XUYÊN NHANH CHI TRA THỤ KHÔNG TRA - Chương 4-7
“Đường tiên sinh, chuyện trước đó là lỗi của Hoàng gia, cũng hy vọng ngài đại nhân có đại lượng, giơ cao đánh khẽ, Hoàng gia nguyện ý bù lại tổn thất của ngài.” Hoàng Thiệu Bân rất có thể bình tĩnh kiềm chế.
“Vậy ngược lại không cần,” Thương Vân cho thêm một thìa sữa vào café, “Chẳng qua tiền tới tay tôi cũng sẽ không phun ra!”
Hoàng Thiệu Bân mạnh ngẩng đầu, lời này là có ý gì! Chỉ thấy thiếu niên chậm rãi khuấy café, khóe miệng ngậm cười, giống như chưa nói chuyện gì ghê gớm lắm.
Đỗ Vận Trình nuốt nuốt nước miếng, “M, Đường Tân, đây đều là cậu làm?”
Thương Vân nâng cằm chớp chớp mắt, “Anh nói xem?”
Đỗ Vận Trình muốn kéo ra một nụ cười nhẹ, lại còn khó coi hơn khóc, “Đường Tân, cậu còn cất giữ bao nhiêu bản lĩnh nữa vậy, cậu quả thật không phải nhân loại.”
Ta vốn đã chẳng phải nhân loại, Thương Vân bưng cốc café, nếu có thể thêm một miếng bánh ngọt nữa thì tốt.
Hoàng Thiệu Bân lau mặt một cái, “Đó là đương nhiên, vậy, chuyện này liền dừng ở đây?”
Thương Vân gật gật đầu, “Trò chơi rất nhàm chán, lần sau đến chút tươi mới, phái sát thủ linh tinh, xương cốt đều sắp rỉ sét hết rồi.”
Đỗ Vận Trình ho nhẹ một tiếng, người này chính là đóa thực nhân hoa, cũng chỉ có khẩu vị nặng như cậu mới có thể cắn xuống được như vậy. Trong lòng Hoàng Thiệu Bân lúc này là sóng to gió lớn, nghĩ lại cũng đúng, người mê Cố Tư đến thất điên bát đảo sẽ là đóa hoa trong nhà kính sao, người này giống như một tòa bảo tàng khổng lồ, làm người không ngừng đi đào móc đi thăm dò, chẳng qua, không phải mỗi người đều có thể trả đủ giá, cho dù người mạnh mẽ như Cố Tư cũng bị phục tùng không phải sao!
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiệu Bân nhìn thoáng qua người nào đó còn đang đóng vai chim cút, chênh lệch a chênh lệch, đều nói cháu ngoại trai giống cậu, xác định sao!
Hoàng Thiệu Bân tự nhiên không nói nhiều như vậy với người trong nhà, chỉ nói là vấn đề giải quyết, Hoàng gia vừa lúc yên lặng đi, nghỉ ngơi lấy sức, mà chính hắn cũng dự định tiếp học chuyên sâu vẽ tranh sơn dầu, đây là ước mơ của hắn.
Sau khi Cố Tư biết người sau màn là ai, chỉ là nhíu nhíu mi, không hổ là người mà mình coi trọng không phải sao! Hắn đang ở trong một tiệc rượu xã giao, tài phiệt Cố thị chung quy coi như mới đến, giao tế mặt ngoài vẫn là phải làm cho tốt.
“Cố gia chủ.” Bùi Minh Chí mang theo vợ con đi qua chào hỏi.
Cố Tư gật gật đầu, tự nhiên cũng nhìn thấy Đường Quả khoác tay Bùi Hướng Nam, cô mặc lễ phục chỉ bạc đính thủy tinh, nhìn sạch sẽ động nhân.
“Cố tiên sinh,” mặt Đường Quả lộ vẻ bi thương, “Tôi vẫn không liên lạc được Đường Tân, xin hỏi ngài có thể liên lạc với em ấy không?”
“Đường tiểu thư,” Nếu như nữ nhân này không phải chị ruột của bảo bối, hắn sẽ ném cô ra ngoài, “Đường Tân đã nói không nhận người chị như cô, cho nên xin ngài đừng lại gây rối em ấy, một nữ nhân xa lạ luôn gọi điện thoại cho bảo bối của tôi, tôi sẽ ghen, hậu quả rất nghiêm trọng.” Cố Tư nheo mắt, lộ ra vài tia nguy hiểm, không biết tốt xấu.
