XUYÊN THÀNH NGƯỜI CÁ NHỎ CỦA LÃO ĐẠI THÔ BẠO - Chương 27
Phó Viễn Xuyên nói: “Linh lực không đủ sao?”.
Quân Thanh Dư gật đầu, biến lớn xong lại biến ra thêm đuôi cá đúng là tiêu tốn linh lực, mà cậu không ngờ hiệu quả lại mau như vậy.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu người cá nhỏ, an ủi cậu: “Đợi cậu điều khiển tốt được linh lực là ổn rồi”.
“Ừm”, Quân Thanh Dư cũng cảm thấy linh lực lúc tăng lúc giảm quá là cản trở công việc. Nhưng mà giờ cậu đã tìm ra cách, lần biến hóa tiếp theo hẳn sẽ đơn giản hơn một chút.
Phó Viễn Xuyên giơ tay lên, đỡ lấy người cá nhỏ đang ngồi trên vai mình xuống, “Chơi thêm chút nữa rồi chúng ta về phòng”.
“Y da!”, Quân Thanh Dư trượt xuống từ trong tay Phó Viễn Xuyên, ôm lấy ngón tay anh mà quẫy đuôi.
Nhìn dáng vẻ người cá nhỏ ra sức bơi đi như vậy, Phó Viễn Xuyên cũng thuận theo lực kéo của cậu. Còn Quân Thanh Dư chỉ muốn thử một chút, xem sức lực của người cá nhỏ có thể lay chuyển được người hay không. Nhưng thấy Phó Viễn Xuyên chủ động thuận theo, Quân Thanh Dư lập tức nở nụ cười, cậu lặn xuống nước, nằm ngửa trong lòng bàn tay anh mà thổi bong bóng: “Bu~”.
Phó Viễn Xuyên nâng tay chọc thủng, ôm theo người cá nhỏ lặn xuống càng sâu hơn nữa.
…
Mấy ngày sau đó Quân Thanh Dư vẫn luôn gom góp linh lực, ngoại trừ mỗi ngày đều truyền linh lực giúp Phó Viễn Xuyên dưỡng thể ra thì cậu đều hạn chế tối đa truyền linh lực không cần thiết. Linh lực gom đủ là có thể hồi phục hình người rồi.
Người giúp việc trong biệt thự từ sau kì nghỉ lần trước đến tận bây giờ cũng chưa gặp lại lần nào. Chủ yếu là do Phó Viễn Xuyên bị người cá nhỏ biến đi đổi lại vài lần dọa sợ, biến hóa các thứ không đáng sợ, đáng sợ là không biết lúc nào đột nhiên biến hóa kìa. Vì để đảm bảo, đơn giản nhất là để biệt thự không còn người giúp việc nào nữa.
Phó Viễn Xuyên mua vài người máy thay thế. Người máy lúc nấu nướng đều nhất nhất dựa theo định lượng ghi sẵn, Phó Viễn Xuyên sợ người cá nhỏ ăn không quen nên vẫn luôn đích thân vào bếp.
Trong phòng bếp, Phó Viễn Xuyên đang nướng thịt, nghe thấy tiếng người máy lăn bánh lại gần, đầu cũng chẳng ngẩng lên mà hỏi: “Dậy rồi sao?”.
“Y da”, Quân Thanh Dư làm ổ trên đỉnh đầu người máy, trong ổ có đặt một tấm nệm mềm, bên cạnh còn có ít đồ ăn vặt.
Người máy đưa Quân Thanh Dư đến bên cạnh Phó Viễn Xuyên thì dừng lại. Phó Viễn Xuyên cắt lấy một miếng nhỏ đút cho người cá nhỏ, “Thử xem sao”.
“Ngon lắm”, Quân Thanh Dư được ăn đồ ngon là hai mắt sáng lên, cũng chẳng biết do ăn quen rồi hay thế nào, cậu cảm giác tay nghề của Phó Viễn Xuyên càng ngày càng đỉnh.
Nướng thịt là phải vừa nướng vừa ăn mới ngon. Phó Viễn Xuyên rắc gia vị lên thịt nướng chín mềm, cuộn thêm rau sống rồi đút cho người cá nhỏ. Gia vị đơn giản thì cũng rất là ngon nha, hơn nữa thịt nướng mà Phó Viễn Xuyên cuốn đều rất nhỏ,kích cỡ vừa đủ để Quân Thanh Dư có thể một miếng là ăn hết sạch.
