YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 4: Chương 4
– Được rồi, hình phạt của em sẽ là lau dọn nhà tắm cho đội bóng nhé.
Đấy là hình phạt mà cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp kia ban tặng cho tôi vì tội đi học trễ. Thà là nhà vệ sinh trường cũng được, tại sao lại là nhà tắm của đội bóng chứ? Nơi hôi thối bẩn thỉu ấy làm sao mình có thể chịu được đây. Bảo Minh kéo áo tôi.
– Chiều nay nếu có thể, tớ sẽ giúp cậu.
– Thật sao? Ôi cám ơn bạn tốt, tớ yêu cậu nhất! – tôi cười ra nước mắt.
———————————————————
Tôi và Bảo Minh ngồi ăn trưa ở can tin, và tại sao lại có sự góp mặt của tiểu thư (à không, tiểu quỷ mới đúng.) Mi Ngố Xinh Xắn này đây?
– Xin chào! – Mi Mi nở nụ cười không thể không tươi của cô ấy.
– À chuyện hôm qua…- Bảo Minh vừa ăn vừa nói rất tự nhiên, chẳng 1 chút ngại ngần. – …Xin giới thiệu với cậu, đây là em gái tớ, Trịnh Bảo Mi.
Vừa giới thiệu xong, cô nàng đứng lên, lấy 2 tay xòe váy ra và khụy chân xuống như kiểu chào của các công chúa trong phim hoạt hình Barbie mà hồi còn nhỏ tôi và Ngọc Anh vẫn thường xem.
– À ừ… em gái cậu xinh thật ấy. – tôi gượng cười.
– Vậy mà qua cậu lại bảo cái gì mà người trong mộng. Ngốc! – Bảo Minh nói rồi cốc vào đầu tôi một cái rõ đau.
– Di Di nè…- Mi Ngố khều tôi, lại còn kêu bằng tên thân mật nữa cơ. – … nghe nói chị được lau dọn nhà tắm của đội bóng đúng không?
– À…ừ – tôi trả lời một cách chán nản.
– Hì hì, đừng nói với tôi là chị định trốn trong ấy, đợi anh Tú vào rồi sẽ…
– Nè cô…
– Thôi nào Bảo Mi, ăn mau còn lên lớp nữa… – tôi chưa kịp nói thì Bảo Minh đã cắt ngang. Dường như cậu ấy không thích cái việc mà Mi Mi định nói…và tôi đã lầm – …mà câu cũng đừng có ý định như thế nhé, haha ^^
– Cậu…nghĩ tôi là người như thế sao hả?
—————————————-
– NÈ CẬU PHẢI TÌM CÁCH LẤY BÓNG CHỨ ĐỪNG CÓ ĐỨNG YÊN NHƯ THẾ ĐỢI NGƯỜI KHÁC TRUYỀN BÓNG CHO CÓ BIẾT CHƯA?
Tôi vừa học xong tiết cuối và mau chóng chạy xuống sân bóng thì đã nghe tiếng quát lớn của tên Đội Trưởng đang mắng té tát vào một anh trong thật tội nghiệp. Bảo Minh thấy tôi liền chạy lại.
– Này phòng tắm vẫn chưa mở và chìa khóa vẫn đang trong tay đội trưởng, phải đợi bọn tớ tập xong anh ấy mới mở. Cậu đợi nhé?
– À…ừ cũng được. – tôi miễn cưỡng gật đầu.
Tôi ngồi xem mọi người đá bóng. WOW!! Anh Minh Tú sút vào 3 trái rồi ý. Anh ý giỏi thật. Ôi trông anh ý tập bóng sao mà đẹp…Không…- tôi lắc lắc đầu – …mình đang ghét hắn, đang rất hận hắn, căm thù hắn và hắn thật sự…chẳng có gì tuyệt vời cả.
– Yeah! Tắm xong rồi.
– Chuẩn bị đi party thôi anh em ơi.
– Mau lên nào.
Cả đội bóng chạy ùa ra phòng tắm và thật…thật…thật ghê tởm khi họ chỉ quấn cái khăn ở dưới >.- Này Thiên Di, em vào đây làm gì ấy? Kiếm Tú Bà à?
Tú Bà?
– Này để đội trưởng nghe được thì không hay đâu. Mau thay đồ rồi về đi. – Là Bảo Minh, cậu ấy đã bảo vệ tôi. – Di Di này, tớ cũng phải về đây. Ưm…khi nào làm xong thì gọi điện báo tớ biết nhé. Xin lỗi vì không thể ở lại giúp cậu.
