XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI - Chương 18: 18 Vô Lương Tâm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI
- Chương 18: 18 Vô Lương Tâm
Nhận được tin nhắn, đầu tiên nhìn là người gửi, tiếp theo mới là nội dung.
Thẩm Niệm làm như vậy, cho nên lịch trình mạch não của cô từ “Nam chính tìm tôi làm gì?” biến thành “Đầu óc nam chính thật sự hỏng rồi!”
Đổi thành người bình thường, sẽ để ý tới bạn gái cũ chê anh nghèo, vứt bỏ anh, muốn chia tay với anh sao?
Đổi thành người bình thường, sẽ để ý tới bạn gái cũ nhiều năm sau mới về nước không nói hai lời đã lấy đi 300 vạn sao?
Nhưng nam chính lại để ý tới.
Vậy nên anh ta không phải là người bình thường.
Đưa ra cái kết luận này, tâm lý quỷ dị của Thẩm Niệm mới tốt hơn nhiều.
Cô là người bình thường, cho nên không cách nào lý giải được ý nghĩ không phải người bình thường của nam chính, đó là chuyện hết sức bình thường.
* * * Cho nên rốt cuộc nam chính đang suy nghĩ gì vậy!
Tuổi tác của giám đốc Thẩm dung mạo xinh đẹp còn chưa quá 30, đã sắp gặp nguy cơ trí mạng là hói đầu tuổi trung niên.
Bên kia Cố Thừa Dịch nhìn tin nhắn gửi hồi lâu vẫn không có trả lời, không rõ đến tột cùng mình đang suy nghĩ cái gì.
Hôm trước anh còn nghĩ đến chuyện lạnh lùng với Thẩm Niệm, đỡ khiến cô cảm thấy kế sách lạt mềm buộc chặt thực hiện được, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ai ngờ, sau Thôi trợ lý báo cáo Thẩm Niệm vô cùng cao hứng đi ăn cơm với hai cái cẩu nam nhân, anh lại chạy tới, còn mang người về trong nhà của mình, trên giường của mình.
Tối qua, anh còn từng nghĩ đến tiếp xúc thân mật như vậy, phải giữ khoảng cách để cho Thẩm Niệm nếm thử tư vị lạt mềm buộc chặt của anh.
Ai biết được mới tám tiếng trôi qua, anh đã chủ động gửi tin nhắn qua.
Thiện và Ác trong đầu Cố Thừa Dịch đang giao chiến, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, không muốn nhượng bộ.
Ác quỷ nói: Không được, người phụ nữ kia ngại bần yêu phú, tham lam vô độ, am hiểu lạt mềm buộc chặt nhất, ra vẻ nhu nhược, phải lạnh lùng cô để cô nhận được giáo huấn!
Thiên thần nói: Thẩm Niệm hành động đã thực hiện rồi có không ít chỗ mâu thuẫn, cô cầm tiền của mình, lại chưa từng tiếp cận mình, có lẽ là có mục đích gì, càng có thể là có nỗi khổ tâm.
Ác quỷ nói: Khổ tâm nỗi gì? Khổ tâm vì 300 vạn ư? Khổ tâm vì ngốc nghếch lắm tiền hả?
Thiê thần nói: Quấn lấy mình thì cô có thể có được 300 vạn, không có đạo lý ra nước ngoài một lần mang theo cả đầu óc bị hỏng đi, không dùng được còn không biết đạo lý ngày tháng còn dài à?
Thiên- Ác tranh luận kịch liệt, vấn đề này Cố Thừa Dịch đã suy nghĩ kỹ vài ngày vẫn không ra kết quả cuối cùng.
Anh suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy chỉ có tiếp cận Thẩm Niệm, cho cô nhận được càng nhiều chỗ tốt hơn nữa, tiền nhiều hơn nữa, sau đó.
.
sớm muộn gì cô cũng sẽ bộc lộ bản chất.
Rốt cuộc cô là loại phụ nữ hám giàu chân chính hay là có ẩn tình khác, hết thảy rồi sẽ nổi lên mặt nước thôi.
Nghĩ xong, Cố Thừa Dịch cúi đầu xem xét, trong khung tin nhắn văn bản trống trơn, Thẩm Niệm chưa từng nhắn lại một chữ.