Đang ăn thì chuông cửa vang lên. Quân Thanh Dư đang nhai thịt, nhìn một cái về hướng cửa, cảm giác nơi này rất lâu rồi chưa có người nào bước chân vào, người máy đưa nguyên liệu đồ ăn đều sẽ yên lặng đặt trước cửa, không hề ấn chuông, lần gần nhất có người ấn chuông thì cũng là nhân viên chuyển phát nhanh.
Phó Viễn Xuyên làm thêm một cuộn nữa, dùng giấy thấm lót ở dưới rồi đưa cho người cá nhỏ, nói: “Tôi đi xem thế nào”.
“Ừm”, Quân Thanh Dư ở lại phòng bếp đợi anh quay lại.
Thịt ở trên giá vẫn đang cháy, trong phòng bếp đều là mùi thịt nướng thơm phức. Phó Viễn Xuyên quay lại rất nhanh. Quân Thanh Dư đang định nói chuyện thì nhìn thấy sau lưng anh còn có người, bèn vội ngậm miệng lại.
Thi Khải Tân bước vào, cười trêu chọc cậu: “Lâu lắm mới gặp, người cá nhỏ, nhớ ta không?”. Quân Thanh Dư lặng lẽ quay đi, vứt lại cho anh ta một bóng lưng âm trầm.
“Sao lạnh lùng thế”, Thi Khải Tân dán sát lại định chọc chọc cậu.
Phó Viễn Xuyên chìa tay ra chắn trước người cá nhỏ, nói: “Đừng suốt ngày chọc nó”.
“Ha ha, vâng em không trêu nó nữa”, Thi Khải Tân khá là thích người cá nhỏ mềm mềm đáng yêu.
Nhưng thì sao chứ, người cá nhỏ chỉ đáng yêu với mỗi nguyên soái thôi.
Phó Viễn Xuyên đặt thịt nướng xong ra đĩa, vừa lấy rau sống cuộn lại cho người cá nhỏ, vừa hỏi anh ta: “Tìm tôi có chuyện gì?”.
“Thư mời đến lễ trưởng thành của con trai nhỏ của nguyên soái Todes được gửi đến chỗ em, em không để ý ngày giờ gửi, hôm nay lúc dọn rác mới phát hiện ra”, Thi Khải Tân nhún vai, ra chiều bất lực.
Nguyên soái Todes nắm giữ hai quân đoàn, ông không quy phục người lãnh đạo Đế Quốc, ngược lại có quan hệ không tồi với Phó Viễn Xuyên.
Thi Khải Tân nói: “Buổi tiệc diễn ra vào tối nay, nguyên soái, chúng ta có đi không?”. Trước giờ nguyên soái vẫn luôn lấy cớ thân thể không khỏe mà từ chối các loại lời mời đến bữa tiệc có liên quan đến đám quý tộc của Đế Quốc. Nhưng giờ nguyên soái đã có người cá nhỏ rồi, cơ thể dần chuyển biến tốt là điều hiển nhiên, lí do thân thể không khỏe không thể dùng được nữa. Hơn nữa quan hệ giữa hai nguyên soái không tồi, chuyện lớn thế này, không cho người ta mặt mũi thì không hay lắm đâu.
“Đi”, Phó Viễn Xuyên nhàn nhạt đáp: “Cậu về chuẩn bị đi”.
“Vâng”, có được lời khẳng định của Phó Viễn Xuyên, Thi Khải Tân cũng quay về chuẩn bị để đi cùng.
Phó Viễn Xuyên không có sĩ quan tùy tùng, chút việc vặt đều giao hết cho Thi Khải Tân xử lí. Thi Khải Tân vừa đi, Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ đang trầm tư, khẽ đụng nhẹ lên đầu cậu, hỏi: “Ăn no chưa?”.
“Y da~”, lúc nãy khi Phó Viễn Xuyên đang nói chuyện thì cậu tự mình lấy rau sống cuốn được một cuộn, “Anh cũng ăn chút gì đó đi, tiệc là vào buổi tối, không cần vội”.
“Ừm”.
Ăn xong bữa sáng, Phó Viễn Xuyên tiếp tục xử lí công vụ, buổi tối phải đi dự tiệc, rất nhiều việc phải làm xong trước lúc đó. Quân Thanh Dư ngồi bên cạnh Phó Viễn Xuyên, dù cậu không hiểu nổi anh đang làm gì nhưng vẫn có thể ở bên cạnh được.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ yên tĩnh một chỗ, bèn lấy một con cá khô đưa cho cậu. Quân Thanh Dư mắt vẫn đang nhìn máy tính mà tay đã cầm lấy cá khô, chậm rãi nhấm nháp.
