XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG - Chương 36: Hôn lễ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG
- Chương 36: Hôn lễ
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã tới ngày cử hành hôn lễ. Vũ Văn Hiên cùng Thu Hàm sáng sớm đã bị túm dậy rửa mặt chải đầu, sau đó dựa theo các loại lễ tiết, các loại quy củ làm từng bước tiêu sái.
“Ta nhìn soái hay không a?” Vũ Văn Hiên đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Lăng Nặc.
“Rất tuấn tú, tiêu sái.” Lăng Nặc nhìn người trong gương kia, một bộ dáng ngọc thụ lâm phong, ánh mắt có chút ướt át.
“Làm sao vậy?” Vũ Văn Hiên nhìn ảnh trong gương thấy Lăng Nặc có chút không thích hợp.
“Không có gì, chỉ là cao hứng, Hiên nhi thành gia, thành gia chính là chân chính trưởng thành. Về sau là không cho phép hồ nháo, hảo hảo hiếu kính cha mẹ, đối đãi thật tốt thê tử.” Lăng Nặc vừa nói vừa sửa sang lại hỉ bào cho Vũ Văn Hiên.
“Sư tỷ, ngươi như thế nào lại khóc?” Vũ Văn Hiên nâng lên cằm của nàng, để cho nàng nhìn vào mắt của mình.
“Ta không sao.” Lăng Nặc ngoài miệng nói xong không có việc gì, nhưng giọt nước mắt chảy xuống kia đã bán đứng nàng.
“Ai” Vũ Văn Hiên có ngốc cũng biết sư tỷ nàng là trong lòng khó chịu. Vươn tay cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng.
“Hiên nhi, vì cái gì lòng ta thực khổ sở đâu.” Lăng Nặc ở trong ngực nàng nghẹn ngào.
“Ta hiểu được. Ngoan, ta đều hiểu được. Các ngươi hai người, ai ta cũng sẽ không buông tay. Đừng khóc a!” Vũ Văn Hiên lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống trán của nàng.
“Nhưng là…” Lăng Nặc còn muốn nói cái gì đó, nhưng Vũ Văn Hiên đã lấy ngón trỏ đè lại môi của nàng.
“Ta biết ngươi hội trách ta hoa tâm. Bất quá, ta nói đều là thật sự. Các ngươi đều là nữ nhân mà lòng ta yêu. Muốn cho ta buông bỏ một trong hai, ta là vạn vạn làm không được. Trừ phi là các ngươi không cần ta trước.”
“Ngươi là hoàng tử, tương lai có khả năng chính là giữ ngôi cửu ngũ. Hậu cung giai nhân nhiều vô số, ngươi còn có thể nhớ rõ chúng ta sao?” Lăng Nặc nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
“Ta là hoàng tử, nhưng là ta tuyệt đối sẽ không là hoàng đế. Bởi vì ta vô tâm với ngôi hoàng đế, cũng không muốn làm hoàng đế. Ta chỉ muốn cùng người ta yêu tiêu dao khoái hoạt qua cả đời, ngươi tin tưởng ta!” Vũ Văn Hiên hai tay nắm lấy đôi vai Lăng Nặc, mặt đối diện mặt nàng, thành tâm nói ra lời thật lòng.
“Ta tin ngươi, ngươi nói cái gì ta đều tin.” Lăng Nặc gật gật đầu, trong mắt lóe ra kiên định.
“Thực ngoan, không hổ là tức phụ của ta.”
“Chán ghét, ai là tức phụ của ngươi a?”
“Điện hạ, giờ lành đã đến ngài nên đi đón tân nương.” Cung nữ đi vào nhắc nhở Vũ Văn Hiên.
“Nga, hảo, ta đã biết, ta lập tức đi đón tân nương.”
