XUYÊN THÀNH QUẢ TIM NHỎ CỦA LÃO ĐẠI - Chương 30: 30 Tôi Không Cố Ý
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN THÀNH QUẢ TIM NHỎ CỦA LÃO ĐẠI
- Chương 30: 30 Tôi Không Cố Ý
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trang
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thâm, không nhịn được liền bật cười.
Cô nhún vai, đã lâu rồi cô mới có thể thoải mái cười đùa vui vẻ như vậy.
“Tiếc là đã quá muộn rồi.”
Ngay cả khi phải đối diện với cặp mắt nóng rực của Cố Thâm, Ôn Noãn không hề cảm thấy lúng túng: “Tôi đưa chai nước đó cho người khác uống rồi.”
Cố Thâm: “…”
Anh im lặng một lát, cúi đầu xuống nhìn Ôn Noãn.
“Cậu đã đưa chai nước đó cho ai?” Lúc anh nói, giọng của anh rất trầm và thấp, khác hoàn toàn với giọng nói lạnh lùng ngày thường, nhưng nghe rất cuốn hút.
Lúc này Ôn Noãn mới hiểu lý do vì sao cô lại có cái nhìn khác về Cố Thâm.
Ngoại trừ đẹp trai, anh còn đối xử rất tốt với cô.
Nhưng yếu tố quan trọng nhất lại chính là bởi vì giọng nói của anh rất cuốn hút.
Nếu người đang đứng đối diện cô không phải là Cố Thâm, Ôn Noãn còn hoài nghi liệu mình có sở thích thanh khống hay không?
Khóe môi cô khẽ cong lên, đôi mắt tràn ngập ý cười, lúc này nhìn khuôn mặt của cô rất rạng rỡ.
Đặc biệt là khi ánh chiều tà dịu dàng chiếu lên người cô càng làm nổi bật những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt.
Dù chỉ là một phút thoáng qua, nhưng cũng đủ để Cố Thâm ghi nhớ khoảnh khắc này.
Lúc này cả hai đang đứng rất gần nhau, Cố Thâm chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn rõ hàng lông mi dài cong vút.
Đặc biệt là cặp mắt to tròn đen láy, rất đẹp.
Ôn Noãn bị Cố Thâm nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước: “Tôi đưa chai nước đó cho Ngu Thư rồi.”
Cô ngập ngừng giải thích: “Tại vì cậu nói không muốn uống.
Tôi đành phải cầm về, đúng lúc đó Ngu Thư kêu khát nước nên tôi đã đưa cho cô ấy.”
Thực ra chai nước đó là do hai người bọn cô uống hết.
Cố Thâm nghe vậy,liền nói: “Tại sao cậu lại đưa chai nước đó cho Ngu Thư uống?”
Ôn Noãn: “…Tôi thấy cô ấy uống chai nước đó thì có làm sao đâu?”
Lần này lại đến lượt Cố Thâm bối rối.
Anh không muốn người khác uống chai nước đó.
Trong lòng anh còn đang thầm trách Ôn Noãn, sao cô lại nhẫn tâm đưa chai nước đó cho người khác uống.
Nhưng anh không dám nói mấy điều này ra, chai nước đó cũng không hề ghi tên của anh.
Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Cố Thâm không dám thể hiện thái độ bực bội trước mặt Ôn Noãn.
Vậy nên lúc mọi người cùng nhau nấu bữa tối, ánh mắt Cố Thâm khi nhìn thấy Ngu Thư thể hiện rõ sự oán hận và sát khí.
Ánh mắt đó thực sự quá kinh khủng, Ngu Thư hoảng sợ, vội vàng quay sang nói nhỏ vào tai của Ôn Noãn: “Này, tôi đã lỡ làm gì khiến Cố Thâm không hài lòng à? Sao ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại đáng sợ như vậy.”
Bữa tối do các học sinh tự nấu, nhà trường đã chuẩn bị sẵn một cái bàn rồi bày các đồ ăn lên để cho học sinh tự do lựa chọn.
