YÊU ANH LAU BẰNG NƯỚC MẮT - Chương 28: Đôi giày
Triệu Hiểu Vy không nhịn được rối rắm trong lòng. Cô vẫn bướng bỉnh không chịu chấp nhận hiện thực, từ trước đến nay cô chỉ muốn độc chiếm Lăng Hạo Vũ.
– Anh ấy vốn dĩ từ lâu đã thuộc về tôi. Linh Tuyết, tại sao tôi lại trở thành kẻ thứ ba mà không phải là Tô Dư Hinh cơ chứ?
Tô Dư Hinh mới là người phá hoại tất cả nỗ lực của cô. Triệu Hiểu Vy không muốn một lần nữa để tình yêu tuột mất khỏi tầm tay, vậy làm sao có thể kết thúc được đây?
– Nghe tôi nói này, hãy nhìn vào sự thật rằng hai người đã huỷ bỏ hôn ước, Lăng Hạo Vũ thực chất không muốn bị ràng buộc với cậu. Cậu và hắn đã không là gì của nhau nữa rồi. Anh ta đã tìm được hạnh phúc, nếu bây giờ cậu chen chân vào không phải trở thành người thứ ba thì là gì?
– Không… Tôi không muốn trở nên như vậy…
– Cậu không còn nhớ 7 năm trước anh ta đã đối xử với cậu như thế nào sao? Lăng Hạo Vũ không chọn tin tưởng cậu, anh ta chỉ biết cho chính kiến của mình. Dù hai người có đến với nhau mà không có niềm tin thì có thể nào bền vững được không?
– Hiểu Vy, ngay từ đầu Lăng Hạo Vũ đã không hề yêu cậu, mặc cho cậu có cố gắng, kết quả vẫn chỉ có cậu tự mình đơn phương nhận lấy trái đắng mà thôi. Vậy tại sao phải hoài phí thanh xuân vì một người vô tâm như vậy?
Những lời này của Dạ Linh Tuyết như lay động được phần nào nhân tâm của Triệu Hiểu Vy. Biết người vô tâm nhưng ta vẫn cố đâm đầu yêu điên dại, rốt cuộc là loại cảm giác gì?
Buồn khổ? Đau đớn? Trống Rỗng?
Chẳng phải cô đã quá quen thuộc chịu đựng những cảm xúc này rồi sao?
Dạ Linh Tuyết rất dễ xúc động, cô vòng tay ôm Triệu Hiểu Vy như xoa dịu nỗi lòng hiu quạnh, thật tâm an ủi người bạn đáng thương này.
– Vy Vy à, với tôi cậu là tuyệt vời nhất, tất nhiên những người phụ nữ đó đều chẳng một ai xứng tầm với cậu. Đừng làm ra chuyện gì ngốc nghếch, vì bây giờ Lăng Hạo Vũ không còn đáng để cậu bận tâm nữa. Anh ta đã trở thành dĩ vãng mất rồi. Đừng bướng bỉnh, nghe tôi một lần thôi có được không?
Trì Cảnh Du ở bên cạnh trầm tư, không nói thêm bất cứ điều gì, tuy rất sợ Triệu Hiểu Vy phải khổ sở đấu tranh vì thứ tình cảm vô nghĩa này nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. Dù kết cục có như thế nào, anh tin rằng cô là một người khôn ngoan và biết điểm dừng.
——————————-
Chớp nhoáng đã một tuần lễ trôi qua, Triệu Hiểu Vy muốn vứt bỏ hết muộn phiền trong lòng, cô giải toả mệt mỏi bằng việc đi shopping và tự thưởng cho bản thân những món đồ hàng hiệu xa xỉ. Cũng nhân lúc Trì Cảnh Du tặng siêu xe, rất phù hợp để đưa xế hộp tiền tỷ này lượn một vòng dạo phố.
Triệu Hiểu Vy đáp xe ở một trung tâm thương mại. Khi cô bước xuống, trên người toả ra khí chất sang chảnh của một tiểu thư nhà giàu chính hiệu, người đi đường qua lại đều dồn hết ánh nhìn lên chiếc siêu xe khiến họ phải trầm trồ.
