XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG - Chương 26: Say rượu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN VIỆT CHI PHONG LƯU BỈ VƯƠNG
- Chương 26: Say rượu
“Nhị bá phụ!” Vũ Văn Hiên ở phía sau gọi lại Vũ Văn Hạo đi phía trước chính mình. Vũ Văn Hạo dừng lại cước bộ xoay người nhìn Vũ Văn Hiên.
“Nga, Tam điện hạ gọi bổn vương chuyện gì a?” Vũ Văn Hạo hàn huyên một chút.
“Nhị bá phụ khách khí. Chất nhi trở về lâu như vậy còn không có đi đến nhà các vị bá phụ, thúc thúc thăm hỏi, trong lòng cảm thấy thập phần băn khoăn. Hôm nay chất nhi muốn đến nhà bá phụ, cùng bá phụ uống rượu tán phiếm. Không biết bá phụ nguyện ý cho chất nhi đi hay không?” Vũ Văn Hiên lấy một cái thân phận tiểu bối nói.
“Đương nhiên là có thể. Điện hạ nguyện ý đến nhà, ta thật sự cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này đâu. Cùng nhau đi, hiền chất!” Vũ Văn Hạo mời Vũ Văn Hiên cùng nhau về phủ.
“Nhị bá phụ, mời đi trước!” Vũ Văn Hiên tránh qua cho hắn đi trước một bước.
Vương phủ.
“Thành Thọ a, hôm nay Tam điện hạ đến phủ ngoạn, ngươi gọi người đi chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, còn có đem bình rượu quý của ta ra đây!” Vũ Văn Hạo vừa về đến phủ liền phân phó xuống.
“Dạ, Vương gia,” Thành Thọ đi xuống chuẩn bị.
“Hiền chất a, đến, ngồi đi! Các ngươi đi gọi thế tử cùng quận chúa đến cùng Tam hoàng tử nói chuyện phiếm. Dù sao người trẻ tuổi cùng một chỗ đề tài có vẻ nhiều hơn. Ha ha,” Vũ Văn Hạo ý muốn cho nhi tử cùng nữ nhi của mình tiếp xúc nhiều với Vũ Văn Hiên, để bọn họ hiểu biết một chút tính tình Vũ Văn Hiên, tránh về sau chịu thiệt.
“Kêu Mẫn đường tỷ, Khải đường ca đến cũng tốt, chất nhi nghe nói bá phụ đối thi họa là rất có kiến giải, hơn nữa cất chứa không ít bút tích thực của danh gia. Vừa lúc chất nhi cũng là thích thi họa, không biết bá phụ có ngại cho chất nhi thưởng thức bá phụ những tác phẩm đó được không?” Vũ Văn Hiên nói xong, liền đợi xem Vũ Văn Hạo trả lời như thế nào.
“Nga, hiền chất cũng thích thi họa, trong hoàng cung trân phẩm vô cùng nhiều, bá phụ sợ ta này đó không đủ phẩm chất làm cho hiền chất chê cười.” Vũ Văn Hạo lời nói có ý tứ cự tuyệt.
“Làm sao có thể a. Cái tốt của của thi họa không ở chỗ nhiều mà ở chỗ tinh. Có phải hay không bá phụ cất chứa cái tác phẩm gì rất tốt nên không muốn cho chất nhi xem a?” Vũ Văn Hiên cố tình không cho hắn từ chối, xem hắn nói như thế nào.
“Như thế nào hội như vậy, hiền chất ngươi đa tâm! Nếu là hiền chất muốn xem mời theo ta đến thư phòng.” Vũ Văn Hạo biết nàng nếu là không đi thư phòng mình dạo xem là sẽ không chết tâm.
“Hảo. Bá phụ thỉnh!”
“Đi, gọi quận chúa cùng thế tử thư đến phòng.” Vũ Văn Hạo đi tới cửa phân phó hạ nhân.
“Oa, Nhị bá phụ đọc rộng hiểu nhiều, thư phòng thật nhiều sách. Khó trách trong triều mọi người gọi bá phụ là Trạng Nguyên vương. Sách này đều là sách quý a!” Vũ Văn Hiên xem xét tủ sách của Vũ Văn Hạo, muốn nhìn một chút kia sổ sách có hay không ở nơi này.
“Đâu dám. Hiền chất nếu là thích có thể mang một quyển trở về.” Vũ Văn Hạo cũng không phải người nhỏ mọn.
