YÊU ANH TÔI ĐƯỢC GÌ! - Chương 1: Chương 1
Tôi đứng trước biệt thự của Cao Minh Tú, nhà anh ấy đang có party và thật vinh hạnh khi anh ấy mời 1 con bé tầm thường như tôi đến buổi party này
Cao Minh Tú là Hot Boy No.1 của trường tôi, hầu hết các bạn nữ đều thích anh ấy (trừ những bạn nữ đã có bồ và đang chung tình với người yêu) và tất nhiên trong đó có tôi.
Nói đến No.1 thì chắc chắn phải có No.2. Đó là Võ Minh Vương – Hot Boy đáng yêu của trường. Phải nói cậu ấy cực kì dễ thương và nói chuyện rất hài hước, ai cũng muốn nói chuyện với cậu ấy và không ngoại trừ tôi. Vậy mà các bạn biết không, chỉ vừa mới tuần trước thôi Hot Boy No.2 đã bước đến nói chuyện với tôi đấy…..
Tuần trước
Cuối cùng cũng thoát khỏi tiết Văn chán ngáy và buồn ngủ này. Cô dạy văn vừa bước ra thì tôi liền mún đánh 1 giấc vì tiết sau là tiết sinh hoạt. Chưa kịp chợp mắt bỗng mấy bạn nữ hét ầm lên như gặp được thần tượng. Và đúng thật, họ gặp được thần tượng và tôi cũng vậy. Là Minh Vương ( thần tượng No.2 thôi ). Anh ấy đang bước tới chỗ tôi ư? Làm sao đây?
– Em là Trần Thiên Di phải không?
– V…vâng ạ
– Tý ra về Minh Tú muốn gặp em ý, nhớ đợi cậu ấy trước cửa lớp anh nhé!
– Dạ…anh nói Minh Tú muốn gặp em ý hả?
– Ừ! Em là em may mắn lắm đấy
Nói rồi anh ý bước đi, để tôi ở lại với dấu chấm hỏi. Câu nói đó có nghĩa là sao?
Thế là ra về tôi làm theo y như lời anh Vương – đứng trước cửa lớp anh ấy. Cạch. Cửa lớp bật mở. Lại là Minh Vương
– Ủa em đấy à?
– Vâng….
Anh ấy quay lại và hét lớn
– Minh Tú à! Bạn gái mày kiếm kìa
Bạn….bạn gái, tên này điên à ( nghĩ vậy chứ trong lòng cũng hơi vui ) Nói rồi anh ý bỏ chạy.
Minh Tú bước ra. Tôi dường như muốn ngất xỉu vì giờ anh ý đang đứng trước mặt tôi, anh ý đang nhìn tôi, khoảng cách giữa anh và tôi không xa lắm, xung quanh cũng chẳng có ai ngoài 2 đứa tôi. Thật là lãng mạng. Ánh nắng của buổi chiều hắt vào càng làm tăng lên không khí lãng mạng đó
– Thiên Di! – anh cất tiếng gọi tên tôi, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng đó cũng đủ làm tim tôi đập loạn nhịp
– D….dạ….
– Em…..nhà em ở đâu anh đưa về
Gì….gì chứ? Ít ra anh phải nói Em….anh thích em hay là hôn lên môi tôi thay cho lời tỏ tình chứ
– À….nhà em ý hả, cũng gần trường lắm, đi bộ 1 chút là tới à!
– Vậy đi
Sao…..sao tự nhiên lại lạnh nhạt đến đáng sợ như vậy chứ. Nói thật nhà tôi cũng không gần trường lắm. Vì muốn được cùng anh đi bộ để kéo dài thời gian ở bên anh. Thế mà đi cả đoạn đường anh không cằn nhằn 1 câu đại loại như Thế mà bảo gần đấy à. Biết vậy lấy con xe của tôi phóng đi có phải nhanh hơn không. Vậy mà anh vẫn thản nhiên đi, khuôn mặt rất bình thản khiến cho tôi cảm thấy bình yên. Lâu lâu đôi mắt ấy lại nhìn tôi 1 cái khiến tôi đỏ cả mặt, trái tim nhảy lung tung. Anh dẫn tôi về tận nhà. Lúc tôi mở cổng định bước vào nhà thì bỗng anh kêu tôi, tôi quay lại. Tạch. Một tờ giấy được gấp làm 4 văng vào đầu tôi và rớt tỏm xuống đất. Là anh ném cho tôi. Tôi ngước lên. Anh cười và bỏ đi. Một nụ cười mà tôi không bao giờ quên. Tôi nhặt mảng giấy lên. Là chữ anh
” Em có thể đến dự buổi party tại nhà anh không. Nếu em ok thì tuần sau nhớ đến nhé