XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH - Chương 50
Mã Thế Hưng phản bội y đã sớm đoán được từ trước. Nhưng đến cùng vì sao Tạ trưởng lão lại hạ sát thủ với y, Vũ Văn Quyết thật trăm triệu không ngờ.
Trong danh sách người có thể tin tưởng tuyệt đối, Tạ trưởng lão gần như Vũ Văn Sí.
Nếu ngay cả ông ta cũng không thể tín nhiệm thì trên thế giới này Vũ Văn Quyết quả thực tìm khắp không ra kẻ nào có thể tin tưởng.
Vũ Văn Quyết kích động, cổ họng lại trào lên một búng máu.
Vũ Văn Quyết động cũng không thể động, chỉ có thể tùy ý máu chảy theo khóe miệng chật vật lưu lại trên vạt áo, ngày xưa nhẹ nhàng phong độ toàn bộ không cánh mà bay.
Y không quan tâm chỉ nhìn chằm chằm Tạ trưởng lão sắc mặt lạnh lùng.
“Vì cái gì? !” Y gằn từng chữ một, cắn răng nói. “Vì cái gì ngươi muốn gϊếŧ ta?”
Khuôn mặt Tạ trưởng lão bỗng sung huyết, bộ dáng dữ tợn thấp giọng gào thét: “Ngươi còn hỏi ta vì cái gì? ! Thời đại sư đồ các ngươi truyền thừa vị trí giáo chủ ta có thể nhẫn! Ngươi thiên tư xuất chúng, tuổi còn trẻ thành tựu phi phàm tương lai tất thành châu báu! Ta cũng có thể nhẫn! Ngươi có thiên phú võ công xuất sắc còn tinh thông cầm kỳ, ngắn ngủn mười mấy năm đã có thể tương xứng với lão phu ngâm mình trong bàn cờ vài thập niên, ta còn có thể nhẫn! ! ! Ta cũng nhiệt tình yêu thương âm luật, si mê đánh đàn, giao lưu nhiều với ngươi cũng được bổ ích, nhưng vì cái gì? ! Cầm kia ở trong tay ta ta không phát hiện ra cơ mật, vào tay ngươi lại bị ngươi phát hiện cầm phổ Tuyệt Tình cầm ma ? ! Vì cái gì vận khí của ngươi tốt như vậy? Ta không phục! Ta nhẫn không được! !”
Vẻ mặt Vũ Văn Quyết mờ mịt, đáy lòng không biết nên khóc hay cười.
Ông ta dĩ nhiên là một người như thế. Tạ trưởng lão khẩu phật tâm xà, ngày thường có ghen tị cũng có chân tình cùng đãi cho nên Vũ Văn Quyết thật không biết trong lòng ông ta nghĩ như vậy .
Y biết Tạ trưởng lão là một si nhân, nhưng thật không ngờ tâm nhãn của ông ta lại nhỏ như vậy.
Buồn cười, rất buồn cười.
Chẳng lẽ tình cảm mười mấy năm ở chung của bọn họ so ra kém ma cầm cùng cầm pháp của Tuyệt Tình cầm sao?
Trái tim Vũ Văn Quyết băng giá, ngay cả Tạ trưởng lão cũng sẽ vì lợi ích mà phản bội tình nghĩa giữa hai người, xem ra thế gian này không có gì chân chính bền chắc không thể phản bội, chỉ cần đầy đủ hấp dẫn!
Tạ trưởng lão không dám lớn tiếng, đây là chỗ Vũ Văn Quyết nghỉ ngơi, ảnh đường hộ vệ ở ngoài bảo hộ cho nên hiện tại Vũ Văn Quyết không có khí lực lớn tiếng la lên, Tạ trưởng lão cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn khiến cho hộ vệ chú ý.
Trên quân cờ trắng ông ta có thoa nhuyễn cân tán, không chỉ có thể làm người ta không thể động đậy trong ba canh giờ, ngay cả nội lực cũng không thể vận dụng, cho nên hiện tại Vũ Văn Quyết căn bản là cá nằm trên thớt mặc ông ta xâm lược.
Tạ trưởng lão đã ghen tị với tài hoa của Vũ Văn Quyết mười mấy năm, đêm hôm đó vừa thấy y xuất ra tuyệt kỹ ma cầm Tuyệt Tình cầm thành danh làm lão nhân này triệt để điên rồi.
Vết thương nơi ngực Vũ Văn Quyết đúng là cầm huyền, cũng là sợi cầm đêm huyết tẩy y bị mất.
Thì ra Tạ trưởng lão không tuân thủ nghiêm ngặt trung lập đóng cửa không xuất, mà là cải trang xen lẫn trong đám người, thừa dịp hỗn loạn nhặt sợi cầm huyền kia.