Anh bị tức đến cười, một cuộc điện thoại được gọi qua.
Điện thoại vang lên vài hồi chuông, trước khi anh sắp ngắt máy thì nhấc.
“Alo?”
“Thẩm Niệm, lá gan của cô lớn đấy.
” Dám mắng người khác ngốc nghếch lắm tiền, còn dám không trả lời tin nhắn của anh, người có lá gan lớn như vậy lâu rồi anh không gặp.
Trực giác qua cú điện thoại này quả nhiên tâm trạng nam chính không tốt, toàn thân Thẩm Niệm dựng tóc gáy.
Đây là con người tàn nhẫn có thể khiến một người bình thường đang sống sờ sờ bị bức điên rồi đưa vào bệnh viện tâm thần đó, không nên đắc tội chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này.
“Tôi đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan tầm, có chuyện gì không?”
Âm thanh bên kia không ôn nhu như nước, cũng không nhu thanh tế ngữ, bên trong bối cảnh còn có tiếng giày cao gót giẫm trên nền gạch cộp cộp, cùng với tiếng người bên ngoài nói chuyện càng ngày càng xa bối cảnh âm thanh, rất loạn.
Âm thanh quỷ dị có trật tự của giày cao gót giẫm lên mặt đất làm dịu đi lửa giận trong lòng Cố Thừa Dịch, sắc mặt giận dữ hòa hoãn lại, lặp lại nội dung tin nhắn một lần nữa, “Cơm tối ăn cái gì?”
Ý nghĩa vấn đề này của nam chính tám phần là lại muốn tới ăn chùa.
Trong lòng Thẩm Niệm không quá hy vọng anh đến, xe của nam chính chỉ cần là người có hiểu biết một chút với xe đều biết đây là siêu xe hàng đầu, lái xe vào tiểu khu đổ nát nhiều lần thì không nghi ngờ trong mắt người khác cô sẽ trở thành người bị bao nuôi.
“Anh, không về nhà ăn cơm à?” Cô phải hỏi cẩn thận.
Cố Thừa Dịch nghẹn một nghẹn, trong mắt thiếu chút nữa phun lửa, “Thẩm Niệm, tôi phân giường của mình cho cô một nửa, cho cô mua quần áo mua giày mua túi xách mua đồ trang điểm, còn cho cô ăn sáng, đưa cô đi làm, hiện tại cô.
.
” Mẹ nó đến một bữa cơm cũng không mời tôi ăn?
Có lương tâm hay không?
Lương tâm của cô đều bị cẩu ăn rồi à?
Dưới đáy lòng Thẩm Niệm tự động bổ sung nam chính vì trở ngại thiết lập nhân vật và tu dưỡng nên không nóng nảy đến chửi tục.
Nghe anh ta nói vậy, lại cúi đầu nhìn toàn thân mình trên dưới đều là hàng xa xỉ, lương tâm giám đốc Thẩm hơi đau.
Ngày sau như thế nào tạm thời không bàn luận tới, nam chủ tiêu nhiều tiền như vậy, đúng là không có đạo lý không nên mời một bữa cơm, quả đúng vậy.
“Anh thích gì?”
Thẩm Niệm lấy được không ít chỗ tốt từ nam chính ngốc nghếch lắm tiền nên quyết định thuận theo vuốt lông, nhưng là.
.
“Tự cô nghĩ!” Cố Thừa Dịch buông xuống một câu xong cực kỳ không phối hợp dập máy.
Thẩm Niệm: “! “
Ha, nhìn thói quen của anh ta này!
Giám đốc Thẩm xắn tay áo không tồn tại, tư thế hùng hổ kia, nếu Cố Thừa Dịch xuất hiện giờ khắc này trước mặt cô, thế nào cô cũng phải đánh anh thành đầu chó.
Sau đó, cô thoáng nhìn đôi Chanel giẫm dưới bàn chân, cánh tay đeo túi Chanel, nhẹ nhàng khụ một tiếng, tan tầm đi mua đồ ăn.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng của khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh, Thẩm Niệm như thường lệ đi bộ dọc đường, tính toán trước tiên đi tàu điện ngầm đến cửa hàng mua đồ ăn, sau đó về nhà.
