đã quen biết nhau, trước cả tôi sao?
BỤP…
Tôi chưa kịp hoàng hồn thì đã ngã nhào xuống đất. Một quả bóng ném thẳng vào đầu tôi. Tôi chao đảo, mọi thứ xung quanh nhòe đi…
– Ngọc Anh, sao bạn ném mạnh quá vậy? – Một bạn nữ lên tiếng.
Ngọc Anh cố ý làm vậy sao?
Mắt tôi cứ như là đang mờ dần đi.
Đột nhiên anh chàng bí ẩn kia xuất hiện. Vẫn hình dạng ấy. Hai tay chống lên đầu gối, cúi xuống nhìn tôi, mái tóc đen xõa trước trán. Mọi thứ mờ nhạt quá, tôi chẳng thể nào thấy nổi khuôn mặt anh ấy. Cho đến khi tôi dần tỉnh táo hẳn. Mắt mở to nhìn anh chàng đó kinh ngạc.
Là Bảo Minh.
– Di Di! Cậu ổn chứ? – Bảo Minh lo lắng hỏi.
– Mình…mình không sao!
– Mau đưa bạn ấy xuống phòng y tế đi!
Bảo Minh hét lên. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy lo lắng cho tôi đến vậy.
—————————————-
Sau ngày hôm đó, tôi đã lẩn tránh Bảo Minh. Tôi không thể xác định được cảm xúc của mình. Tôi quyết định gọi cho Bảo Mi, mong rằng cô nàng có thể giúp được tôi.
[Sao mấy ngày nay chị nghỉ học vậy?] – Bảo Mi bắt máy ngay tiếng chuông đầu.
– À, chỉ là mệt trong người thôi.
Tôi bước xuống dưới nhà kiếm gì ăn. Vì tối nay mẹ đi công chuyện. Chắc hẳn tối mai mới về.
[Ừ, thế có chuyện gì không?]
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng.
– Tôi nghĩ là mình đã thích Bảo Minh rồi.
[Thôi chị đừng có đùa.] – Bảo Mi cười phá lên. – [Cả trường ai mà không biết chị thích Minh Tú.]
– Tôi…nói nghiêm túc đấy! – Mặt tôi giận đỏ lên.
[Chị nói thật sao?]
– Ừ! – Tôi gật đầu mặc dù biết là Bảo Mi sẽ không thấy cái gật đầu của tôi.
[Nếu thật, tôi nghĩ chị không nên thích Bảo Minh.]
Giọng nói của Bảo Mi ngày càng nghiêm hơn.
– Tại sao? Sao chứ? – Tôi đi qua đi lại ngay phòng khách. – Bảo Minh rất tốt. Cậu ấy đã cứu tôi mấy lần rồi đấy! Và tôi nghĩ, cậu ấy cũng thích tôi…
[Thế thì chị lầm to rồi!] – Giọng Bảo Mi nhỏ lại, khiến tôi cảm thấy lo sợ. – [Anh ấy không tốt như chị nghĩ đâu. Chị đã bao giờ nghe từ Bad-Boy?]
Bảo Mi nhấn mạnh hai chữ cuối. Và tôi trợn to mắt kinh ngạc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có chuyện gì về Bảo Minh mà tôi còn chưa biết chứ!
[Có lẽ…chị chưa thấy anh ấy đối xử thế nào với du học sinh mới ở khối 11 đâu nhỉ?]
– Ngọc Anh sao…?