– Hả? Không sao? Cậu về đi, bai bai. – tôi gật đầu và giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt cậu ấy.
Và giờ chỉ còn mình tôi ở trong phòng thay đồ của đội bóng.
– Nào, bắt đầu công viếc thôi. Mong rằng phòng tắm của bọn họ sạch sẽ một chút. – tay tôi đặt ở tay nắm cửa phòng tắm, vừa nhắm mắt vừa thầm cầu nguyện. Mở ra.
– Chà, đúng là sạch thiệt. Trời không phụ lòng mình. – tôi chóng hai tay bên hông và cười lớn.
– Được rồi được rồi, anh tới liền đây, tại vừa tập bóng xong nên… – tôi nghe tiếng nói thì liền quay mặt về phía bồn tắm. Ối là Tú Bà! Và anh ta đang mở to mắt nhìn tôi. -…Này này, cô làm gì ở đây vậy hả?
– Tôi…- đơ toàn tập ==”
[Này a lô a lô, anh còn ở đó không vậy? Có chuyện gì thế?]
Anh ta đang bật loa lớn và nói chuyện với một cô gái. Giọng cô ấy rất quen. Nhưng giờ tôi không còn thời gian để phân tích cái giọng nói kia nữa. Anh ta tắt máy, quơ lấy cái khăn gần đấy quấn quanh người và bước lại chỗ tôi. Tôi giơ cây lau nhà lên đề phòng.
– Cô…đang làm gì vậy?
– Tôi đang bảo vệ bản thân thôi, to gan thì bước lại đây, tôi thề là tôi xử đẹp anh đấy.
– TÔI HỎI LÀ CÔ ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY? CÓ BIẾT ĐÂY LÀ ĐÂU KHÔNG HẢ? – Minh Tú nắm cây lau nhà của tôi giật lại về phía mình và quát lớn.
– Tôi…mà nè, da anh trắng vậy, xài kem gì ấy?
– CÔ ĐI RA NGOÀI MAU LÊN.
– Không, tôi phải dọn phòng tắm cho anh rồi mà còn lớn tiếng sao? Muốn ăn tát à. – tôi giơ tay dọa tát hắn ta và thật vui khi hắn cũng giật mình mà né.
– Tôi không cần. Rãnh rỗi thì đi mua óc heo mà ăn đi, đồ khờ khạo.
– Anh dám…được, anh không cho tôi dọn thì thôi, cám ơn nhiều nhé. – tôi quay lưng bỏ đi.
– Tại sao cô lại đến đây dọn phòng tắm cho độ bóng chứ? Ghiền tôi đến thế à?
– Ghiền cái khỉ gió ý. Chết đi Tú Bà. – tôi quay lại chữi hắn 1 trận và đá vào chân hắn một phát đến nỗi chiếc khăn dang quấn quanh người hắn cũng phải rớt xuống mà chịu thua tôi.
Và tất nhiên tôi phải bỏ chạy chứ đâu có khùng mà đứng đó. ^.
– Này con đi đâu mà mẹ gọi hoài ko đc vậy hả?
– Ớ? Hình như điện thoại con hết pin rồi
– Ôi. Mau lên. Mau lên phòng đi
– Gì vậy mẹ, để con uống nước cái đã.
– Không uống gì hết. Mau lên – mẹ tôi lôi tôi lên phòng, mở cửa ra và nhét tôi vào đấy. Chả hiểu mẹ bị làm sao ấy
– Chà mát quá, căn phòng của cậu vẫn như xưa nhỉ Di Di
Tôi giật mình và quay lại, là giọng nói ấy, giọng nói trong điện thoại Minh Tú, là Ngọc Anh sao? Không, không, không thể nào, chắc chỉ trùng hợp thôi. Tôi lắc lắc đầu
– Gì thế, con ngốc này? Không chào hỏi tôi thì thôi còn…
Ngọc Anh chưa kịp nói hết tôi đã bổ nhào vào người cậu ta
– Tớ nhớ cậu lắm, sao cậu về mà không báo trước vậy hả đồ tồi?
– Ơ có báo đấy chứ, tại cậu vô tâm quá đấy thôi.
– Cậu gửi mail cho tớ hả?
– Ừ sáng nay.
– Sáng tớ đi học, làm sao mà đọc được.