Ti trúc huyền nhạc diễn tấu sáo và trống, một mảnh không khí vui mừng. Vũ Văn Hiên cưỡi bạch mã, cười thập phần sáng lạn đi đón tân nương. Thu Hàm ngồi ở trong phòng, đầu đội khăn voan chờ Vũ Văn Hiên. Thái Hậu, Hoàng hậu cùng phần đông nữ quyến cũng trong phòng này cùng nàng nói chuyện, chỉ bảo nàng.
“Đến đến, cầm lấy, đây là một chút tâm ý của hoàng nãi nãi. Nếu cái xú tiểu tử kia khi dễ ngươi cứ nói cùng hoàng nãi nãi, hoàng nãi nãi làm chủ cho ngươi.” Thái Hậu đem một đôi vòng tay long phượng nhét vào trong tay Thu Hàm.
“Tạ hoàng nãi nãi.” Thu hàm hơi hơi cúi người.
“Còn có ta, còn có ta. Tức phụ a, cái nhi tử bất hảo kia của ta phải nhờ ngươi quản hắn rồi. Đây là lễ vật mẫu hậu tặng cho ngươi. Tiểu tử kia nếu khi dễ ngươi, ngươi nói cho mẫu hậu, mẫu hậu làm chỗ dựa cho ngươi, đánh tiểu tử kia đến khi mông hắn nở hoa.” Hoàng hậu lại đem nhẫn ngọc long văn đưa cho Thu Hàm.
“Tạ Mẫu hậu.”
“Hoàng tẩu, hoàng tẩu, ta cũng có lễ vật tặng cho ngươi!” Vũ Văn Tuyết giơ cáng tay nhỏ bé kêu lên. Thu Hàm vén khăn voan lên ngồi xổm xuống nhìn Vũ Văn Tuyết.
“Tuyết Nhi có cái gì muốn đưa ta đâu?”
“Nhạ, này.” Vũ Văn Tuyết đem vòng cổ trân châu trong tay đeo lên cổ Thu Hàm, còn nhân tiện ở trên mặt Thu Hàm thơm một ngụm.
“Hảo hảo hảo, mọi người đều nhanh chuẩn bị, tân lang quan của chúng ta nhưng là muốn tới rồi đây.” Thái Hậu vui vẻ ra mặt phân phó mọi người trong phòng.
“Ân.” Trong phòng mọi người chuẩn bị sẵn sàng chờ Vũ Văn Hiên, thanh âm chiêng trống từ xa đã đến gần.
“Đến đây, đến đây. Hàm nhi a nhanh ngồi xuống, tiểu tử kia đến đây rồi.” Hoàng hậu nghe được tiếng chiêng trống, an bài các cung nữ dìu thu hàm ngồi lại giường, trùm lại khăn voan lên đầu cho nàng.
“Hoàng nãi nãi, mẫu hậu, uy, các vị đều tại đây a!” Vũ Văn Hiên vừa vào cửa liền nhìn đến một phòng đầy người. Thái Hậu, hoàng hậu, phi tần cùng một nhóm công chúa.
“Ha ha, hảo hảo. Hiên nhi a, hôm nay ngươi thành thân chính là thành người lớn, không cho phép tái hồ nháo.” Thái Hậu kéo tay Vũ Văn Hiên, hiền lành cười.
“Hiên nhi biết, Hoàng nãi nãi hôm nay là tôn nhi thành thân, không biết hoàng nãi nãi có hay không tỏ vẻ đâu?” Vũ Văn Hiên nói xong, hai ngón tay còn chà xát làm một tư thế xin tiền.
“Ha ha, ngươi tiểu tử này! Cấp, đây là Hoàng nãi nãi cho ngươi.” Thái Hậu nhét vào trong tay nàng một đôi uyên ương trụy.
“Tạ hoàng nãi nãi.” Vũ Văn Hiên khom người một cái tạ ơn, xoay người nhìn về phía hoàng hậu,
“Không biết mẫu hậu…” Vũ Văn Hiên ý tứ thực rõ ràng.
