XUYÊN THÀNH NAM PHI PHÁO PHÔI CỦA NGỐC VƯƠNG GIA - Chương 3: 3 3 Tuổi Không Ngờ Vương Phi Có Thể Làm Chuyện Thô Bạo Như Vậy!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN THÀNH NAM PHI PHÁO PHÔI CỦA NGỐC VƯƠNG GIA
- Chương 3: 3 3 Tuổi Không Ngờ Vương Phi Có Thể Làm Chuyện Thô Bạo Như Vậy!
Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
_____
Nhưng Tô Mạch không biết, lúc anh tiến vào mộng đẹp cũng là lúc Kinh Úc chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt kia lạnh lẽo đến tận cùng, còn thoáng tản hàn khí, cùng ngốc Vương gia trong lời đồn khác nhau hoàn toàn.
Kinh Úc hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống người nằm bên cạnh.
Từ góc nhìn của hắn cũng có thể thấy Tô Mạch lúc này đang nhắm mắt rũ mi, lông mi dày rung động theo hô hấp, tóc dài đen như mực nhẹ nhàng rơi từ trên vai xuống cạnh gối, sống mũi bạch ngọc hơi cong, khóe miệng nhẹ hạ xuống, nhìn qua điềm tĩnh thoải mái đến dị thường.
Thật sự không giống mô tả từ miệng thám tử.
Thật ra lúc nhận thánh chỉ hắn cũng đã chuẩn bị tốt, dù phải nhục nhã ra sao, chỉ cần kiên nhẫn qua thời gian này là được rồi.
Nhưng…!
Hiện tại “Vương phi” một lần lại một lần không giống hắn nghĩ.
Sự nhục nhã như dự kiến không đến, không phải hoàn toàn không đến, nhưng mà…!
Hàng năm phải sống trong địa ngục như hắn mà nói…!Không đau không ngứa không nhẫn nhục thật sự ngoài ý muốn…
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng Diệp Lan Quân này không như hắn nghĩ, cái gì cũng không làm, ngược lại còn vô ý giúp hắn một phen.
Lại có lẽ…!không phải vô ý.
Rốt cuộc trong trò chơi vừa rồi, người được lợi nhất là hắn, Diệp Lan Quân làm như vậy hoàn toàn không được tí lợi gì.
Hắn không cho rằng trên đời này thật sự sẽ có sự trùng hợp như vậy, chơi trò gì không chơi, một hai phải chơi trò này…
Cái trò này, hắn chưa từng nghe qua.
Rõ ràng Diệp Lan Quân vì che giấu chuyện bọn hắn chưa hành lễ Chu Công nên mới cố ý làm vậy.
Chỉ là hắn không rõ, Diệp Lan Quân làm vậy là vì cái gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kinh Úc tự tổng kết, hắn hiện tại là tên ngốc, Diệp Lan Quân không có hứng thú xuống tay mới nghĩ ra cách này.
Cuối cùng chỉ có lý do này mới giải thích được hành động kia, Diệp Lan Quân không có lý do để giúp hắn.
Không biết vì sao, Kinh Úc như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn người bên cạnh đang ngủ say, không khỏi cảm thán, tâm thế người này như vậy mà có thể sống đến bây giờ, nằm cạnh người xa lạ cũng có thể ngủ như chết, không hề phòng bị chút nào.
Nếu lúc này bản thân nổi lên sát tâm, y cũng không có sức phản kháng, đương nhiên kể cả có chuẩn bị thì lực sát thương của người này cũng gần như bằng không, vẫn là không có sức phản kháng.
Kinh Úc tự xưng là thông tuệ, nhìn người luôn rất đúng, nhưng Tam hoàng tử Đại Lương này thì…!
Thật sự hắn nhìn không ra.
Đôi tay mảnh khảnh kia rõ ràng hắn chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy, lúc xuống tay lại giảm ba phần lực, còn áy náy hỏi có đau không.
Kinh Úc nhắm mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên chăn, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, khi mở mắt ra, đôi mắt vốn dĩ ảm đạm không màu hiện tại chỉ còn lại giết chóc cùng báo thù, nhiều thêm một phần nghiền ngẫm.
Nếu là diễn, hắn sẽ chờ xem Diệp Lan Quân có thể diễn đến khi nào, còn nếu không phải diễn…!
Những năm gần đây người hắn gặp phần lớn là nịnh hót a dua, hắn sớm nhìn thấu thế gian trăm thái, nếm hết thói đời nóng lạnh, nhưng người như Diệp Lan Quân, vẫn là lần đầu.