– Điện thoại để làm gì?
– Nó hết pin từ hôm qua rồi
– Ôi…chết đã 7 giờ rồi sao. Trễ mất rồi. Cậu mau tắm rồi thay đồ đi – Ng.anh ngồi dậy sau 1 hồi chúng tôi nằm trên sàn nhà nói chuyện với nhau.
– Để làm gì?
– Mau tắm đi, hỏi nhìu.
Tôi vào nhà tắm. Và bỗng điện thoại reo lên. Điện thoại Ngọc Anh. Hồi lúc 2 đứa mới có điện thoại đều đặt nhạc chuông bài con heo đất, vậy mà giờ cậu ý lại đổi nhạc chuông gì mà toàn tiếng anh. Tôi vừa tắm vừa lắng tai nghe
– Alô…vâng vâng…mọi người đến đông đủ chứ?…ồ em tới liền đây…xin lỗi tại em phải đợi bạn…cũng xinh xắn lắm ý….ùm vậy thôi nhá….tút tút
Cậu ý đang tính đưa tôi đi đâu vậy?
Tôi tắm xong và bước ra
– Này thay đồ đi – cậu ý quẳng cho tôi 1 cái đầm xòe màu kem rất đẹp.
– Đi đâu vậy?
– Đi chơi, thấy tớ đẹp không – tôi quay qua, cậu ý mặc 1 chiếc đầm màu trắng ôm sát cơ thể trông rất quyến rũ.
– Cậu lúc nào mà chẳng đẹp.
Tôi mặc đầm vào, Ngọc Anh chải tóc, trang điểm cho tôi. Tôi không biết tôi đã trở thành người như thế nào sau lớp trang điểm và mái tóc búi cao kia vì Ngọc Anh chẳng cho tôi soi gương. Tôi bước ra khỏi phòng. Ngọc Anh nắm tay lôi tôi ra phòng khách, chỗ mẹ tôi đang ngồi.
– Nào, cậu xoay 1 vòng cho mẹ cậu xem đi Di Di – Ngọc Anh bảo tôi.
Tôi xoay 1 vòng, chầm chậm nhưng cũng đủ làm cánh váy xòe ra tròn trịa.
– Ôi…- mẹ tôi đứng dậy, nước mắt chực trào ra. Mẹ lấy 2 tay nắn nắn đôi vai trần của tôi thút thít- …con gái của mẹ đã lớn đến vậy rồi sao. Con trang điểm lên rất đẹp – mẹ quay qua phía Ngọc Anh – Cháu trang điểm và búi tóc cho nó đấy à?
– Dạ! – Ngọc Anh cười cười nói
– Cháu khéo tay quá. Đúng là Di Di lớn rồi, nó cũng cần phải làm đẹp đấy.
– Và đấy là lí do mẹ phải nên mua cho con 1 cái bàn trang điểm đấy.
– Thôi nào, 2 đứa mau đi đi, đã trễ rồi
Hay lắm, mẹ lơ đẹp câu nói của tôi.
Lúc này tôi mới để ý trước nhà mình đang đậu nguyên con xe ôtô màu trắng tinh khiết. Ngọc Anh đẫy đẫy tôi vào trong con xe ý
– Đi bộ được không, tớ không quen ngồi trên xe này. – Tôi đề nghị Ngọc Anh.
– Cậu thôi đi, đã trễ rồi. Cứ coi như đang ngồi trên xe bus đi
Thế là tôi leo lên, bác tài xế khởi đợng và xe chuyển bánh từ từ.
– Mà chúng ta đi đâu vậy?- tôi quay qua hỏi Ngọc Anh.
– Đi qua nhà tớ chơi – Ngọc Anh nói và tay đang cầm 1 cái hộp phấn vừa soi vừa chấm chấm lên mặt.
– Qua nhà cậu thôi mà, đâu cần phải mặc đẹp như thế, đúng là tiểu thư. – Những câu cuối tôi nói nhỏ nhưng cũng đủ to cho Ngọc Anh nghe thấy
– Nè ý cậu là sao, đây là ngày tớ trở về, chỉ là tớ mời bạn bè đến chơi thôi, cũng fải ăn bận đàng hoàng chứ!
Tôi và Ngọc Anh bước xuống xe. Nhà cậu ý to và đẹp, ở ngoài sâu rất nhìu những chiếc xe ôtô đời mới, chắc là nhiều người lắm đây, cậu ý mở tiệc sao?