“Thế nào?” lúc này trong lòng Tạ trưởng lão tràn ngập kɦoáı ƈảʍ cùng cảm giác về sự ưu việt, giống như tất cả áp lực bị người trẻ tuổi tài hoa đè đầu nhiều năm qua dùng phương thức này phát tiết ra ngoài, rốt cục có lúc Vũ Văn Quyết ngươi bất lực, bất lực nhìn ta. “Chỉ cần ngươi giao Thất Tình cầm cùng cầm pháp cho ta, ta liền tha cho ngươi khỏi chết.”
Tạ trưởng lão cố gắng mỉm cười nhưng cảm xúc kích động làm cơ mặt ông ta không ngừng run rẩy, nụ cười quỷ dị này trong mắt Vũ Văn Quyết càng dữ tợn không có ý tốt.
“Ngươi cho là ta sẽ tin lời ngươi nói sao?” Vũ Văn Quyết lạnh lùng nói, bất vi sở động.
Tạ trưởng lão lớn tuổi, tu dưỡng lại không tốt bằng thời trung niên, tính tình ông ta lớn dần, kiên nhẫn cũng không bằng trước kia.
Ông ta tức đến khó thở nắm vạt áo Vũ Văn Quyết kéo y dậy khỏi chỗ ngồi, nói ngoan độc: “Dù sao hôm nay ngươi cũng chỉ có con đường chết, tội gì giãy dụa? Không bằng ngươi giao cầm huyền cho ta, cầm pháp giấu ở nơi nào cũng nói cho ta biết, ta liền cho ngươi chết một cách thống khoái.”
Tạ trưởng lão tiện đà cảnh cáo y: “Đừng nghĩ mấy tên ảnh đường hộ vệ có thể đến cứu ngươi, nhuyễn cân tán này tính chất đặc biệt, ngươi không thể la lớn kêu cứu bên ngoài.”
Vừa rồi Vũ Văn Quyết liền phát giác nhuyễn cân tán này có công hiệu hết sức lợi hại, y nói vài câu đã thực lao lực.
Vũ Văn Quyết câm miệng không nói, yên lặng nhắm mắt lại.
Tạ trưởng lão vô cùng nôn nóng, bởi vì ông ta biết thời gian của mình không nhiều lắm, nếu trước khi Giáng Châu trở về ông ta không thể ép hỏi ra chỗ dấu cầm pháp thì chỉ có thể lựa chọn gϊếŧ chết Vũ Văn Quyết lục soát khắp nơi một lần.
Tạ trưởng lão vừa thấy Vũ Văn Quyết chết cũng không mở miệng, oán hận ném y xoay người bắt đầu lục soát xung quanh.
Ông làm sao có thể tìm được.
Tạ trưởng lão hoàn toàn bị lòng ganh tỵ mông muội, trong nhất thời bị Bích Tình khoe mẽ lấy lòng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Vũ Văn Quyết bị thụ thương đương nhiên dễ đối phó hơn Vũ Văn Quyết khỏe mạnh nhiều.
Cho nên, ông ta suy nghĩ một chút liền tìm được cách.
Dùng câu nói ở hiện đại, hoàn toàn chính là xúc động gϊếŧ người.
Cho nên thời gian này trong đầu ông ta lộn xộn không nghĩ ra chỗ nào cất dấu binh khí của Vũ Văn Quyết , còn không bằng trực tiếp lục soát người y đáng tin hơn.
Dạo qua một vòng không thu hoạch được gì, cuối cùng Tạ trưởng lão kịp phản ứng, trực tiếp chạy đến chỗ Vũ Văn Quyết.
Nghe tiếng giày của ông ta nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, ngay lúc Tạ trưởng lão xoay người tới gần y Vũ Văn Quyết liền mở song mâu sắc bén.
“Ngươi? !” Tạ trưởng lão kinh hô một tiếng, bàn tay phản xạ đánh lên tim Vũ Văn Quyết, đánh ra nội lực.
Tạ trưởng lão vừa mới sinh ra ảo não hình như không cẩn thận đánh chết y thì lại cảm thấy ngực trái mình quặn đau.
“Phốc –” Tạ trưởng lão bị Vũ Văn Quyết bất ngờ đánh trúng một chưởng “Đăng đăng đăng” liên tục lui về phía sau, thân thể lung lay mới đứng lại.
Vũ Văn Quyết không buông tha người, xoay thân mà lên, thi triển chưởng pháp liên miên không dứt.
Tạ trưởng lão chật vật chống đỡ, kinh hô: “Ngươi, sao ngươi không chết?”
Một chưởng kia ông ta theo bản năng dùng tám phần nội lực, đánh vào tim trái tim đều phải vỡ vụn .
Khóe miệng Vũ Văn Quyết lại chảy ra máu tươi, y cắn răng ánh mắt hung lệ ngoan độc.
