[XUYÊN THƯ] ĂN MẬT - Chương 41: 41 Chương 35-2
CHƯƠNG 35.2
– —————————————————————————————————————
“Làm gì, chỉnh cậu ta!”
Chu Hải Vinh trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Tô Lâm.
Tô Lâm ở trong một tiểu khu bên cạnh trường học, bảo an của tiểu khu thật ra lại rất tốt, không cho hắn vào.
“Đăng ký một chút trước.”
Chu Hải Vinh nhẫn nhịn tính khí đăng ký xong, bảo an lại hỏi hắn muốn chứng minh thư: “Không có cách nào, tiểu khu chúng tôi tuần trước mới vừa có chủ nhà mất trộm trong nhà, bây giờ tương đối khó khăn.”
“Ai ra cửa không có việc gì mang chứng minh thư*?”
*Chỗ này với ở trên đều là thân phận chứng, ai có cách nói nào chính xác hơn thì chỉ cho mình nha, tại vì ra đường mà không mang chứng minh thư thì hơi lạ.
“Vậy thì anh gọi điện thoại bảo bằng hữu xuống dưới đón anh đi.”
“Điện thoại gọi được tôi còn cần đến tới nơi này tìm cậu ta? Chú nhìn tôi, giống người sẽ trộm đồ vật sao?!”
Là sẽ không, thoạt nhìn khí phái mười phần, tuấn mỹ quý khí, hẳn là kẻ có tiền.
“Vậy anh có cái gì chứng minh, Chu Hải Vinh là tên thật của anh?” Anh trai Bảo an thật ra lại rất có trách nhiệm.
“Thấy xe của tôi đi?” Chu Hải Vinh chỉ chỉ siêu xe của mình, “Chạy trốn hòa thượng trốn được miếu* à?”
*Ý nói người thì trốn được nhưng vật thì không.
“Anh nói đến xe, tôi mới làm theo như anh nói, cửa tiểu khu chúng tôi không được dừng xe, phiền anh chuyển đến ven đường đi.”
Chu Hải Vinh tức đến muốn chửi má nó, bất quá cuối cùng vẫn là thành thành thật thật mà đem xe chuyển tới ven đường, bất quá lần này bảo an để hắn đi vào, hắn đem một bụng tức giận trực tiếp đi đến nhà Tô Lâm, đập cửa phòng vang rung trời.
Tô Lâm mới vừa tắm rửa xong, nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, lập tức mặc lên áo tắm dài, nhìn thoáng qua mắt mèo, liền thấy đầu Chu Hải Vinh, một tay chống hong đứng bên ngoài, không kiên nhẫn trên mặt, cũng sắp tràn ra ngoài.
Cậu ta nhanh chóng mở cửa phòng, hỏi: “Anh sao lại tìm tới nơi này rồi?”
Chu Hải Vinh hỏi: “Cậu muốn tôi đứng ở chỗ này nói sao?”
Tô Lâm sợ ồn đến hàng xóm đối diện, để cho hắn đi vào.
Nhà Tô Lâm lộn xộn, Chu Hải Vinh cảm thấy chính mình một đặt chân cũng không đều không có.
Hắn ghét bỏ mà chọn chỗ sạch sẽ đứng lại, nói: “Cậu không nhận điện thoại của tôi, tôi cũng chỉ có thể tới tìm cậu.”
“Tôi không bệnh,” Tô Lâm nói, “Bất quá tôi vẫn là kiến nghị anh đi kiểm tra, nghe nói Chu thiếu gia có tiếng hoa tâm, không biết cùng bao nhiêu người chơi qua, anh có bệnh không bệnh, vẫn là kiểm tra mới tốt, qua hai ngày có rảnh tôi cũng đi kiểm tra.”
Chu Hải Vinh nhìn chằm chằm cậu nói: “Tôi chơi cũng chỉ chơi sạch sẽ, nhưng cậu thật ra……”
Hắn nói xong ý nhị mà nhìn Tô Lâm một cái, Tô Lâm một khuôn mặt âm trầm, cũng không muốn cùng Chu Hải Vinh dây dưa: “Chuyện kia, ngày mai anh có rảnh không, chúng ta cùng đi Trung tâm kiểm soát bệnh tật kiểm tra đo lường một chút, mọi người đều yên tâm.”