Hơn nữa khi ăn đồ nướng càng náo nhiệt thì càng vui.
Nhà trường cũng không ép học sinh phải ngồi ăn theo lớp, mọi người ở đây đều đang học lớp 11, theo quy định của nhà trường thì học kỳ 2 lớp 11 sẽ chính thức phân lớp theo ban tự nhiên và ban xã hội, nên có rất nhiều người nhân cơ hội này để làm quen với các bạn mới.
Bọn họ cũng đã lớn rồi, nên nhà trường cũng cho bọn họ thoải mái quyết định.
Ôn Noãn nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc bắt gặp Cố Thâm cũng đang nhìn mình, cô cố nhịn cười: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi.”
Buổi chiều hôm nay, hai người mới nói chuyện xong thì họ thấy Đan Lễ chạy đến rủ Cố Thâm đi tắm cùng, còn quay sang nhắc Ôn Noãn là sắp đến giờ ăn tối nên kêu cô mau trở về để chuẩn bị.
Ôn Noãn cảm thấy…!ánh mắt Cố Thâm nhìn Ngu Thư, chắc chắn có liên quan đến chuyện chai nước kia.
Ngu Thư đưa tay lên gãi đầu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Không, tôi dám cá với cậu đây là sự thật.
Tôi đoán chắc là mình đã lỡ gây ra một tội ác…!quá dã man.
Mà Cố Thâm là người yêu chính nghĩa, nên bây giờ muốn thay trời hành đạo.”
Ánh mắt đó quá thực rất đáng sợ.
Ôn Noãn: “…”
Cô thực sự rất khâm phục trí tưởng tượng phong phú của Ngu Thư, nhưng lại không thể phản bác lời nói của cô ấy.
“Tôi thấy cậu nói khá có lý.”
Ngu Thư nhìn cô rồi cúi gắp miếng thịt cho vào miệng: “Thôi, cậu đừng đánh trống lảng nữa.
Cậu nói cho tôi biết tôi đã làm gì mà khiến cho Cố Thâm tức giận như vậy?.”
Ôn Noãn bật cười, suy nghĩ một lúc: “…!Chắc là do tôi đi?”
“Cái gì cơ?”
“Lúc chiều Cố Thâm có hỏi tôi chai nước kia đâu.”
Ngu Thư: “…!Cậu nói là do tôi uống hết à?”
“Đúng vậy.”
Ngu Thư trừng mắt lên nhìn: “Tôi không ngờ Cố Thâm lại là người nhỏ nhen như vậy.
Chỉ có một chai nước thôi mà, cậu ta có cần phải coi tôi như hung thủ giết người không.”
Vừa mới dứt lời, Cố Thâm lúc nãy vẫn còn đang ngồi ở phía đối diện, không biết lúc nào đã đi đến sau lưng hai người.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Làm phiền hai cậu.”
Ngu Thư: “…!Cậu định làm gì?”
Cố Thâm quay sang lườm cô ấy: “Tôi chỉ đến mượn chút đồ.”
Ôn Noãn bật cười: “Cậu muốn mượn thứ gì?”
Thái độ của Cố Thâm khi nói chuyện với Ôn Noãn dịu dàng hơn rất nhiều.
Giọng nói của anh cũng trở nên thân thiện và dễ gần hơn: “Các cậu có thể chia cho chúng tôi ít muối được không?”
Ôn Noãn lấy gói muối đưa cho anh, cũng nhân cơ hội này để quan sát nét mặt của anh.
Cố Thâm nhìn cô, trước khi rời đi còn quay lại nói: “Chúc hai người ăn ngon miệng.”
Anh đang muốn nói rằng mấy lời mà hai người nói lúc nãy anh đều đã nghe thấy hết.
Ôn Noãn và Ngu Thư chỉ biết nhìn nhau.
Chờ sau khi Cố Thâm đi khuất, Ngu Thư liền rùng mình một cái, quay sang ca thán với Ôn Noãn: “Cố Thâm ngày càng đáng sợ rồi.
Ánh mắt vừa nãy của cậu ta dọa cho tôi sợ chết khiếp.”