Tạ trưởng lão sống an nhàn suиɠ sướиɠ, tuy rằng cũng đứng hàng cao thủ điên phong nhưng rốt cuộc lớn tuổi đã lâu không cùng người luận bàn.
Về khí thế đương nhiên không bằng Vũ Văn Quyết vừa mới trải qua một lần đánh nhau kịch liệt.
Búi tóc của Vũ Văn Quyết bởi vì chưởng phong nội kình mà rớt xuống, một đầu tóc dài đen như mực không gió mà bay lên tứ phía, khóe miệng còn đổ máu, còn có vệt đỏ ghê người nơi tim làm y nhìn như quỷ thần đến từ u minh.
Tạ trưởng lão khiếp đảm, con ngươi của ông ta vì sợ hãi mà co rút lại.
Lúc này mới phát giác đây không phải là ảo giác!
Vũ Văn Quyết bởi vì tu dưỡng mà mặc trường bào bay phất lên, tay trái của y hoạ chưởng phong mang theo dấu vết quỷ thần khó lường, còn có không gian quanh thân cùng không khí đều vặn vẹo lắc lư.
Tạ trưởng lão quá sợ hãi, “U minh thần công tầng thứ bảy!”
Vũ Văn Quyết bước tới gần Tạ trưởng lão bởi vì khiếp sợ mà lộ ra sơ hở, một chưởng hung hăng vỗ vào lồng ngực của ông ta.
Tạ trưởng lão phun ra một hơi mang theo nội tạng vỡ vụn cùng máu, toàn bộ lồng ngực đều áp xuống, bị Vũ Văn Quyết đánh bay ra ngoài, đánh mạnh vào cửa sổ khiến nó vỡ vụn.
“Người nào? !” “Có thích khách!” “Bảo hộ giáo chủ!”
Thanh âm hỗn độn bởi vì động tĩnh quyết không thể xem nhẹ mà rối loạn.
Thực nhanh, ảnh đường hộ vệ bảo hộ chung quanh liền xúm lại đây.
Hắc Viên vừa thấy Tạ trưởng lão nằm trên mặt đất thở ra thì nhiều hít vào thì thiếu, mắt thấy sống không được mà kinh hãi.
“Giáo chủ? !”
Vũ Văn Quyết đưa tay lau vết máu bên môi: “Tạ trưởng lão phạm thượng tạo phản mưu đồ gây rối, đã bị bổn tọa xử tử ngay tại chỗ!”
“Giáo chủ?” Hắc Viên không dám tin, Tạ trưởng lão cùng giáo chủ thân hậu như vậy, ai phản loạn cũng không thể là ông ta a!
Vũ Văn Quyết khí thế hừng hực, rất không vừa lòng Hắc Viên nghi ngờ , ánh mắt của y lẫm lệ nhìn hắn một cái.
Lúc này Hắc Viên mới phát hiện ra y khác thường.
Hắn khiếp sợ: “Giáo chủ? Ngài luyện thành Cửu minh thần công tầng thứ bảy ? !”
“Đúng vậy!” Giọng Vũ Văn Quyết lạnh như băng: “Nếu không phải gần đây ta vừa mới đột phá tầng thứ bảy còn không có ai biết hôm nay kẻ chết chính là ta !”
Hắc Viên vì mình thất trách mà xấu hổ.
“Tha ông ta xuống!” Vũ Văn Quyết tàn nhẫn nói: “Bọc chiếu ném ra bãi tha ma, không cho Tạ gia đi nhặt xác, kẻ nào dám thì đừng muốn mệnh!”
Vũ Văn Quyết hít một hơi, ngực đau nhức từng hồi.
Thời gian này Giáng Châu nghe thấy tiếng động không để ý thuốc đang nấu vội vàng ôm váy chạy tới.
“Giáo chủ!” Nàng kinh hô, “Ngài làm sao vậy? Ngài bị thương ? Nhanh để hầu gái nhìn xem, các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đi gọi Kỷ thần y! Một đám đều là chày gỗ! !”
Ảnh đường hộ vệ cùng hạ nhân cung U Sơn bị Vũ Văn Quyết kinh sợ lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng hành động.
Hốc mắt Giáng Châu nhìn thấy chủ nhân của mình bị trọng thương mà đỏ lên, đau lòng nước mắt như sắp trào ra, nàng tiến đến trước mặt Vũ Văn Quyết muốn nhìn miệng vết thương bên ngực trái của y, nơi đó còn cắm một sợi cầm huyền.
Vũ Văn Quyết thất kinh, không tự chủ được né tránh.
Y nhìn Giáng Châu vẻ mặt kinh nghi, chậm rãi hồi thần không được tự nhiên nói: “Vừa rồi Bích Tình bị Tạ trưởng lão đả thương , ta còn chịu đựng được, ngươi đi nhìn xem nàng.”