“Được.” Chu Hải Vinh quay đầu liền đi ra ngoài, nhà loạn như vậy, hắn là một phút cũng không muốn ngốc ở trong thêm nữa.
Vẫn là Tiếu Dao nhà bọn họ tốt, thích sạch sẽ, trong mắt có hồn, phòng thu thập sạch sẽ, chăn cũng xếp chỉnh chỉnh tề tề, Tô Lâm này, vừa thấy liền không kiềm chế được!
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bọn họ liền cùng đi Trung tâm kiểm soát bệnh tật kiểm tra đo lường, kết quả kiểm tra đo lường không ra được trong một chốc một lát, Chu Hải Vinh mang kính râm lên, nói: “Nếu là không có vấn đề gì, hy vọng về sau hai ta không cần gặp lại.”
Tô Lâm nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Người tới Trung tâm kiểm soát bệnh tật kiểm tra đo lường không nhiều lắm, cơ bản đều là đeo khẩu trang tới, trong đó có một người, chính là Hà Minh Minh.
Anh ta* có một người bạn mấy ngày hôm trước chơi hải**, không dùng biện pháp bảo hộ, mấy ngày nay kinh hồn táng đảm, tự mình dọa mình, Hà Minh Minh liền kéo người kia tới, vừa kéo người đi vừa nói: “Nhất thời t*ng trùng lên não, bây giờ biết sợ rồi? Thật là vì yêu đi trên dây thép, bỏ lòng thu được bưu thiếp độc à!”
*Giới tính loạn cào cào, mấy chương trước cũng không có nhắc tới giới tính của người này, nếu mấy chương sau vẫn xác định là nam thì mình sẽ sửa những chương trước lại.
**Hải vương: Ý nói về người gặp ai cũng “ngủ”.
“Ai nha cậu đừng nói nữa, tôi không có bệnh cũng bị dọa ra bệnh.
Cậu nói tôi sẽ không xui xẻo như vậy đi? Tôi thấy đối phương cũng rất khỏe mạnh……!Tôi lần này nếu là không có việc gì, chắc chắn khắc lại, không bao giờ muốn nam nhân!”
“Chờ cậu kiên trì nửa tháng lại nói loại lời nói này đi.” Hà Minh Minh tức giận đi ra bên ngoài, đến bãi đỗ xe đằng trước lấy xe, mới vừa chạy đến một quảng trường mua sắm bên cạnh, liền thấy Chu Hải Vinh và Tô Lâm.
Tô Lâm anh ta kỳ thật không quen lắm, nhưng Chu Hải Vinh, anh ta nhớ rõ ràng.
Lúc đến là Chu Hải Vinh chở Tô Lâm tới, cho nên thời điểm đi Chu Hải Vinh cũng chở cậu ta một đoạn, nhưng mà Tô Lâm cảm thấy rất quái dị, cho nên tới quảng trường rồi yêu cầu xuống xe.
Chu Hải Vinh tức giận hỏi: “Thật không cần tôi đưa cậu trở về?”
“Hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại.” Tô Lâm nói.
Chu Hải Vinh dựng cái ngón tay cái.
Ta sát*, đôi gian phu dâm phu này! Thế nhưng lại còn ở bên nhau!
Hà Minh Minh lập tức liền móc di động ra, chụp trộm bức ảnh, sau đó gửi Tiếu Dao.
Tiếu Dao chờ đợi giờ khắc này đã chờ rất nhiều ngày, vừa nhận được tin nhắn lập tức nhảy cẩn lên, đây chính là tràng trận đánh ác liệt, rốt cuộc sắp tới!
“Là tiểu tam Tô Lâm kia sao?” Hà Minh Minh hỏi.
“Phải!” Tiếu Dao lập tức đặt câu hỏi: “Sao chị* lại đụng phải bọn họ, ở nơi nào?”
*Chỗ này là xưng hô giữa “tỷ muội” với nhau nha.
.
Truyện Tổng Tài
“Bách hóa dưới lầu kia ở Quảng trường Vạn Đạt.”
Bạn của Hà Minh Minh khởi động xe, lái về phía Tô Lâm bên kia, lúc sắp chạy qua người cậu ta, Hà Minh Minh vì muốn hả giận cho chị em, hạ cửa sồ xe xuống mắng ta: “Tiểu tam không biết xấu hổ!”