“Cấp, xú tiểu tử, chỉ biết cướp đoạt đồ lão nương ngươi tích tụ.” Hoàng hậu ngoài miệng không tình nguyện nhưng vẫn là cười thực vui vẻ, đem một đôi ngọc như ý đưa cho nàng.
“Ta chỉ biết nương là tốt nhất.” Vũ Văn Hiên vui vẻ bẹp ở trên mặt hoàng hậu hôn một cái.
“Đi đi đi, lăn nhanh đi tìm tức phụ của ngươi đi. Lão nương thật vất vả trang điểm xinh đẹp như vậy lại bị ngươi hôn đến mặt đầy nước miếng.” Hoàng hậu đem Vũ Văn Hiên đẩy về hướng Thu Hàm bên kia.
“Hắc hắc.” Vũ Văn Hiên vui vẻ đi qua chỗ Thu Hàm.
“Còn không đem tân nương ôm đến, ôm trở về phủ đi!” Thái Hậu nhắc nhở hắn.
“Nga nga, lão bà, chúng ta đi thôi.” Vũ Văn Hiên cúi người xuống ôm lấy Thu Hàm.
Thu Hàm ôm cổ nàng im lặng tiến sát vào trong lòng nàng.
“Hoàng nãi nãi, mẫu hậu, các vị tỷ tỷ muội muội, tiểu vương bái biệt các vị.” Vì phòng ngừa đàn nữ nhân này lại ra cái gì hoa chiêu chỉnh chính mình, Vũ Văn Hiên ôm lấy người nhanh chân bỏ chạy.
_____________
Thu Hàm ngồi ở trong tân phòng chờ Vũ Văn Hiên trở về phòng. Vũ Văn Hiên còn đang ở bên ngoài cấp tân khách kính rượu.
“Các vị xin cứ ăn uống tự nhiên.” Vũ Văn Hiên bưng chén rượu ở các bàn qua lại đều uống. Từng bàn mọi người thay nhau kính rượu cho nàng, nàng ai đến cũng không cự tuyệt nhất nhất uống hết. Người khác không biết nàng uống là nước, người khác uống là rượu, như vậy có uống bao nhiêu đi nữa nàng đương nhiên sẽ không say.
“Mọi người, không cần tái làm cho tam hoàng tử uống rượu, bằng không đêm động phòng hoa chúc mà uống say cũng không tốt. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng a!” Vũ Văn Đạt giơ chén rượu cùng mọi người nói giỡn.
“Ha ha ha, nói cũng đúng. Đến, người làm ca ca như chúng ta bồi mọi người uống.” Vũ Văn Tuấn đứng lên giơ chén rượu,
“Đa tạ nhị vị ca ca. Kia… tiểu đệ phải đi động phòng, ha ha ha.” Vũ Văn Hiên giả làm bộ dáng say rượu, đi đứng không vững cho người khác nhìn.
“Mau, mau đỡ tam hoàng tử trở về.” Vũ Văn Đạt an bài người hầu hạ.
“Loảng xoảng” Vũ Văn Hiên đem cửa đá văng.
“Điện hạ.” Các cung nữ nhìn thấy nàng trở về đều đi ra ngoài, còn đem cửa đóng lại.
Vũ Văn Hiên vui tươi hớn hở tiêu sái đến bên người Thu Hàm vén lên khăn voan của nàng, nhìn rồi ngây ngô cười.
“Ngươi ngây ngô cười cái gì?” Thu Hàm hờn dỗi nhìn nàng một cái.
“Không có gì, chính là rất cao hứng. Nhớ đến thời điểm chúng ta gặp nhau, ngươi còn lấy phấn ngứa chỉnh ta đâu. Ngẫm lại lúc trước bị ngươi khi dễ hảo thảm a!” Vũ Văn Hiên nhớ tới chuyện cũ cười cười.
“Ngốc tử, đây là mẫu hậu cấp nhẫn, là một đôi. Ta đeo cho ngươi.” Thu hàm kéo tay nàng đem nhẫn đeo vào.