Giáng Châu bất mãn cắn môi, nghẹn nước mắt trở về, muốn nói nhưng nhìn Vũ Văn Quyết lúc này lúc này bất cận nhân tình , đành phải xoay người nhìn Bích Tình.
Vũ Văn Quyết xoay người bước đi, ban đêm gió ở cung U Sơn có chút lớn, thổi quần áo y dán chặt lấy thân thể, khiến cho bóng dáng y thật đơn bạc cô tịch.
Tạ trưởng lão bị hộ vệ tha đi hộc ra một hơi dài cuối cùng, cổ họng ông ta rung động khanh khách, không ngừng khụ ra bọt máu, ông ta chết không nhắm mắt nhìn bóng dáng Vũ Văn Quyết như có nghi vấn vĩnh viễn không hiểu rõ, vì sao Vũ Văn Quyết không chết, y rõ ràng bị ông ta đánh một chưởng ngay tim!
Bại hoại giống ông ta, chiếm toàn bộ ưu thế lại bị nhân vật chính chuyển bại thành thắng, thật lâu về sau Tiêu Nhân biết, đánh giá nói rằng: vì không để thành quả thắng lợi trong bát mình nhảy ra, lúc ấy ông ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, vô nghĩa nhiều như vậy chẳng phải chờ người lật bàn sao. Hơn nữa vì sao Vũ Văn Quyết trúng một chưởng ngay tim không chết, đó là vì trên thế giới này còn có một loại người trời sinh trái tim không nằm bên trái mà nằm bên phải!
Chỉ có thể nói trời cũng không giúp ông ta.
Chuyện này xảy ra ở tương lai thật lâu về sau, mà hiện tại Tiêu Nhân cũng không thanh thản đi nói chuyện nhàn thoại của người khác, bởi vì hoàn cảnh của chính mình bây giờ nguy hiểm không kém gì Vũ Văn Quyết!
Liên phu nhân bất thình lình đâm chủy thủ lại đây, chủy thủ bén nhọn phóng đại trong mắt Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân mở to hai mắt nhìn, dựa vào trạng thái thần kỳ càng khẩn trương càng thanh tỉnh của mình, hắn thế nhưng cảm thấy hắn nhìn thấy quỹ đạo của chủy thủ.
Có thể trốn!
Nhờ mới đây liều mạng luyện tập kiếm pháp mà hắn đã chưởng khống được thân thể đạt tới tâm thân hợp nhất, dường như vừa suy nghĩ thân thể đã bật người phản ứng.
Tiêu Nhân nằm vật xuống, trực tiếp lăn khỏi giường.
Cứ việc tư thế thực chật vật, nhưng Tiêu Nhân thành công tránh thoát một kiếp.
Liên phu nhân đánh không trúng, lực lại không hề giảm đi, trực tiếp ghé vào giường, chủy thủ lập tức chui vào gối đầu phát ra một tiếng “Phốc!” rầu rĩ.
Tiêu Nhân không kịp quay đầu lại nhìn nàng thế nào, đứng dậy liền chạy ra khỏi cửa.
Vừa rồi hắn vì đỡ Liên phu nhân lên giường nên hắn đặt bội kiếm của mình tựa vào cửa!
Liên phu nhân đương nhiên vì hắn đặt bội kiếm ở cửa mới cố ý kéo hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc này mới dễ động thủ.
Nàng không thể để cho hắn bắt được kiếm.
Liên phu nhân nhanh nhẹn rút chủy thủ ra, quay người xông tới, thấy Tiêu Nhân té chạy không hình tượng về phía bội kiếm. Như vậy sao được, Liên phu nhân đạp chân nhào qua, chủy thủ liền đâm về phía ót Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân không mọc mắt sau lưng đương nhiên không biết Liên phu nhân dụng tâm ngoan độc, nhưng hệ thống từ dao động của không khí phán đoán xuất gợi ý cho hắn sau lưng có nguy hiểm!
Tiêu Nhân không thể trốn!
Bởi vì bội kiếm ngay trước mắt, vô luận lăn đến bên trái hay lăn đến bên phải vô ý sẽ bị Liên phu nhân lấy đi bội kiếm trước mặt!
Làm như thế nào? Tiêu Nhân suy nghĩ nhanh như chớp, cắn răng nghiêng người, “Bổ “Một tiếng, chủy thủ xuyên qua quần áo màu trắng của hắn chui vào thân thể.
Khi đó Tiêu Nhân không cảm nhận được gì, khí thế không giảm mang theo chủy thủ cắm trên vai trái hung hăng chạy tới trước, rốt cục cũng nắm được Khi Sương kiếm trong tay.
Ngón tay hắn nắm chuôi kiếm, tay vung lên, Khi Sương kiếm phát ra một tiếng minh nhẹ dễ nghe, ra khỏi vỏ !