Tô Lâm bị mắng sắc mặt trắng bệch, cứng tại chỗ, thấy Hà Minh Minh đối diện cậu ta chụp ảnh, nhanh chóng lấy tay che mặt, xe liền lái qua khỏi người cậu ta.
Hà Minh Minh nói với Tiếu Dao: “Chị mắng thay em!”
“Chị nên đi đến cho cậu ta một cái tát!” Tiếu Dao làm bộ oán hận mà nói.
“Đánh cậu ta công khai có ích lợi gì, tra nhất chính là nam nhân của em, Chu Hải Vinh!”
Chu Hải Vinh cùng Tô Lâm sau một đêm say, kỳ thật cũng không phải áp suy sụp hai người chủ yếu nhân tố.
Nguyên tác Tiếu Dao tham tiền, đối với Chu Hải Vinh cũng có cảm tình thật, không có khả năng bởi vì Chu Hải Vinh uống say ngoại tình một lần liền chia tay, chân chính làm cho quan hệ của bọn họ trở nên càng ngày càng không ổn, là hiệu ứng bươm bướm theo sau.
Tiếu Dao vốn dĩ trong lòng đã có cây châm, khuê mật đột nhiên nói anh ta lại ở bên ngoài gặp được hai người này ở bên ngoài “Gặp lén”, cậu ấy làm sao không lửa giận đốt lòng?!
Cậu ấy tất nhiên cho rằng hai người kia hiện giờ còn đang “Cẩu thả”, trách không được “Chu Hải Vinh mấy ngày này vẫn luôn lãnh đạm như vậy với mình”.
Vì thế cậu ấy liền lập tức biến thành một thám tử, bắt đầu một loạt tiết mục cũ kỷ “Nguyên phối* hoài nghi chồng mình bất trung, bệnh đa nghi phát tác dẫn tới hai người cảm tình tan vỡ”.
*Người được cưới hỏi đàng hoàn, ngày xưa thường có tam thư lục lễ.
Đầu tiên, chính là xem trộm di động Chu Hải Vinh, một lần kiểm tra nhật ký trò chuyện, thình lình thấy được dãy số của Tô Lâm.
Hà Minh Minh lại bảo cậu đi tra ghi chép thuê phòng của Chu Hải Vinh, không tìm được, cuối cùng một chị em khác nói: “Hắn có khi nào đi nhà Tô Lâm không? Tôi nghe nói cậu ta ở một mình!”
Vì thế một đám người biến thành thám tử, Hà Minh Minh trước kia bạn trai ngoại tình quá nhiều, nắm giữ một bộ kỹ năng trinh thám phi thường thành thục, anh ta nhắc nhở Tiếu Dao đi tiểu khu Tô Lâm xem thử ghi chép của bảo an nơi đó: “Nói không chừng sẽ có manh mối.”
Tiếu Dao liền ở trên danh sách đăng ký, thình lình thấy ba chữ “Chu Hải Vinh”, xem ngày và thời gian bảo an bổ sung, còn là buổi tối hơn mười một giờ.
Mặc dù không phải người thật, Tiếu Dao thời điểm nhìn thấy ba chữ “Chu Hải Vinh” kia, cũng là khí huyết dâng lên, cả người phát lạnh, thử nghĩ Tiếu Dao bản gốc, dưới tình huống vốn là một bụng ghen ghét, hoài nghi, sợ hãi, khi nhìn thấy tên Chu Hải Vinh xuất hiện ở phía trên, tâm quả thực có thể vỡ đầy đất a.
Quan trọng nhất chính là, cậu ấy xác thật yêu Chu Hải Vinh.
Trong nguyên tác nói, cậu ấy lập tức “Cơ hồ nháy mắt đã bật khóc, mơ mơ hồ hồ mà về đến nhà”.
Tiếu Dao, trong xương cốt vẫn là quá tự ti a.
Cậu ấy từ trong xương cốt liền chưa bao giờ cho rằng Chu Hải Vinh có thể trung thành với mình, có thể kéo dài mà yêu hắn, cho nên vì có thể sớm một chút kết hôn bỏ ra rất nhiều công sức, mà Chu Hải Vinh, cũng chưa từng nghĩ tới phải cho cậu ấy cảm giác an toàn, hắn thường nói với Tiếu Dao chính là, “Em không cho anh thế này thế kia, nhưng bên ngoài rất nhiều người xếp hàng đợi anh làm”, “Anh cũng là rất được hoan nghênh”, “Hôm nay ai ai lại tới quyến rũ anh” linh tinh, Tiếu Dao càng ái Chu Hải Vinh, loại cảm giác nguy cơ cùng bất an này liền càng mãnh liệt.