– Này cửa trước đông người lắm, chúng ta đi cửa sau đi. – Ngọc Anh kéo tôi đi.
————
Tôi nhìn sơ qua thì đã biết cậu ý mở tiệc ở ngoài sân vườn, có 1 hồ bơi to, đối diện là 1 dãy bàn toàn đồ ăn và đồ ăn
– Và bây giờ, chủ nhân của buổi tiệc đã đến, xin mời cô, Vũ Ngọc Anh.
Một người đàn ông tầm 50 tuổi mà Ngọc Anh gọi là ông quản gia đứng trên cái bục và cầm mic hô to. Vừa dứt lời , Ngọc Anh nắm tay tôi bước lên bục. Phải nói là tôi rất ngượng. Hàng chục người đang đứng dưới đó nhìn bọn tôi. Vậy mà Ngọc Anh vẫn cười tươi, tay vẫy chào. Còn tôi thì cứ nép người sau lưng cậu ý
– Hello everyone !!! Xin lỗi vì tôi đến trễ nhưng tôi rất vui vì mọi người đã đến đông đủ. Và đây là lần tôi trở về Việt Nam luôn cho nên muốn làm 1 buổi tiệc thật lớn đễ mời tất cả bạn bè của tôi. Và đây… – Ngọc Anh dùng tay đẩy tôi lên phía trước -… người bạn thân nhất của tôi, Trần Thiên Di
Vừa dứt câu thì sự im lặng lại ập đến. Tất cả đều hướng con mắt về phía tôi. Phải rồi, 1 người xấu xí, quê mùa và đặc biệt là khờ khạo như tôi lại là 1 cô bạn thân của tiểu thư Ngọc Anh đây thật làm sao mà tin nổi. Tôi cảm thấy tự ti vì đứng đây cùng với Ngọc Anh với tư cách là 1 người bạn thân – chẳng ra gì – và bị mọi người nhòm ngó với ánh mắt khinh miệt.
Tôi vẫn đứng đấy, trong sự im lặng, nắm tay Ngọc Anh, mắt mở to và đảo 1 vòng. Đôi mắt tôi bỗng dừng lại, soi về hướng 1 anh chàng đang đứng. Cũng mở to mắt nhìn tôi. Đó là Cao Minh Tú
Sự im lặng kéo dài. Ngọc Anh có vẻ thấy không ổn cho nên cậu ý lại cất tiếng phá tan sự im lặng ấy.
– À, nào chúng ta cùng nhập tiệc thôi.
Vừa dứt câu,tiếng nhạc ồn ào vang lên, như là những bản nhạc sàn vậy, sao Ngọc Anh lại nghe những loại nhạc như vậy chứ?
Ngọc Anh bước xuống bục và tôi cuống cuồng bước theo cậu ý.
– Cậu cứ đi làm quen với mọi …
– Thì ra đây là cô bạn mà em thường nhắc đến. – Ngọc Anh quay lại chưa kịp nói với tôi thì Minh Tú và đội bóng bước đến
– À…
– Này Di Di, tớ không ngờ là cậu ý – lại 1 lần nữa Bảo Minh cắt ngang câu nói của Ngọc Anh.
– Đúng đấy sao lại là em? – tiếp đó là Minh Vương và những người khác.
– KHOAN ĐÃ! – Ngọc Anh bỗng thét lên. Đủ to để chúng tôi nge thấy – Mọi người quen biết nhau sao?
– Ừ, cậu ý học chung với tớ mà – Bảo Minh kéo tôi lại và nói.
– Ồ! Vậy còn….Minh Tú và các anh….ừm …cũng quen biết lun sao?
– Anh không những không quen biết mà còn rất thân nữa kìa! – Minh Tú vừa nhìn tôi vừa nói.
– Và lúc nãy ở trường họ còn tắm chung nữa kìa! – nhóc Mi Mi tự nhiên đâu ra chui vào nói. Mà tại sao cô ta lại biết?
– CÁI GÌ?- đồng loạt đều thốt lên. Hết nhìn nhau,nhìn Mi,nhìn tôi rồi tới nhìn Tú Bà đáng ghét.
– này Bảo Mi… – Bảo Minh kéo tay cô em lại về phía mình và hỏi -… em đang nói gì vậy? Đừng có bịa chuyện.