Vừa rẽ ở chỗ ngoặt, cô liền nhìn thấy chiếc Maybach đen đỗ ở ngã tư bên đường.
Quen mắt.
Cực kỳ quen mắt.
Thẩm Niệm lén lút không nhìn qua, cố gắng làm bộ như không phát hiện.
Nhờ phúc của Đinh Hạ Vân, trong lúc nghỉ trưa cô lên mạng tiến hành xóa nạn mù chữ siêu xe, xem như phổ cập tri thức xe của nam chính bao nhiêu tiền.
Hôm nay cô mà dám ngồi lên cái siêu xe này, không đến mấy ngày công ty sẽ truyền ra tin đồn cô bị người bao dưỡng.
Mũi chân vừa chuyển hướng, bàn chân vừa nhấc lên, nhạc chuông kiểu mẫu của điện thoại vang lên.
“! “
Nhìn tên người gọi, Thẩm Niệm không tình nguyện tiếp máy, “Có chuyện gì sao?”
“Lên xe.
” Giọng nói Cố Thừa Dịch hơi không kiên nhẫn.
“Đang giờ cao điểm tan tầm, tôi cảm thấy ngồi tàu điện ngầm có thể về nhà ăn cơm sớm hơn.
” Đương nhiên nguyên nhân thật sự là bởi vì Maybach quá rêu rao.
Cố Thừa Dịch “À” một tiếng, “Tàu điện ngầm gặp trục trặc rồi, nếu cô muốn đi về bằng hai cái đùi kia, hoặc là đợi xử lý trục trặc xong thì tôi có thể suy xét ăn luôn bữa sáng ngày mai của cô.
“
Trong nước trị an tốt, phạm nhân sẽ không vì các loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà muốn nổ tung tàu điện ngầm rồi chờ tử thần đến phá án, giám đốc Thẩm trước nay chưa nghe tàu điện ngầm xuất hiện trục trặc bao giờ, nhất thời không quá tin tưởng.
Cô bước vài bước về phía trước, xa xa nhìn về phía cửa ra vào tàu điện ngầm người đi ra không ngừng, mặc dù có người đi vào muốn ngồi tàu điện ngầm nhưng nghe người ta nói gì đó liền đi ra theo, cô tin rồi.
Lúc này, Maybach đỗ ở ngã tư bên cạnh chuyển động.
Thẩm Niệm đi chậm qua, Maybach dừng lại, cô nhanh chóng mở cửa xe ngồi xuống.
“Cảm ơn.
“
“Ồ.
” Trên mặt Cố Thừa Dịch đầy trào phúng, như là nói: Không phải cô muốn ngồi tàu điện ngầm sao? Đi đi.
Thẩm Niệm không so đo với người ấu trĩ, nhịn đi, đánh chếtanh ta cũng không đoạt được gia sản hàng tỉ đâu!
“Cơm tối ăn gì?”
Cùng một câu hỏi, nhưng năm phút đồng hồ sau, người hỏi từ Cố Thừa Dịch biến thành Thẩm Niệm.
Cố Thừa Dịch lạnh lùng nghiêng đầu đi, cô không trả lời tin nhắn của anh, dựa vào cái gì anh phải trả lời vấn đề của cô!
Thấy tình huống không đúng, Thôi trợ lý ở ghế lái hỏi: “Thẩm tiểu thư có hứng thứ với món Quảng Đông không?”
Thẩm Niệm không gì không thể ăn, nghĩ đến là Thôi trợ lý nói ra thì cảm thấy hẳn đây là món ưa thích của nam chính.
* * *Trong tiểu thuyết nam chính thích ăn gì nhỉ? Nữ chính?
“Có.
“
“Vậy thì đi.
.
” Thôi trợ lý còn chưa nói ra tên cửa hàng, Cố Thừa Dịch đã lạnh lùng đánh gãy lời: “Đồ cay Tứ Xuyên!”
Thôi trợ lý: “?”
Thẩm Niệm: “?”
Cố tổng /nam chính không phải anh là thích ngọt/ nữ chính sao?
* * *.