XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI - Chương 30: 30 Nghe Tôi 1
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI
- Chương 30: 30 Nghe Tôi 1
Đinh Hạ Vân với đối tượng xem mắt ở chung cũng không đến nỗi tệ, hai người tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu, có không ít đề tài chung để nói, trò chuyện còn cười đùa với nhau, không khí trông rất hòa hợp.
Thẩm Niệm nhìn thoáng qua cũng không để ý nhiều, tập trung ăn cơm.
Trong mắt Cố Thừa Dịch bây giờ cũng chỉ có đồ ăn, chứ còn cách nào khác, ai bảo tự dưng anh đi náo loạn chi để rồi tự rước lấy nhục.
Bên bàn Đinh Hạ Vân gọi món trước nên đồ ăn mang lên sớm hơn, nhưng do vừa ăn vừa nói chuyện, cuối cùng bàn Thẩm Niệm ăn xong trước.
Hai người bọn họ cơm cũng ăn xong rồi mặt khác không có việc gì làm, cũng không thể mặt dày mà chiếm cái bàn không cho người ta buôn bán, Thẩm Niệm cũng không dám để nam chính lãng phí thời gian để chờ một người xa lạ không quen biết.
Nghĩ nghĩ, vẫn là hành động trước.
Trước tiên nhắn tin cho Đinh Hạ Vân.
Thẩm Niệm: 【 Chị thấy hai người nói chuyện cũng không tệ, thôi chị về trước đây.
】
Đinh Hạ Vân: 【 Dạ, cảm ơn chị Niệm! 】
Thẩm Niệm: 【 Không có gì.
】
“Bữa cơm này để tôi trả tiền cho.” Thẩm Niệm đề nghị trả tiền, điện thoại cầm trên tay quay đầu đi trước nói, “Không thể lúc nào cũng ăn chùa của anh được.”
Cố Thừa Dịch không có ý kiến, bữa cơm này không có bao nhiêu tiền, anh mua cho Thẩm Niệm mấy đồ hàng hiệu với trả phí trang trí nhà mới kia cũng đủ để cô mời mấy trăm lần.
Không ngờ kết quả lại là..
Trong lúc Thẩm Niệm ở quầy tính tiền, anh đứng chờ bên cạnh, người phục vụ bàn Cố Thừa Dịch trùng hợp vô tình lại nhìn thấy, vẻ mặt phức tạp.
Lớn lên đẹp trai có thể muốn làm gì thì làm a.
Ăn một bữa cơm có thể lừa được một cô nàng xinh đẹp trả tiền cho, không ngại ngùng một chút nào, chậc.
Cố Thừa Dịch: “…”
Anh cảm thấy giống như mình bị anh chàng phục vụ xa lạ này ghét bỏ, nhưng mà, vì sao chứ?
Anh hoài nghi có phải vừa rồi trong bữa cơm lúc anh ăn tôm, chẳng lẽ nước sốt dính lên miệng mà anh quên lau đi, phải không chứ, Thẩm Niệm sẽ không cố ý không nhắc nhở để anh bị xấu hổ bên ngoài đâu? Không hợp lý lắm.
Cố tổng tài không có thói quen mang theo gương, nhưng cũng may anh có mang điện thoại theo, lấy ra soi mặt vào màn hình thì thấy, không có gì, sạch sẽ.
Vậy, người phục vụ đó vì cái gì mà ghét bỏ anh?
Thẳng đến khi cùng Thẩm Niệm ra khỏi nhà hàng, vẫn không nghĩ ra vì cái gì.
Tính ra, đây là một chuyện tương đối hiếm lạ, trừ bỏ năm đó bị Thẩm Niệm ghét bỏ anh nghèo muốn chia tay xuất ngoại, thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải người khác ghét bỏ ra mặt như vậy.
Nói đến cùng bất quá chỉ là một người xa lạ, Cố Thừa Dịch rất mau vứt sang một bên.
Hôm nay là cuối tuần, khó có cơ hội lái xe ra ngoài, anh không nghĩ nhanh như vậy liền trở về: “Buổi chiều cô có bận gì không?”
Thẩm Niệm lắc đầu, “Anh có việc phải làm sao? Có thể không cần để ý tôi, bây giờ tôi về nhà.”
Cố Thừa Dịch trực giác “nhà” này không phải là biệt thự của anh, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nhà nào?”
