XUYÊN THÀNH NGƯỜI CÁ NHỎ CỦA LÃO ĐẠI THÔ BẠO - Chương 36
Quân Thanh Dư thu lại bảng giá, nói: “Không có tiền thì đừng lắm lời”.
“Tôi không có tiền?!”, Ôn Thừa Dao cảm thấy đây là câu nói hài hước nhất mà hắn từng nghe!
Phó Viễn Xuyên nghe được thì liếc nhìn một cái nhưng không hề nói gì, cúi đầu yên lặng ở một bên ăn hoa quả trộn, coi bản thân như không tồn tại, cũng chẳng hỏi Quân Thanh Dư muốn làm gì. Anh ở đây chỉ để làm chống lưng cho cá nhỏ, bảo vệ cá nhỏ an toàn, những chuyện khác anh tin cá nhỏ có thể xử lí đâu ra đó.
Ôn Thừa Dao cực lực nhẫn nhịn, trầm giọng nói: “Cậu hẳn đã biết thân phận của tôi nhỉ”.
“Định dọa tôi sao?”, Quân Thanh Dư không thèm để ý, lúc đầu khi Ôn Thừa Dao để lộ thân phận chẳng phải chỉ vì muốn thể hiện sức mạnh tài chính thôi sao. Người bình thường mà đụng phải hải tặc không gian thì phản ứng đầu tiên hẳn là sợ hãi, Ôn Thừa Dao lúc đó chắc kèo là định dùng cái mác hải tặc không gian để làm gì đó rồi. Cũng chỉ tại Quân Thanh Dư muốn bàn chuyện hợp tác với hắn, nếu đổi lại là người khác thì báo cảnh sát lâu rồi.
Ôn Thừa Dao cười lạnh một tiếng, chạm nhẹ vào cổ tay, một họng súng màu bạc lờ mờ lộ ra mang theo lạnh lẽo.
Phó Viễn Xuyên từ từ híp mắt lại, gương mặt bên dưới lớp ngụy trang đong đầy băng giá, anh giơ tay ấn cái nút màu đỏ trên bàn.
“Tít tít”!
Sau hai tiếng cảnh báo chói tai, trong căn phòng nhỏ hẹp, vách tường, thậm chí cả nền gạch từ bốn phương tám hướng xuất hiện những cánh tay máy móc, mà trên mỗi cánh tay đều có gắn các loại súng khác nhau.
Ôn Thừa Dao: “…”.
“Thế này sao có thể nói là dọa được chứ”, Ôn Thừa Dao run run che lại ống tay áo, vội vàng vuốt phẳng nếp nhăn trên ống tay áo, “Tôi chỉ thuận mồm nói thế thôi, cậu không cần để ý đâu”. Phó Viễn Xuyên thấy thế thì ấn cái nút đỏ lần nữa, cánh tay máy móc mau chóng thu lại, trong phòng lần nữa im lặng như vừa nãy.
Trong phòng có lắp đặt cái gì, Quân Thanh Dư biết hết, cậu còn từng xem toàn bộ sơ đồ thiết kế kìa. Những thứ vừa xuất hiện kia Quân Thanh Dư không hề bất ngờ chút nào.
Nhìn Ôn Thừa Dao trên mặt mang nụ cười nhạt, Quân Thanh Dư bình tĩnh nói: “Anh hãy nhớ cho kĩ, là anh hỏi mua của tôi”. Cậu cũng chẳng kiếm tiền nhờ chuyện này, mà dù có đi nữa thì cũng không bán cho bên ngoài, chỉ quân đoàn của Phó Viễn Xuyên thôi là đã đủ tiêu tốn hết rau quả dư rồi.
Quân Thanh Dư nói: “Anh tốt nhất nên có thái độ tốt một chút”. Mặc dù thân phận của Ôn Thừa Dao rất có ích cho cậu, nhưng nếu Ôn Thừa Dao nhất quyết không phối hợp thì cậu đành tìm người khác thôi. Chỉ là sẽ tốn thêm thời gian.
Ôn Thừa Dao nghe được câu này cũng không giận mà còn cười, “Tôi dù sao cũng đến đây rồi, cũng đủ thể hiện thái độ như nào rồi mà”. Không dùng người đóng thế, không để đàn em giả dạng, mà đích thân đứng tại đây.
Quân Thanh Dư nói: “Đưa em gái anh đến đây”. Không thể mang đi là không thể mang đi.
Ôn Thừa Dao nghĩ đến nước ép trước đây, lại nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của chủ cửa hàng, hắn nói: “Được, nhưng trước tiên cậu phải cho tôi xem qua có thứ gì đã”.
“Đây”, Quân Thanh Dư đưa bảng giá niêm yết cho hắn.
