XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI - Chương 29: 29 Đi Bắt Gian
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI
- Chương 29: 29 Đi Bắt Gian
Xem mắt?
Thẩm Niệm nhớ lại tuổi tác chính mình, 27, cũng sắp đến ngưỡng bà cô rồi, cảm giác ngực như bị trúng tên.
Sau khi xuyên sách cô vẫn luôn chấp niệm phải mua nhà cho bằng được, nên quên mất chuyện đại sự quan trọng của đời mình.
Không nhờ Đinh Hạ Vân nhắc, chắc cô cũng quên mất hiện tại mình đang độc thân.
Ước chừng là do mỗi ngày đều ở với Cố Thừa Dịch cùng nhau ăn cơm, đi làm, tan tầm, ngủ, hình thức chung sống của hai người rất giống một cặp đôi đang yêu nhau, lúc này cô mới nhận ra ở nơi này mình không có danh phận.
Không phải để bụng mấy cái danh phận kia, nhưng hai người không phải người yêu lại đi ngủ chung phòng chung giường, biệt thự chiếm một mảnh núi, không rất giống dạng kia sao.
Thẩm Niệm suy nghĩ thật kỹ muốn cùng Cố Thừa Dịch nói rõ ràng, quên mất cự tuyệt Đinh Hạ Vân, “Sao đột nhiên em lại muốn đi xem mắt?”
Đinh Hạ Vân gọi điện thoại tới lúc này không phải là thời điểm tốt, gọi ngay lúc hai người ngồi ở phòng khách ăn trái cây, Cố Thừa Dịch thì đang ngồi bên cạnh, cho nên cô cầm điện thoại vừa nói vừa đi ra ngoài.
Phía sau Cố Thừa Dịch nhìn bóng cô càng lúc càng đi xa, hạ mi mắt, sắc mặt trầm xuống.
Thẩm Niệm đây là muốn bỏ anh để đi xem mắt?
Anh cho ăn miễn phí, tự do dùng đồ của anh, còn ngủ với anh, mỗi ngày đi làm tan tầm đều đưa đón, anh còn hy sinh tấm thân quý báu này cho cô làm gối ôm, cô vậy mà không biết xấu hổ trở mặt liền đi tìm người đàn ông khác hẹn hò?
Cố tổng tài trong lòng ủy khuất, anh cảm thấy heo con mà mình dày công vất vả nuôi dưỡng nay muốn bỏ chạy để ăn củ cải nhà người khác.
Cây bắp cải nhà anh ăn không ngon sao? Sao phải chạy sang nhà người khác!
Thẩm Niệm vào trong phòng tập thể thao ở lầu một, xung quanh không có ai, cô yên tâm nghe điện thoại.
“Đều là do mẹ em sắp đặt.” Đinh Hạ Vân oán giận nói, “Em còn chưa tốt nghiệp, mà mẹ em gọi điện thoại tới thúc giục bắt em đi gặp mặt, bà nói mấy người bằng tuổi em đều có con hết, có thể nhờ đi mua nước tương luôn rồi, còn mấy người khác không có con thì cũng có bạn trai chuẩn bị kết hôn, thao thao bất tuyệt nói ngay cả bạn trai em cũng không có, thật là đáng ghét mà.”
Nói là “Đáng ghét”, nhưng thật ra trong giọng nói không có một chút gì chán ghét.
Chắc đơn thuần chỉ là hơi bực bội do chưa có bạn trai, nhưng cứ bị người nhà thúc giục bức bách, bất mãn bị can thiệp vào đời sống sinh hoạt của mình đây mà.
Có thể bị mẹ càm ràm, Thẩm Niệm kỳ thật rất hâm mộ: “Vậy em định đi sao?”
“Đi chứ.” Đinh Hạ Vân bên kia giải thích, “Em mà không đi, mẹ em mỗi ngày đều gọi điện thoại tới khủng bố, bị bà làm phiền đến chết luôn ấy.”
“Vậy tìm chị đi cùng để làm gì?” Cô lại không phải là đàn ông, đâu thể giả mạo làm bạn trai đóng kịch được.
Dường như hiểu được Thẩm Niệm suy nghĩ gì, Đinh Hạ Vân liền cười: “Chị Niệm à nếu mà chị là con trai, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn có nhà ở, em đã sớm đem chị mang về nhà, đỡ phải bị mẹ lải nhải suốt ngày.”
“Vậy em tìm chị là..”
