XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG - Chương 34: Thiên kim thật giả (5)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG
- Chương 34: Thiên kim thật giả (5)
Dịch Phi là người đầu tiên gọi điện thoại cho Tiêu Hàm, tuổi tác của cô không lớn, cũng không vất vả nhiều năm như Phương mẫu, nên trên gương mặt của cô không có những nếp nhăn hay những vết lấm tấm. Dịch Phi đang ở trong thời kỳ thanh xuân rực rỡ, cùng lắm chỉ có vài quầng thâm mắt do thức khuya. Mỹ phẩm mà Tiêu Hàm tặng cô, cô liền ôm thái độ dù thế nào cũng phải ủng hộ sự nghiệp của bạn thân dùng ngay trong ngày, nhưng sau đó thì cô thực sự rất vui vẻ, quầng thâm mắt đã phai nhạt đi không ít, đến chất lượng giấc ngủ tựa hồ cũng tốt hơn rất nhiều.
Kinh hỉ hơn nữa là có một lần cô nấu sữa bò không cẩn thận bị bỏng, bôi thuốc suốt hai ngày cũng chưa hết, vết thương vừa đau vừa rát, Dịch Phi nhớ Tiêu Hàm từng nói rằng ‘hồng nhan’ có thể trị bỏng, liền bôi thử một chút, ai ngờ chưa tới nửa ngày chỗ bị bỏng chỉ còn lại một vết màu hồng nhạt, không đau không rát nữa.
Bấy giờ Dịch Phi mới ý thức được, lần này bạn thân của cô đã tạo nên đột phá rồi.
Dịch Phi gọi điện thoại cho Hạ Minh Châu, bày tỏ bản thân muốn mua thêm vài lọ ‘hồng nhan’, một lọ kia e rằng không đủ để cô dùng, Dịch Phi còn nói cô nguyện ý giúp Hạ Minh Châu mai mối, giới thiệu sản phẩm với các phu nhân của mấy nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu, các phu nhân đó chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích.
Tiêu Hàm chân thành cảm ơn tâm ý của Dịch Phi, sau đó không chút do dự cự tuyệt, cô giải thích ‘hồng nhan’ không đi theo con đường mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, mà càng thiên về hướng đại chúng hoá, bởi vì thành phần nguyên liệu đều là những dược liệu dễ tìm, nên chưa chắc sẽ được các vị phu nhân yêu thích, chưa kể cô cũng không có tâm hư vinh, vì chiếm đoạt sự yêu thích của các vị phu nhân mà sửa lại thành phần nguyên liệu của ‘hồng nhan’, có thời gian làm thế chẳng bằng chuyên tâm vào thị trường đại chúng, cùng với thị trường toàn cầu.
Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất, ‘hồng nhan’ chỉ là sản phẩm đầu tiên của công ty, tương lai sẽ còn có những sản phẩm khác, hơn nữa cũng có thể không phải là mỹ phẩm dưỡng da dành cho phái nữ như hiện giờ.
Dịch Phi có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng được lời hứa hẹn về một bộ các sản phẩm ‘hồng nhan’ của Tiêu Hàm thoả mãn.
Bên phía Hạ mẫu, Tiêu Hàm cũng chuẩn bị một phần đưa qua, “Chất lượng của mỹ phẩm do Minh Châu làm thật tốt.” Buổi tối ở trong phòng, Hạ mẫu vừa sử dụng ‘hồng nhan’, vừa khẽ cảm thán.
Mặc dù được yêu thương đến mức mười ngón không dính dương xuân thuỷ[1], chẳng qua làm nữ nhân có ai không muốn mình đẹp hơn.
Hạ phụ: “Anh cũng vô tình nghe qua vài lời đồn.”
Còn chưa chính thức ra mắt sản phẩm, nhưng hầu hết người trong giới thượng lưu đều bắt đầu hỏi thăm về Minh Châu. Điều này khiến Hạ phụ cảm thấy tương đối kiêu ngạo.
Tuy nói Hạ Minh Châu đã quyết tâm sẽ không dựa vào công ty Hạ thị, nhưng nhìn những thành tựu của cô, nào có ai không nghĩ rằng cô được như vậy là do Hạ Thành Bình ông dạy dỗ xuất sắc chứ.