Sau khi khoá xe, cô sải bước tự tin đi vào trong khu trung tâm thương mại sầm uất, Chỉ cần có thứ gì lướt qua tầm mắt khiến Triệu Hiểu Vy hứng thú cô liền sẽ hào phóng quẹt thẻ không cần do dự. Một hồi mua sắm, trên tay cô đã chất đầy những túi đồ hàng hiệu lớn nhỏ.
Hôm nay Dạ Linh Tuyết bận quay quảng cáo, vì vậy mà Triệu Hiểu Vy một mình tự hưởng thụ cuộc sống. Dự định đi shopping xong, cô sẽ tới chỗ Dạ Linh Tuyết.
Tâm trạng hứng khởi chuẩn bị gọi điện cho Dạ Linh tuyết thì tầm mắt bỗng lướt ngang qua một cửa hiệu. Vài ngày trước, nhãn hiệu này cho ra mắt sản phẩm mới, Triệu Hiểu Vy nảy sinh hứng thú muốn rinh thêm mấy thứ đồ để bộ sưu tập không túng thiếu.
Sau khi lựa đồ, Triệu Hiểu Vy ưng ý chọn cho mình một chiếc túi sách màu trắng nhã nhặn và đôi giày đế thấp đơn giản. Cô định chạm tay vào đôi giày bất ngờ xuất hiện một người khác cầm vào nó như muốn khẳng định quyền sở hữu của riêng mình.
– Thứ này là tôi thấy trước nên tôi lựa luôn nhé.
Cô ta nở một nụ cười thân thiện, sau đó kiêu ngạo đắc ý nhìn Triệu Hiểu Vy. Cô cũng không nghĩ nhiều chỉ thấy người này hành động kì lạ, rồi tiếp tục lựa những thứ đồ khác.
Nhưng cứ mỗi lần lựa được đồ hợp gu, cô gái kia cũng đều xen ngang tranh giành với Triệu Hiểu Vy khiến cô vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này là muốn giành mua với cô sao? Một, hai lần thì có thể bỏ qua, nhưng tới lần thứ ba tức là đã quá tam ba bận.
Vì vậy, cô ả này đụng nhầm người rồi.
– Này cô, giành đồ của người khác hẳn là sở thích của cô nhỉ?
– Ô? Tại sao chứ? Là tôi chọn trước mà, cô thấy tôi đang thử chúng không? Có mắt mà như mù vậy.
Cô ta bĩu môi, tỏ ra khiêu khích Triệu Hiểu Vy. Lúc này càng khiến tính hiếu thắng của cô trỗi dậy.
Muốn thách thức cô? Cô ta không có cửa!
– Tính tình kì lạ thật đấy, nếu đã như vậy thì tranh giành một cách công bằng đi. Ai trả giá cao người đó thắng?
Hai người đứng ở quầy thu ngân, nhân viên thấy họ tranh giành món đồ cũng cảm thấy rất ái ngại. Tình hình này đúng là trường hợp khó đỡ nhất khi phục vụ khách hàng.
– Được, muốn sao chị đây chiều tất. Tôi trả gấp 3 lần giá gốc.
– Gấp 3 thôi sao? Tôi trả gấp 5? Sao nào có muốn trả gấp 8 không?
– Gấp… gấp 8 thì gấp 8… Cô nghĩ mỗi mình cô có tiền à?
– Vậy sao? Dạo gần đây cô bị cảm đúng không? Tôi nghe thấy giọng cô bắt đầu run rẩy hết lên rồi.
– Ai run rẩy? Tôi mà phải sợ sao? Mau mau tính tiền cho tôi.
– Khoan, tôi đã trả giá đâu mà cô vội thế, tôi trả gấp 10 cô thấy sao?
– Cô…
– Sao nào? Có muốn trả tiếp hay không? Có chút tiền này đổ vào mà đã bắt đầu do dự rồi hả? Xem ra cô chỉ lợi hại được cái miệng thôi nhỉ?
– Tôi còn lâu mới để cô đắc ý, tôi trả… gấp… gấp 12 lần, 12 lần được chưa?
– Ai ya~ như vậy thì, có lẽ thẻ tôi mang hôm nay không đủ để thanh toán mất rồi. Tôi nhường cô cả đó.