Bất an tích lũy đến trình độ nhất định sẽ cho nó mãnh lực, một kích không sụp đổ mới là lạ.
Điện ảnh tiểu thuyết đều chú ý hí kịch xung đột*, cho nên chờ đến lúc Tiếu Dao “Thất hồn lạc phách” mà về đến nhà, Chu Hải Vinh đang ở dưới sự trợ giúp của dì Vương, chuẩn bị bất ngờ cho cậu.
*Nhắc đến đoạn cao trào trong hí kịch, như đoạn đánh nhau sống chết cuối cùng hay sự thật được tiết lộ.
Đại khái ý nghĩa là đoạn đỉnh của mâu thuẫn và hướng giải quyết mâu thuẫn.
Chu Hải Vinh mấy ngày nay chịu đủ dày vò, hôm nay có kết quả kiểm tra, hắn không bệnh, Tô Lâm cũng không bệnh, sợ bóng sợ gió một hồi, thoáng như sống thêm một kiếp.
Người sống lại một lần đều hiểu được quý trọng, hắn quyết định về sau thay đổi triệt để, đêm nay liền cầu hòa với Tiếu Dao.
Tiếu Dao mềm lòng, hắn chỉ cần cẩn thận dỗ một chút, hai người cũng liền hòa hảo như lúc ban đầu.
“Sớm nên như vậy,” dì Vương vui vẻ mà nói, “Mấy ngày nay nhìn hai người mâu thuẫn, tôi cũng lo lắng theo, ngày hôm qua Tiếu Dao cùng tôi nói chuyện phiếm, còn nói cậu ấy mấy ngày hôm trước trở về thu thập nhà cũ của cậu ấy một chút, thấy cậu ấy như vậy, giống như muốn dọn ra đi vậy.”
“Không có việc gì, hôm nay cháu chuẩn bị cho em ấy kinh hỉ lớn như vậy, em ấy nhìn thấy khẳng định thích.”
Dì Vương gật gật đầu: “Cậu cũng đừng quậy nữa, Tiếu Dao đứa nhỏ này thật sự không tồi, tôi thấy anh cả cậu cũng đã hơi chấp nhận cậu ấy rồi.”
Chu Đồng kỳ thật cũng khen qua Tiếu Dao, nhưng là cô ấy cũng không phải rất xem trọng hai người bọn họ, bởi vì cô ấy cảm thấy Tiếu Dao “Tính tình quá mềm”, Chu Hải Vinh loại ăn chơi trác táng này, nên tìm người lợi hại mới có thể áp nổi.
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm sét, trời sắp mưa.
Tiếu Dao vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, diễn khổ tình tất yếu là trời mưa, nhưng thật ra rất hợp với tình hình.
Mưa mùa hè luôn đi cùng với sấm sét, tiếng sấm ầm ầm ầm, từ xa tới gần, ngược lại làm người có chút hưng phấn.
Cậu nhìn nhìn di động, hôm nay đã là giữa tháng sáu.
Gió có hơi lớn, thổi dù lung lay trong tay, tùy thời dường như đều khả năng sẽ lật, điện thoại đột nhiên vang lên, là Chu Hải Vinh gọi qua.
Cậu không nhận, cuối cùng tắt máy.
Lúc đem điện thoại bỏ vào túi đồ trang điểm, một cơn gió to bỗng nhiên làm cho cán dù đứt gãy ở phía trên, dù trong tay rơi trên mặt đất, bị gió thổi mạnh về phía trước, mưa thật ra không dày lắm, chỉ là gió đặc biệt mạnh, ô che mưa bị thổi vào trong lạch nước bên cạnh, cậu thở ra một hơi, bắt đầu chạy như điên ở trên đường.
Tháng bảy a tháng bảy, đến đây mau chút đi, tốt nhất trận gió này, một trận mưa, trực tiếp bọc cậu bay đến tháng bảy đi, bay đến trên du thuyền kia, cuốn nhập cậu trong nước Nam Giang.
– ——————————————–
Cuối tuần vui vẻ~~~
#TGiai..