Vòng tay thông minh đặt bên cạnh rung hai tiếng, Quân Thanh Dư cầm lấy mở ra xem. Có chứng minh nhân dân rồi là có thể mua vòng tay thông minh, Phó Viễn Xuyên sắm ngay cho người cá nhỏ một cái. Mà trong vòng tay thông minh của Quân Thanh Dư, ngoài phương thức liên lạc của Phó Viễn Xuyên thì chẳng còn ai khác. Tin nhắn tự dưng được gửi đến này cậu cũng có chút tò mò là ai.
Phó Viễn Xuyên đang bận việc, Quân Thanh Dư cũng không làm phiền anh. Mở ra nhìn một cái, là tin được gửi đến cửa hàng trực tuyến. Phó Viễn Xuyên bày một ít rau quả lên cửa hàng trực tuyến, hình chi tiết không phải rau quả trong không gian của cậu mà là rau quả của thời đại này.
Khách hàng nặc danh: [Xin chào, xin hỏi chỗ rau quả này có sẵn không?].
Quân Thanh Dư trả lời: [Xin chào, mặt hàng này đã bán hết rồi].
Vốn dĩ cũng không định bán trên cửa hàng trực tuyến, bày mấy thứ này ra chỉ để cửa hàng trông ra dáng hơn chút thôi. Bên trên hình minh họa cũng được gắn hai chữ “bán hết”, mà chủ yếu vẫn là, giá rau quả cực kì đắt. Hơn nữa, ở trang giới thiệu chi tiết sản phẩm có ghi là có chứa linh lực, ăn vào có thể chữa bệnh liên quan đến tinh thần lực, rau quả hoàn toàn tự nhiên không nhiễm tạp chất.
Những chuyện này rau quả trong không gian đều có thể đáp ứng được, nhưng đối với đa số người của thời đại này thì đây là lừa đảo, thậm chí ngay cả việc có rau quả để mang ra bán đã rất là ảo rồi.
Từ lúc mở cửa hàng đến giờ mới có khách lạ đầu tiên, Quân Thanh Dư vẫn khá là tò mò, hàng hóa đầy lỗ hổng rõ ràng như này mà, thật sự có người hỏi đến sao.
Khách hàng nặc danh: [Bao giờ thì bổ sung hàng vậy? Có thể đặt trước không?].
Quân Thanh Dư trả lời: [Cửa hàng không nhận đặt trước].
Nói xong cậu định tắt vòng tay thông minh đi, nhưng vị khách này lại tiếp tục gửi mấy tin nhắn liền.
[Xin ông chủ đấy, có thể bày bán rau quả thì anh hẳn là cũng có mạng lưới riêng, tôi thật sư rất cần chỗ rau quả này để cứu nguy, giá cả tùy ý anh].
[Em gái tôi giờ đang đau không chịu nổi, anh giúp đỡ một chút đi].
[Xin anh đấy].
…
Tin nhắn được gửi liền mấy cái, Quân Thanh Dư lờ mờ có thể cảm nhận được tâm trạng nóng vội của đối phương. Mà cũng đúng thôi, cửa hàng trông như lừa đảo thế này vẫn dám xem, còn trả giá cao để mua thì chắc chắn là vội lắm rồi, hoặc là đã bước đến đường cùng.
Nhưng rau quả trong không gian quá khác biệt so với rau quả thường, dù là đã héo đi nữa thì vẫn tươi ngon hơn so với rau quả thường, cứ thế mà bán ra sợ là sẽ bị lộ tẩy.
Quân Thanh Dư nghĩ một chốc rồi đáp: [Rau quả tạm thời không có nhưng có nước ép rau quả tươi, hiệu quả không khác nhiều lắm, nếu anh cần thì tôi có thể trưng lên]. Lúc ép nước đều có cho thêm rau quả thường để phòng hờ.
Khách hàng nặc danh: [Được! Chỉ cần có thể xoa dịu tinh thần lực thì cái gì cũng được].
Quân Thanh Dư không biết để giá ra sao, cậu quay sang hỏi Phó Viễn Xuyên, “Có người muốn mua nước ép, tôi để giá thế nào cho hợp đây?”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay gõ ra một cái giá, “Tầm này”.