“Cho em thêm can đảm đó mà!” Đinh Hạ Vân thè lưỡi, “Em chưa đi xem mắt nói chuyện với người lạ bao giờ cả, chị Niệm đi với em một lần đi.”
“…”
Cô cũng chưa bao giờ đi xem mắt mà.
“Cũng không có việc to tát đâu, em biết chị có bạn trai rồi, không cần chị phải gặp mặt nói chuyện gì đâu, chỉ cần chị đến địa điểm gặp mặt trước chờ em.
Lòng em biết chị ở gần, liền yên tâm, sẽ không bị sợ hãi.”
“…”
Cô, không có bạn trai.
Nếu bây giờ giải thích thì cũng không ai tin, Đinh Hạ Vân cũng không có khả năng tin tưởng, Thẩm Niệm liền nói một câu “Chị với Cố Thừa Dịch không như em nghĩ đâu”, rồi đồng ý thêm, “Gửi thời gian địa điểm cho chị.”
“Yeah, cảm ơn chị Niệm, yêu chị chết đi được!” Đinh Hạ Vân thả ra liên hoàn mấy câu nịnh bợ, Thẩm Niệm nghe được bật cười không ngừng, cảm thán bản thân tại sao không suy nghĩ thêm, nếu không nam chính sẽ tức giận quá.
Bên ngoài phòng tập thể thao, do dự hồi lâu vẫn là dán tai lên cửa nghe lén, Cố Thừa Dịch bỗng cứng đờ người.
Anh do dự hơi lâu, nên không nghe được đoạn đầu có chuyện gì, chỉ nghe được câu cuối cùng “Gửi thời gian địa điểm cho chị.”, liên kết đến câu lúc đầu nghe được “Chị Niệm, chúng ta đi xem mắt đi!”.
Còn có ý khác sao?
Thẩm Niệm vậy mà đáp ứng!
Cô vậy mà dám? Làm sao dám!
Cố Thừa Dịch ủy khuất lại mờ mịt, không rõ trong mắt anh đã cùng Thẩm Niệm xem như tiến triển không tồi, nhưng vì cái gì cô còn muốn bỏ chính thất như anh chạy đi tìm tiểu yêu tinh khác.
(Editor: Hài dễ sợ, 1001 câu chuyện của chính thất CTD bị thất sủng kkkk)
Chẳng lẽ thật sự là hoa nhà không thơm bằng hoa dại, thế nào cũng phải đi bên ngoài tìm kích thích?
Tâm tình phức tạp, buổi tối cùng ngủ chung giường, hai người đồng dạng đều nằm mơ.
Ngày hôm sau, Thẩm Niệm ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn xong bữa sáng liền trở về phòng.
Cố Thừa Dịch ngồi sau bàn làm việc ở thư phòng, mắt lạnh nhìn Thẩm Niệm đắp mặt nạ chạy tới phòng để quần áo chọn quần áo, lại ở trong phòng tắm trang điểm một hồi lâu, trong lòng kêu một cái toan.
Thẩm Niệm ở cùng anh hơn một tuần, trừ phi đi ra ngoài, cô mỗi ngày đều để mặt mộc, ngay cả son môi cho môi bớt tái nhợt cũng không có, lúc này vì ra ngoài gặp hoa dại liền trang điểm, trang điểm này phải nói là long trọng đến không tả được.
Quả thực, quá mức!
Cố Thừa Dịch: Anh giận!
Sau đó, mặc quần áo trang điểm không ít thời gian Thẩm Niệm xách theo túi từ phòng ngủ chính đi qua: “Cố tổng, tôi có thể mượn anh một chiếc xe không?”
Trong lòng Cố tổng tài càng toan, có tiểu yêu tinh khác thì liền kêu anh là Cố tổng, ha hả.
Không đợi Cố Thừa Dịch lạnh lùng cự tuyệt nói “Không”, Thẩm Niệm bừng tỉnh nhớ tới nguyên chủ du học, cùng cô không giống nhau, trong lúc học đại học không có thi bằng lái xe, không thể không thu hồi lời nói, “Xin lỗi, tôi quên mất tôi không có bằng lái, làm phiền anh rồi, anh cứ tiếp tục làm việc đi nha.”
Nói xong, cô đi ra ngoài, móc điện thoại ra gọi.
Chua xót bên trong, Cố Thừa Dịch lại phát giác không đúng.
Không có bằng lái sẽ không có khả năng trực tiếp hỏi mượn xe, Thẩm Niệm như thế nào lại bất chợt mà nhớ tới chính mình không có bằng lái xe? Bộ dáng kia như là phản ứng của người lái xe giỏi mà.