“Đương nhiên là nhà tôi thuê rồi.” Thẩm Niệm trả lời chắc chắn.
Cố Thừa Dịch mặt lập tức liền trầm xuống.
Hai người cùng ăn cùng ở cùng ngủ hơn một tuần, biệt thự của anh chiếm một khoảng lớn đỉnh núi, đất rộng, không khí trong lành, còn có người hầu hạ, không cần cô phải nấu cơm quét dọn giặt quần áo, nơi nào không tốt?
Thật ra Thẩm Niệm nghĩ, tuy nói ở biệt thự của nam chính một tuần, còn được chiếu cố rất tốt, nhưng quan hệ của hai người không phải là người yêu, ở đó ăn không uống không, không tốt lắm.
Nhưng nếu có quan hệ yêu đương đi chăng nữa, ăn chực uống chực dùng đồ miễn phí, cũng không tốt lắm.
Quan trọng nhất chính là, cô không có thoải mái.
Ở một nơi mình không có thoải mái, bất luận ăn uống ngủ nghỉ có tốt, vẫn sẽ nhớ đến căn nhà nhỏ của mình.
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, chính là cái đạo lý như vậy.
“Thẩm Niệm.” Cố Thừa Dịch ngừng lại, đứng không động đậy.
“Hả?” Thẩm Niệm đi xa cách một khoảng phát hiện không thấy bóng dáng anh đâu, quay đầu lại, thấy ánh mắt nam chính nặng nề nhìn cô, trong lòng không khỏi nhảy dựng.
Nhìn ánh mắt nam chính giống như hận không thể đem cô nuốt chửng vậy, cô hơi sợ.
Cố Thừa Dịch phun ra ba chữ: “Tiền trang trí.”
Thẩm Niệm: “…”
Bị nam chính lấy lý do này uy hiếp là không tốt.
Từ khi nam chính phát hiện cô rất để ý căn nhà mới kia, mỗi lần cô không muốn ở lại biệt thự, tiền trang trí sẽ bị đề cập.
Nói chính xác là uy hiếp? Ăn ngon uống tốt mà cung phụng, thậm chí nam chính không yêu cầu làm gì cả.
Cũng không thể nói là uy hiếp? Rõ ràng chính là dựa vào tiền trang trí nhà mà đem cô lưu giữ bên người.
Thẩm Niệm không hiểu được Cố Thừa Dịch suy nghĩ cái gì, nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi không để ý tới.
“Chúng ta tâm sự chút đi.”
Lúc nói lời này, thần sắc Thẩm Niệm rất bình tĩnh, như là nói ra ý nghĩ bấy lâu nay, đã sớm có chuẩn bị.
Cố Thừa Dịch tâm cũng trầm xuống, trước đó, vẫn luôn lấy tiền trang trí nhà ra uy hiếp Thẩm Niệm, một phát là ăn ngay, vì sao hôm nay lại không được?
Là Thẩm Niệm để ý đến thứ khác, không màng uy hiếp, hay là cô chuẩn bị đem cái gì đó uy hiếp lại anh?
Hai người sóng vai đi, tìm một quán cà phê.
Ngồi xuống vị trí được che khuất, gọi thêm hai ly cà phê, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu nói chuyện.
Thẩm Niệm nói trước: “Tôi sẽ về ở căn nhà thuê kia.”
Đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ý tưởng cùng mục đích, đơn giản mà sáng tỏ.
Cố Thừa Dịch nghe hiểu, nhưng mà không rõ: “Vì cái gì?”
Là anh mua hàng hiệu chưa nhiều, hay là biệt thự chưa đủ lớn, làm cô cảm thấy ủy khuất?
Nam chính suy nghĩ tưởng mình hiểu ra lý do, Thẩm Niệm liếc mắt một cái nhìn thấu, lắc đầu phủ nhận: “Anh đối với tôi rất tốt, nhưng chính là thật sự quá tốt.”
Cố Thừa Dịch: “?” Anh chỉ mới nghe qua không tốt mới bỏ đi, đây là lần đầu nghe thấy bỏ đi do quá tốt.
“Vì sao?”
Lý do có chút khó nói, nếu nói ra Thẩm Niệm sợ bị nam chính cho rằng cô đang yêu cầu danh phận.
Không nói cũng không được, không thể không biết xấu hổ mà ở mãi trong nhà một người đàn ông mà ăn uống, không được không được.