Hạ mẫu đột nhiên nhớ đến một đứa con gái khác, “Dạo này Tiểu Tình thế nào rồi?”
Hạ phụ trả lời, “Tuy tư chất hơi kém một chút, nhưng huấn luyện ít nhiều gì cũng có hiệu quả.”
Hai chữ huấn luyện nhẹ nhàng bâng quơ trong lời của Hạ phụ, kỳ thực lại là một hình thức khác của địa ngục đối với Phương Tình, dù sao thì Phương Tình đã tham gia huấn luyện chậm hơn những người thừa kế cùng tuổi khác những hai mươi năm, đồng nghĩa với việc cô phải cố gắng nỗ lực gấp đôi, thậm chí là gấp ba mới có thể đuổi kịp bọn họ.
Trong lòng Phương Tình có khổ cũng không thể nói, kiếp trước cô chỉ cần bồi Hạ mẫu đi mua quần áo, chọn đồ trang điểm, ngày ngày xinh đẹp như hoa là được rồi, nào biết rằng muốn trở thành người thừa kế thì cần phải tiếp nhận huấn luyện vất vả như vậy, vất vả đến mức cô không còn tâm tư suy nghĩ tới Hạ Minh Châu, không phải, có đôi khi cô vẫn sẽ nhớ tới Hạ Minh Châu, bởi vì chỉ có nhớ tới cô ta, Phương Tình mới có động lực để kiên trì bước tiếp, cô tuyệt đối không cho phép Hạ Minh Châu cướp đi những gì thuộc về mình một lần nữa.
Lúc này Tiêu Hàm đang trao đổi với cấp dưới, nhóm sản phẩm ‘hồng nhan’ đầu tiên gồm hai trăm vạn bộ đã hoàn thành, tất cả đều giống hệt như kế hoạch, nếu không có gì sai lệch sẽ đưa ra thị trường vào ba ngày sau.
Bản thân Tiêu Hàm cũng đang cầm một bộ ‘hồng nhan’ được đóng gói tinh xảo trong tay.
Phương án có thể khiến cô từ bỏ những phu nhân cùng thiên kim của giới thượng lưu, không đem lại lợi ích lớn hơn nữa là không có khả năng.
Kiếp trước Hạ Minh Châu ở dưới tình cảnh như vậy mà vẫn trở thành người thắng cuối cùng, thì không có đạo lý Tiêu Hàm đã sống mấy đời không thể làm ra những thành tựu lớn hơn.
Tại thế giới trước, bí phương đầu tiên của Dược Cốc, tên là ‘hồng nhan’. Dược liệu thần kỳ ở chỗ chỉ cần kết hợp đúng và đủ các loại có dược tính bổ trợ cho nhau, tạo ra kỳ tích cũng không phải chuyện đùa, ‘hồng nhan’ chính là một ví dụ cực kỳ ưu tú.
Có thể nói cho dù Tây y có nghiên cứu thêm mấy trăm năm cũng chưa chắc nghiên cứu ra chỗ thần kỳ này.
Rõ ràng chỉ là mấy thứ dược liệu bình thường, nhưng sau khi trải qua quá trình điều chế đặc thù, lại nhanh chóng chữa trị được tổn thương da thịt.
Công hiệu của nó không chỉ có như thế, Tiêu Hàm từng tự dùng mình làm thí nghiệm, cầm dao cắt một đường trên tay, rồi phủ ‘hồng nhan’ lên miệng vết thương, vết thương liền không còn chảy máu nữa, chưa kể cũng lành nhanh hơn bình thường.
Tiêu Hàm không nói về công dụng này với bất kỳ một ai, càng không rõ khi nào người khác sẽ phát hiện ra chuyện đó. Dù sao thì chờ đến lúc đấy, Tiêu Hàm tin bản thân đã có đủ năng lực để tham dự đàm phán cùng người mà cô muốn.
Trên thực tế, ‘hồng nhan’ có thể chữa trị cho rất nhiều dạng vết thương khác nhau, nhưng sở dĩ nó lấy cái tên kia, là bởi vì nó thuộc về bí thuật dịch dung của Dược Cốc.
Khác với khả năng dịch dung của Tiêu Hàm, bí thuật dịch dung của Dược Cốc là thật sự thay đổi gương mặt của người sử dụng, hơn nữa dưới hoàn cảnh chữa bệnh đơn sơ như ở cổ đại, ‘hồng nhan’ càng tăng thêm tỷ lệ thành công của bí thuật.
