YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 12: Chương 10-2
Tôi mở cửa và bước vào nhà, Minh Tú cũng cầm hộp kem bự bước theo rồi đóng cửa lại. Tôi đưa tay mở điều hòa rồi chạy lại tủ lạnh uống một cốc nước, sau đó chạy tới bồn rửa mặt và liên tục dội nước vào mặt mình nhưng…nó vẫn không hết đỏ.
– Em bình tĩnh lại đi. – Minh Tú đặt hộp kem lên bàn, nhìn tôi nói.
– Rõ ràng Bảo Minh nói yêu em… – Tôi bước lại chỗ Minh Tú nói và bị anh ấy cắt ngang.
– Cậu ta không hề nói “Tôi yêu Trần Thiên Di”. – Anh nắm hai vai tôi. – Lúc anh nói với cậu ấy, từ “cô ấy” ở đây ám chỉ Tường Vy chứ không phải em.
Minh Tú đã nói – “Cậu không hề yêu cô ấy” – thay vì nói – “Cậu không hề yêu Tường Vy”.
– Nhưng trong trường hợp đó, “cô ấy” chính là em. – Tôi gạt hai tay anh ra khỏi vai, quát lớn. Nhưng anh chỉ nhún vai, và tôi nheo mắt lại nói. – Anh đã gài Bảo Minh?
Minh Tú lại nhún vai. – Phải nói chơi cậu ta một vố cũng thấy vui. Nếu như cứ đứng đấy mà đôi co nữa thì kem sẽ chảy hết đấy. – Anh ngồi xuống dưới sàn nhà, mở nắp hộp kem đang để trên bàn. Một nửa là hương vani và một nửa là sô-cô-la.
Đang đói meo, vả lại tôi rất thích kem cho nên làm sao có thể cưỡng lại nổi… Lập tức, tôi ngồi xuống cái ghế kế bên Minh Tú, lấy thìa xúc kem xúc vào miệng và đắm chìm trong vị kem ngọt lịm và mát lạnh. Mọi buồn phiền từ hai chàng trai kia cũng đã tan biến. Minh Tú từ dưới sàn nhà ngước lên, anh mỉm cười nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi thấy anh lại dịu dàng đến thế. Làm sao mà ngờ được tôi đang ngồi ăn kem tại nhà của mình, cùng với một anh chàng khá nổi trong trường. Nói đúng hơn là một anh chàng chưa bao giờ tỏ tình với ai và ngồi tại sàn nhà cô ấy ăn kem. Nghĩ tới đấy tôi bất giác mỉm cười. Bởi vì anh yêu tôi nên anh mới làm tất cả, và bởi vì tôi giống Tường Vy nên anh mới yêu. Bảo Mi có nói cô bị Minh Tú từ chối là vì anh ấy yêu Tường Vy, có nghĩa là anh đã từng yêu cô ấy và cũng có nghĩa anh và Bảo Minh cũng đã từng ganh ghét nhau vì một cô gái. Và giờ điều đó lại xảy ra chỉ bởi tôi giống Tường Vy. Nhưng hình như Minh Tú đã nhường cô ấy lại vì cô ấy yêu Bảo Minh, và điều đó đã làm Ngọc Anh…
Tôi không muốn nghĩ nữa. Chuyện của họ thật sự khiến tôi đau đầu. Và giờ cứ như lịch sử đã được lặp lại.
– Em nghĩ gì anh đều biết hết đấy.
– Hả? – Minh Tú lên tiếng và kéo tôi ra những suy nghĩ…chẳng có kết quả.
– Em đang nghĩ về việc giữa anh và “cô ấy” phải không? – Tôi to mắt nhìn anh và gật đầu. – Anh đoán không sai mà. Anh cũng đang nghĩ về anh và “cô ấy” đây.
Mặt tôi lại đỏ lên, tôi nhíu mày lại nhìn anh. – Ý anh “cô ấy” là…
– Là em đó. Không phải em đang nghĩ về việc giữa anh và em, về việc của chúng ta sao? – Anh nhún vai rồi bò lên ghế sofa tôi đang ngồi và chen chút vào giữa tôi và cái thành ghế. Chưa bao giờ thấy anh sến súa có phần ngọt ngào như vậy. Trái tim tôi lại đập lỗi nhịp.
– Chúng ta chẳng có việc gì mà nghĩ cả.
Anh khều tay tôi và tôi quay qua nhìn thẳng vào mắt anh, với khoảng cách không xa. – Có đấy.
Vừa dứt câu, anh nhoài người ra phía tôi cho đến khi chạm vào môi của tôi. Quá đột ngột, tôi chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Nhưng rồi tôi lại nhắm nghiền mắt lại, để mặc cho đầu lưỡi của anh lần mò vào bên trong. Nụ hôn của anh thật sự quá cuốn hút, nó khiến tôi muốn dứt ra nhưng lại không thể nào dứt được. Phải nói là chẳng muốn dứt.