“Sẽ không, Đường Tân sẽ không đối với tôi như vậy, tôi là chị của nó, nó làm sao có thể đối với tôi như vậy!” Đường Quả lã chã chực khóc.
“Bảo bối nhà tôi nói, em ấy không có một người chị không biết liêm sỉ nhận giặc làm cha,” Cố Tư chặn ngang Bùi Minh Chí muốn giải thích cái gì, “Bùi tiên sinh, thương trường như chiến trường, đối với điểm này Đường Tân không có giữ không buông, nếu cha mẹ Đường Tân nói thẳng với em ấy thì sẽ biết được chút tiền kia với em ấy mà nói chẳng đáng kể chút nào, nhưng bọn họ không có, bọn họ lựa chọn một con đường khác, cho nên, ngài không cần giải thích cái gì.” Cố Tư thật lâu chưa nói nhiều như vậy, đương nhiên, nói với bảo bối nhà mình thì không tính, “Hành vi của Đường Quả làm cho bảo bối của tôi rất bất mãn, nữ nhân vì tư lợi, không xứng nắm giữ hạnh phúc.” Cố Tư cong cong khóe môi, “Xin lỗi không tiếp được.”
Hắn rất rõ ràng Bùi Minh Chí mang theo nữ nhân kia đến gặp mình có mục đích gì, chính là muốn biết vị trí của Đường Tân ở trong lòng mình, còn có thái độ của Đường Tân với chị gái, nữ nhân kia, làm cho Đường Tân thương tâm như vậy còn dám chỉ trích em ấy, quả thực không biết tự mình hiểu lấy.
Bùi Minh Chí thở dài nhẹ nhõm một hơi, đắc tội Cố thị chính là phiền phức lớn, mà Đường Tân kia kia ngược lại cũng là một nhân vật, xem ra phu nhân của mình nghe nói thực sự là ý của cậu ta, thật là một người kỳ diệu, chẳng qua, Đường Quả này, cũng không thể quá mức, mặc cô ta tự sinh tự diệt đi, nếu Hướng Nam không muốn tiếp nhận gia nghiệp, gọi Hướng Bắc về là được rồi, Hướng Bắc còn trẻ, bồi dưỡng đàng hoàng cũng là có thể.
Không có băn khoăn, Đường Quả lại bị đuổi ra khỏi nhà một lần nữa, cùng đi ra còn có Bùi Hướng Nam, Bùi Hướng Nam thật sự rất không thể hiểu nổi, dùng năng lực của hắn, cưới người nào không giống nhau? Hắn có thể mang Bùi thị đi về phía huy hoàng mới, vì sao lại không tin hắn!
Bùi Hướng Nam mang theo Đường Quả gần sư sắp khóc ngất quay về ngôi nhà nhỏ của bọn họ, lại phát hiện chỗ đó đã đổi khóa cửa mới, Đường Quả liều mạng phá cửa, đó là nhà cô, hồi ức từ nhỏ đến lớn của cô, đả kích liên tục gần đây đã sắp làm cô tan vỡ, dựa vào cái gì, cô cùng Hướng Nam chỉ là yêu nhau mà thôi, vì cái gì mọi người đều không hiểu, vì cái gì! Cô cũng không phải coi trọng gia nghiệp của Bùi gia, cô là muốn Hướng Nam!
Một nam nhân xa lạ ra mở cửa, vô cùng bất mãn với hai kẻ quấy nhiễu sự yên tĩnh của người khác này, “Nửa đêm gọi cái quỷ gì, hai người là ai chứ?”
Đường Quả ngây ngẩn cả người, “Đây là nhà tôi, các người là ai?”
“Nhà cô?” Nam nhân kia cười nhạo, “Thân ái, sao lại chậm như thế, ai vậy?” Một bé trai mặc áo ngủ màu trắng xoa mắt đi ra, kéo lại cánh tay của nam nhân phía trước.
Nam nhân kia sờ sờ đầu cậu, “Bệnh thần kinh, không cần để ý, anh đã báo cảnh sát.”
Bé trai kia gật gật đầu, cảnh giác nhìn một nam một nữ ngoài cửa.