Trước khi ‘hồng nhan’ được đưa ra thị trường cũng không có quảng bá gì nhiều, mà chỉ mời 300 người tình nguyện tham dự dùng thử.
Đó chính là thủ đoạn quảng bá tốt nhất.
Ngày một tháng tư, mỹ phẩm dưỡng da ‘hồng nhan’ chính thức được đưa ra thị trường,
Khoảng hai tuần sau,
Tiêu Hàm thông qua màn hình máy tính nhìn doanh thu tiêu thụ sản phẩm ở các quốc gia, cùng những lời nhận xét của phái nữ về ‘hồng nhan’. Vì ở nước ngoài, cái tên ‘hồng nhan’ này hơi khó giải thích, nên Tiêu Hàm dứt khoát đổi lại thành ‘thanh xuân’. ‘Thanh xuân’ là một giấc mộng đẹp, đồng thời là khoảng thời gian phong hoa tuyệt đại[2] nhất của một đời người.
Liếc qua mấy tờ giấy báo cáo thống kê lợi nhuận dự tính trong hai tháng tới, Tiêu Hàm cảm thán với 9526, “Quả nhiên, chỉ cần đủ tài giỏi thì ở đâu cũng sẽ không nghèo.”
Tương tự, cho dù là thời đại nào đi nữa, sức nóng của y thuật cũng chưa bao giờ bị giảm bớt.
9526 đang bị kinh hách không nhẹ.
Nếu không tính đến thế giới lúc ký chủ còn là Diệp Vô Tâm, thì đây đại khái là lần đầu tiên hai người nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Cùng với lợi nhuận là sự chú ý đến từ khắp nơi, Tiêu Hàm quyết định sẽ hợp tác cùng một công ty để phân tán sự chú ý của mọi người, mà trong Hoa Quốc, công ty Hạ thị chính là một đối tượng hợp tác hoàn hảo.
Hạ phụ cười nói, “Ba đã tưởng rằng bản thân phải chờ thêm mấy năm.”
Kỳ thực trước khi ‘hồng nhan’ được đưa ra thị trường, không phải không có ai muốn động chút tâm tư, nhưng cho dù Tiêu Hàm không yêu cầu sự trợ giúp từ Hạ phụ, thì Hạ phụ vẫn sẽ sử dụng nhân mạch của công ty Hạ thị bảo vệ cô ở một mức độ nhất định.
Tiêu Hàm: “Con nghĩ là hợp tác càng sớm, ba càng cảm thấy vui vẻ.”
Hạ phụ ôn thanh trả lời, “Hiện tại ba đang rất vui vẻ đây.”
Vô luận là đối với công ty Hạ thị, hay là công ty của Tiêu Hàm, cục diện bây giờ chính là con dao hai lưỡi[3], Tiêu Hàm vừa mở màn đã thành công vang dội như vậy, tuy có thể đạt được sức ảnh hưởng mà cô muốn, nhưng cũng đồng nghĩa rằng cô vô pháp an bài chu đáo tất cả mọi chuyện.
Huống chi cô đã từng nói trước đó, ‘hồng nhan’ tuyệt đối không phải sản phẩm duy nhất của công ty.
Cô đủ khả năng để ổn định những biến cố trong nước, chẳng qua mấy nước khác như Hoa Kỳ, Anh quốc cùng Australia thì không giống vậy, nên Tiêu Hàm không thể không mời rất nhiều luật sư, các luật sư của cô đều cảm thấy may mắn bởi vì không cần phải thay cố chủ đăng ký thương hiệu độc quyền, đại khái là do phương pháp điều chế chỉ có một mình Tiêu Hàm biết.
***
Sau khi hợp tác với Hạ thị, khó tránh khỏi trường hợp phải tham gia vài bữa tiệc rượu, nhưng khác với thân phận Hạ gia đại tiểu thư của quá khứ, hiện tại mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô, không nhìn sao được, bây giờ ‘hồng nhan’ chính là xu hướng trên thị trường đấy.
Giá cả không cao, chẳng qua lượng khách hàng liên tục tăng mạnh, chưa từng ngừng lại.
