XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG - Chương 33: Thiên kim thật giả (4)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG
- Chương 33: Thiên kim thật giả (4)
Thứ Tiêu Hàm học chính là y thuật thời cổ đại, nên thành phần của mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan do cô làm ra cũng là các loại dược liệu tự nhiên, cô không định dùng những dược liệu những dược liệu sang quý hiếm lạ gì đó, mà chọn các dược liệu vừa không độc hại vừa tương đối dễ tìm.
Sau khi thành công tạo nên vài thành phẩm, việc đầu tiên cần làm là đưa vài thành phẩm này đến viện nghiên cứu để xét nghiệm, tiếp theo là đăng ký thương hiệu độc quyền.
Tiền phải sử dụng cũng không nhiều lắm, nên cô liền thuê thêm một ngôi nhà một tầng, coi như nơi ở chính kiêm văn phòng làm việc, mua một bộ thí nghiệm khí giới, dựa vào tiền lương nửa năm nay của nguyên chủ ở Hạ thị cũng đủ ứng phó mấy khoản đó rồi, chưa kể Tiêu Hàm còn lợi dụng ký ức của nguyên chủ về tương lai, đầu tư vào thị trường chứng khoán.
Thuận lợi hoàn thành xong hai chuyện này, Tiêu Hàm liền suy xét đến việc kêu gọi đầu tư.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người gõ cửa.
Hạ Minh Châu có bạn bè sao?…… Đại khái thì chắc là có, tuy kiếp trước sau khi hắc hoá, Hạ Minh Châu tương đối mang nặng tâm thái thấy ai cũng giống như thấy địch, và người nào vô dụng, cùng người nào có thể lợi dụng.
Nhưng có một người luôn đối xử với Hạ Minh Châu như chưa từng xảy ra chuyện gì, người này kết giao cùng Hạ Minh Châu không phải bởi vì thân phận của nguyên chủ, mà chỉ đơn giản là yêu thích con người thật của Hạ Minh Châu thôi.
Dịch Phi, thiên kim của Dịch gia, quen biết với Hạ Minh Châu lúc cả hai đang đi du học nước ngoài, tính tình hoạt bát hào phóng, Tiêu Hàm cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn khi biết ấn tượng của nguyên chủ đối với cô ấy không tệ lắm.
“Cậu không có việc gì, thì tôi an tâm rồi.” Dịch Phi dạo quanh nhà một vòng, không tìm được cái ghế dư thừa nào, cũng không xấu hổ, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, dù sao thì sạch sẽ là được, để ý hình tượng làm cái gì.
“Tôi chỉ vừa mới đi du lịch một thời gian, mà nhà cậu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, điện thoại của tôi cậu cũng không thèm nghe.”
Trong lúc nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan thích hợp với thị trường, Tiêu Hàm chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, hơn nữa lại chỉ thông báo với một mình Hạ phụ.
Còn Dịch Phi tìm đến đây bằng cách nào, Tiêu Hàm không có hỏi nhiều, vì đơn giản đó là một vấn đề rất vô nghĩa.
Dịch Phi bỗng nhiên đi tới trước mặt Tiêu Hàm, chăm chú nhìn cô, sau đó trực tiếp biểu lộ sự ngạc nhiên giống như đã phát hiện được đại sự kinh thiên, “Cậu không nghiêm túc trang điểm bao lâu rồi?”
Ở trong lòng Dịch Phi, hình tượng của Hạ Minh Châu luôn thập phần hoàn mỹ, dung mạo tinh xảo, hiện giờ không còn thi trang điểm phấn, gương mặt mộc mạc, vừa liếc mắt qua liền có cảm giác như hai người khác nhau.
Tiêu Hàm vô ngữ trả lời, “Cậu có từng gặp ai đang gian khổ phấn đấu gây dựng sự nghiệp vẫn còn có tâm tư trang điểm không.”
