Ý ĐỘNG LÒNG - Chương 13
Edit: Heo
“Không phải.”
“Ồ.”
Trong dự liệu, càng hợp tình hợp lý.
Tâm trạng đang thăng hoa của Giản Mộ giống như khinh khí cầu, được Tạ Bắc Vọng thổi phồng rồi cho nổ tung.
“Vậy thì cúp máy nha? Tôi sắp bắt đầu ngay.” Giản Mộ đem tàn thuốc đứt hoàn toàn ép vào trong bùn.
“Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời Giản Mộ cúp máy, đột nhiên anh nghe thấy người đối diện ho hai lần, mà không kịp hỏi, điện thoại phát ra tiếng bíp hai lần và quay trở lại giao diện liên lạc.
Anh bị Tạ Bắc Vọng ảnh hưởng quá mức, vừa bị vả mặt, anh không muốn hạ mặt hỏi người ta có khó chịu không, cho dù thực sự khó chịu thì cũng có liên quan gì đến anh đâu.
Đứng ngẩn ngơ phút chốc, Giản Mộ cất bước trở về trong lều.
Sự thực chứng minh Giản Mộ không nghĩ, Tạ Bắc Vọng thật sự không thoải mái, ngày thứ tư Tiểu Hà gửi tin nhắn cho Giản Mộ nói rằng người đã bị bệnh gần một tuần.
Giản Mộ bấm một ngày, phát hiện thời gian hắn bị bệnh bị ốm cũng bằng với thời gian hắn trở lại tỉnh X, phỏng chừng xử lý xong việc trở về thì bị bệnh.
Giản Mộ: Bị cảm?
Hà Vũ: Ừm, là bệnh cúm.
Giản Mộ: Đến bệnh viện chưa?
Hà Vũ:Đi rồi, đang hồi phục sức khỏe ở nhà.
Hà Vũ: Trạng thái của sếp không tốt, cũng không muốn ăn.
Giản Mộ: Cho ảnh ăn cháo đi, cháo rau cũng được.
Ảnh bệnh, không nên ăn thịt.
Hà Vũ: Được, cảm ơn thầy Giản.
Giản Mộ: Khách khí.
Sau khi đối phó với Hà Vũ, Giản Mộ băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Tạ Bắc Vọng để an ủi không.
Nói như vậy trong mắt người thường, cảm cúm là chuyện nhỏ, nhưng lá phổi cao quý của Tạ Bắc Vọng thường sợ nhất cảm lạnh, nếu gây ra phản ứng dây chuyền thì còn kinh khủng hơn.
Ngoài ra, mỗi lần ốm hắn không buồn ăn, so với công chúa và hạt đậu trong truyện cổ tích còn yêu kiều hơn nhiều.
Giản Mộ cầm điện thoại đơ một lúc không trả lời, Lịch Miểu ở một bên bưng bát đi tới.
Tình trạng của cậu ấy không nghiêm trọng, thể chất người trưởng thành cũng không tệ, cho nên ở bệnh viện hai ngày, khi ra ngoài lại liền xin lỗi Giản Mộ, Giản Mộ nghe nhiều đến mức lỗ tai đều sắp lên kén.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngoài lời cảm ơn, Lịch Miểu thỉnh thoảng cũng đưa ra một số vật chất xin lỗi, sau vài ngày làm việc, Giản Mộ nhận được đồ ăn nhẹ và các loại trà thanh nhiệt.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, hơn nữa Lâm Đông – người làm tròn phận sự, bị cử đi công tác, trợ lý mới không bắt kịp nhịp, bản thân Giản Mộ cũng không nỡ lòng từ chối lòng tốt của Lịch Miểu.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Anh Giản, canh đậu xanh do bên tràng vụ phát, em nhìn thấy nên tiện đường mang theo.” Lịch Miểu cười.
Tràng vụ – 场务 – Phục vụ cho tổ kịch/đoàn phim.
Là nhóm người phụ trách công việc hằng ngày cho tổ kịch, công việc chủ yếu là lo quần áo, ăn, ở, … và các phương diện khác.
Bởi vì đoàn phim đông nhân viên, một tổ tràng vụ có thể lên tới hơn 100 người.
Trợ lý mới đứng bên cạnh sửng sốt nhìn Lịch Miểu, Giản Mộ trong lòng thở dài một tiếng, từ chối: “Không cần, tôi vừa mới uống xong, hiện tại không uống được.”
“À, vậy thì em lấy nhiều một phần…”
Giản Mộ quét ngang trái phải, tiền bối cùng nhóm phối diễn đang ngồi dưới một chiếc ô lớn cách đó không xa nên gọi trợ lý đến đón, tiếp tục: “Lòng tốt tôi nhận.
Tôi thấy bên chỗ cô Trương không ai đưa, đưa cho cô Trương uống đi.”
“Vậy cũng được, không lãng phí là được.”
Trợ lý mới cầm bát đi tới, những bước nhỏ dường như bù đắp cho việc mình vừa mới thất trách, Giản Mộ lại không nghĩ rằng anh ta đã làm không tốt, chỉ là Lịch Miểu quá mức ân cần.
“Anh Giản, anh có thể đối diễn với em không?” Lịch Miểu đem chiếc ghế đẩu gấp rời ngồi xuống, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Giản Mộ.
“Cảnh bao nhiêu?”
“Sau cảnh 43, tối qua em đã tự mình thử trước gương, diễn xuất có chút không đạt yêu cầu.”
“Được rồi.” Giản Mộ đã xem qua kịch bản của mình, nhưng không dừng lại ở cảnh 43.
Thay vào đó, lật ra ra phía sau, “Tôi nhớ sáng ngày kia sẽ tập trung vào việc quay chụp nhóm b, phải không?”
“À… Vâng.” Lịch Miểu không hiểu ý của câu hỏi của Giản Mộ.
“Được rồi,” Giản Mộ mím môi một chút, lật kịch bản trở lại cảnh 43, “Nào.”.