Người này tuyệt đối là một gốc cây rụng tiền. Ai có thể đoán ra một Hạ Minh Châu đã mất đi thân phận người thừa kế của Hạ gia, vừa từ bỏ hết thảy của Hạ gia, liền nhanh chóng quật khởi chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, dùng tư thái càng thêm loá mắt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Trên tiệc rượu có rất nhiều người muốn hợp tác với Hạ Minh Châu, kể cả những người kinh doanh lĩnh vực chẳng có chút liên quan gì cùng mỹ phẩm dưỡng da, cũng hy vọng sẽ tạo được mối quan hệ tốt với đứa trẻ đầy tiềm năng đó.
Tiêu Hàm liên tục bị làm phiền thở dài một hơi, thôi thì lôi kéo thêm vài hợp đồng cho công ty đi.
“Minh Châu.” Là thanh âm của Dịch Phi.
Tiêu Hàm vừa quay đầu, liền nhìn thấy Dịch Phi trong một thân lễ phục màu cam, cùng với thiếu niên đi đằng sau lưng cô. Tuy nói là thiếu niên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vị này ít nhiều gì cũng đã khoảng hai mươi mấy tuổi, chỉ là khí chất đơn thuần thanh triệt, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến các em trai nhu thuận đáng yêu, tạo thành ấn tượng đặc biệt, khó có thể lãng quên.
Dịch Phi tươi cười xán lạn, “Giới thiệu với cậu, đây là người em họ bên ngoại của tôi, tên Kiều Ngư.”
Kiều Ngư thuận thế nhìn cô, lộ ra cảm giác ngây ngô, giống như một con cừu vô hại.
Tiêu Hàm: “……”
Cô nói với 9526, “Tôi nghĩ tôi biết tại sao sau này Hạ Minh Châu không hề có ký ức gì về Dịch Phi rồi.”
Bởi vì một người duy nhất, Kiều Ngư.
Còn nhớ nam nhân yêu thầm Hạ Minh Châu, yêu đến mức sẵn sàng không cần cả mạng sống và danh dự không?
Chính là Kiều Ngư đấy, kiếp trước, Dịch Phi quả thực đã đào hố chôn sống người em họ này của mình rồi.
Kiều Ngư thoạt nhìn có vẻ thuần lương, nhưng lại có thể bởi vì Hạ Minh Châu biểu hiện bản thân chán ghét Phương Tình, mà tự tay gϊếŧ chết cô ấy, cho dù cuối cùng phải dành cả quãng đời còn lại ở trong tù cũng không thèm để ý.
Không rõ nếu một ngày Hạ Minh Châu biết được chuyện đó, thì cô có thương tâm hay không? Chẳng qua dựa theo phản ứng của cô ở kiếp trước, khả năng cao là chính cô đã nắm hết mọi việc, ồ, người duy nhất trên đời này yêu tôi, giờ cũng rời xa tôi.
Có lẽ những ‘người vô tội’ trong tâm nguyện của cô, và trong uỷ thác của cô, đều ám chỉ cả Kiều Ngư, cùng Phương Tình đi.
Vậy nên để tránh cho Phương Tình xui xẻo bị chết oan, Kiều Ngư phải dành cả quãng đời còn lại tại nhà tù, Tiêu Hàm quyết định sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Kiều Ngư và Dịch Phi.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến[4], Tiêu Hàm vừa mới nhớ tới Phương Tình, cô ấy đã xuất hiện, bên người còn có một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ.
Ánh mắt kiệt ngạo bất tuân[5], có một loại thiệp thế đã lâu, nhưng không quá khó coi, đối với những người xung quanh đều dùng thái độ không chút để ý.
Dịch Phi lên tiếng, nói ra thân phận của nam nhân kia, “Là người thừa kế của Tịch gia, tên Tịch Ẩn.”
Tiêu Hàm có vài ấn tượng nhỏ về Tịch gia này, ừm, hình như cô vừa đoạt không ít hợp đồng của nhà hắn, nghe đâu đối phương là xí nghiệp đứng đầu trong thành phố, các doanh nghiệp khác ít nhiều gì cũng phải nể mặt.