Từ khi Tiêu Hàm xuyên đến đây, quả thực không quá để tâm tới thói quen trang điểm của nguyên chủ, nhưng không thể phủ nhận thế giới này đúng là vô cùng ưu ái nguyên chủ, gương mặt trắng nõn thanh lệ, cho dù làm việc liên tục không nghỉ ngơi suốt mấy ngày, cũng không có dấu hiệu xuống sắc.
Dịch Phi chưa từng tiếp xúc với một người đang gian khổ phấn đấu gây dựng sự nghiệp, chẳng qua bằng dáng vẻ hiện tại của Tiêu Hàm, cùng căn phòng hỗn độn tràn đầy dược vị, trong lòng đã nhanh chóng phác hoạ ra sự gian khổ khi gây dựng sự nghiệp.
Lúc cô nghe nói Hạ Minh Châu muốn gây dựng sự nghiệp riêng, còn tưởng rằng cô ấy chuẩn bị mở công ty, nhưng hiện thực lại khiến cô cảm thấy có chút mơ hồ.
Sau khi Dịch Phi thay Tiêu Hàm đặt hai phần cơm hộp xa hoa, Tiêu Hàm không chút để ý nói về sản phẩm sắp tới của mình, là một loại mỹ phẩm dưỡng da được điều chế từ dược liệu tự nhiên, tên ‘hồng nhan’.
Cô không để lộ chuyện ‘hồng nhan’ là do cô điều chế, chỉ kể là từng đọc qua công thức trong một quyển sách nào đó, cũng đã hoàn thành thủ tục đăng ký thương hiệu độc quyền, chờ viện nghiên cứu bên kia xét nghiệm xong sẽ sản xuất số lượng lớn đưa ra thị trường tiêu thụ.
Dịch Phi lập tức hưng phấn, “Để tôi đầu tư đi, để tôi đầu tư đi, tài khoản ngân hàng của tôi còn có không ít tiền tiết kiệm đó, được không?”
Cô rất vui vẻ háo hức muốn đầu tư, hoặc nên nói cuối cùng cô cũng có cơ hội giúp đỡ bạn thân rồi.
Tiêu Hàm quyết đoán lắc đầu cự tuyệt, “Tôi định tìm mấy nhà đầu tư cộng đồng chấp nhận mạo hiểm, điều kiện là tôi sẽ chiếm ít nhất 70% cổ phần.”
“Đợi đến khi công ty đi vào quỹ đạo, tôi lại tìm cách đá mấy nhà đầu tư kia đi, toàn quyền nắm giữ công ty.”
Tiêu Hàm mỉm cười giải thích, “Cho nên nếu người đầu tư là cậu, e rằng chúng ta hữu duyên vô phận[1] rồi.”
Dịch Phi: “……”
Đây là thủ đoạn mà Hạ Minh Châu thường dùng trong kiếp trước, cô rất thích hợp với chuyện tranh đấu trên thương trường, xử sự quả quyết, hoặc nên nói là đủ ngoan tuyệt tàn nhẫn.
Tuy Tiêu Hàm không hoàn toàn đồng tình với quan niệm và phong cách làm việc của Hạ Minh Châu, nhưng cũng cảm thấy đã liên quan đến tiền tài thì không cần phải nhắc tới tình cảm, lợi ích sẽ khiến cho nhân tâm biến đổi, có thể là đối phương, cũng có thể là chính mình.
“Vậy thì thôi.” Dịch Phi uỷ khuất bẹp bẹp miệng, “Nếu cậu cần giúp đỡ hay thiếu thốn cái gì thì nhớ tìm tôi trước đấy.”
Tiêu Hàm gật đầu, sau đó tựa hồ hồi tưởng ra điều gì đó, liền đi mở ngăn tủ lấy một cái hộp đưa cho Dịch Phi, “Đã làm phiền cậu tốn công đến đây một chuyến, tặng cậu cái này, coi như lễ vật bồi tội.”
