YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 2: Chương 2
– Cái con bé này, dậy mau đi, đã trễ học rồi kìa, mau lên Di Di !!!
– Ưm…gì vậy mẹ? – như nghe được tiếng mẹ kêu dậy, tôi trở mình, mắt nhắm mắt mở hỏi
– Còn hỏi nữa sao? Con gái con đứa mà uống bia uống rượu rồi nằm ngoài đường như vậy đấy hả? – nói rồi bà đánh vào người tôi tới tấp
– Mẹ nói gì vậy? Hôm qua con đi dự tiệc ở nhà bạn cơ mà – tôi mở to hai mắt, ngồi bật dậy hỏi, và dường như cũng tỉnh ngủ hẳn
– Tiệc tùng gì mà say xỉn đến nổi ngủ ngoài đường vậy?
– Con không say, con không uống….
– Còn cãi à, cũng may là có một chàng trai tối bụng thấy con nằm ngoài đường nên mới lấy điện thoại con gọi điện cho mẹ hỏi nhà con ở đâu để cậu ấy đưa về ý – tôi chưa kịp nói thì đã bị mẹ cắt ngang
– Chàng trai hả? – tôi ngồi lẩm bẩm và nghĩ ngợi một hồi mới sựt nhớ ra việc cần làm- Ủa mà mẹ, mấy giờ rồi vậy?
– Đã 8 giờ rồi, còn không mau thay đồ?
– 8 giờ sao, ôi trễ mất rồi
Tôi chạy vèo vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân và không ngừng rủa thầm cái tên đã gây ra mọi chuyện – Cao Minh Tú
———————————-
Tôi cố gắng đạp xe thật nhanh đến trường. Cánh cổng trường màu xanh dần dần hiện ra trước mắt tôi. Tôi nhảy xuống xe và dắt bộ vào trường. Nhưng đâu có dễ dàng như thế đối với những học sinh đi trễ. Tôi chạm trán với chú bảo vệ
– Đi học trễ hả? Vậy thì ở ngoài đi. Không được vào trường đâu nhóc! – chú ấy hùng dũng đứng trước mặt tôi quát
Và tất nhiên tôi cũng đã chuẩn bị từ trước. Lôi trong cặp ra một xấp giấy đề và cất tiếng nói cùng nụ cười đắc thắng:
– Chú à, chỉ là cô giáo gọi điện bảo cháu Đi photo giùm cô ý cái đề để cho học sinh làm bài nên cháu mới đi trễ thôi!
– Thật không? – trầm ngâm một hồi ông bảo vệ hỏi
– Thật mà chú, không tin chú cứ lên lớp cháu mà hỏi ý
Mong rằng ông ý đừng làm theo lời đề nghị của mình
– Được rồi, vậy thì vào lớp mau lên.
– Vâng vâng cám ơn chú! – tôi nhảy tưng lên và vội dắt xe vào nhưng cũng kịp nói với chú ấy một câu – À mà chú à. Hôm nay tóc chú đẹp thật
Đấy là cách tôi hay nịnh nọt người khác đấy. Nhưng nó sẽ không thích hợp nếu như tôi nói câu ý với thầy giám thị. Bởi vì ông ý….bị hói
————————————-
Gửi xe xong tôi liền chạy lên lớp….
– LẠI ĐI TRỄ NỮA !!!!!!
Vừa mở cửa vào lớp, hai lỗ tai tôi muốn rơi xuống đất vì màn chào hỏi của cả lớp. Và tiếp đó là một tràng cười của tụi nó. Cô giáo dạy Văn phải gõ thước mấy cái tên bàn đám loi nhoi dưới kia mới chịu im
– Trần Thiên Di, em lại đi trễ?
– Không phải cô ơi, lần này không như những lần trước đâu. Tại vì….
– Thôi được rồi. Em về chỗ đi.
Hôm nay bão rồi!
– Vâng vâng ạ. À mà cô ơi, hôm nay tóc cô đẹp thật ý
– Cám ơn vì lời khen của em. Tôi sẽ ghi tên em vào sổ đầu bài để cô chủ nhiệm xử em sau. Còn giờ thì tiếp tục học nào.
Cô đùa tôi sao?
Lặng lẽ bước về chỗ ngồi của mình, chợt tôi phát hiện ra một chàng trai ngồi kế bên chỗ tôi. Cậu ý đẹp lắm, đẹp một cách bình thường nhưng không hề tầm thường. Nhưng cậu ý là ai? Tại sao lại ngồi ở đây?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ý kéo tôi ngồi xuống và nói nhỏ:
– Tớ là học sinh mới. Tại cậu đi trễ nên đã bỏ lỡ màn giới thiệu tớ của cô giáo chủ nhiệm đấy
À !! Ra là học sinh mới
Tôi cứ gật gật đầu để cho cậu ý ngồi huyên thuyên. Như vậy cũng đở nhàm chán hơn với tiết Văn buồn ngủ này
– À cậu tên gì ? – tôi quay đầu lại hỏi cậu ta
– Tớ á. Tên là Trịnh Bảo Minh. Rất vui được làm quen với cậu, Trần Thiên Di
Tôi tiếp tục gật đầu và không hề thắc mắc tại sao cậu ý biết tên tôi. Chắc tại nãy cô Văn đã hô to ” Trần Thiên Di, em lại đi trễ ” nên cậu ý mới biết thôi
Nhìn kĩ lại mới thấy, hôm nay trời nắng đẹp…