– Uầy! – Đột nhiên nghe tiếng ai đó, tôi vội đẩy anh ra và nhìn ra phía cửa. Cứ tưởng là mẹ về như có thấy ai đâu, và đôi mắt tôi bỗng khựng lại ngay cái cửa sổ ở giữa cửa ra vào và nhà bếp. Bảo Mi và Minh Vương đang đứng ở đó, nhìn bọn tôi từ nảy giờ. – Hóa ra anh hai đùng đùng về nhà đuổi tụi này ra ngoài là vì chuyện này sao?
Minh Tú rú ầm lên và quay đầu lại mở TV. Tôi chạy ra cửa và mở ra cho hai người vào, và thật bất cẩn vì tôi đã quên khóa cửa cổng. – Mi-Vương, hai anh chị đến thật đúng lúc. – Minh Tú nhăn nhó lườm hai người họ rồi bỏ vào trong bếp, cất hộp kem vào tủ lạnh.
– Mi-Vương á? Em thích cách gọi của anh. – Bảo Mi mỉm cười và bước lại ghế, đồng thời anh bạn trai của cô cũng bước theo.
– Cơn bão quỷ quái nào đã đưa hai người tới đây vậy? – Tất nhiên câu hỏi đó là của Minh Tú bởi nảy giờ tôi chỉ biết ngồi xuống đối diện họ và cúi gằm mặt vì xấu hổ.
– Là cơn thịnh nộ của Bảo Minh. – Minh Vương nói và lập tức tôi ngẫng đầu lên. – Anh và Mi Mi đang ngồi xem TV trong phòng cô ấy…
– Tao không nghĩ là mày với nhóc Mi chỉ ngồi xem TV không đâu. – Minh Tú cắt lời Minh Vương.
– Ôi trời, anh muốn nghĩ gì cũng được. – Bảo Mi đứng dậy và mò lại tủ lạnh nhà tôi lục lọi gì đó. Mãi đến khi Minh Vương lên tiếng, tôi mới rời mắt khỏi cô bé.
– Bảo Minh cậu ta bỗng về nhà và đùng đùng lên phòng Mi Mi đuổi tụi này đi. Cậu ta có vẻ rất tức giận.
– Vừa nảy em có thấy hộp kem cơ mà, đâu rồi? – Mi Mi nói vọng từ trong bếp ra và Minh Tú nói liền ngay sau đó. – Ngăn đá.
Dường như anh ấy rất muốn nghe về chuyện của cậu bạn thân của mình.
Bảo Mi bưng hộp kem vừa nảy ra và ngồi xuống cạnh Minh Vương. – Theo em đoán, có phải Bảo Minh qua nhà chị ta… – Cô hất hàm về phía tôi, mằt vẫn nhìn Minh Tú. – …rồi thấy hai người đang…
– Không phải vậy đâu. – Tôi vội cắt ngang ý nghĩ của Bảo Mi, nhưng Minh Tú lại rơi vào thái độ: Lạnh nhạt và chả quan tâm cái gì.
Bằng chứng là ở câu nói của anh: -Thôi kệ họ muốn nghĩ gì thì nghĩ đi.
Vừa dứt câu, anh đứng lên và đi loanh quanh tìm kiếm phòng tôi. – Cứ để họ ngoài đấy muốn làm gì thì làm. Phòng em ở đâu vậy.
Tôi đỏ mặt vì ngượng và tức giận khi anh cứ…như thế này. Tôi đứng bật dậy, và Bảo Mi kinh ngạc lên tiếng. – Tôi không nghĩ là chị sẽ vào phòng với anh ấy thật đâu.
– Đã tối rồi, làm ơn đi về hết đi. Tôi còn rất nhiều bài tập. – Tôi chạy lại mở cửa và mọi người ngập ngừng nhìn tôi rồi họ cũng bước ra.
– Mai anh tới rước nhé? – Minh Tú dừng lại trước cửa nhìn tôi đầy trìu mến.
– Không cần, em có thể đi xe bus.
– Vậy mai gặp ở trường. – Anh giơ một tay lên xoa đầu tôi và bước ra ngoài. Tôi đi theo, khóa cửa cổng cẩn thận rồi chạy vào nhà, đóng cửa một cái rầm và chui vào phòng, nhảy lên giường. Thật sự chẳng còn tâm trí để học bài, tôi hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra. Và rHãy học cách tha thứ để được tha thứ. Học cách tin tưởng nhận được sự tin tưởng. Học cách mỉm cười để nhận được nụ cười. Học cách cho đi để được nhận lấy rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.