XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG - Chương 43: Tiểu ma đầu Vũ Văn Sưởng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG
- Chương 43: Tiểu ma đầu Vũ Văn Sưởng
“Lão bà, ta đã đem Vũ Văn Hạo bắt lại giao cho phụ hoàng xử lý.” Vũ Văn Hiên bước vào phòng nói.
“Thật sự? Thật tốt quá, huyết hải thâm thù của Thu gia rốt cục đã báo được. Lão công cám ơn ngươi, ngươi có bị thương hay không a?” Thu Hàm xúc động nên bật khóc.
“Tốt lắm, tốt lắm, chuyện nên cao hứng, khóc cái gì. Thật là, lão công nàng anh minh thần võ như vậy, như thế nào hội bị thương đâu. Hài tử có ngoan không?” Vũ Văn Hiên sờ sờ bụng Thu Hàm hỏi.
“Ân, thực ngoan , lão công không bao lâu nữa con sẽ chào đời, hài tử của chúng ta tên là gì đây?” Thu Hàm thực ngọt ngào hỏi nàng.
“Ta cũng không biết, việc đặt tên này là việc nhỏ, liền giao cho phụ hoàng suy nghĩ đi. Đúng rồi, lão bà bản chép tay của Thu đại nhân đâu? Đây là bằng chứng trị xác thực để trị tội Vũ Văn Hạo, cùng với những sổ sáchbuổi sáng hôm nayảnh vệ từ trong phủ Vũ Văn Hạolấy ra nữa.” Vũ Văn Hiên bỗng nhiên nghĩ đến.
“Nga, ta sẽ đem đến đây. Ta đi lấy, chờ ta một chút” Thu Hàm xoay người muốn đi lấy bản chép tay, mới bước vài bước bỗng nhiên cảm giác không thích hợp.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy” Vũ Văn Hiên thấy nàng có điểm không thích hợp, liền chạy nhanh quá khứ đỡ lấy nàng.
“Bụng, bụng hảo… Đau” Thu Hàm ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Sẽ không phải là muốn sinh đi, ta ôm ngươi đến trên giường nằm. Người tới a người tới, mau gọi thái y cùng sư tỷ của ta còn có gọi bà mụ lại đây.” Vũ Văn Hiên ôm lấy Thu Hàm để nàng nằm trên giường sốt ruột hô.
“Dạ, Vương gia.” Bọn cung nữ thái giám nào dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
“Lão công, bản chép tay kia… Ở… trong đó, ở trong kiện nội sammàu đỏ kia.” Thu Hàm chỉ vào tủ quần áo nói cho Vũ Văn Hiên.
“Ngoan, hiện tại việc này không trọng yếu, hiện tại nàng và con mới là quan trọng nhất.” Vũ Văn Hiên cầm tay Thu Hàm.
“Sư đệ, ngươi tránh ra một chút, ta xem xem.” Lăng Nặc đẩy Vũ Văn Hiênra, cầm tay bắt mạch cho Thu Hàm.
“Hài tử muốn sinh ra , mau chuẩn bị đi, bà mụ có tới không?”
“Đến đây, đến đây, Vương gia, bà mụ cùng thái y đều đến đây” Cung nữ vội vã tiến vào hồi báo.
“Sư đệ, ngươi ra ngoài trước, cho bà mụ tiến vào, nơi này có ta xem chừng rồi, ngươi yên tâm đi!” Lăng Nặc trước đem người làm trở ngại chứ không giúp gì như nàng đuổi ra ngoài.
“Lão công, ngươi trước… Ra ngoài, hài tử rất nhanh sẽ xuất thế cùng… ngươi gặp… mặt” Thu Hàm bụng đau từng trận, làm cho nàng nói cũng nói không nối liền.
“Sư tỷ, ngươi phải chiếu cố tốt lão bà của ta a.” Vũ Văn Hiên trước khi ra ngoài còn lo lắng căn dặn, Lăng Nặc gật đầu.
Bà mụ tiến vào phòng liền đem cửa đóng lại.
“Làm gì mà đóng cửa a, con mẹ nó!” Vũ Văn Hiên quan tâm bị loạn, nóng nãy văng tục.
“Ai nha, con a, nữ nhân gia sinh hài tử ngươi đi vào nhìn cái gì a, ngươi lại không có sinh.” Hoàng hậu biết được tin tức cũng mau chóng chạy đến, vừa tới nơi liền nhìn thấy cái xú tiểu tử kiađang mắng người.
“Nương,” Vũ Văn Hiên bắt lấy tay mẫu thân, do khẩn trương nên tay đầy mồ hôi.
“Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì. “
Hoàng hậu vỗ tay nàng an ủi. Kỳ thật chính hoàng hậu cũng khẩn trương thật. Hài tử ra đời, thế nàng coi như hoàng nãi nãi , thật sự là vô hạn chờ mong a.
“A,” Thu Hàm ở trong phòng thống khổ kêu, làm cho Vũ Văn Hiên đau lòng không thôi.
“Nương, ngươi vào xem, nhìn xem tức phụ ta có việc gì hay không?” Vũ Văn Hiên nôn nóng thúc giục hoàng hậu.
“Ai nha, không cần đẩy ta, yên tâm đi không có việc gì. Lúc trước thời điểmnương sinh ngươi cũng là như vậy.” Hoàng hậu lấy kinh nghiệmtừng trải nói cho nàng.
“Ta lại không sinh qua, như thế nào biết có hay không có chuyện gì? Nương, mau, mau đi xem một chút a! Ngươi không nghe lão bà ta kêuthảm như vậy sao?”
“Hảo, hảo, ngươi đừng nóng lòng, ta đi nhìn xem.” Hoàng hậu đẩy cửa ra, đi vào đem nàng chắn ở bên ngoài. Vũ Văn Hiên thò đầu hướng vào bên trong xem, kết quả cái gì cũng nhìn không tới.
“Vương phi, ngài dùng sức a, tiểu vương gia sắp ra đây.” Bà mụ cũng là khẩn trương một thân mồ hôi. Hài tử này cũng không phải là người bình thường, đó là hoàng tôn a! Vạn nhất có cái gì sai sót thì cái mạng già này liền không xong rồi.
“Hàm nhi, không phải sợ, mẫu hậu đến xem ngươi.” Hoàng hậu cầm tay Thu Hàm đang nắm chặt lấy chăn, an ủi nàng.
“Mẫu hậu, đau quá, ta không có khí lực.” Thu Hàm cảm giác chính mình sắp chịu không được.
“Vương phi, ngài cố gắng hít sâu một chút, dùng lực một chút nữa thôi là được.” Bà mụ cũng cố động viên nàng.
“Đúng vậy a Hàm nhi. con cố gắng lên.”
“Hàm tỷ tỷ cố lên, ta đã muốn nhìn đến đầu hài tử. Đây chính là hài tử thứ nhất của sư đệ, hài tử xuất thế, Hiên nhi định là rất vui mừng a!” Lăng Nặc cũng khích lệ nàng.
“Hài tử, cái hài tử thứ nhất của lão công.” Thu Hàm nhẹ nhàng phun ra những lời này, giống như đã được cổ vũ. Trong đầu nàng nghĩ đếnbộ dáng cao hứng của Vũ Văn Hiên khi nhìn thấy hài tử.
“A” Thu Hàm kêu một tiếng.
“Oa a a a” Hài tử bình an xuất thế .
“Chúc mừng hoàng hậu, chúc mừng vương phi, là một tiểu quận chúa.” Bà mụ lau mồ hôi trên đầu, ôm lấy đứa bé.
“Ân,” Thu Hàm quá mệt mỏi, liền ngất đi. “Oành” cửa bị đá văng .
“Hiên nhi a, đến xem nữ nhi của ngươi này.” Hoàng hậu ôm đứa bé, mặt mày hớn hở. Vũ Văn Hiên xem nhẹ hài tử, lập tức đi lại giường ngồi bên cạnh Thu Hàm.
“Lão bà, lão bà ngươi thế nào a?” Vũ Văn Hiên vỗ về mặt nàng.
“Nhi a, tức phụ ngươi không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi cho nên ngất đi, ngươi đừng lo lắng. Đến xem hài tử của ngươi đi.” Hoàng hậu muốn đemtiểu hài tử trong lòng đưa Vũ Văn Hiên ôm.
“Ách, đây là nữ nhicủa ta?” Vũ Văn Hiên không dám ôm, sợ chính mình tay chân vụng về, làm đau hài tử.
“Đúng vậy, không đến ôm một cái sao?” Lăng Nặc dùng khủy tay thúc nàng một chút, ý bảo nàng lại ôm con.
“Ách, có chút khẩn trương. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm cha, cũng không có kinh nghiệm,” Vũ Văn Hiên hai tay chà xát vài cái, rồi chà lên quần áo cho hết mồ hôi ở tay, đi qua muốn ôm hài tử.
“Cẩn thận a!” Hoàng hậu đem hài tử giao cho Vũ Văn Hiên.