Đã lâu không gặp, hôm nay Hạ Tình mặc một thân lễ phục màu đỏ rượu, thoạt nhìn thập phần ưu nhã hào phóng, chẳng qua không một ai nghe thấy, Phương Tình hạ giọng nói với nam nhân bên người, “Tôi chỉ tạm thời chưa tìm được bạn nam đi cùng thôi, anh đừng có nghĩ nhiều.”
Tịch Ẩn khẽ cười một tiếng, hứng thú đối với Phương Tình càng lúc càng nhiều.
“Nhưng sao hắn ta lại ở chung một chỗ với Hạ Tình?” Dịch Phi nhíu mày, nhịn không được quay sang quan sát Hạ Minh Châu, thật cẩn thận hỏi, “Cậu có muốn đi qua chào hỏi một câu không?”
Tiêu Hàm lắc đầu, cô không rõ Phương Tình đã đi khám bác sĩ tâm lý hay chưa, nếu như vừa nhìn thấy cô liền để lộ ra biểu hiện hoảng sợ như lần trước, vậy thì không ổn.
Dịch Phi tựa hồ đã tự mình bổ não cái gì đó, vẻ mặt thấu hiểu, “Tôi cũng biết cậu nhất định không muốn qua lại gì với cô ấy.”
Kiều Ngư đột nhiên lên tiếng, “Hạ tiểu thư không thích cô ta sao?”
Tiêu Hàm: “……”
9526 nói thay cho suy nghĩ của cô, “Tự dưng có chút hoảng, cảm giác mọi chuyện sắp đổ vỡ.”
Tiêu Hàm chưa kịp mở miệng giải thích, Dịch Phi đã giành quyền trả lời trước, “Việc này rất phức tạp, về sau sẽ kể lại cho em nghe.”
[1] Mười ngón không dính dương xuân thủy: ‘Dương xuân thủy’ là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
[2] Phong hoa tuyệt đại: Vô cùng xinh đẹp, phong lưu.
[3] Con dao hai lưỡi: Từ dùng để ví một cái gì đó trong cuộc sống vừa có lợi ích và vừa có tác hại.
[4] Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến:
Vào cuối thời Đông Hán, sau cuộc đấu tranh giữa các bè phái và cuộc nổi dậy của khởi nghĩa Khăn Vàng, nhà Hán đã lung lay. Hán Linh Đế (156 – 189) qua đời, Hán Thiếu Đế (175 – 190) lên ngôi. Tuy nhiên, sau đó, Đổng Trác dẫn quân vào Lạc Dương, phế truất Hán Thiếu Đế và lập Lưu Hiệp khi đó mới 8 tuổi lên ngôi, tức Hán Hiến Đế (181 – 234), tự phong mình làm Tướng quốc, quản thúc hoàng đế, lộng hành, thao túng triều chính… khiến nhiều người căm phẫn.
Trong một lần Hán Hiến Đế bị liên quân của Lý Giác và Quách Tị (hai người đứng đầu những người có âm mưu soán ngôi) đuổi bắt, có người hiến kế tiến cử Tào Tháo, nói rằng chỉ có ông mới dẹp yên được loạn Khăn Vàng ở Thanh Châu nên có thể cứu giá.
Đáng chú ý là trong khi tin này vẫn chưa tới nơi thì liên quân của Lý Giác và Quách Tị đã đánh đến. Bấy giờ trong lúc tưởng như không còn đường thoát thì Tào Tháo bất ngờ hạ lệnh cho Hạ Hầu Đôn xuất quân tới cứu giá kịp thời, đánh tan quân của Lý Giác và Quách Tị. Tào Tháo lập được công lớn và được phong thăng quan tước. Từ đó mới có câu: ‘Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến’, ý nói là Tào Tháo đến cứu giá kịp thời.
[5] Kiệt ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người kiêu ngạo quật cường như ngựa khó thuần, độc lập tự cường, không kiềm chế được. ‘Kiệt’ trong vua Kiệt, sau còn có nghĩa là tài giỏi, kiệt xuất; ‘ngạo’ là ngựa chưa thuần, hung hăng, sau còn có nghĩa là kiêu ngạo; ‘bất tuân’ là không khuất phục, không kiềm chế được.
==========
Người ta thì khai bút, còn tui là khai chương đầu năm XD
Hôm qua ra ngoài chơi, đi vòng vèo suốt mấy tiếng đồng hồ, rút kinh nghiệm, sau này không nghe chỉ đường nữa :’))))