Ôn Noãn: “…!Tôi thấy vẫn bình thường mà.”
“Đó là do cậu ấy chỉ đối xử dịu dàng với cậu mà thôi.” Ngu Thư khẽ nheo mắt lại: “Còn thái độ khi nói chuyện với người khác của cậu ta thực sự quá kém.
Tốt nhất cậu đừng có dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.”
Ôn Noãn cúi đầu xuống: “Cậu lại nói lung tung rồi.
Hai người chúng tôi chắc chắn sẽ không đi đến bước đó đâu.”
Ngu Thư nhún vai: “Cậu có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi đâu.
Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.”
Ôn Noãn bối rối, định lên tiếng phản bác nhưng không thể.
Chính cô có cũng hiểu rõ trong lòng mình đang nghĩ gì.v
“Tập trung ăn cơm đi.” Cô thẹn quá hóa giận.
Ngu Thư: “…!Ờ.
Ăn cơm thôi.”
**
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại cùng nhau tổ chức chơi các trò chơi.
Bây giờ đã khá muộn, nên nhà trường không cho phép học sinh đi ra biển.
Bọn họ chỉ được phép chơi ở gần khu vực cắm trại.
Tuy nhiên họ vẫn có thể nghe được tiếng gió thổi cùng tiếng những con sóng vỗ vào bờ.
Sau một ngày chạy nhảy khắp nơi, hầu như mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
Đánh răng rửa mặt xong liền chui vào trong lều để nghỉ ngơi.
Ôn Noãn nằm chơi điện thoại một lúc, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, Ôn Noãn đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ cô gặp được nguyên chủ, còn nhìn thấy kiếp trước của mình.
Thông qua những hình ảnh phản chiếu lại cô còn nhìn thấy những người bạn của mình, cả những anh chị em từng sống với cô trong cô nhi viện.
Cuối cùng là hình ảnh của viện trưởng.
Hình như mọi người đều đang đi dự đám tang của cô.
Cô còn nhìn thấy tiêu đề của một tờ báo nổi tiếng “Một nữ sinh trung học đột tử vì thức đêm quá nhiều để ôn thi đại học” và những lời bình luận ở phía bên dưới.
Mọi người đều đang nhắc nhở những người lớn không nên tạo quá áp lực cho con em của mình và khuyên nhủ không nên thức đêm v.v
…
Ngoài ra, cô còn thấy nguyên chủ đang cố nhắn nhủ cho cô nghe nguyện vọng của cô ấy.
Cô ấy kể cho cô nghe tất cả việc làm độc ác của Ôn Nhan.
Còn quỳ xuống cầu xin Ôn Noãn hãy đòi lại công bằng cho cô ấy, mong cô sẽ khiến cho Ôn Nhan phải trải qua những chuyện mà cô ấy phải chịu trong quá khứ.
Cô ấy còn mong cô sẽ sống một cuộc đời thật tươi đẹp.
Cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể thay mình tiếp tục sống thật vui vẻ, mong cô hãy rời khỏi Ôn Gia để có cuộc đời của riêng cho mình.
Vì cô ấy đã quá ngu ngốc, mới tin tưởng mấy lời nói dối của Ôn Nhan, cũng đã quá hy vọng về thứ gọi là gia đình, nên mới để mặc bọn họ giày xéo và đánh đập.
Dù biết rõ mấy người đó đang muốn hại mình nhưnge vẫn để yên và chấp nhận tha thứ cho bọn họ.
Ôn Noãn hoảng sợ, cô cố vùng vẫy để thoát ra khỏi giấc mơ.
Đột nhiên, cô bật dậy.
Vì quá hoảng sợ nên đã hét toáng lên.
Lúc này cô mới nhìn sang bên cạnh, phát hiện trong lều chỉ còn một mình cô.
Ôn Noãn giật mình, vội mở cửa lều ra thì thấy bên ngoài trời đã sáng, thi thoảng có cơn gió thổi qua, mặt trời tỏa từng tia nắng ban mai xuống mọi nơi.