– Em làm gì bịa chứ,lúc nãy học thanh nhạc xong tính chạy xuống sân bóng xem các anh về chưa. Thấy xe Anh tú vẫn còn đậu nên…thôi ko kể nữa ^^
– Này em mau kể đi chứ Mi Ngố – Mi Mi rão bước đi và mọi người chạy theo chỉ để muốn nghe câu chuyện nóng hổi vừa thổi vừa nghe của cô ta.
Chỉ còn tôi và Tú Bà đứng ngay bãi cỏ…
Ngại thật, làm sao đây, nói gì đi chứ.
Hình như không khí giửa chúng tôi ngày càng căng thẳng.
– Này… – tôi giật bắn người khi Minh Tú cất tiếng gọi. -…có kẻ nói tối nay phải ở nhà học bài mà ta! – Hắn nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Tôi đứng đấy còn thấy hắn chỉ bấm menu rồi thoát, menu rồi thoát, cứ vậy. Tính khoe điện thoại á?
– Bộ anh không nghe sao, tôi được chủ bữa tiệc mời đấy!
– Cô là bạn thân của Ngọc Anh thật sao? – anh rời mắt khỏi chiếc điện thoại, quay qua hỏi tôi với gương mặt đang thực sự rất tò mò.
– Sao a không lo mà nghĩ cách đi. Bảo Mi sắp làm loạn cả lên rồi kìa!
– Làm loạn? Chuyện gì cơ?
– Lại giả điên. – Tôi đảo tròn hai mắt nhìn anh ấy. – Chuyện trong phòng tắm ý. Không ngờ em ý lại thấy.
– Ha! Chuyện đấy thì đã sao! Cứ để Bảo Mi kể đi. Rồi sẽ có thêm chuyện để dân tình bàn tán và… – Minh Tú lấy tay kéo cằm của tôi sát vào mặt anh – …cô cũng sẽ trở nên nổi tiếng đấy!
Tôi đơ người ra. Nhìn thẳng vào mắt anh ta. Bỗng tôi thấy gương mặt anh ta từ từ đỏ lên 1 cách khó hiểu. Như sựt nhớ về chuyện ở buổi party. Tất cả đều lừa dối. Ko phải sự thật. Mình không thể rung động trước tên ấy.
Như ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Tôi vội dùng hết sức lực lấy tay đẩy hắn ra 1 cái thật mạnh. Và kết quả là hắn loạng choạng té xuống cái hồ bơi gần đấy và….kêu cứu
– Đáng đời Tú Bà – tôi ôm bụng cười nhưng….Minh Tú thật sự đang không ổn. Anh ý…không hề biết bơi… Tôi thấy anh ấy hét toáng lên và chẳng ai để ý. Vì tiếng nhạc quá to và mọi người lại đang nói chuyện rôm rã.
Làm sao đây, làm sao đây, mình cũng đã biết bơi đâu
Luống cuống quay lại tính kêu cứu. Nhưng tính tôi lại nhút nhát. Có quen biết ai đâu mà kêu cứu chứ. Đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Ngọc Anh và đội bóng nhưng…chẳng thấy ai.
Hay là cứ để anh ấy chết. Người như anh ta chẳng đáng sống.
Ùm! – Trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi lại lao xuống hồ tìm cách cứu anh ấy.
Tôi vừa nhảy xuống. Hắn ta mở mắt ra. lấy tay nắm đầu tôi lại và….hôn
Không, không phải! Nếu là trường hợp này thì anh ta chỉ đang cố gắng lấy thêm oxi để kìm chế sự sống lại bên mình. Và tôi lại ngất. Tôi khó thở. Lúc ngất đi, tôi lờ mờ nhận ra được bóng dáng với mái tóc đen xõa trước trán của anh chàng lần trước đã cứu giúp tôi đêm mưa rào, sau buổi party của Minh Tú.
***
Mở mắt. Tôi bật dậy khi nhìn quanh căn phòng chẳng phải là phòng mình. Là phòng Ngọc Anh sao?
– Cậu tĩnh rồi hả? – tôi quay lại, là Bảo Minh.
– Là cậu sao?
– Thế cậu tưởng là Minh Tú sao?
Tôi phát cáu khi nghe câu nói đó. Nhưng giờ tôi chẳng còn sức đâu mà nổi nóng.
– Không phải, đây là phòng con gái. Tớ cứ tưởng chỉ có Ngọc Anh mới được vào.