Là thành phẩm ‘hồng nhan’, ngoại trừ để lại mấy hộp làm hàng mẫu, Tiêu Hàm đều chuẩn bị đưa hết tất cả sang chỗ của Hạ gia và Phương gia.
Dịch Phi thấy Tiêu Hàm có vẻ thật sự an nhiên tự tại, hơn nữa còn nỗ lực phấn đấu tiến lên, chứ không phải ủ dột tăm tối, cũng thiệt tình cảm thấy cao hứng thay cho cô.
***
Trải qua hai tháng lăn lộn đầu tư vào thị trường chứng khoán, nguồn kinh tế của Tiêu Hàm dần dần trở nên ổn định như cô đã dự liệu, nhưng sau khi nghiêm túc tự hỏi bản thân, Tiêu Hàm quyết định sẽ mở rộng phạm vi kêu gọi đầu tư, bởi vì cô không định để sản phẩm này chỉ lưu hành ở trong Hoa Quốc, cô muốn những đất nước khác như Hoa Kỳ, Anh quốc đều có thể trở thành địa điểm tiêu thụ.
Dưới góc nhìn của người khác thì ý nghĩ đó có vẻ hơi kỳ lạ.
Nhưng Tiêu Hàm rất có niềm tin vào sản phẩm của mình, vô cùng thích hợp với thị trường ngày nay. So với chơi lớn một chút, chẳng bằng an bài tốt tất cả ngay từ đầu, Tiêu Hàm có thể to gan lớn mật[2] như vậy còn phải kể đến ký ức của nguyên chủ.
Chưa tới một tuần, cô đã thành công ký hợp đồng với ba nhà đầu tư trong nước và một công ty nhỏ của nước ngoài.
Văn phòng chuẩn bị chiêu mộ nhân sự, xưởng sản xuất cũng bắt đầu nhập nguyên liệu về để cho ra những thành phẩm đầu tiên, Tiêu Hàm tạm thời được thanh nhàn liền trở về, chính thức gặp mặt Phương phụ Phương mẫu.
Phương phụ là giáo viên trung học, Phương mẫu kết hôn xong vẫn luôn ở nhà chăm lo gia đình, điển hình của một gia đình truyền thống.
Tuy trước đó hai bên có giao tiếp với nhau, nhưng đều là thông qua điện thoại, bởi vì cô nghe nói Phương Thần, em trai ruột của nguyên chủ sắp thi lên đại học, nên Tiêu Hàm chủ động đề nghị tạm gác lại mọi việc sang một bên, chờ đến khi hắn thi lên đại học xong, thì hẵng nói cho hắn biết.
Kỳ thực loại chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng Tiêu Hàm tuyệt đối không hy vọng vấn đề của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với tương lai của Phương Thần.
Phương phụ Phương mẫu suy xét một lúc lâu mới đồng ý, Phương Thần có hỏi thì chỉ trả lời rằng, Phương Tình đã đi du lịch cùng bạn bè, có lẽ sẽ không ở nhà một thời gian, Phương Thần nghĩ hình như dạo gần đây tâm tình của chị không quá tốt, vui chơi tận hứng một chút cũng không phải ý tồi, liền không còn thắc mắc gì nữa.
Tới tận khi hắn thi xong, trở về nhà ngủ suốt hai ngày, ngoại trừ lúc ăn cơm tắm rửa ra thì đều nhốt mình trong phòng, vừa khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy năng lượng của trước kia chưa lâu, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe ba mẹ nói người sống chung một nhà với hắn bao nhiêu năm nay không phải là chị ruột của hắn.
Người chị chân chính của hắn được nuôi dưỡng ở Hạ gia, tên là Hạ Minh Châu.