Trên hành lang, Thẩm Niệm chủ động gọi điện thoại cho Đinh Hạ Vân: “Chị hiện tại ở nơi có hơi xa, cũng không có taxi, khả năng..” Không qua được.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, giám đốc Thẩm ở chỗ này ăn ngủ rồi mặc đồ của người ta, nào dám nhờ vả tài xế của nam chính đưa cô ra ngoài chứ?
Gọi Thôi trợ lý tới đây đón cô, vậy càng không thể, cô có thân phận gì đâu, sao có thể ra lệnh cho trợ lý của nam chính được?
“Tôi có việc phải đi tới công ty một chuyến, thuận tiện cho cô đi nhờ.”
Đúng lúc này, Cố Thừa Dịch đóng cửa lại, Thẩm Niệm mấy chữ sau không có xuất hiện, lập tức sửa miệng, “Không sao đâu, tôi có thể tự đi đến đó được.”
Cố Thừa Dịch lái xe rất ổn, anh có chút nghi hoặc bản thân, thừa dịp nói: “Không xe, không bằng lái.”
“Tôi có cách.” Trước kia Thẩm Niệm cảm thấy phương tiện giao thông công cộng ở thành phố Giang Đông nhất là tàu điện ngầm rất tiện ích, nếu mua một chiếc xe cộng thêm tiền bảo hiểm thì ít nhất phải chuẩn bị mười mấy vạn, mất một khoảng tiền khá nhiều a, còn phải tính toán trang trải sau khi nhà ở hoàn thành nữa.
Hiện giờ xem ra, mặc kệ mua xe hay không mua, khi nào mua, trước tiên phải thi bằng lái đã.
“Tôi bây giờ báo danh sớm đăng ký thi, một tháng hẳn là được.”
Cô nghĩ nghiêm túc, thuận miệng nói, còn lấy điện thoại ra tìm tòi giá cả thi bằng lái với chỗ đăng ký thi ở thành phố Giang Đông, không chú ý tới ánh mắt biến hóa của Cố Thừa Dịch.
Mấy năm nay thi bằng lái xe ở thành phố Giang Đông đều cải cách hết, một kỳ thi có hai môn mà mỗi môn có ba bài tính qua thời gian thi sẽ hơi lâu, từ lúc bắt đầu báo danh, toàn bộ ba môn đều phải thông qua một lần, lấy được bằng lái xe nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai tháng.
Mà Thẩm Niệm buột miệng thốt ra một tháng, đó là cải cách cho sinh viên nghỉ hè một lần thi được bằng lái sao.
Bằng lái Cố Thừa Dịch là thi sau khi anh tốt nghiệp cao trung, với chuyện này anh rất quen thuộc.
Anh cảm thấy cần phải điều tra Thẩm Niệm ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì, với điều kiện kinh tế của cô, không giống như vẻ sẽ mua xe ở nước ngoài, nhưng ai biết được?
Anh im lặng không biểu lộ gì, lái xe đưa Thẩm Niệm đến trung tâm thương mại gần đó, Thẩm Niệm cười cười vẫy tay tạm biệt anh, đi tới cửa chờ Đinh Hạ Vân, hai người cùng đi vào.
Lúc này, cửa sổ xe bị gõ vang.
Là Thôi Tân Đạt: “Cố tổng.”
Cố Thừa Dịch đem chìa khóa xe ném qua, vội vàng đuổi theo hai người Thẩm Niệm.
Gặp quỷ mới đi công ty, anh chính là theo tới để bắt gian!
Cố tổng tài cả đời chưa bao giờ làm chuyện lén lút như này, càng đừng nói là theo dõi người.
Trung tâm thương mại người nhiều qua lại, đường thì trống trãi, không có gì ẩn nấp, anh đành chạy hai bước rồi núp trong một góc trốn đi, đường đường chính chính mà theo ở phía sau, đi tuần tra trung tâm Phạm Nhi.
Nếu Thẩm Niệm quay đầu là sẽ thấy được người đàn ông nào đó ban nãy nói muốn tới công ty bây giờ đang nhàn nhã đi dạo ở trung tâm thương mại, nhưng ở đây người quá nhiều, hơi thở hỗn loạn, cô cũng không có khả năng nhận ra bị theo dõi, phát hiện không ra.
Người bình thường dưới tình huống như thế là rất khó nhận ra bị theo dõi, nếu phát hiện ra thì không phải người thường rồi.