“Vị tiểu thư này, căn nhà này tôi đã mua lại, người bán gọi Đường Tân, giấy chứng nhận đầy đủ, đã sang tên, còn có,” Nam nhân kia đồng tình liếc Đường Quả một cái, “Đường tiên sinh nói cậu ấy có một chị gái không hiểu tình hình có lẽ sẽ tìm đến phiền toái, bảo tôi trực tiếp báo cảnh sát là được, không cần nể tình.” Nói xong đóng sầm cửa lại, để lại Đường Quả đứng ngốc ở nơi đó, nhà cô không còn?!
Trong lòng Bùi Hướng Nam đã đem mười tám đời tổ tông của Đường Tân đều mắng một lần, hoàn toàn quên bạn gái mình cùng Đường Tân là cùng một tổ tông. Nghe được tiếng còi báo động đang dần dần đến gần, Bùi Hướng Nam ôm Đường Quả nhanh chóng rời đi.
“Thiếu gia,” Lão quản gia tiếp đón thiếu gia nhanh chóng lên xe, “Đi nhanh đi!”
“Cảm ơn quản gia gia gia, là ba ba sai người đến sao?” Bùi Hướng Nam cho rằng cha mẹ nghĩ thông suốt.
“Không phải, là nhị thiếu gia, nhị thiếu gia bảo hai người đến chung cư của cậu ấy trước, chuyện về sau sau này lại nói.” Lão quản gia lắc đầu, chuyện này loạn.
Bùi Hướng Nam cũng không thân với em trai này, vốn không muốn vào chung cư của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi của Đường Quả, cắn răng nhịn xuống, Đường Quả cần nghỉ ngơi thật tốt.
“Đại ca,” Đợi gần ba tháng, lúc Bùi Hướng Nam đã sơn cùng thủy tận, Bùi Hướng Bắc xuất hiện.
“Bây giờ mày đến làm gì? Đến xem chuyện cười của tao sao?” Bùi Hướng Nam nhiều lần gặp cản trở đã không hăng hái như trước, trong thời gian ba tháng ngắn ngủi mà người tiều tụy đi không ít. Người khác không dám dùng Bùi Hướng Nam, Đường Quả lại không xốc nổi tinh thần đi làm, hai người đã sắp cạn lương thực, may mà điện nước trong chung cư không cần tiếp tục trả tiền.
“Đại ca, anh vẫn là không định về nhà sao? Vì loại nữ nhân này đáng giá không?” Bùi Hướng Nam giọng điệu bình tĩnh.
“Vậy không phải hợp ý mày, Bùi gia thuộc về mày, loại gánh nặng này tao mới không cần.” Bùi Hướng Nam khó thở nói, hắn đã định mang Đường Quả rời khỏi nơi này, đến một nơi không có người biết đại thiếu gia Bùi gia, bắt đầu lại một lần nữa.
“Anh sai rồi, đại ca, sở dĩ em giúp anh, chính là vì muốn anh có nhiều chút thời gian suy xét, đừng làm ra quyết định khiến ba mẹ thất vọng, chung quy, anh làm em thất vọng.” Bùi Hướng Bắc nhìn ngoài cửa sổ, “Em chưa bao giờ muốn Bùi gia, em có giấc mơ cùng theo đuổi của riêng mình, gánh nặng Bùi gia chung quy phải có người đến gánh, không có người sẽ lại làm khó dễ anh, nếu anh muốn rời đi, ba mẹ để em chuyển giao một bộ phận tài chính khởi động cho anh.”
Bùi Hướng Bắc đứng lên, đi đến trước cửa sổ, “Anh thật sự quyết định sao? Thật ra, không phải nữ nhân kia không thích hợp anh, chỉ là cô ta không thích hợp Bùi gia mà thôi. Anh, Đường Tân nói đúng, đầy đầu chỉ có tình yêu, có thể nói là thù gϊếŧ cha cũng có thể buông xuống, đầu óc không rõ ràng, năng lực chống đả kích quá kém. Đương nhiên, anh thích muốn nuôi cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần anh mạnh mẽ giống như Cố Tư vậy, cho dù anh ta quang minh chính đại theo đuổi một nam nhân cũng không ai dám lên án, đây chính là thực lực.” Bùi Hướng Bắc quay người, nhìn Bùi Hướng Nam nắm chặt nắm tay, “Anh, anh biết Cố Tư đang theo đuổi Đường Tân không? Đây chính là nguyên nhân lúc trước cha mẹ tìm hai người trở về, Đường Tân chỉ cần mở miệng, Đường Quả liền có thể chính đại quang minh gả vào Bùi gia, nhưng cậu ta không có, cậu ta không nhận người chị này, là tình yêu của chị gái đầu óc không rõ ràng hại chết cha mẹ, cậu ta không thể tha thứ!”