Ôn Thừa Dao tưởng rằng cậu sẽ đưa mình món đồ cứu mạng, nào ngờ chỉ có một tấm thẻ, “Ý gì đây?”.
Quân Thanh Dư đáp: “Gọi đồ, anh xem muốn mua cái gì, mua xong thanh toán rồi đợi đồ”.
Ôn Thừa Dao bẹp bẹp miệng, hình như cũng bất lực trước kiểu cách nhất nhất theo quy trình này của Quân Thanh Dư. Hắn chẳng cần đến bút, đẩy bảng giá trở lại, “Mỗi loại một phần”.
Quân Thanh Dư gật gật đầu, “Anh tìm chỗ ngồi trước đi”.
“Không cần, tôi ở đây xem cậu làm”.
“Sợ tôi bỏ độc vào à? Nếu tôi muốn đầu độc, dù anh có nhìn chằm chằm thì tôi vẫn làm được thôi”.
Ôn Thừa Dao cười nói: “Làm gì có đâu, nếu muốn đầu độc tôi thì lần thứ hai mua nước ép đã chẳng thể uống được nữa rồi, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi học hỏi chút thôi”.
Quân Thanh Dư cũng chẳng hề che giấu gì. Làm những thứ này cũng chỉ là cắt hoa quả, thái rau củ, không cần đến kĩ thuật, Ôn Thừa Dao xem rồi học được cái gì? Học được cách cắt rau quả à. Không có nước suối trong không gian thì chẳng cứu nổi em gái hắn đâu.
Quân Thanh Dư lấy ra mấy phần đã chuẩn bị trước đấy, số còn lại chưa chuẩn bị thì dùng làm mẫu. Ôn Thừa Dao nhìn mấy cái đĩa trước mặt, nhìn bề ngoài thực ra cũng chẳng khác gì rau trộn và hoa quả trộn bán ngoài kia, trước khi cho em gái ăn thì hắn nhất định phải thử trước.
Đã từng mua nước ép nên Ôn Thừa Dao chưa thử chai nước kia vội mà ăn rau trộn trước, vốn tưởng đối phương nói có hiệu quả tốt hơn chỉ là so với nước ép, nhưng khoảnh khắc cho đồ ăn vào miệng, Ôn Thừa Dao lập tức sững sờ. Thứ này ăn vào cảm giác khác hoàn toàn với nước ép!
Nhìn Quân Thanh Dư đang cúi đầu trộn đồ, Ôn Thừa Dao bặm môi, lại ăn thêm một miếng hoa quả trộn. Quân Thanh Dư chỉ nhìn vẻ mặt hắn là hiểu, Ôn Thừa Dao nhận ra được những thứ hắn đang ăn đây không giống nước ép bán qua mạng. Trong lúc cho hắn thời gian để phản ứng lại, Quân Thanh Dư tiếp tục làm việc của mình.
Ăn được nửa non, Ôn Thừa Dao đặt thìa xuống, nói: “Tôi đi dẫn em gái lại đây”.
“Nhanh lên, tôi không đợi lâu đâu”, Quân Thanh Dư không thích đợi người khác.
“Được”, Ôn Thừa Dao vội vã đi ra, cậu trai dáng người nhỏ hơn đi cùng hắn nhìn trái ngó phải rồi cũng đuổi theo.
Cửa hàng nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Quân Thanh Dư đặt hoa quả đang cầm xuống, cắn một miếng táo, “Anh nghĩ anh ta bao lâu mới trở lại?”.
“Sẽ không lâu đâu”.
Quân Thanh Dư cười cười nói: “Vừa nãy anh dùng vũ khí dọa anh ta, biết đâu anh ta chạy mất không quay lại thì sao, cũng có thể lắm chứ”.
Lời vừa nói ra thì Ôn Thừa Dao đã cõng theo một cô gái đi vào, còn cậu trai dáng người nhỏ hơn kia lần này không đi theo. Ôn Thừa Dao đặt cô gái ngồi xuống, bước sang bên này, “Những món vừa nãy cho tôi mười phần đi”.
“Nhiều vậy anh ăn không hết đâu”, Quân Thanh Dư không làm cho hắn, “Mà em gái anh cũng chẳng ăn nổi nhiều như thế”.
Điều trị bằng linh lực có giới hạn, không thể nói lập tức nạp linh lực vào rồi sẽ nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh, nghe đã thấy giả rồi. Trước đây khi cậu chữa trị cho Phó Viễn Xuyên đều là từ từ mà tiến, nếu truyền vào quá nhiều linh lực, người nhận chưa chắc có thể chóng khỏe lại, mà có khi còn khiến bệnh tình thêm nặng, thậm chí là chết tan xác. Ăn và truyền trực tiếp dù là không giống nhau, nhưng ăn quá nhiều chung quy lại đều là không tốt.