Vì chói mắt nên cô khẽ giơ tay lên để che mắt lại.
Một lúc sau, cô bỏ tay xuống véo vào người một cái để xác nhận xem đây là mơ hay hiện thực.
Ôn Noãn hít thở một hơi thật sâu, rồi vào lều để xem giờ.
Bây giờ đã hơn 8h, thể nào mà mọi người đều đã thức dậy.
Cô không ngờ mình lại dậy trễ như vậy.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói rất quen thuộc: “Ôn Noãn, cậu dậy rồi à?”
Ôn Noãn chớp mắt, lên tiếng trả lời: “Tôi dậy rồi.
Là Cố Thâm đúng không?”
“Ừ.
Là tôi đây.”
Ôn Noãn thay quần áo rồi mới bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy một người đang ngồi chờ ở gần đó.
Mặc dù tay của người ấy vẫn đang cầm điện thoại, nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía cô đang đứng.
Đôi mắt của cô khẽ lóe sáng, chạy đến gần hỏi anh: “Sao cậu lại ngồi chờ ở đây? Bọn Ngu Thư đi đâu rồi?”
“Họ đang ăn sáng.” Cố Thâm giải thích: “Các cậu ấy định chờ cậu dậy rồi mới đi.
Đúng lúc tôi đi ngang qua, tôi cũng chưa đói nên bảo bọn họ đi trước.”
Cho nên tôi đã ngồi chờ ở đây.
Ôn Noãn nghe xong, không hiểu vì sao nhịp tim của cô đột nhiên lại rất nhanh.
Cô lúng túng khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy à.
Cậu ngồi đây chờ tôi đi đánh răng rửa mặt xong rồi cùng đi ăn sáng nhé.”
Cố Thâm nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, bình tĩnh nói: “Được, cậu cứ bình tĩnh đừng có nóng vội.”
Chờ sau khi Ôn Noãn sửa soạn xong, hai người đi đến địa điểm được nhà trường dựng lên để phục vụ bữa sáng cho học sinh.
Vào giờ này hầu như mọi người đều đã ăn xong bữa sáng, nên cũng chỉ còn một vài người ở đó.
Ngu Thư thấy Ôn Noãn xuất hiện, liền vẫy tay ra hiệu với cô: “Cuối cùng thì hai người cũng đã xuất hiện.
Lâu rồi tôi mới thấy cậu ngủ ngon như vậy nên không gọi cậu dậy.”
Ôn Noãn gật đầu, từ tốn nói: “Có lẽ vì ngày hôm qua tôi hơi mệt.”
Hoặc cũng có thể bởi vì cô đã giải quyết xong ân oán với Ôn Nhan, nên cả thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, cho nên cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh trong giấc mơ kia, Ôn Noãn đứng dậy nhìn lướt qua những người đang ngồi ăn sáng trong nhà ăn.
“Cậu đang tìm ai vậy?”
Ôn Noãn quay sang hỏi Cố Thâm: “Cậu có biết Ôn Nhan bây giờ đang ở đâu không?”
Cô vừa mới dứt lời, mấy người đang ngồi ở gần đều quay lại nhìn bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Ôn Noãn:”…!Sao mấy người các cậu đều quay lại nhìn tôi vậy?”
Cô không rõ rốt cuộc đã có chuyện xảy ra?
Ngu Thư nhìn Cố Thâm, rồi lại hỏi cô: “Sao cậu tự dưng lại hỏi đến Ôn Nhan vậy?”
Ôn Noãn giải thích rất ngắn gọn: “Đột nhiên tôi lại nhớ đến cô ấy nên muốn hỏi mọi người một chút thôi.
Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hỏi mấy người đang ngồi trước mặt: “Vừa nãy ánh mắt của mọi người nhìn tôi có điều gì đó rất kỳ lạ? Có phải mọi người đang giấu tôi chuyện gì không?”
Cố Thâm khẽ ho một tiếng, anh đẩy đĩa bánh mì về phía cô: “Không có chuyện gì đâu.
Cậu ăn bánh mì đi.”