Nghĩ đến lát nữa sau khi cô nói ra lý do, cảnh tượng bị nam chính dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình mà lên mặt, giám đốc Thẩm uống một ngụm cà phê lớn làm giảm áp lực.
Cố Thừa Dịch không thúc giục cô, anh chỉ lẳng lặng chờ cô nói ra lý do có sức thuyết phục nhất.
Nhưng mà..
Cà phê một ngụm hai ngụm ba ngụm, uống hơn nửa ly rồi, Thẩm Niệm vẫn không có dũng khí mở miệng.
Cố Thừa Dịch lần thứ ba hỏi: “Vì sao?”
Nhìn vẻ đẹp được trời ưu ái kia của nam chính, Thẩm Niệm hung hăng mà nhắm mắt, đem băn khoăn vứt sau đầu.
“Bởi vì hai chúng ta không có quan hệ gì cả.”
“..
A?” Cố tổng tài rong ruổi nhiều năm ở thương trường bị ngây ngốc tại chỗ, hai người bọn họ còn không có quan hệ gì, vậy ai với ai mới có quan hệ?
Câu đầu tiên nói ra, chuyện còn lại cũng dễ nói hơn.
Thẩm Niệm mở mắt ra cẩn thận xem xét nam chính ở đối diện, anh có chút ngốc ngốc, hiển nhiên là không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Đã giải thích rõ ràng minh bạch như vậy, Thẩm Niệm cũng không thể không biết xấu hổ, chuyện này không thể nói thẳng ra được cô đành nói giảm nói tránh, khẽ cắn môi nói.
“Quan hệ hai chúng ta có chút xấu hổ, tôi ở lại chỗ kia của anh, không được tốt lắm.”
Bạn gái cũ chực ăn chực uống bạn trai cũ, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Lúc đầu Thẩm Niệm là lo lắng nam chính trả thù cô, sợ ném cô vào bệnh viện tâm thần, hiện tại ở chung một thời gian, cũng hiểu rõ tính tình nam chính, nên cô mới dám nói ra.
Thẩm Niệm tự nhận cô đã nói đủ rõ ràng minh bạch, lại nhớ rõ mấy chuyện cũ của hai người cũng rất khó coi, cho dù việc vứt bỏ nam chính là nguyên chủ, nhưng chính cô phải đổ vỏ.
Môi Cố Thừa Dịch mím chặt căng thẳng, hệt như tâm tình của anh: “Cô đang hỏi tôi danh phận.”
Đáy lòng anh rất rõ ràng, Thẩm Niệm biết bao nhiêu lần muốn trở lại căn nhà nhỏ của cô, gần một tuần đây không phải cô chưa từng nhắc tới chuyện về nhà, đều là mỗi lần đều bị anh dùng lý do tiền trang trí giữ lại.
Mấy lần trước đều thành công nhưng lần này, uy hiếp chợt mất đi tác dụng, anh có chút hoảng.
Loại cảm giác này cùng với mấy người làm ăn trên thương trường là không giống nhau, những người đó mục đích uy hiếp rất rõ ràng, đơn giản là gia đình và sự nghiệp.
Bọn họ muốn sinh hoạt vinh hoa phú quý, muốn giả vờ làm bạn với anh, biết kết quả với mục đích, cho nên rất nhiều hành vi anh đều đoán trước được.
Thẩm Niệm không giống vậy.
Cô không có người nhà, làm kế hoạch trong công ty nhỏ lương không nhiều, nhu cầu về tiền bạc không lớn, uy hiếp duy nhất chỉ có căn nhà mới kia.
Nhưng mà giờ lấy lý do nhà mới ra uy hiếp, Cố Thừa Dịch lại không giữ được cô, anh khủng hoảng thấy sắp mất cô.
Trong lòng đang hoảng loạn, anh vẫn cố ra vẻ lạnh nhạt, cố ý xuyên tạc.
Nghe thấy anh nói, Thẩm Niệm thở dài, mặt tỏ vẻ “Biết ngay anh sẽ hiểu lầm mà”.
“Tôi không có, chỉ là tôi cảm thấy một người phụ nữ độc thân cũng với một người đàn ông độc thân ở chung không tốt, hơn nữa địa vị hai chúng ta chênh lệch quá lớn, trong mắt người khác tôi rất dễ biến thành người ham tiền được bao nuôi.”