Mắt thấy Ôn Thừa Dao lại muốn nói gì đó, Quân Thanh Dư chặn lời trước, “Quy tắc của tôi”.
Ôn Thừa Dao mấp máy môi, những món ăn kia đúng là có tác dụng, hắn đã phải mất nhiều năm tìm kiếm mới tìm được cách duy nhất này có thể chữa trị cho em gái, vì lẽ đó mà Ôn Thừa Dao không thể cứng đầu nổi.
“Được, tôi hiểu rồi”, Ôn Thừa Dao nhận lấy đồ trên bàn, đặt trước mặt em gái. Em gái hắn đã bệnh nặng đến mức không nâng tay lên nổi, Ôn Thừa Dao đành đút từng thìa cho cô.
Quân Thanh Dư nhỏ giọng thầm thì với Phó Viễn Xuyên: “Tạm không nói đến chuyện khác thì anh ta là người anh tốt đấy chứ”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Quá khứ của hắn cũng khá khắc khổ, em gái hắn thành ra thế này là vì cứu hắn, ngoại trừ tình thân thì hẳn là do hắn thấy có lỗi nữa”. Quân Thanh Dư hiểu câu được câu không mà gật đầu.
Đồ trên bàn đủ cho hai anh em ăn nên Quân Thanh Dư cũng không làm thêm đồ, vừa ngậm cá khô vừa lau bàn. Dù sao cũng chỉ tiếp một bàn khách kia, bọn họ đi rồi thì cậu cũng đóng cửa. Đang dọn dẹp thì Ôn Thừa Dao mở lời: “Chủ cửa hàng, mỗi ngày cậu mấy giờ mở cửa? Sau này cứ sáu giờ sáng tôi đến có được không?”.
Quân Thanh Dư: “…”. Tức là ngày nào cậu cũng phải dậy sớm à?
Tôi tùy tiện ra tay giúp đỡ chứ đâu có muốn kiếm công việc toàn thời gian đâu.
Phó Viễn Xuyên bình thản nói: “Không cần phải sáu giờ, khu tham quan này không mở cửa, tin tức anh nhận được là giả”. Thực ra cũng không thể nói là giả được, trước đây khu tham quan theo lịch trình là sáu giờ đến chín giờ đóng cửa khử trùng, sau chín giờ mới mở cửa đón khách, nhưng hiện giờ khu tham quan đóng cửa hẳn rồi.
Ôn Thừa Dao chọn giờ giấc sáng sớm tinh mơ là muốn tránh đông người, mà có lẽ hắn vẫn giữ ý định mua đồ mang đi, chỉ là Quân Thanh Dư không để hắn được như ý. Đều đã ăn vào rồi, chắc chắn có thể giữ được người lại, nên nói với hắn khu tham quan là giả cũng chẳng làm sao.
Ôn Thừa Dao uống một ngụm nước, ra dấu tay đã hiểu, cũng không hề truy cứu chuyện mình bị lừa. Có thể lấy ra những thứ máy móc kia chắc chắn không phải người bình thường. Xem xét từ tình huống hiện tại thì hắn vẫn có lợi, giả ngu mà lờ đi không nhắc đến thì hơn.
Em gái bị bệnh tật giày vò, mỗi ngày chỉ ăn được rất ít đồ, có những lúc cả ngày còn không ăn nổi một miếng, rau quả là nguồn dinh dưỡng hằng ngày của cô. Cửa hàng mà cô thường ăn vì dám bán rau quả riêng nên đã bị bắt, hiện giờ chẳng thấy chủ cửa hàng đâu nữa, đổi cửa hàng khác lại sợ cô ăn không quen, Ôn Thừa Dao chỉ đành tìm tất cả cửa hàng trực tuyến có bán nước ép, mua thử một lần. Cuối cùng thì chỗ nước ép đó còn chưa uống hết đã may phước mua trúng loại nước ép mà em gái cực thích.
Ôn Thừa Dao hỏi: “Thấy đỡ hơn không?”.
Yêu Yêu gật nhẹ.
“Thế là được rồi”. Ôn Thừa Dao thấy sắc mặt em gái đã có sức sống hơn một chút, không biết có phải tác dụng tâm lí không nhưng có hiệu quả là tốt rồi.
Quân Thanh Dư ăn hết miếng cá khô cuối cùng, nhìn nửa già chỗ đồ ngọt trên bàn của Ôn Thừa Dao, nghĩ hẳn là chưa thể mau chóng ăn hết được, nhưng mà người ốm ăn chậm cũng là điều bình thường. Cậu làm một cốc dâu tây đá xay, dựa vào mép bàn vừa ăn vừa nói: “Lát nữa chúng ta về thẳng nhà luôn à?”.