Ôn Noãn: “…”
Thực sự không có chuyện gì xảy ra thật sao.
Cô thấy được mọi người đang cố lẩn tránh ánh mắt của cô.
Nhưng nếu mọi người không muốn nói cho cô biết thì cô sẽ không hỏi chuyện này nữa.
**
Ăn xong bữa sáng, Ôn Noãn định đi tìm mấy người Ngu Thư.
Bây giờ bọn họ đều chơi trên biển.
Bầu trời trong vắt, từng tia nắng màu vàng nhạt chiếu xuống bãi biển, như điểm tô thêm vào bức tranh tuổi thanh xuân.
Mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng đều toát lên sự hồn nhiên và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
“Ôn Noãn, đi ra đây xây lâu đài cát với chúng tớ đi.”
Ôn Noãn: “…”
Cô định chạy qua bên đó thì đột nhiên từ phía sau có một người đẩy cô.
Ôn Noãn không để ý nên bước chân hơi loạng choạng.
Cũng may hiện tại cô không còn béo như lúc trước, khả năng cân bằng cũng tốt hơn.
Chỉ mất mấy giây là cô có thể kiểm soát được cơ thể và đứng vững lại.
Cô quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.
Không có gì quá bất ngờ khi cô nhìn thấy gương mặt của Ôn Nhan.
Ôn Nhan tỏ vẻ ngạc nhiên: “Á, Ôn Noãn.
Chị xin lỗi em rất nhiều.
Vừa nãy chị không để ý nên mới va phải em.” Cô ta luống cuống giải thích “Với lại lúc nãy chị vội quá nên không nhìn thấy em đang đứng ở đây.”
Ôn Noãn rất chán ghét dáng vẻ giả tạo của cô ta, cô khẽ nhếch khóe môi lên: “Bây giờ chị không muốn diễn kịch nữa à?”
“Chị không hiểu em đang nói gì?”
Ôn Noãn khoanh hai tay lại trước ngực: “Ý của tôi là bây giờ chị không còn muốn diễn kịch ở trước mặt mọi người nữa à? Hay là bị dồn vào đường cùng rồi nên không muốn diễn kịch nữa.”
“Em…” Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị đã giải thích với em là vừa nãy chị không cố ý!”
Ôn Noãn: “Chị nói thật chứ?”
Vừa dứt lời, cô ngay lập tức tóm cổ Ôn Nhan và kéo cô ta về phía trước.
Cô dồn lực vào đôi tay nên cho dù Ôn Nhan cố gắng vùng vẫy vẫn không thể thoát ra được: “Bây giờ chị cảm thấy…!tôi đang cố tình gây sự hay là tôi sơ ý làm chị bị thương đây?”
Ôn Nhan rất khó thở, cô ta muốn giơ tay lên để đánh Ôn Noãn.
Hoặc ít nhất có thể làm cô nới lỏng tay ra.
Chỉ tiếc là Ôn Noãn đã tránh được, cô còn nhẫn tâm bóp mạnh hơn nữa.
Từ trước đến nay, nếu nói về phương diện sức mạnh, Ôn Noãn luôn là người chiếm ưu thế hơn.
Thủy triều dâng cao lên, nước biển bắt đầu tràn vào chỗ hai người đang đứng.
Đến khi nước thủy triều bắt đầu rút, Ôn Noãn mới buông tay ra.
Ôn Nhan đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống biển.
Ôn Noãn nhìn cô ta bằng ánh mắt châm chọc, còn cố tình khiêu khích cô ta: “Thế nào, chị vẫn ổn chứ? “
Cô cúi người xuống để nhìn rõ Ôn Nhan: “Tôi đã từng cảnh cáo chị rất nhiều lần rồi.
Tôi nhớ mình đã nói tốt nhất là chị đừng tìm đến gây sự với tôi.
Nếu chị không nghe lời…!thì hậu quả…chị đã rõ rồi đó.”
Ôn Nhan nghe xong, cả người cô ta đã chìm trong sự sợ hãi: “Ôn Noãn, mày định làm gì tao?”
