Y MỘNG PHÙ DUNG - Chương 46: 46 Dung Nhan Hồi Phục Tử Đằng Đến Bắt Người
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Y MỘNG PHÙ DUNG
- Chương 46: 46 Dung Nhan Hồi Phục Tử Đằng Đến Bắt Người
Hoàng quý phi sai A Ngọc đóng cửa viện cung, dặn dò thái giám cung nữ ở bên ngoài biết cách ứng phó, rồi trở vào trong thay y phục, đội áo choàng trùm kín đầu.
Để chắc chắn hơn, bà ta đưa mắt nhìn xung quanh lần cuối.
A Ngọc đi theo sau bà ta.
“Nương nương nhìn gì thế ạ? Chúng ta phải đến chỗ Hiên đại nhân, không còn nhiều thời gian đâu ạ.”
Hoàng quý phi liếc mắt nhìn nàng ta rồi cắn răng – “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Như ngộ nhận ra, nàng ta bịt miệng lại gật đầu lia lịa.
Hai người họ mở tủ y phục đặt ở bên góc trong, thò tay qua cánh cửa tủ, nghe có tiếng “cạch” nhẹ, hoàng quý phi khéo léo rút tay về, một sức đẩy tủ sang một bên.
Đằng sau tủ, một lối đi bí mật hiện ra trước mắt.
“Ngươi ở đây trông chừng kĩ cho bổn cung.
Vạn nhất không thể để Thất vương gia thấy được sơ hở.
Hắn tính tình quái gở, hỉ nộ thất thường, ai biết được có lúc có tông cửa mà lao thẳng vào đây xem xét hay không.”
“Nô tì hiểu rồi ạ.”
Sau khi chắc chắn mọi việc đã được an bài cẩn thận, bà ta mới tiến vào trong lối đi bí mật dẫn xuống sâu bên dưới.
[…]
“Người nhìn xem, ta nói ta sẽ hoàn dung cho người là nói thật mà.”
Ái Lạc bò lồm cồm trên giường, ra hiệu để Vân Tuyết Y lấy chiếc gương lại.
Nàng ta cầm gương, đôi mắt vẫn nhắm lại, tim đập thình thịch.
Kể từ phút cuối khi thấy mình bị hủy dung, chưa một lần nào nàng ta dám soi gương, chỉ biết ẩn mình trong bóng tối.
Hiện giờ, lại thấy hơi căng thẳng.
“Công chúa, mở mắt ra đi.”
Ái Lạc mím chặt môi, từ từ mở hai mắt ra.
Phản chiếu trong gương là hình ảnh một nữ tử mà nàng ta đã lâu chưa gặp.
Gương mặt một cô gái không dính bụi trần, trong sáng và tinh nghịch, mang chút vẻ hoang dã.
Đây chính là Ái Lạc của ngày xưa.
Tuy làn da khi chạm vào không còn được mịn màng như xưa, nhưng thực sự các vết sẹo trên mặt mà các thái y phải bó tay thì đã biến mất.
Trên cánh tay, sau lưng và những chỗ bị thương khác, qua tay Vân Tuyết Y đều đã được xử lý gọn ghẽ, không một phần nào tỳ vết.
“Tuyết Y…”
Vân Tuyết Y chỉ mỉm cười.
Nàng hiểu tâm trạng lúc này của Ái Lạc.
Sở dĩ nàng nổi lòng muốn chữa bệnh cho nàng ta, vì nàng thấy được nữ tử này có hoàn cảnh giống mình, đều vì tên Tử Xuyên ấy mà tương lai bị hủy hoại.
Cảm giác này của Ái Lạc, nàng đặc biệt thấu rõ.
Có điều, nàng không bao giờ làm ăn thua lỗ.
Nếu như sau này có việc cần đến, chắc chắn Ái Lạc công chúa này sẽ không từ chối.
“Ta vui lắm, Tuyết Y, ta muốn đi chọn y phục, trang điểm lại và…”
Nói đến đây, nàng ta nhỏ giọng hơn và bắt đầu lí nhí.
“…!và muốn cho thế tử thấy.”
Vân Tuyết Y tạm thời không biết nói gì, chỉ cười cười rồi vỗ vai công chúa.
“Ta nghĩ rằng Giang Thần nhất định sẽ thích.”
“Thật ư?”
“Có lẽ…!là thật.”
“Tuyết Y, ngươi đi thử y phục với ta đi.”
Vừa nói, Ái Lạc vừa nắm tay nàng vừa lao ra ngoài.
Hai người họ bỗng nhiên dừng lại vì có hai thanh kiếm chặn ngay trước mặt.
Vân Tuyết Y nhìn lên, đây hẳn là lính chính quy.
Nhưng không lí gì họ lại ở đây.
“Ái Lạc công chúa là khách của phụ hoàng, Vân tiểu thư dẫn người ra đây, đã có sự cho phép của phụ hoàng chưa?”
Ái Lạc hoảng sợ núp sau lưng nàng, còn nàng thì nhíu mày lại nhìn nam nhân bước ra từ sau những cái bóng cao quá đầu của lính triều đình.
“Tứ vương gia, ngài đây là có ý gì?”
“Vân Tuyết Y, đừng tưởng ngươi giúp bổn vương một mạng là bổn vương sẽ biết ơn ngươi.
Đó chẳng qua chỉ là cái mưu kế của ả yêu nữ nhà ngươi bày ra.
Ái Lạc công chúa ở trong Yến Xuân cung được giữ an toàn, ngươi lại dám dẫn công chúa ra đây, mục đích mưu hại công chúa hay không, ai dám bảo đảm?”
Ái Lạc rụt rè từ sau Vân Tuyết Y ngó đầu ra lắp bắp lên tiếng – “Ngươi…!ngươi nói xấu! Tuyết Y…!Tuyết Y không phải người như vậy…”
Tử Đằng vừa nhìn thấy gương mặt Ái Lạc lộ ra từ sau lưng Vân Tuyết Y liền ngạc nhiên.
Một khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu hoàn toàn khác xa so với hình dạng xấu xí trước đây.
“Đây lại là kẻ nào?!”
“Ái Lạc công chúa!” – Nàng thờ ơ đáp.
Hắn ta ngớ người ra mấy giây rồi bỗng nhiên nổi cười, khoát tay ra hiệu cho lính lao đến bắt lấy Vân Tuyết Y.
“Vân Tuyết Y, ngươi hay lắm.
Bổn vương sẽ báo lên phụ hoàng, con yêu nữ nhà ngươi và công chúa đây phạm thượng, dám bịa đặt việc nàng ta bị phỏng nặng.
Hoặc ngươi sẽ mang danh yêu nữ đội lốt người, dùng yêu thuật biến đổi khuôn mặt cho nàng ta.
Ta biết công chúa không hề biết thuật dịch dung.”
Hẳn là hắn cũng rất biết cách bịa chuyện vu khống người khác.
Nhưng cách làm lỗ mãng này mới chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.
“Tuyết Y, giờ phải làm sao?”
“Yên tâm, ta tự lo được.”
Những chiêu trò hắt nước bẩn này của Tử Đằng, nàng còn lạ gì nữa.
Kiếp trước nàng cũng là nếm thử chưa đã.
“Tứ hoàng huynh, huynh muốn dẫn Y Nhi đi đâu?”.