“Được”.
Sau khi cho lên kệ, Quân Thanh Dư còn chưa kịp nhắc vị khách hàng kia thì đối phương đã thẳng tay mua luôn mười chai. Này là vì Quân Thanh Dư bày bán có mười chai.
Mua xong, đối phương gửi tin đến.
Khách hàng nặc danh: [Địa chỉ ở đằng sau, phiền anh gửi hàng gấp cho tôi, cảm ơn]. Gửi xong thì ảnh đại diện chuyển thành màu xám, hẳn là đang ngoại tuyến rồi. Vội đến rồi cũng vội đi.
Quân Thanh Dư lắc lư cái đuôi, tự mình bán được đồ, cảm giác thành tựu bất ngờ, cậu cười nói: “Tôi bán được mười chai nước ép rau quả rồi đáy”.
“Ừ, giỏi lắm”, Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi giúp cậu gửi hàng”.
“Được”.
Chỉ là bán hàng đi mà thôi, dù đã bán hết luôn nhưng Quân Thanh Dư vẫn có chút không hiểu được, hoài nghi nói: “Người đó mua dứt khoát như thế mà không sợ tôi lừa đảo à”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Sao lại là lừa đảo, rau quả vốn dĩ đã có công hiệu như vậy mà”.
Quân Thanh Dư buồn cười, công hiệu được gắn lên rau quả trong thời đại các hành tinh này, chẳng khác gì mấy loại thuốc tiên trường sinh bất lão, thay da đổi thịt bán trên mạng của thời hiện đại. Cậu nói: “Lúc ép nước cho người kia thì thêm nhiều rau quả trong không gian đi”.
Ý kiến của người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên đương nhiên đồng ý, “Được”.
Nói chuyện phiếm một hồi, Phó Viễn Xuyên đã tắt máy tính đi, nâng người cá nhỏ trong tay, anh đứng thẳng dậy, “Lát nữa tôi đi dự tiệc, cậu ở nhà nhớ phải chú ý an toàn, nếu gặp nguy hiểm gì thì ở trong phòng ngủ, không được ra ngoài”.
Quân Thanh Dư cắn cá khô mà lòng ngẩn ngơ, “Anh không dẫn tôi đi cùng sao?”. Dự tiệc là chuyện lớn đến thế sao có thể không dẫn tôi theo chứ?!
Phó Viễn Xuyên nói: “Giờ ngoài kia đối với cậu là quá nguy hiểm”.
“Không nguy hiểm đâu”, Quân Thanh Dư ôm lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên mà cọ, “Dẫn tôi đi cùng đi mà”.
Phó Viễn Xuyên không muốn mạo hiểm dẫn người cá nhỏ theo. Nhìn người cá nhỏ đang làm nũng, anh dỗ dành: “Đợi tôi xong việc quay về sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, được không?”.
Quân Thanh Dư lí sự đến cùng: “Nhưng ở nhà một mình chán lắm, vả lại nếu gặp nguy hiểm thì tôi trốn trong không gian được mà, không sao đâu”.
Phó Viễn Xuyên không đáp, trốn trong không gian rất an toàn, nhưng dưới bao nhiêu ánh mắt theo dõi, người cá nhỏ lại đột nhiên biến mất, chuyện ầm ĩ lên thì sẽ không còn là vấn đề an toàn hay không nữa rồi.
Phó Viễn Xuyên tránh đi ánh mắt của người cá nhỏ, kiên quyết lắc đầu.
Đuôi cá đang quấn lấy cổ tay anh rung rung, cậu nói: “Lần trước anh không dẫn tôi theo, tôi trốn trong túi áo khoác của anh vẫn bám theo được. Lần này anh không dẫn tôi theo, không sợ tôi dùng cách cũ sao?”.
Nhìn người cá nhỏ giận dữ, Phó Viễn Xuyên đáp: “Sợ, nên rút ra bài học từ lần trước”.
Quân Thanh Dư khó hiểu: “Hửm? Gì cơ?”.
Phó Viễn Xuyên: “Lần này tôi không mặc áo khoác nữa”.
Quân Thanh Dư: “? ? ?”.
Sao anh lại thành ra thế này.
_____
*Dịch chương này lúc đang đau dạ dày nên nhìn 2 vị ăn uống tưng bừng mà nòng mình nạnh nẽo 🙂 À và thêm một nhân tố tấu hề nữa xuất hiện nhé.