Nếu không phải diễn…
Hắn lại muốn xem hắn có thể sắm vai tên ngốc này được bao lâu, nhẫn nhịn được đến mức độ nào.
Vốn dĩ nếu giữ nguyên kế hoạch, người này ắt hẳn phải chết, nhưng hiện tại ý định của hắn đã thay đổi.
Người đời đều nói hắn nhặt được tiện nghi lớn, mang đệ nhất mỹ nhân Đại Lương về nhà, nghe thì dễ nghe như thật ra đều là ngoài khen trong châm chọc, sao hắn không nghe ra được, chỉ là hắn không để những người đó vào mắt thôi.
Chỉ là…!
Người trước mắt này thật sự đẹp, còn rất thú vị, nếu cứ vậy là chết đi thì có hơi đáng tiếc.
——
Đọc truyện tại wattpad @Bunbohuefulltopping.
Nến đỏ tàn, rạng sáng.
Tô Mạch tỉnh lại vì tiếng chim kêu chíp chíp.
Lâu rồi anh mới ngủ một giấc ngon lành như vậy.
Nhìn người bên cạnh giống như đang ngủ say, hoàn toàn không bị âm thanh ríu rít bên ngoài ảnh hưởng.
Nhìn vải đỏ trên cao, Tô Mạch cảnh giác vẫn không chân thực, nếu trước mắt không phải còn bày trí đống đồ cổ, khả năng anh sẽ nghĩ tốt hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, tất cả đều là giấc mộng trước khi mất.
Suy nghĩ của Tô Mạch bị động tĩnh ngoài cửa lôi về, tiếng chim hót lanh lảnh tràn vào từ cửa sổ như suối chảy, Tô Mạch từ nhỏ đã sống ở thành phố nên không có cơ hội nghe qua, vì thế anh cảm thấy mới lạ, không nhịn được xốc chăn xuống giường, đi đến chỗ cửa sổ rồi nhẹ nhàng mở ra.
Cửa sổ gỗ hoa phát ra tiếng kẽo kẹt, một luồng gió tươi mát phả vào mặt, loại gió này được độc quyền bởi thiên nhiên, lạnh mê mẩn, không dính chút bụi bẩn, thẩm thấu sướng người.
Cố cũng không ngủ được, Tô Mạch mặc áo ngoài vào, tính ra ngoài nhìn xem, coi như thích ứng một chút với hoàn cảnh.
Nhưng vừa đến cửa đã bị gọi lại.
“Điện hạ, ngài muốn đi đâu?”
Vì không bố trí phòng vệ nên Tô Mạch giật mình, phản xạ có điều kiện lui ra sau, ánh mắt đặt lên người đang đứng ở cửa.
Anh không có ký ức nguyên chủ, đối với người trước mặt không ấn tượng chút nào, nhưng người này gọi điện hạ thay vì Vương phi, có lẽ là đi cùng đội ngũ tùy thân, nhưng tại sao hôm qua anh không thấy người này?
Vì không muốn lộ sơ hở, Tô Mạch bèn suy nghĩ câu hỏi có thể tiến có thể lùi:
“Bổn cung đi ra ngoài một chút, sáng tinh mơ ngươi đến đây làm gì?”
Chỉ thấy người nọ cầm một vật bên hông, hơi khon lưng rồi đưa hai tay ra, trình lên đồ vật hôm qua điện hạ bảo hắn đi khách điếm để tìm: “Điện hạ, đây là đồ hôm qua ngài bảo tiểu nhân đến khách điếm tìm”.
Tô Mạch nghi hoặc cầm lên, mở ra thì thấy dưới lớp lụa vây cá mập là một đôi ngọc bội bằng ngọc bích vô cùng tinh xảo.
Người xưa tặng ngọc đẹp, chỉ có ba loại khả năng: Trưởng bối, tình nhân, bạn bè.
Mà cái này…!
Rõ ràng là uyên ương bội.
Tô Mạch nhìn ngọc bội trong tay rồi chìm vào suy tư, tại sao trong nguyên tác anh lại không nhớ Diệp Lan Quân từng có đoạn lương duyên với ai?
Vân đồng sợ điện hạ nhà mình lại hồ đồ, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: “điện hạ, ngài hiện tại đã vào Bắc Tấn, là Vương phi Bắc Tấn, ngọc bội này…”
Tô Mạch không biết bình thường nguyên chủ tiếp xúc với hạ nhân như thế nào, chỉ có thể căn cứ thiết lập của nguyên chủ mà đoán đại khái.