“Không phải chị mới là người hiểu nhất mấy chuyện này sao.” Ôn Noãn không muốn lãng phí thời gian để đôi co với cô ta, liền rời đi.
Trước khi rời đi, cô còn cố tình làm lại hành động giống hệt với cô ta lúc nãy.
Cô giả bộ mình sơ ý đụng trúng bả vai của cô ta, còn quay lại giả bộ nói: “Á, em xin lỗi chị.
Vừa nãy em không để ý nên không may đụng trúng chị.
mong chị tha lỗi cho em nhé.”
Ôn Nhan lảo đảo, cô ta không khỏe như Ôn Noãn, nên ngã nhào xuống cát.
Vừa nãy do thủy triều dâng, nên giờ cả người cô ta vừa ướt vừa dính đầy cát.
Sau đó, mọi người đang ngồi trên biển đều nghe thấy một tiếng hét lớn: “Ôn Noãn, con đ* này, mày…”
Có một vài bạn học đang chơi ở gần bãi biển và mấy thầy cô đang ngồi uống nước ở cửa hàng gần đó, nghe tiếng hét đều vội vã chạy đến để xem có chuyện gì.
Lúc này, Ôn Nhan đang cố gắng bò dậy.
Cô ta định lao đến đánh Ôn Noãn, nhưng thấy có rất nhiều người đang đứng xem.
Mọi người đều đang nhìn cô ta, cô ta còn cảm nhận được sự chén ghét và không hài lòng trong những ánh mắt đó.
Cô ta mới chỉ là một học sinh cấp 3, sao có thể chịu đựng được sự mắng chửi và sỉ nhục của nhiều người như vậy.
Mấy người Ngu Thư đều đang đứng gần đó, họ ngay lập tức chạy đến bảo vệ Ôn Noãn, chỉ trích Ôn Nhan: “Ôn Nhan, giờ mày rảnh quá không có việc gì làm nên suốt ngày đi tìm Ôn Noãn để gây sự đúng không? Vừa nãy rõ ràng mày cố tình đụng trúng Ôn Noãn trước.
Bây giờ mày còn định lao vào đánh cậu ấy.
Mày có giỏi thì thử đụng đến cậu ấy đi.”
Ôn Nhan đưa tay ra chỉ Ôn Noãn, tức giận đến mức không nói nên lời: “Bọn mày đừng có ăn đứng dựng ngược! Tao đẩy nó lúc nào…”
“Thôi, cậu đừng có nói dối nữa.” Một người bạn học đứng gần đó vội vàng lên tiếng: “Chính mắt tôi trông thấy vừa nãy cậu cố tình đến gây sự trước lại còn đẩy Ôn Noãn ngã nữa.”
“Nhưng nó cũng đẩy tao ngã mà!”
“Ai nhìn thấy?” Lúc này Ôn Noãn mới lên tiếng.
“Rõ ràng vừa nãy do chị đứng không vững nên mới tự ngã xuống.
Ai đẩy chị hả? Sao chuyện gì chị cũng đổ tội lên đầu tôi vậy?”
Có rất nhiều bạn học rõ ràng chứng kiến toàn bộ sự vật, nhưng cũng đều quay sang chỉ trích Ôn Nhan.
Bởi lúc này tất cả mọi người đều đã mất lòng tin, nên họ không còn tin lời Ôn Nhan nói nữa.
“Đúng vậy, vừa nãy Ôn Noãn đứng cách cậu xa như vậy.
Làm sao có thể đẩy cậu ngã được.”
“Công nhận.
Mà sao chuyện gì cậu cũng đổ lên đầu của Ôn Noãn thế.
Cậu đúng là một kẻ nham hiểm xấu xa.”
Chỉ trong chớp mắt, Ôn Nhan đã trở thành đối tượng bị chỉ trích.
Cô ta muốn lên tiếng giải thích nhưng không ai muốn nghe lời giải thích của cô ta cả.
Ôn Noãn nhìn bộ dạng chật vật đau khổ của Ôn Nhan, khẽ nở nụ cười.
Ôn Nhan, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi..