XUYÊN NHANH KÍ CHỦ LÀ ĐỒ THAM ĂN - Chương 12: 12 Thế Giới 1 Công Lược Thanh Mai Trúc Mã 11
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN NHANH KÍ CHỦ LÀ ĐỒ THAM ĂN
- Chương 12: 12 Thế Giới 1 Công Lược Thanh Mai Trúc Mã 11
Tử Du của chúng ta có một chứng bệnh rất nguy hiểm đó là mù đường nghiêm trọng.
Thế là Tử Du của chúng ta cứ đi theo cảm tính thích hướng nào đi hướng đó .
– ” Cái trường gì mà kì cục đi nãy giờ cả tiếng đồng hồ mà không thấy một cái bóng ma nào để hỏi đường luôn.
À nhầm là bóng người.”_ Mà cái đồ hệ thống đáng ghét nó nỡ lòng nào không chỉ đường cho bổn bảo bảo mà đã chuồn rồi.
Hứ ta sẽ ghim , thù này nhất định sẽ phải báo .
– ” Ta đã trở về.
Kí chủ ơi ngươi đến đây làm gì vậy ?”_ Kí chủ nhà nó thật không bình thường.
Tự dưng đi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy chim không thèm đậu.
Hic hic làm nó mới online sợ muốn chết.
Bệnh nhân thần kinh trốn trại thật nguy hiểm mà.
Bổn hệ thống rất lo sợ .
-” Hệ thống đáng yêu sao mi đã ngoi lên rồi.
Đúng mi nên lo sợ đi là vừa.
Mé mi sao mi dám offline mà không chỉ đường cho ta.
Rồi mi còn nói ta bệnh thần kinh.
Mi rất tốt nhưng ta lại tiếc cho mi rồi.
Ta không nói ta chắc chắn oánh mi thành đống sắt vụn ” _ Có thù phải trả.
Đắc tội với bổn bảo bảo thì càng phải trả gấp đôi.
-” Kí chủ không phải ngày bảo bổn hệ thống offline mà sao giờ lại trách bổn hệ thống hả ? “_ Kí chủ nhà ta có bệnh.
Còn nữa tâm trạng lên xuống thất thường thay đổi còn nhanh hơn tốc độ lật mặt của người yêu cũ nữa .
-” Được rồi bỏ qua mau dẫn ta về cái lớp học của nam chính và boss phản diện đi chứ .Mi tính cho bổn bảo bảo đứng đây không cần làm nhiệm vụ à.
Tiểu Thanh à mi thật tốt với ta .”_ Ô la la .Kẹo cô giáo dạy Anh Văn cho sao mà ngon thế nhở.
Nhưng hơi ít còn có mấy cái thôi đành để dành vậy .Bổn bảo bảo là một đứa trẻ ngoan.
Hí hí !
-” Kí chủ người nghe kĩ nha.
Đi thẳng 10 m tới cầu thang quẹo phải lên đến tầng tiếp theo quẹo trái.
Rồi tiếp tục đi thẳng rồi quẹo phải qua 5 cái phòng học là tới lớp của nam chính và boss phản diện đó .Kí chủ người đi thong thả nha .”_ Kí chủ luôn miệng chửi nó là cá vàng mà giờ lại bắt nó chỉ đường.
Kí chủ người còn có tí liêm sỉ nào không hả ? Ngươi nói bổn hệ thống mà không biết ngượng mồm hả ! Muốn soi người khác thì phải coi lại mình chứ.
– ” Em là vị hôn thê của anh chúng ta là thanh mai trúc mã.
Anh vì nghe lời nói phiến diện của cô ta mà đánh em ….”_ Tiếng cãi nhau ở chỗ cuối hành lang vang vọng và kèm theo tiếng khóc nức nở của cô gái.
-” Mi làm gì được ta ! Ể hình như phía trước có tiếng cãi nhau chúng ta đi hóng drama thôi nào.
“_ Thế là Tử Du đi theo âm thanh tới hành lang ở góc khuất nơi đó là ngọn nguồn của tiếng cãi vã.
-” Cặp đôi phía trước cãi nhau liên quan tới con hàng nữ chủ của chúng ta.