“Cậu muốn đi đâu chơi à?”, mọi kế hoạch đã sắp xếp hôm nay của Phó Viễn Xuyên đều xoay xung quanh Quân Thanh Dư, nếu là nơi cậu muốn đi thì cứ đi thôi.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Tôi thấy bên ngoài chẳng có gì vui cả”.
Dâu tây đá xay là dâu tây đã ướp lạnh xay chung với đá, ăn vào một miếng là thấy lạnh buốt, còn có cả đá vụn nữa. Ăn thế này sẽ không bị ngọt lắm, vị chua cũng ít đi, rất là ngon. Quân Thanh Dư đút cho Phó Viễn Xuyên một miếng, cười hỏi anh: “Ngon không?”.
Phó Viễn Xuyên giúp cậu lau nước dâu dính trên tay, đáp: “Ngon, nhưng hơi lạnh, ăn ít thôi”.
Ôn Thừa Dao nghe tiếng thì quay sang nhìn một cái, lập tức thấy hai người đang dùng chung một thìa cùng nhau ăn đá xay, loáng thoáng nói gì đó nữa nhưng hắn không nghe rõ. Nhưng nhìn như vậy, thân mật không giống như quan hệ bạn bè bình thường hay cấp trên cấp dưới, mà giống như…
“Anh ơi?”.
“Không sao đâu”, Ôn Thừa Dao hoàn hồn, nói: “Em ăn tiếp đi”.
Quân Thanh Dư ăn hết nửa non bát đá xay thì bị tịch thu không cho ăn nữa. Còn chưa đợi cậu kịp mè nheo đòi về thì vòng tay thông minh của Phó Viễn Xuyên kêu lên. Quân Thanh Dư nhìn thấy tên nguyên soái Todes liền nói: “Anh ra đằng sau nghe đi”.
Phó Viễn Xuyên liếc nhìn Ôn Thừa Dao, ngón tay lướt khẽ qua cái nút màu đỏ.
Quân Thanh Dư đáp: “Tôi biết mà”. Mặc dù cậu cảm thấy chẳng cần dùng đến, nhưng cần đảm bảo thì vẫn phải có.
Dâu tây đá xay bị tịch thu lại trở về tay mình, Quân Thanh Dư suy nghĩ một chặp, không ăn nữa mà đặt sang một bên, cầm lấy dâu tươi ăn. Nhìn Ôn Thừa Dao đang lại đây, Quân Thanh Dư nhướn mày, “Có chuyện gì sao?”.
Ôn Thừa Dao nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chuyện gói mang về có thể thương lượng tiếp không?”.
“Không”.
“Đừng vội từ chối chứ, tôi biết cậu gọi tôi đến chắc chắn là có chuyện nhờ đến tôi, chúng ta trao đổi đi, thế nào?”, Ôn Thừa Dao bắt bài Quân Thanh Dư, đợi chờ câu trả lời của cậu.
Quân Thanh Dư nhìn hắn ra vẻ nghiêm túc, cái khác chưa nói, chỉ nghĩ trước tiên phải đánh hắn một trận. Nhưng Phó Viễn Xuyên còn ở phía sau, nếu nghe thấy tiếng động rồi đi ra, thấy cậu đánh người thì không hay đâu. Biết cậu đánh nhau là một chuyện, tận mắt thấy cậu ra tay lại là chuyện khác rồi.
Quân Thanh Dư nói: “Không được đóng gói mang về, liên quan đến câu hỏi này, hỏi thêm một câu là tôi đóng cửa đi về đấy”.
Ôn Thừa Dao mấp máy, lập tức không dám nhắc đến nữa, hắn cứ cảm giác chủ cửa hàng này thật sự nói được làm được. Nếu thật sự khiến cậu ta tức giận bỏ đi, Đế Quốc lớn như thế, tìm được người là không thể nào.
Ôn Thừa Dao lắc đầu, đang định quay đi thì vô tình phát hiện có chỗ không đúng. Cái tên đàn ông vừa nãy ở trong quầy thu ngân không thấy đâu nữa rồi. Đi lúc nào vậy? Hắn ngồi cách cửa ra vào không xa lắm, nếu có người đi ra thì sẽ biết ngay.
Ôn Thừa Dao vừa lùi lại vừa nhìn một lượt, khó hiểu hỏi: “Bạn trai cậu đâu rồi?”.
Quân Thanh Dư bóc một quả quýt, nhàn nhạt đáp: “Anh tìm anh ấy làm gì?”. Khựng lại, bấy giờ cậu mới giật mình nhận ra, “Anh nói linh tinh gì đấy?!”.