“Thật sự? Kia chất nhi liền cám ơn bá phụ!” Vũ Văn Hiên tùy tiện đem một quyển sách bỏ vào trong ngực chuẩn bị mang đi, hắn có hứng thú không phải mấy cuốn sách này, mà là sổ sách.
“Cha, chúng ta đã đến đây. Tham kiến tam hoàng tử!” Vũ Văn Mẫn, Vũ Văn Khải tiến vào nói.
“Đường ca, đường tỷ không cần khách khí. Nghe thấy đường tỷ phi thường có tài, tiểu đệ nơi này có một bài thơ còn muốn thỉnh đường tỷ chỉ điểm đây. Ta đọc cho các ngươi nghe a!” Vũ Văn Hiên làm sao biết làm cái gì thơ a, ở trong đầu nhớ lại những bài thơ đã học ở hiện đại.
“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.”**
“Tiểu đệ bất tài thỉnh đường tỷ chỉ giáo cho.” Vũ Văn Hiên đọc xong còn cùng Vũ Văn Mẫn làm cái chấp tay.
“Quả nhiên là hảo thi. Thử tình khả đãi thành truy ức. Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên. Tuyệt diệu a, điện hạ thật sự là đa tài đa nghệ a!” Vũ Văn Mẫn vươn ngón cái khen nàng.
“Quá khen.” Vũ Văn Hiên có điểm xấu hổ, này thơ cũng không phải là nàng viết, là trộm của nhà thơ Lý Thương Ẩn a!
“Vương gia, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, thỉnh điện hạ di giá đến Vọng Sơn đình.” Thành Thọ chọn thời cơ tiến vào nói.
“Nga, rượu và thức ăn đã làm xong a. Hiền chất đi trước ăn cơm một hồi lại nói thi luân từ sau được không?” Vũ Văn Hạo cũng không muốn để Vũ Văn Hiên ngốc mãi trong thư phòng, chỉ sợ nàng đem sổ sách tìm ra,
“Cũng tốt.” Vũ Văn Hiên tới nơi này mục đích chỉ muốn xem một chút địa hình, về sau mới đến trộm sổ sách a.
Trong lúc ăn cơm, Vũ Văn Hiên bị Vũ Văn Hạo rót hết không ít rượu. Tuy rằng này rượu không mạnh nhưng là tác dụng chậm mười phần, Vũ Văn Hiên cảm thấy đầu thực có điểm choáng.
“Bá phụ, chất nhi tửu lượng không tốt lắm, cảm thấy đầu choáng váng. Phiền toái bá phụ phái người đưa chất nhi hồi cung được không?” Vũ Văn Hiên nói.
“Nga, đây là đương nhiên, thành Thọ chuẩn bị xe ngựa đưa Tam hoàng tử hồi cung.” Vũ Văn Hạo đang ở trong nhà chính mình, cũng không dám tự tiện đối Vũ Văn Hiên động thủ. Vạn nhất hắn có cái sự tình gì thì mình tránh không khỏi có can hệ. Vẫn là không cần tự rước phiền phức vào thân.
“Dạ, Vương gia.” Thành Thọ phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa, hắn đem Vũ Văn Hiên đi đường đều đã lảo đảo đỡ đến trên mã xa, cho xa phu đưa nàng hồi cung.
Vũ Văn Hiên uống say khướt hồi cung, một đường lắc lư đi vào phòng Thu Hàm.”Ầm” Vào cửa thời điểm còn bị cửa đập vào người, ngã trên mặt đất. Hoàn hảo ngã chỗ có phô thảm nên cũng không sao.
“Ai nha, đây là ở nơi nào uống a? như thế nào say thành như vậy?” Thu Hàm nhìn đến Vũ Văn Hiên ngã trên mặt đất, đứng lên đi qua khứ dìu nàng.
“Hàm tỷ, hôm nay ta rất… vui vẻ… cách..” Nói xong nấc một cái, miệng đầy mùi rượu, trong mùi rượu còn mang theo thoang thoảng mùi hoa quế.
“Hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ như vậy a?” Thu Hàm dìu nàng đến ngồi trên giường, xoay người chuẩn bị rót ít nước cho nàng. Vũ Văn Hiên một phen giữ chặt nàng, Thu Hàm đứng không vững ngồi liền bị kéo ngồi trên đùi Vũ Văn Hiên. Vũ Văn Hiên ôm thắt lưng của nàng
“Hàm tỷ, ta hôm nay… đi đến phủ… Vũ Văn Hạo… Kết quả… cũng không phát hiện cái gì. Bất quá… ta nhớ rõ địa hình. Ha ha” Vũ Văn Hiên nắm cằm Thu Hàm nói.