– Tớ lo cho cậu nên mới ở đây đấy. Còn Ngọc Anh thì cô ấy đang lo suýt ngất cho Minh Tú kìa – Bảo Minh bước đến giường, nơi tôi đang nằm, nói.
– Ngọc Anh lo cho Minh Tú á? – tôi trợn tròn mắt hỏi.
– Cậu…đang ghen? – Bảo Minh nói với vẻ nghiêm túc. Và tôi bỗng hoảng lên, vội vàng sửa lại.
– Cậu bị khùng à, chuyện nhóc Mi kể cậu tin hay không thì tùy, đừng dựa vào đó mà nghĩ tớ thích anh ta. – Bảo Minh đơ người nhìn tôi – Mặc dù cũng đã từng.
– Đấy cũng đã từng rồi còn gì.
– Nhưng giờ thì không còn! Giờ trong đầu tớ chỉ hiện ra hình ảnh của 1 anh chàng đã giúp tớ đêm mưa rào. Anh ấy có mái tóc đen xõa trên trán. Anh ấy đã đưa tớ về nhà hôm đó, và vừa nãy tớ còn mơ màng thấy anh ấy nữa.
– Cậu…
– Di Di tỉnh rồi hả? – Bảo Minh chưa kịp lên tiếng thì Ngọc Anh bước vào.
– À, ừ! – tôi ngồi dậy.
– Này Di, rốt cuộc cậu đã làm gì Minh Tú vậy hả?
Tôi hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra chưa đầy 1 tiếng trước. Khoan đã! Minh Tú đã kiss mình sao?
– Sao vậy Di Di? – Bảo Minh nhìn sang tôi vội hỏi khi thấy 2 mắt tôi trợn to như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
– MINH TÚ ĐÂU RỒI, LẦN NÀY ANH ẤY CHẾT CHẮC RỒI.
Tôi đứng dậy xồng xộc chạy ra khỏi phòng và hét lớn.
– Khoan, cậu vẫn chưa trả lời tớ mà. Này cậu làm gì vậy? – Ngọc Anh chạy vội theo tôi.
Tôi ngó quanh căn biệt thự bự tổ chảng này, người như có lửa, và dường như sắp bùng nổ.
Bỗng Minh Vương từ phòng vệ sinh đi ra.
Như bắt được vàng, tôi lao vội đến, nắm cổ áo Minh Vương kéo lại hỏi, mà cũng không phải hỏi, cứ như là hét vào mặt anh ấy thì đúng hơn.
– MINH TÚ NẰM Ở ĐÂU? NÓI MAU!
– Em làm gì vậy? Lo cho anh ấy đến thế sao?
Minh Vương cười cợt tôi, khiến tôi càng ngày càng sôi máu.
– Minh Tú nằm ở đây nè chị. – Mi Mi chạy đến kéo tôi đi.
Lúc này, dường như cả bọn chạy theo tôi. Ngọc Anh, Minh Vương, Bảo Minh và tôi với nhóc Mi dẫn đầu.
RẦM!!!
Cửa phòng Minh Tú bật mở, anh ta đang ngồi bấm điện thoại trên giường, chẳng hề ngó xem có chuyện gì đang xảy ra. Thái độ của anh ta khiến tôi ngày càng sôi máu. Tôi nhảy hẳn lên người anh, nắm cổ áo anh giật lên, hét:
– MAU TRẢ NỤ HÔN ĐẦU CHO TÔI, TÊN KHỐN!
Mặt anh giản ra, nhếch môi. Ngọc Anh và mọi người cũng đã bước đến cửa phòng mà Minh Tú đang nằm, mở to mắt nhìn tôi và anh ấy.
– Ối… Di Di, cậu làm cái quái gì thế kia? – Ngọc Anh đưa tay che miệng, hốt hoảng kêu lên.
– Này…- Minh Tú nhìn thẳng vào mắt tôi, lên tiếng- …muốn tôi trả chứ gì. Được!
Vừa dứt câu, Minh Tú nhướng đầu lên sao cho môi anh chạm môi tôi, 1 lần nữa…
Mọi người đều đứng ngây người ra, không biết làm gì trong giây phút này.
– Đấy, tôi trả rồi nhé! – rời môi tôi, anh nháy mắt nói.
——————————-
– Tiểu Thư! Bữa tối đã nấu xong rồi! – một cô người hầu bước ra phòng khách, nơi chúng tôi đang ngồi, nhỏ nhẹ nói.