“Không tốt sao?” Cố Thừa Dịch nhìn nàng: “Cô ở cùng với tôi, muốn cái gì liền có cái đó.”
“Bất đồng về suy nghĩ.” Đây không phải là lần đầu Thẩm Niệm nhận thấy được quan điểm, suy nghĩ hai người bọn họ khác biệt.
Sau khi Thẩm Niệm mua nhà xong, tiền chi ra quá nhiều, thu vào không đủ, tương lai hai năm tới không có nhu cầu mua xe.
Mặc dù có tình huống đột phát thay đổi chủ ý, nhưng cũng chỉ mua loại xe bình thường thay cho đi bộ, cộng thêm bảo hiểm nhiều nhất khoảng 13-14 vạn.
Mà Cố Thừa Dịch lại có tới mười chiếc xe, mỗi chiếc đều là siêu xe bản giới hạn, những cái đó không phải xuất phát từ nhu cầu cơ bản tránh phải đi bộ, mà là mua trên thu nhập với địa vị của anh.
Thẩm Niệm xuất phát từ tài chính bản thân hạn chế, cô vì nhu cầu thoải mái muốn ngâm mình trong bồn tắm, thêm cái vòi sen vào, cũng không ảnh hưởng gì hết.
Cố Thừa Dịch thì cho rằng bồn tắm là để ngâm mình, vòi sen là để tắm, bồn tắm cùng vòi sen không thể chung một chỗ.
* * * Rồi đủ chuyện khác nữa.
Xét đến cùng, là thu nhập kinh tế hai người khác nhau.
Do thu nhập khác nhau, dẫn tới bất đồng về quan điểm lẫn suy nghĩ, rất dễ xảy ra hiểu lầm và tranh cãi.
Trước mắt thì chưa có mâu thuẫn gì, chủ yếu do hai người chưa có quan hệ nên không thể can thiệp sâu, nếu nay mai có chắc cũng không khác dự đoán lắm.
Để tránh hình thành thói quen sinh hoạt sa đọa như vậy, nếu xảy ra chuyện bất ngờ trở về thích ứng không được, Thẩm Niệm cho rằng cần phải rút ra khỏi cuộc sống này sớm.
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà giải thích xong điều kiện hai người chênh lệch, Thẩm Niệm tin tưởng mười phần cảm thấy nam chính sẽ đồng ý.
Tâm tình Cố Thừa Dịch vẫn ổn để nói chuyện — vậy là mấy ngày nay cô ở chung với anh kết luận ra sao.
Tuy nhiên, mọi chuyện hơi khác so với tưởng tượng của Thẩm Niệm.
Nghe xong mấy cái hậu quả Thẩm Niệm đề cập, Cố Thừa Dịch tóm tắt lại sơ lược nội dung quan trọng: Thu nhập của anh và anh khác nhau, bất đống về suy nghĩ, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.
Đơn giản thôi? “Vậy cô làm trợ lý cho tôi đi.”
Thẩm Niệm: “?”
Giám đốc Thẩm hoàn toàn choáng váng, đánh chết cô cũng không nghĩ ra mạch não nam chính đang nghĩ cái quái gì.
Đang nói chuyện cô không muốn dọn về sao, như thế nào bỗng dưng nhảy sang công việc vậy, khi nào cô lại đưa ra yêu cầu thái quá muốn đến tập đoàn Cố Thị làm việc đâu?
Thẩm Niệm mặt biểu tình kiểu hoài nghi nhân sinh, so với vừa rồi hạ quyết tâm phải rời khỏi anh, Cố Thừa Dịch thấy mọi chuyện có vẻ ổn.
Cố Thừa Dịch tán thưởng trí thông minh của mình: “Đợi chút nữa trở về viết đơn xin từ chức, ngày mai thứ hai đi làm nộp hồ sơ xin việc, không quá hai ngày là có thể thông qua, rất mau là có thể đến công ty của tôi đi làm rồi.”
“Từ từ đã!” Thẩm Niệm vội vàng ngăn lại, Cố Thừa Dịch nghe lời mà không nói chuyện nữa, cho cô thời gian đặt câu hỏi.
Thẩm Niệm hồi tưởng lại một lần, xác định từ lúc ở quán cà phê ngồi xuống trở về sau, cô từ đầu tới cuối chưa nhắc tới một chút gì về công việc cả, nhíu mày hỏi: “Tôi nhớ rõ, tôi đâu có nói muốn đổi công việc đâu.”.