Đối với chuyện sửa tên, ngoại trừ Phương Tình có vẻ tương đối tích cực muốn đổi thành Hạ Tình, Tiêu Hàm vốn không quá để ý, chẳng qua Phương phụ Phương mẫu đều không hy vọng cô sẽ sửa tên, dù sao Hạ gia cũng đã dưỡng dục cô nhiều năm như vậy, Phương phụ Phương mẫu không muốn con gái vì nghĩ cho bọn họ mà đoạn tuyệt quan hệ[3] với Hạ gia, để rồi phải gánh trên mình cái danh vô ơn bạc nghĩa[4].
Tiêu Hàm không nghĩ nhiều như thế, nhưng cô tôn trọng ý kiến của ba mẹ hai bên, nên cũng không sửa lại.
Phương Thần nghe xong liền rơi vào trạng thái mộng bức, không ngờ thứ tình tiết cẩu huyết chỉ xuất hiện trên phim truyền hình cư nhiên sẽ xảy ra ngay trong nhà mình, chẳng qua từ khi kỳ thi lên đại học kết thúc đến giờ đã hai ngày, vậy mà Phương Tình không hề liên lạc gì với hắn, Phương Thần đoán có khả năng người chị gái đó sẽ không còn quay về đây nữa.
Khi đối diện cùng Hạ Minh Châu, Phương Thần vẫn có chút câu nệ.
Nhưng cô lại không giống những cô gái mà Phương Thần từng gặp qua, không ôn nhu yếu đuối giống như Phương Tình, càng không toả sáng rực rỡ, lúc nào cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân như các bạn học của hắn.
Dưới góc nhìn của hắn, khí chất của Hạ Minh Châu chính là loại vừa trầm tĩnh vừa tự tin.
Không có cái gọi là kiêu căng ngạo mạn của các thiên kim hào môn trong phim, từng cử chỉ hành động của cô đều thập phần ôn tồn lễ độ, khiến người ta cảm nhận được cô đã lớn lên tại một môi trường vô cùng tốt đẹp.
Phương Thần cẩn thận suy ngẫm, gia đình như bọn họ quả thực không thể nuôi dưỡng ra loại khí chất như vậy.
Tiêu Hàm không định giấu chuyện cô đang gây dựng sự nghiệp với người của Phương gia, “Gần đây con không quá rảnh rỗi, nguồn kinh tế cũng chưa được dư dả, chờ tình hình ổn định thêm một chút, con sẽ mua một ngôi nhà mới cho ba người.”
“Không sao không sao, ba mẹ sống ở chỗ này là được rồi.” Phương phụ Phương mẫu nghe Hạ Minh Châu nói cô không lấy đi bất cứ thứ gì của Hạ gia, mà muốn khởi nghiệp bằng sức của chính mình liền cảm thấy tim như rỉ máu, nếu không có chuyện này, có khả năng cô vẫn là đại tiểu thư của Hạ gia, cần gì phải vất vả như bây giờ, “Ba mẹ sống ở chỗ này rất tốt.”
Lại nói tiếp chỗ này vốn là nơi ở do trường học của Phương phụ phân phối cho, vừa tròn một trăm mét vuông, ba phòng hai sảnh.
Đổi thành người thường thì quả thực không tồi, nhưng Tiêu Hàm đã xác định chỉ cần mọi thứ đi vào quỹ đạo, mình sẽ có thực lực kinh tế, cung cấp một môi trường sinh sống thoải mái hơn cho Phương phụ Phương mẫu cũng là điều nên làm.
Kiếp trước Hạ Minh Châu không quá để ý đến Phương gia, Phương gia càng không chủ động dây dưa gì với đứa con gái này, chẳng qua nếu so sánh cùng Hạ gia, Phương gia coi như vô tình tránh thoát được một kiếp, trong hoạ có phúc[5].
Uỷ thác của Hạ Minh Châu không nói Tiêu Hàm phải thay cô bồi thường gì đó cho người của Phương gia, mà người của Phương gia có nằm trong số ‘người vô tội’ hay không, có khả năng cô ấy cũng không biết.