Sau khi thành công thiết lập cái bẫy để đối phương sa vào, Triệu Hiểu Vy mới để cô ta trả một cái giá thật đắt. Quả nhiên là chí mạng, cô ta xứng đáng nhận được bài học này.
– Đúng là người giàu tiêu tiền như nước, chúc mừng nha. Cô đấu giá thành công rồi đấy.
Nhìn vẻ mặt tức giận trên chiến thắng của cô ta, Triệu Hiểu Vy hả hê nhường nào. Cô lấy ra một chiếc thẻ đen rồi đưa cho nhân viên cửa hiệu quẹt thẻ.
– Được rồi, các cô thanh toán cho tôi những thứ này đi.
– Vâng!
Cô gái kia nhìn Triệu Hiểu Vy cầm thẻ đen lúc này mới biết cô ta dường như đã bị lừa. Thẻ đen sao mà có thể không thanh toán nổi được chứ?
Triệu Hiểu Vy đúng là sao chổi, Một món đồ không đáng bao nhiêu nhưng lại được tăng giá trị lên gấp 12 lần. Trong lòng cô ta chỉ biết cắn răng nuốt đi cục tức này.
—————-
Phía trong cửa hiệu là phòng chờ dành cho khách VIP. Lăng Hạo Vũ ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, Tô Dư Hinh vừa kịp lúc bước ra từ phòng thử đồ, anh ngước lên nhìn người phụ nữ trong bộ đầm màu đen quý phái, nhìn có chút gợi cảm nhưng toát lên một vẻ thanh lịch, huyền bí. Có lẽ bộ đồ này là thứ đẹp nhất mà Tô Dư Hinh ăn vận ở trước mặt anh từ trước đến nay.
tuy ở nhà riêng của họ anh đã mua rất nhiều quần áo và trang sức cao cấp của những nhãn hiệu nổi tiếng cho Tô Dư Hinh nhưng cô ấy cũng chẳng bao giờ đụng tới dù chỉ là một lần. Vì cô ấy luôn là người đơn thuần và giản dị hết mực, cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà Tô Dư Hinh lại luôn chọn lựa những bộ đầm cũ hoặc đã lỗi mốt để đi dự tiệc cùng anh.
Điều này không khiến anh mất mặt, chỉ là cô ấy làm anh lo lắng, có lẽ anh đã không quan tâm nhiều tới cảm xúc của Tô Dư Hinh. Cho nên Lăng Hạo Vũ đã quyết định vào ngày cuối tuần sẽ đưa Tô Dư Hinh đi shopping. Cô muốn gì, cần gì anh cũng đều đáp ứng miễn sao cô thoả mãn với những thứ mình chọn là được.
– Em thích chứ? Bộ váy rất hợp với em.
– Hạo Vũ, thật sao? Em thấy có chút hơi… hở hang quá…
Tô Dư Hinh nhìn ngắm mình ở trong gương, hành động e dè che đi những chỗ cắt xẻ táo bạo trên bộ váy. Lăng Hạo Vũ đứng đằng sau người phụ nữ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Hai người cùng nhìn vào gương, cô thấy trên gương mặt tuấn tú của Lăng Hạo Vũ đang mỉm cười.
– Không sao, em đã rất đẹp rồi. Anh thật sự thích dáng vẻ này của em.
– Vậy mua chiếc váy này nhé anh? – Tô Dư Hinh nghe lời khen ngợi của anh dần trở nên ấm lòng.
– Ừm, chỉ cần em thích là được.
Sau khi Tô Dư Hinh trở vào phòng thay đồ, lúc này từ bên ngoài âm thanh của hai người con gái đang to tiếng liền vọng vào bên trong. Phòng chờ này làm bằng kính một chiều, chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, còn người ở ngoài thì không thể thấy bất cứ thứ gì, cách âm cũng không quá tốt. Vì vậy, những gì đang diễn ra, Lăng Hạo Vũ có thể nghe và nhìn thấy toàn bộ.
Trong lòng anh thầm nghĩ, Rốt cuộc Triệu Hiểu Vy lại gây ra chuyện náo loạn gì nữa đây?