“Này ta đeo cho ngươi.” Vũ Văn Hiên cầm lấy chiếc còn lại đeo vào ngón áp út trên tay trái của nàng, thuận thế hôn một cái lên tay nàng.
“Lão công, nay chúng ta đã muốn thành thân, nhưng là ngươi chưa đáp ứng được chuyện của ta?”
“Ôi chao, dục tốc tắc bất đạt. Lão bà ngươi yên tâm ta nhất định tuân thủ tam tòng tứ đức tận tâm làm tốt chuyện tình lấy lại công đạo cho ngươi.” Vũ Văn Hiên giơ ba ngón tay lên thề.
“Tam tòng tứ đức?”
“Đúng vậy, này tam tòng chính là lão bà xuất môn phải theo, lão bà chỉ huy phải nghe, lão bà nói sai cũng phải muốn mù quáng làm theo. Còn tứ đức chính là lão bà tiêu tiền phải cung cấp, lão bà đi dạo phố phải đi cùng, lão bà lải nhải phải nghe, lão bà đánh chửi phải nhẫn.” Vũ Văn Hiên đem tam tòng tứ đức oai giải một phen cho thu hàm nghe,
“Ngươi… Ha ha” Thu hàm nghe xong dở khóc dở cười, một tiểu trượng phu như vậy thật đúng là một kẻ dở hơi.
“Bọn thuộc hạ của ta đã muốn điều tra đến chỗ Vũ Văn Hạo cất giữ lương thảo. Cái gọi là [binh mã chưa động, lương thảo đi trước], chỉ cần chúng ta đem lương thảo của hắn lấy đi, Vũ Văn Hạo sẽ là đầu trận tuyến tự loạn. Số lương thảo này ta ước tính sơ bộ cũng tương đương với lương thực hai năm cho các tướng sĩ trong quân doanh. Không biết vài năm này Vũ Văn Hạo vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân, tích góp từng chút một mà thu nhiều như vậy lương thảo.” Vũ Văn Hiên oán giận nói.
“Ác giả ác báo, tuy rằng ta rất muốn đem Vũ Văn Hạo thiên đao vạn quả để báo thù cho người nhà ta. Nhưng nếu là ngươi vì giúp ta mà có gặp chuyện nguy hiểm, thù này ta tình nguyện không báo.” Thu Hàm chủ động tới gần nàng.
“Yên tâm, ta sẽ không làm cho chính mình có việc. Bất quá hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta có phải hay không nên làm một chút việc động phòng phải làm a.” Vũ Văn Hiên tay đã muốn giải khai dây lưng hỉ bào của Thu Hàm.
“Ta còn muốn nghe xem có biện pháp nào đối phó Vũ Văn Hạo đâu.” Thu Hàm mặt đỏ bừng đè lại tay Vũ Văn Hiên.
“Đêm động phòng hoa chúc nói chuyện này không mất hứng sao, nương tử của ta?” Vũ Văn Hiên lấy xuống cây trâm trên đầu nàng, làm cho mái tóc của nàng xõa tung xuống.
“Lão công… chúng ta.. Bàn lại chuyện khác… Cái kia.. rượu còn… không có.. uống đâu.” Thu Hàm hai tay đẩy Vũ Văn Hiên ra, đỏ mặt nói.
“Không uống.” Vũ Văn Hiên cởi bỏ hết quần áo của nàng, đem nàng đẩy ngã ở trên giường.
“Ta… vẫn là.. Ngô” Thu Hàm còn muốn nói cái gì nhưng là Vũ Văn Hiên đã không cho nàng cơ hội .
Xuân tiêu một khắc ngàn vàng, trong trướng ấm áp hai cụ thân thể quấn quýt si mê cùng một chỗ, dùng hết toàn thân khí lực nói cho đối phương chính mình có bao nhiêu yêu đối phương.
Tác giả có lời muốn nói: Này kết hôn cũng kết rồi, kế tiếp chính là hảo hảo đối phó nhân vật phản diện.