Ngọc Anh chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn tôi với đôi mắt không mấy thân thiện.
– Mặt tôi sưng thế này, làm sao mà ăn được nữa chứ. – Minh Tú ôm mặt, nhăn nhó nhìn tôi.
Mặt anh ấy sưng như vậy là do cú đấm tuyệt vời của tôi. Như vậy là nhẹ đấy. Cướp nụ hôn của tôi những 2 lần, không thể tha thứ đc.
– Em sẽ bảo đầu bếp nấu cháo cho anh. – Ngọc Anh nói nhưng vẫn nhìn tôi.
– Vậy cũng được. – nói rồi Minh Tú bước lại chỗ đầu bếp, căn dặn kĩ lưỡng về hương vị của món cháo mà anh ta yêu thích. Mi Mi, Minh Vương thì đi lại bàn ăn. Chắc bọn họ đói lắm rồi! Chỉ còn tôi, Ngọc Anh và Bảo Minh.
– Di này… – Ngọc Anh lên tiếng – …ra ngoài đi. Tớ có chuyện muốn nói.
Tôi ngập ngừng một chút rồi cũng bước ra ngoài sân cùng Ngọc Anh.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi nói nhưng mắt lại không dám nhìn Ngọc Anh.
– Quan hệ giữa cậu với Minh Tú là sao? – Ngọc Anh khoanh tay trước ngực.
– Mình không quen biết anh ấy.
– Vậy tại sao anh ấy lại…
– Cái đó cậu đi mà hỏi. – Tôi cắt ngang lời của Ngọc Anh. – Mình không biết gì cả.
Ngọc Anh đỏ mặt lên vì giận.
– Ngày mai mình sẽ vào học ở trường của cậu. Ở trường, coi như chúng ta không quen biết đi.
Nói rồi cậu ấy bước vô nhà. Không quen biết? Tại sao chứ? Cậu ấy cảm thấy ngại vì có người bạn như mình sao?
Những lời nói của Ngọc Anh khiến tôi không đứng vững được nữa. Nó như đâm vào tim tôi một nhát, làm cho tôi cảm thấy đau đớn. Nước mắt chực trào ra. Tôi khóc… – Con về rồi đấy à?
Mẹ tôi hỏi. Tôi khẽ vâng một tiếng.
Sau khi ngồi ăn tối ở nhà Ngọc Anh, tôi xin phép về trước. Những thức ăn đó tôi nuốt không nổi, chỉ cúi mặt xuống, cảm thấy rất bực bội với vẻ mặt không-để-ý-gì-đến-mình của Ngọc Anh, nước mắt tôi như muốn trào ra. Bảo Minh đã chở tôi về. Trên xe, cậu ấy không nói gì. Nếu như những lần trước thì chúng tôi đã huyên thuyên, nói không ngừng. Còn lần này, chúng tôi không nói với nhau câu nào suốt chặng đường.
– Ối! Sao trông con tàn tạ thế? – Mẹ lấy tay che miệng khẽ thốt lên.
Đúng là tàn thật. Tôi không nói gì, lửng thửng đi lên phòng. Mẹ có gọi với theo, nhưng tôi không quay lại. Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Bước vào phòng tắm, tôi mở vòi sen và hòa mình vào dòng nước ấm nóng, như muốn gột rửa hết mọi sự xui xẻo.
Tôi cô đơn quá! Tôi bỗng rất muốn gặp anh chàng bí ẩn kia – người đã giúp tôi 2 lần. Anh ta là ai?
Vừa bước ra khỏi nhà tắm, tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
– Alô? – Tôi bắt máy.
[Chị Di hả? Là tôi đây!]
Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo không thể lẫn vào đâu được của Bảo Mi.
– À! – Tôi ngồi xuống giường, vội vàng trả lời. – Cô biết số tôi sao?
[Muốn biết số điện thoại chị cũng đâu có khó.]
Tôi cứng họng. Thật sự không biết phải nói gì nữa. Đúng là muốn biết số tôi không khó, vì Bảo Minh – anh trai cô ấy – có số của tôi mà.
Thấy tôi im, cô ấy lên tiếng.
[Là Minh Tú cho tôi số chị đấy.]
– Minh Tú?
Tôi trợn tròn mắt lên hỏi. Minh Tú có số điện thoại tôi sao?
[Ừm! Lúc nảy tôi có lấy điện thoại của anh ấy xem, thấy anh ấy có lưu tên chị cho nên tôi mới biết đó.]