Tiêu Hàm không ở lại buổi tối, bởi vì Phương gia không có phòng thừa, cô cũng không muốn dùng phòng của Phương Tình, Hạ gia đã giữ nguyên phòng riêng cùng tất cả các đồ dùng cá nhân của cô, thì cô cũng nên tôn trọng những thứ Phương Tình từng sử dụng tại Phương gia. Chẳng qua Phương mẫu thấy thế liền nhịn không được suy nghĩ về ý kiến hồi sáng của Hạ Minh Châu, nếu ngôi nhà lớn hơn một chút, sau này Minh Châu muốn tới thăm bọn họ cũng không cần phải sáng đến tối về.
Hơn nữa Phương Thần đã thi đậu đại học, đổi sang môi trường sinh sống mới cũng khá tốt.
Mà mỹ phẩm dưỡng da ‘hồng nhan’ do Tiêu Hàm tặng, Phương mẫu thập phần trân trọng nâng niu, nếu không phải Phương phụ cứ lải nhải suốt, thì bà còn luyến tiếc không dám dùng.
Khoảng hơn một tuần sau, Phương Thần đột nhiên nói, “Mẹ, hôm nay khí sắc của mẹ có vẻ tốt hơn rất nhiều nha.”
“Thật sao?” Phương mẫu vội vàng đi tìm gương soi, phát hiện không chỉ khí sắc của bà khá hơn thường ngày, mà những dấu vết lấm tấm trên khuôn mặt cũng phai nhạt đến mức nếu không nhìn kĩ thì gần như không thể thấy được.
Phương mẫu ngắm nhìn bản thân mình trong gương, vừa mừng vừa sợ, “Quả nhiên mỹ phẩm dưỡng da do con gái của mẹ làm, chất lượng thật tốt.”
Phương Thần mất hứng phun tào, “Mẹ, mẹ chắc chắn không phải do dạo này mẹ tập trung ăn chay, lại thường xuyên tập thể dục đấy chứ.”
Phương mẫu hung hăng gõ trán hắn một cái, “Tuyệt đối là bởi vì mỹ phẩm dưỡng da của chị con có hiệu quả cao.”
Nói xong liền cảm thán, “Bản lĩnh của Minh Châu thật lớn.” Cũng phải cảm ơn Hạ gia đã nuôi dưỡng con bé.
Cảm thán không quá hai câu, Phương mẫu liền thập phần vui sướng đi ra ngoài khoe khoang, tiện thể giúp con gái của bà quảng cáo ‘hồng nhan’ một chút.
Phương mẫu sử dụng chưa lâu đã có chuyển biến rõ ràng như vậy, càng miễn bàn đến những người được Tiêu Hàm chọn để tặng ‘hồng nhan’.
[1] Hữu duyên vô phận (有缘无份): Hai người có duyên nhưng không có phận, có đủ ‘duyên’ gặp gỡ nhưng lại không có đủ ‘phận’ để ở bên cạnh nhau cả đời.
[2] To gan lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việcnguy hiểm mà không biết sợ.
[3] Đoạn tuyệt quan hệ: Cắt đứt mọi quan hệ.
[4] Vô ơn bạc nghĩa: Câu tục ngữ có hai vế, ‘vô ơn’ và ‘bạc nghĩa’, vế đầu tiên nói vể những kẻ quên ơn những người đã giúp đỡ mình, vế sau nói về những kẻ thất tín với những người đã có ân nghĩa với mình.
[5] Trong hoạ có phúc: Trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa. Có nghĩa là họa là điều kiện tiên quyết của việc tạo thành phúc, nhưng phúc lại ẩn chứa nhân tố tạo thành họa.
==========
Năm nay có khả năng Tết đến trong điều kiện nhiệt độ không tới 20 độ C.
Quả thực là tin vui dành cho một đứa thích không khí lạnh như tui đó :3