“Bổn cung làm việc, khi nào cần ngươi tới dạy?”
Thấy Tô Mạch tức giận, vân đồng vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tiểu nhân không dám, thỉnh điện hạ thứ tội! Tiểu nhân chỉ lo lắng ngọc bội này sẽ dẫn điện hạ tới mầm tai hoạ”.
Xác thật, người xưa đối với tam trinh cửu liệt(*) rất coi trọng, tuy anh là nam nhân, nhưng đã có danh hiệu Vương phi, mặc kệ có thừa nhận hay không, người ngoài đều thấy anh và Úc Vương có cưới hỏi đàng hoàng.
(*)Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Gả làm chồng còn giữ vật đính ước cùng người khác đúng là không thích hợp.
Anh nên tìm cái cớ xử lý ngọc bội này.
“Đứng lên đi, bổn cung biết ngươi không dám, chẳng qua ngươi nói cũng có lý, hiện giờ thân phận bổn cung…!đúng là không thích hợp giữ ngọc bội này…”
Thấy điện hạ nhà mình cuối cùng cũng nghĩ thông, vân đồng không nhịn được cũng vui vẻ, chậm rãi đứng lên: “Điện hạ nghĩ thông là tốt rồi, người kia không đáng để điện hạ quan tâm”.
Này…!
Nghe sao mà thấy có chút hèn mọn?
Cẩn thật nghĩ lại, anh thật sự không nhớ rõ trong nguyên tác Diệp Lan Quân có tình cảm tình cảm đặc biệt với ai, chẳng lẽ là em gái anh bỏ sót rồi?
Cốt truyện còn có phần anh không biết?
Tuy đầy đầu dấu hỏi, nhưng Tô Mạch vẫn trấn định nói: “Ừm, cho nên ngọc bội này giao cho ngươi thay bổn cung xử lý, ngươi cũng biết…”
Anh hơi lộ ra một tia thương cảm: “Bổn cung không nhẫn tâm được…”
Thấy biểu tình của Tô Mạch, vân đồng vội vã nhận lại ngọc bội, cất vào túi: “Điện hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xử lý tốt”.
Tô Mạch gật đầu: “Được, việc này giao cho ngươi, ngươi làm việc, bổn cung luôn luôn yên tâm”.
Đột nhiên được kích lệ, vân đồng có chút thất thố, từng ấy năm đây là lần đầu điện hạ khen hắn.
“Điện hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt việc này”.
“Ừ, bổn cung muốn đi một mình,, ngươi không cần đi theo, đi làm chuyện của ngươi đi”.
Không ngờ vân đồng lại gọi anh lại: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài quên lát phải vào cung diện thánh?”
Vào cung? Diện thánh?
Liên quan gì đến cốt truyện?
Thấy anh thật sự đã quên, vân đồng vội vàng kể lại sự tình: “Điện hạ, thánh chỉ hòa thân của Bắc Tấn bên trong có một dòng, muốn ngài sau ngày thành thân diện thành, ngài quên sao?”
Tô Mạch tỏ ra xấu hổ, nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Gần đây nhiều việc rườm rà, bổn cung quên mất, thánh chỉ có nói muốn Úc Vương đi cùng không?”
Vân đồng lắc đầu: “Không nói.”
Tô Mạch gật đầu: “Bổn cung đã biết, rửa mặt xong sẽ đi.”
Vân đồng cúi người: “Tiểu An hầu hạ điện hạ thay quần áo.”
Chủ tớ hai người cùng vào phòng, có lẽ là động tĩnh hơi lớn, Úc Vương đang ngủ bị động tác hai người đánh thức, mơ hồ từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt chớp chớp nhìn cả hai.
Tô Mạch vừa định mở miệng thì đột nhiên ý thức được một vấn đề, nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi, đột nhiên nghĩ tùy tùng sẽ hiểu rõ nguyên chủ, anh mới vừa rồi thiếu chút nữa…
Sau khi nghĩ lại, Tô Mạch tỏ vẻ rất tức giận, quát lớn ra ngoài cửa: “Người đâu! Đều chết hết rồi hả?”
Vân đồng thấy vậy thì vội vàng nói: “Điện hạ bớt giận, tiểu nhân đi ra ngoài nhìn thử.”
Đợi vân đồng đi rồi, Tô Mạch mới đi đến đối diện với Kinh Úc: “Vương gia, còn nhớ rõ ta đêm qua đã nói gì với ngươi không?”
Kinh Úc nghiêng đầu nghĩ: “Nhớ rồi.”
Tô Mạch nhoẻn miệng cười, mất đi vẻ nghiêm túc vừa rồi: “Nhớ rõ thì tốt, ta lát nữa muốn vào cung diện thánh, ngươi nghe ta, theo lời ta nói mà làm, về sau ta bảo hộ ngươi, không cho bọn họ khi dễ ngươi được không?”
Kinh Úc cái hiểu cái không gật đầu: “Được.”
Nói xong, tôi tớ trong phủ cùng vân đồng đi đến.
Vân đồng ở cửa nói vào bên trong: “Vương phi, tôi tớ trong phủ toàn bộ đều đông đủ, Vương phi ngài xem…”
Còn chưa chờ Tô Mạch mở miệng, bên ngoài đã quỳ xuống hết, trong miệng tất cả đều ê ê a a xin tha mạng.
Trước lạ sau quen, Tô Mạch đi tới, nhìn lướt qua mọi người: “Quản gia trong phủ đâu? Quản gia đâu?”
Trong đám người, một vị lão nhân đứng lên, hướng Tô Mạch rồi hành lễ: “Bẩm Vương phi, lão nô là quản gia trong phủ.”.
Ngôn Tình Sủng
Tô Mạch cười lạnh: “À, ngươi nói ngươi là quản gia trong phủ, bổn Vương phi thật ra muốn hỏi quản gia một chút, đến tột cùng hạ nhân trong phủ vì sao dậy còn muộn hơn cả chủ?”
Lão quản gia lập tức quỳ xuống: “Lão nô không dám, chỉ là Vương gia ngày thường…”
Tô Mạch cười khẽ: “Ngày thường? Quản gia đang nói đùa với bổn Vương phi sao? Bổn vương phi không có ngày thường mà ngươi nói…”
“Bổn Vương phi…!Chỉ có sống hoặc chết!”
Tuy giọng điệu của Tô Mạch thô bạo, nhưng lời do kẻ điên nói, bọn người hầu vẫn sợ run lẩy bẩy, kinh hãi nhận tội.
Thấy hiệu quả không tồi, Tô Mạch mới nói: “Chẳng qua bổn Vương phi từ trước đến nay thích cho người ta cơ hội, niệm tình các ngươi chưa hiểu quy củ của bổn Vương phi, lần này ta tha, nhưng lần sau, nếu có người tái phạm…”
“Trực tiếp kéo đi ra ngoài dùng gậy đánh chết.”
Đám tôi tớ vội vàng hành lễ tạ tội, trăm miệng một lời nói: “Bọn nô tỳ được Vương phi dạy bảo, nhất định sẽ không tái phạm!”
Tô Mạch lúc này mới gật đầu: “Được, hai người vào hầu hạ bổn Vương phi cùng Vương gia thay quần áo, còn lại đều lui xuống làm chuyện của mình đi.”
Lão quản gia tất nhiên cũng vào theo, thấy Vương phi có người hầu hạ, lão bưng nước tới trước mặt Kinh Úc: “Vương gia, lão nô hầu hạ ngài thay quần áo.”
Kinh Úc lại lắc đầu: “Bổn vương không thoải mái, không muốn thay.”
Lão quan gia nhất thời không phản ứng kịp, vội vàng hỏi: “Vương gia có chỗ nào không thoải mái?”
Kinh Úc hơi hơi giật thân mình, bĩu môi không rõ ràng nói: “Chơi trò chơi…!Mông đau!”
Lão quản gia sặc một miếng, theo bản năng nhìn Vương phi, thấy Vương phi của bọn họ đầy mặt xuân sắc, lại đưa ánh mắt nhìn trên người Vương gia.
Sắc mặt trắng bệch, đáy mắt đọng nước, đầy mặt mệt mỏi, mặt đầy bầm tím, ngay cả trên cổ và ngực đều…
Đã sớm nghe nói Tam hoàng tử Đại Lương nam nữ đều chơi không kỵ cái gì, nhưng nhìn lịch sự văn nhã…
Không thể tưởng được có thể làm chuyện thô bạo như vậy!!
Hai tỳ nữ càng thẹn thùng không dám ngẩng đầu, đợi Vương phi lên tiếng, các nàng nhanh chóng lui đi.
___________
Lời người giám hộ: Vì truyện chủ thụ, Tô Mạch cũng là người hiện đại, vậy nên mình sẽ “hiện đại hóa” câu văn hết sức có thể, người hiện đại suy cho cùng dùng từ hiện đại vẫn sẽ thuận tiện hơn =))) hoặc do mình lỡ edit kiểu thế rồi hihi..