Tôi nghe tiếng nhạc ở đầu dây bên kia, sau đó tắt phụt. Chắc là Bảo Mi đã tắt ti vi.
– Anh ấy lưu tên tôi là gì vậy? – Tôi ngã người nằm phịch xuống giường, mặc kệ tóc còn ước, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.
[Muốn biết thì tự đi mà xem.]
Bảo Mi rõ là rất xinh đẹp. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là chảnh. Nhưng tiếp xúc với cô rồi mới biết, cô luôn làm người khác mất hứng. Tôi bực mình tắt điện thoại. Tại sao tôi phải quan tâm đến anh ấy chứ. Anh ta lưu tên là gì thì mặc kệ.
Nhưng rõ là tôi vẫn còn yêu anh ấy…
Tôi không thể tự dối lòng hoài được. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
– Có một du học sinh mới chuyển vào khối 11 đó.
– Nghe nói dễ thương lắm.
– Là con nhà giàu nữa.
– Và còn là bạn thân của…Trần-Thiên-Di.
Vừa mới bước đến trường, đã nghe dân tình khối 10, 11 bàn tán sôi nổi về 1 du học sinh mới. Và đó chắc chắn chính là Ngọc Anh. Cái tin tôi và Ngọc Anh là bạn thân lan nhanh không kém. Bao nhiêu con mắt đổ dồn phía tôi như là không thể tin được.
Ngọc Anh vừa đi ngang qua tôi khi tôi đang bước tới hành lang vào lớp học. Cậu ấy không ngó ngàng gì đến tôi. Không lẽ hôm qua những gì cậu ấy nói là sự thật?
Tôi quăng cặp lên bàn, ngồi phịch xuống.
– Di Di, cậu sao vậy?
Bảo Minh quay qua hỏi tôi. Chắc là cậu ấy đã quên hết những chuyện hôm qua rồi.
Tôi lắc đầu. – Mình có sao đâu!
– Chà! – Bảo Minh nhìn ra bên ngoài rồi cười khẩy một cái. – Ngọc Anh được chuyển vào lớp này sao? Thật ngứa mắt.
– Hả? – Tôi quay qua trợn tròn mắt nhìn cậu ấy.
– À! Hôm qua, cậu đẹp thật đấy. Mình nhìn mà không nhận ra luôn.
– Mình á?
Bảo Minh bị gì vậy trời! Toàn nói nhảm.
– Ừ. Cậu không thấy lúc Ngọc Anh giới thiệu cậu, ai cũng nhìn cậu đầy bất ngờ sao?
– Nhìn mình đầy bất ngờ là vì…
– Là vì cậu quá đẹp. Đẹp hơn mọi ngày.
Tôi định nói “…là vì không ai ngờ rằng mình là bạn của Ngọc Anh.” Nhưng lại bị Bảo Minh cướp lời.
Mà đó có phải là lý do Minh Tú nhìn tôi đến đỏ mặt? Vì tôi đẹp hơn mọi ngày nên anh ấy đỏ mặt?
Ngọc Anh bước vào, không đếm xỉa gì đến tôi. Cứ như trông mắt cậu ấy, tôi không tồn tại.
Cô chủ nhiệm vào lớp và giới thiệu Ngọc Anh cho cả lớp. Cậu ấy được xếp chỗ ngồi phía trước tôi. Tôi quay qua Bảo Minh thì thấy cậu ấy cứ lẩm bẩm:
– Thật ngứa mắt!
***
– Ủa cậu là bạn thân của Ngọc Anh thật sao?
Giờ ra chơi, mọi người bao quanh lấy bàn tôi hỏi. Bảo Minh cũng chẳng giúp gì được, ngán ngẩm úp mặt xuống bàn.
Tô vô tình nghe được có một số bạn hỏi như trả lời thay tôi:
– Sao có thể được chứ?
Thế là tôi lắc đầu bảo không phải cho qua chuyện.
– Tý nữa là tiết thể dục. Học bóng ném phải không? – Bảo Minh ngẩng đầu lên hỏi.
Tôi gật đầu.
– Vậy cậu xin nghỉ dùm mình. Mình phải qua đội bóng để tập rồi.
– Ừm. Mà đội bóng nằm kế bên phòng thể dục đúng không?
Bảo Minh gật đầu và sau đó cả hai không nói gì nữa suốt giờ ra chơi.