“Oa, bảo bảo, ta là cha ngươi, kêu cha a!!” Vũ Văn Hiên nhìntiểu hài tửtrong lòng,ánh mắt hài tử đen bóng nhìn nàng, biểu tình giống như thực khinh thường, giống như ý tứ nói “kích động cái gì a?”
“Hài tử nhỏ như vậy như thế nào hội gọi ngươi được, thật là!” Lăng Nặc cũng tốt cười rộ lên.
“Hảo khả á , nữ nhicủa ta. Hắc hắc hắc.” Vũ Văn Hiên cười đến ánh mắt híp lại. Hiện tại thì nói nữ nhi khả ái, đến thời điểm nàng bị nữ nhichính mình làm cho không có biện pháp, chắc chắn nàng sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.
“Ha ha, tiểu oa nhi thật khá, có vẻgiống ngươi nhiều.” Lăng nặc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử đang ở trong lòngVũ Văn Hiên.
“Đương nhiên a, hài tử của ta a!” Vũ Văn Hiên vui vẻ.
“Không biết con của chúng ta sau này sẽ giống ai a!” Vũ Văn Hiên đối Lăng Nặc nháy mắt.
“Không đứng đắn!” Lăng Nặc đỏ mặt. Kỳ thật trong lòng cũng rất muốn biết hài tử chính mình cùng cái người lưu manh kia hội giống ai. Nếu giống chính mình thì hoàn hảo, nếu cùng nàng kia giống nhau có thể lại là tạo đại nghiệt.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Thái giám thông báo vừa xong, Vũ Văn Long đã muốn bước vào trong phòng .
“Ha ha, miễn , đều miễn , để cho trẫm ôm hoàng tônmột cái.” Vũ Văn Long thập phần chờ mong nhìnhài tử trong lòng Vũ Văn Hiên, vươn tay muốn ôm.
“Nga, cẩn thận một chút a phụ hoàng, ngươi thô lỗnhư vậy.” Vũ Văn Hiên lo lắng lão cha ôm hài tử không cẩn thận.
“Hừ, ngươi đều là ta ôm lớn. Mau cho ta ôm một cái tiểu tôn nhi a!” Vũ Văn Long đưa tay đến.
“Nột, ôm cho tốt.” Hài tử đều giao đến trên tay hoàng thượng mà nàng còn không yên tâm đâu.
“Hắc hắc, bảo bối, ta là gia gia, kêu gia gia a!”
“Phụ hoàng, ngài cũng không phải không làm qua gia gia, đại ca nhị ca đều có vài cái hài tử rồi đi!!!” Vũ Văn Hiên khinh bỉ nhìn hắn.
“Này không phải hài tử thứ nhất của ngươi sao, ngươi này xú tiểu tử! Ân, phải thủ têncấp hài tử đi, là gì đâu? Cả đời an khang thông thuận, kêu Vũ Văn Sưởng đi” Vũ Văn Long nói.
“Thông sướng vẫn là người nào?” Không phải Vũ Văn Hiên không có văn hóa, là từ hán rất bác đại tinh thâm a!!
“Vĩnh thiên sưởng, Vũ Văn sưởng, ha ha, hài tử ngươi đã kêu Vũ Văn Sưởng, có vui hay không?” Vũ Văn Long nhìn hài tử chọc nó cười. Vũ Văn Sưởng mở ra cái miệng nhỏ nhắn cười, tỏ vẻ thực thích tên này.
“Hoàng hậu, ngươi tới ôm tôn nhi đi! Phân phó xuống cho người nấu thuốc bồi bổ thân thể Vương phi, trẫm còn có chút sự tình muốn đi làm. Hiên nhi a! ở laị chăm sóc tốt cho Hàm nhi, dám chậm trễ trẫm đập nát môngcủa ngươi.”
“Ân, nhi thần biết.”
“Hoàng hậu, chuyện tình còn lại ngươi an bài đi. Trẫm chính là đến xem hài tử , trẫm đi trước.” Vũ Văn Long hấp tấp rời đi.
“Bà vú, ôm tiểu hoàng tôn đi xuống đi. Nặc nhi chúng ta cũng đi thôi, để cho Hiên nhi hảo hảo chiếu cố Hàm nhi.” Hoàng hậu đem hài tử giao cho bà vú lôi kéo Lăng Nặc ly khai. Mọi người đi rồi, Vũ Văn Hiên ngồi vào bên giường yêu thương vỗ về mặt Thu Hàm.
“Vất vả ngươi , hài tử thực khả ái”
…….