Tô Dư Hinh vừa đi ra thì thấy Lăng Hạo Vũ đang đứng hướng ra phía ngoài. Cô tò mò hỏi anh.
– Hạo Vũ, xảy ra chuyện gì sao?
– Không có gì, em xong rồi thì chúng ta đi mua thứ khác thôi.
– Không cần đâu, em thấy vậy là đủ rồi, dù sao cũng không dùng quá nhiều, nếu mua thêm thì thật lãng phí.
Lăng Hạo Vũ xoa đầu cô, anh biết con người cô rất tiết kiệm, tuy cuộc sống với anh vô cùng xa hoa nhưng xưa nay Tô Dư Hinh cũng chẳng vòi vĩnh gì nhiều. Cô ấy vốn chân thành và biết vun vén như vậy. Có lẽ anh đã tìm được đúng người phụ nữ của đời mình rồi.
– Ừm, anh chiều theo ý em.
Lăng Hạo Vũ và Tô Dư Hinh bước ra khỏi phòng chờ. Lúc này, Triệu Hiểu Vy đã sớm rời khỏi cửa hiệu, chỉ còn lại cô gái kia chuẩn bị thanh toán ở quầy thu ngân.
– Quý khách, cô quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?
– quẹt thẻ! – cô gái hậm hực cắn răng nhìn số tiền bốc hơi trong thẻ tín dụng. Khi nãy còn mạnh miệng, nếu bây giờ đổi ý không mua, cô ta chắc chắn sẽ bẽ mặt với mọi người ở đây.
– quý khách hết 45000 tệ. Giá gốc của đôi giày này là 4200 tệ. Xin hỏi quý khách có còn cần hỗ trợ gì thêm không ạ?
đã không trêu tức được Triệu Hiểu Vy lại còn tự hại mình. Cô ta ghen ghét cô như vậy cũng là vì lí do tin đồn gần đây Trì Cảnh Du và Triệu Hiểu Vy đang hẹn hò. Ả ta từ lâu đã phải khổ sở tán tỉnh anh, làm mọi cách để Trì Cảnh Du để mắt tới mình, vậy mà Triệu Hiểu Vy lại dễ dàng trắng trợn cướp đi người cô ta yêu.
Trong lòng ả thầm rủa Triệu Hiểu Vy nhất định thù này phải trả. Cô ta Đang do dự tính toán thiệt hơn, thì bị gián đoạn bởi giọng nói quen thuộc.
– Gia Hân tiểu thư, Cô cũng tới đây mua đồ sao?
– … Lăng thiếu gia… Tô tiểu thư…Hai người… thật… thật trùng hợp quá!
– Gia Hân, hôm nay nhìn sắc mặt cô có vẻ không được tốt cho lắm. – Tô Dư Hinh nhíu mày hỏi han
– À… không Tô tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Tôi không sao.
Lăng Hạo Vũ là người chứng kiến sự việc vừa rồi nên biết rõ thái độ của Lí Gia Hân hiện đang ấm ức vì Triệu Hiểu Vy như thế nào. Vả lại Lí tổng là một người nghiêm khắc, để con gái tiêu xài một ngày hoang phí cả chục ngàn tệ như vậy chắc chắn sẽ không để yên.
Anh nhìn qua đôi giày cao gót lộng lẫy được đặt vào hộp quà tỉ mỉ kia sau đó quay sang nói với Lí Gia Hân.
– Lí tiểu thư thật có gu thẩm mĩ, đôi giày này đi lên chân cô chắc hẳn sẽ rất đẹp.
– Vâng… cảm ơn Lăng thiếu gia đã có lời khen. – Lí Gia Hân dở khóc dở cười, giờ cô ta đâu còn có tâm trạng nào để mà hưởng ứng sự khen ngợi này cơ chứ?
– Thật ra mẫu mã đẹp chỉ là vỏ bọc bên ngoài còn phù hợp với người sở hữu hay không là một chuyện khác. Theo như tôi thấy nó đẹp với Lí tiểu thư nhưng lại không hề ăn khớp với phong cách của cô.
– Vì vậy, tôi có một thứ khiến Lí tiểu thư hứng thú, không biết cô có muốn trao đổi với tôi không?