Nhưng mà Cố Thừa Dịch đang chui rúc vào ngỏ ngách, cảm thấy Thẩm Niệm cùng Đinh Hạ Vân tán gẫu vui vẻ đến như vậy, đều là chuẩn bị gặp mặt tên khốn khác nên không có tâm tình quan sát xung quanh, nên lúc này mới không chú ý đến anh đi theo ở phía sau!
Chờ hai người đi vào nhà hàng, Cố Thừa Dịch cũng theo đi vào.
Mặc kệ người phục vụ ở bên cạnh muốn dẫn anh đi đâu, anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai người phụ nữ phía trước, thấy các cô từng người tách ra ngồi riêng, anh vững vàng ngồi chỗ ở sau lưng Thẩm Niệm, dựng lỗ tai nghe cô đang nói cái gì.
Bộ dáng này giống như mấy kẻ cuồng theo dõi, không phải cả người anh toàn hàng hiệu, lớn lên lại đẹp trai, người phục vụ thiếu chút nữa báo công an rồi.
Nhưng, sự việc cùng tưởng tượng Cố Thừa Dịch lại không giống nhau.
Đinh Hạ Vân tới xem mắt là thật, có một người đàn ông ngồi đối diện cô, sau khi ngồi xuống liền tự giới thiệu lẫn nhau, hàn huyên vài câu rồi bắt đầu gọi món.
Mà bên này Thẩm Niệm lại đơn độc ngồi một bàn, sau khi gọi món xong an tĩnh mà uống nước trái cây chơi điện thoại, không có một chút nóng vội, cũng không giống như là đang đợi đối tượng xem mắt.
* * * Là sao?
Cố tổng tài có chút ngốc, không quá hiểu tình huống hiện tại như thế nào.
Anh chính là tới bắt gian, nào có cái gì tâm tình gọi món ăn? Lúc này, trên bàn chỉ có một ly nước chanh người phục vụ đưa tới, trừ cái này ra, không có gì khác.
Lại đợi một hồi lâu, bàn của Đinh Hạ Vân bắt đầu ăn cơm, đồ ăn Thẩm Niệm gọi cũng được mang lên, đối diện cô vẫn là không có tên khốn nào cả.
Cái này, Cố tổng tài xem như minh bạch chính mình náo loạn cái ô long gì vậy, vành tai chậm rãi ửng đỏ.
Người chân chính gặp mặt là Đinh Hạ Vân, còn Thẩm Niệm chỉ tiếp khách mà thôi, cô cố ý ngồi xa, không quấy rầy tới hai người kia.
Anh cảm thấy chính mình đã bôi nhọ heo con Thẩm Niệm muốn chạy đi ăn củ cải trắng nhà người khác, trong lòng hổ thẹn.
Nghĩ tới chuyện đi qua bàn Thẩm Niệm trò chuyện, sợ cô hỏi “Không phải anh tới công ty sao?”.
Còn nếu không qua, một người ăn cơm thì sao ăn ngon được?
Cố tổng tài hoàn toàn quên mất Thẩm Niệm phần lớn lúc trước là một mình ăn cơm, ngồi tại chỗ trong chốc lát, lại nghe được sau lưng người phục vụ nói “Tiểu thư, món của cô đã lên hết rồi”, tức khắc anh xoay người dứt khoát lưu loát mà ngồi xuống đối diện Thẩm Niệm.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, Thẩm Niệm ngẩng đầu ngây ngẩn cả người: “Anh..”
Vì phòng ngừa cô nói ra câu “Không phải anh tới công ty sao?”.
Trực giác thấy tôn nghiêm sắp bị hao tổn Cố tổng tài chặn nói trước: “Tôi đói bụng.”
“..
Ừm.” Thật ra Thẩm Niệm còn muốn hỏi một câu “Nhanh như vậy mà anh từ công ty đã trở về rồi?”.
Nhưng nhìn Cố Thừa Dịch bắn lại tầm mắt lạnh uy hiếp “Không cho nói cái gì nữa! Lo ăn cơm đi!”, tức khắc câm miệng.
Quay đầu vẫy tay: “Phục vụ, bên này cho thêm chén đũa.”
Người phục vụ đi lại vừa vặn là người phục vụ bàn của Cố Thừa Dịch, thấy anh nhanh như vậy làm quen được một cô gái xinh đẹp, còn thành công lừa cô gái mời cơm nữa, ôi toan.
Đẹp trai thật là tốt a!.