“Hiện tại ban ngày ban mặt, ngươi mau thả ta ra!” Thu Hàm ngượng ngùng, nàng tựa hồ hiểu được Vũ Văn Hiên muốn làm gì.
“Ban ngày ban mặt làm sao vậy? ban ngày ban mặt rất tốt mà!” Vũ Văn Hiên ôm Thu Hàm ngã vào trên giường, môi hai người cũng sắp chạm vào nhau.
Thu Hàm gắng sức đẩy vai nàng lại đẩy không ra. Hình như người say rượu, lực khí đều là lớn dị thường.
“Đừng nhúc nhích, ta muốn ngươi…hiện tại…” Vũ Văn Hiên nhìn chằm chằm Thu Hàm đang nằm dưới thân, trong ánh mắt lóe ra kiên định. Những nụ hôn như mưa rơi điểm ở trên mặt Thu Hàm.
“Hiên nhi… ta… hiện tại là… ngô…” Thu Hàm muốn nhắc nhở nàng. Vũ Văn Hiên căn bản không nghe nàng nói, môi đã khóa lại môi nàng, tay cũng xoa bên hông nàng. Ngón tay câu lấy giải khai đai lưng của Thu Hàm, đem đai lưng bỏ ra. Tay còn lại dời đến cổ Thu Hàm, vuốt ve làn da mềm mại. Miệng Vũ Văn Hiên lúc này đang ở vành tai nàng nhẹ nhàng cắn cắn, trong miệng mang theo mùi rượu, nhiệt khí phà vào như là ma túy kích thích thần kinh Thu Hàm. Nàng cũng theo bản năng ôm lấy Vũ Văn Hiên đáp lại nụ hôn, Vũ Văn Hiên ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua yết hầu của nàng, chậm rãi xuống phía dưới luồn vào trong vạt áo, bàn tay tham tiến vào còn cách lớp nội y, đang để ở trên khỏa mềm mại đẫy đà trước ngực nàng. Thu Hàm lý trí mạnh mẽ trở lại trong đầu, bắt lấy ma trảo đang ở trong ngực mình.
“Đừng…như vậy.” Thu Hàm có chút vi suyễn nói.
“Cho ta! Hàm tỷ, cho ta!” Vũ Văn Hiên hôn môi của nàng khẩn trương nói.
“Ai” Thu Hàm thở dài. Chính mình sớm đã đáp ứng qua Vũ Văn Hiên, đem chính mình cho nàng. Bất quá chỉ là chuyện sớm muộn. Xem như, cho dù về sau không thể ở bên người nàng, nếu là có thể có một cái kỉ niệm để hồi tưởng lại cũng tốt. Thu Hàm buông tay đang bắt tay lấy Vũ Văn Hiên, sau đó đưa tay đến bên hông Vũ Văn Hiên, giải khai đai lưng Vũ Văn Hiên. Vũ Văn Hiên gấp rút đem áo Thu Hàm cởi ra, lộ ra vai của nàng. Vũ Văn Hiên hôn ở đầu vai một đường lại đi xuống ngực của nàng, vùi đầu ở chỗ ngực cố gắng công tác. (@@)
“Ân…” Thu Hàm yêu kiều ngân ra tiếng. Vũ Văn Hiên đem tiểu hạt đậu trên đỉnh khỏa mềm mại kia ngậm lấy trong miệng. Độ ấm khoang miệng kích thích, hạt đậu kia trong miệng Vũ Văn Hiên bắt đầu đứng thẳng lên.
“Hiên nhi… Hiên nhi…” Thu hàm thở gấp gọi tên, ôm chặt Vũ Văn Hiên. Lúc này Vũ Văn Hiên ở trên người nàng lại nằm úp sấp bất động. Thu Hàm thấy nàng dừng lại, nâng lên đầu của nàng, nguyên lai rượu thấm rồi nên đã ngủ. Thu Hàm đem quần áo mặc vào, lại đem đầu của Vũ Văn Hiên để lại trước ngực mình, ôm lấy đầu của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngươi này tiểu tử chết tiệt, lại khi dễ ta.” Thu Hàm lẳng lặng ôm nàng, để cho nàng ở trên người mình ngủ…
** Cẩm sắt – Lý Thương Ẩn.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, một nửa thôi…