Người con trai kia là Trần Lập hay còn gọi là Trần thiếu.
Người con gái là Diệp Như và là vị hôn thê kiêm luôn thanh mai trúc mã của Trần Lập .
Diệp Như bị nữ chủ Ly Dao cô ta vu oan.
Sau đó Trần thiếu đã bị nữ chủ quyến rũ liền ngu ngốc tin lời cô ta đến tìm Diệp Như cảnh cáo .”_ Haiz…!Em cho dù có tới trước cũng chỉ là nữ phụ.
Bổn hệ thống rất đồng cảm với ngươi lúc nào nó cũng bị kí chủ vu oan không à .
Tử Du đứng sau góc khuất quan sát cặp đôi trước mặt âm thầm cảm thán : Nữ chủ thật sự quá ghê tởm mà.
Đã là tiểu tam rồi lại còn vu oan cho chính thất.
Còn nữa Diệp Như cũng rất ngu tại sao phải chung tình với một thằng tra nam để nó đau khổ cơ chứ.
Haiz thế giới quan của mọi người đều có vẫn đề ! Những đứa yêu mù quáng rất giống mấy đứa thiểu năng .
Cặp đôi đang cãi nhau hăng say mà vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của người thứ ba đang đứng hóng chuyện cách đó không xa.
Họ vẫn tiếp tục cãi nhau :
-Trần Lập : ” Dao nhi em ấy với anh chỉ là bạn bè mà thôi “
– Diệp Như : ” Chỉ là bạn bè mà anh vì mấy lời ngon ngọt của cô ta vu oan cho em.
– Trần Lập :” Dao nhi em ấy chưa bai giờ nói dối.
Em đừng lôi Dao nhi em ấy vào chuyện này .Diệp Như chúng ta cũng chỉ là bạn mà thôi em đừng quá đáng .”
– Diệp Như : ” Chỉ bạn …Ha ha.
Tôi hỏi anh trước giờ anh đã từng yêu tôi dù chỉ là một chút chưa ? “
-Trần Lập : Trước tới giờ anh chỉ coi em như là em gái .”
Nghe tới đây thì Tử Du bất bình cho Diệp Như liền cười khẽ và hát vọng lại :
-” Hí hí ! Bầu trời năm ấy không còn xanh mãi.
Anh của em bây giờ đã phải lòng ai ? Cái gì của mình sẽ là của mình.
Không là của mình thì sẽ không thể níu giữ “_ Tử Du cô nói đến như vậy rồi mà Diệp Như vẫn không thông thì cô ấy hết cách cứu chữa rồi.Nữ chủ trong mặt mọi người luôn thánh thiện nhưng không ai biết được cái nhân cách thối nát và dơ bản đáng khinh thường sau lưng của cô ta cả .
Diệp Như nghe nói vậy cũng ngừng khóc sau đó tiến đến trước mặt cô và nói :
-” Cảm ơn em ! Chỉ đã hiểu rồi hóa ra trước giờ chỉ là bản thân chị ảo tưởng và đơn phương mà thôi.
Em.có gì khó khăn có thể tới Diệp gia tìm chị và chị tên là Diệp Như “_ Có lẽ trước kia do bản thân mình quá cố chấp.
Hay mình chỉ là ngộ nhá j mà thôi .Chính đứa trẻ trước mặt đã làm mình hiểu ra rất nhiều chuyện .
-” Em tên là Hàn Tử Du.
Chị gái xinh đẹp có thể cho em cái hộp kẹo kia không “_ Nhìn cái hộp kẹo kia là bổn bảo bảo đã thèm lắm rồi
– ” kí chủ có phải cô giúp Diệp Như chỉ vì hói kẹo đó không “_ Nó biết ngay mà từ khi nào mà kí chủ nhà nó có lòng thương người chứ.
Hóa ra chỉ vì một hộp kẹo mà ngươi không từ thủ đoạn.
– Được cho em này !”_ Đây là socola lúc nãy định tặng Trần Lập nhưng cái thứ tra nam đó không xứng với tình yêu của Diệp Như cô.
Vậy thà cho tiểu bảo bối trước mặt còn hơn.
( bão 1 )