Bùi Hướng Bắc rất bội phục nam hài nhìn qua mềm nhũn kỳ thực mang gai kia, không phải mỗi người đều có thể chống lại được nam nhân buông bỏ tư thái tấn công mãnh liệt như Cố Tư, nhưng cậu ta lại coi nó như một chuyện đương nhiên, bản thân cậu ta cũng là một thiên tài, danh dự tiền tài đều có, tuổi lại nhỏ, không ít người đều cảm thấy hai người kia là trời sinh một đôi.
Bùi Hướng Bắc thầm hạ quyết tâm, hắn cũng phải trở nên thật mạnh mẽ, bảo vệ tốt người yêu của mình, không để cô chịu một chút tủi thân, trước đó, hắn không có tư cách nói yêu.
“Làm sao có thể? Đường Tân cùng Cố Tư? Làm sao có thể? Hai nam nhân như vậy làm sao có thể? Nó làm sao xứng đáng với cha mẹ đã khuất của chúng tôi?!” Đường Quả đi làm về giật mình ở cửa, túi trong tay trượt rơi xuống đất, “Tôi không cho! Nó ở đâu? Cậu dẫn tôi đi tìm nó!” Đường Quả xông lên túm lấy bả vai Bùi Hướng Bắc lay động.
“Đường tiểu thư,” Bùi Hướng Bắc tránh khỏi tay cô, đẩy mạnh cô vào trong lòng Bùi Hướng Nam, “Cô phải hiểu rõ một chuyện, em trai Đường Tân của cô hiện giờ đã không phải nhân vật cô muốn gặp là có thể gặp. Đường Tân là người dẫn đường cuộc cách mạng giới y học ngoại khoa, lý luận học thuật của cậu ấy gây ra gió bão lớn, có thể nói cậu ấy hiện giờ chính là nhân vật cấp quốc bảo, muốn gặp cậu ấy đều phải soát người kiểm tra, sách giáo khoa y học vì lý luận của cậu ấy cũng phải biên soạn lại.”
Bùi Hướng Bắc đi ra cửa, “Cô thật sự có từng hiểu em trai mình sao? Hai chị em chênh lệch cũng quá lớn.” Bùi Hướng Bắc đi ra ngoài, để lại tấm chi phiếu kia, “Chi phiếu tôi đặt ở đây, hai người tự giải quyết cho tốt!”
Đường Quả xông lên cầm tờ chi phiếu xé tan nát, “Đem đồng tiền dơ bẩn của các người đi, chúng tôi sẽ không thỏa hiệp, vì cái gì ngay cả hai nam nhân các người cũng có thể chấp nhận, chỉ là không thể chấp nhận chúng tôi.” Đường Quả ngồi xổm xuống khóc nức nở.
“Nếu đại ca tôi yêu là Đường Tân, tôi nghĩ Bùi gia sẽ mở rộng cửa lớn hoan nghênh cậu ấy, đây chính là chênh lệch, cô kém quá xa, hoa thố ty.” Bùi Hướng Bắc nhìn thoáng qua mảnh vụn rơi đầy đất, bước đi không quay đầu lại.
Bùi Hướng Nam vô lực nằm trên ghế sofa, cảm giác cuộc đời một mảnh u ám.
Lúc Thương Vân thu được tin tức hoàn thành nhiệm vụ, Cố Tư đang mặt dày mày dạn làm nũng. Thương Vân tâm tình không tệ, giữ lấy mặt Cố Tư liếm lên môi hắn một chút.
Cố Tư ngốc ngốc nhìn bảo bối, từ sau lần trước trở về, hắn ngay cả tay nhỏ cũng không mò đến được, một lần có phúc lợi lớn như vậy, làm hắn thụ sủng nhược kinh.
Thương Vân nhìn dáng vẻ ngây ngô kia, không sao, bọn họ còn có thời gian một đời.