XUYÊN KHÔNG & TRỌNG SINH - Chương 49: THÁM TỬ HARRY
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN KHÔNG & TRỌNG SINH
- Chương 49: THÁM TỬ HARRY
EDITOR: YUKI
BETA: HARA
-o0o-
“Này. Leo.” Draco bước vào phòng sinh hoạt chung, hắn chào hỏi Leo một cách thân thiện.
Leo quay đầu lại, vẫn như cũ dùng cái loại mỉm cười khách sáo, nhìn Draco và gật đầu. “Xin chào.”
Draco đi ngang qua y và vào phòng của mình, Leo tiếp tục nhìn chằm chằm lò sưởi trong tường —— mặt trên của lò sưởi, cái con sư tử nho nhỏ kia.
Đêm qua khi y đi vào, Leo nhìn lò sưởi trong tường, y phát hiện gần đây có người đã sử dụng qua mật đạo này……
Y rũ mắt xuống, sẽ là ai đây? Mật khẩu để mở mật đạo này ngoại trừ y, thì chỉ có Godric, Rowena và Hufflepuff, ngoài ra y chỉ từng nhắc qua trong cuốn sổ nhật ký…… Đúng rồi, Dolores…… Vợ của cậu ta cũng biết chuyện này, vậy có thể là con cháu của cậu ta chắc cũng biết đến?
Sau một ngàn năm, thế giới phép thuật đã không tìm thấy được gia tộc Slytherin, như vậy thì con cháu của y đã sớm xuống dốc?
Leo không biết làm sao nên thở dài nặng nề một tiếng, cảm thấy buồn bã, hay là nên cảm thấy được giải thoát vì rốt cuộc không còn gánh trọng trách bảo vệ quý tộc Thuần huyết.
Y ngồi trên sô pha và tự nghĩ, vậy là có người vô tình mở ra được mật đạo, hay là trong số học sinh nhà Slytherin vẫn còn tồn tại con cháu của y?
Y lại nghĩ tiếp, sau đó, Godric có tìm thấy được mật đạo này hay không?
Y trầm mặc, sau khi y trốn đi, thì rốt cuộc cũng không có bất cứ tin tức nào về Hogwarts, Godric qua đời khi nào đây? Sau khi y trốn đi, sẽ còn có ai xây dựng một mật đạo để làm quà sinh nhật mỗi năm cho Godric
Không…… Bọn học sinh không có cái năng lực kia, Rowena cũng sẽ không làm như vậy, Hufflepuff cũng sẽ không…… Đây chính là quà sinh nhật mà tên kia thích nhất……
Không biết, khi hắn nhận được món quà, có nhớ tới y không nữa?
Bỗng nhiên trong ký túc xá nam có một tiếng đóng cửa thật mạnh, Leo cau mày ngẩng đầu lên —— thật là không có phong cách hành động của quý tộc ——được rồi, sau một ngàn năm học sinh nhà Slytherin khó có thể đạt được mức tiêu chuẩn hành vi quý tộc thấp nhất trong lòng vị quý tộc thuần khiết này.
Nhưng y cũng hiểu rõ hiện tại không phải là trước kia, y căn bản không có tư cách uốn nắn bọn học sinh và yêu cầu bọn họ kìm nén lại cảm xúc của chính bản thân, chỉ vì tiêu chuẩn hành vi của quý tộc —— Godric nói đúng, muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc là một chuyện vô cùng hạnh phúc, lễ nghi nghiêm khắc của Slytherin thật sự khiến người khác giận sôi máu.
Y nhìn thấy vị thiếu niên có mái tóc màu bạch kim đi ra với khuôn mặt lạnh lùng, chiếc áo choàng dài màu đen quay cuồng sau lưng hắn như cơn sóng đen.
…… Bộ dáng tức giận cũng có chút cảm giác của quý tộc. Leo yên lặng nghĩ ở trong lòng, y nhìn Draco vội vàng đi ra phòng sinh hoạt chung.
Mấy ngày nay y yên lặng quan sát các học sinh nhà Slytherin sau một năm, trong đó cái người thiếu niên tên là Draco này là một người xuất sắc và ưu tú nhất, vì vậy y rất vui lòng cho thiếu niên này một chút nụ cười thiện ý và cổ vũ.
Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều coi như là học sinh của y.
Ngoài ra, y phát hiện Slytherin còn có một tổ chức bí mật tên là GS, Draco Malfoy chính là người khởi xướng, cái tổ chức này bao gồm các học sinh ưu tú năm thứ hai, hơn nữa hiện tại tổ chức này đang quan sát các học sinh mới, sử dụng phương thức đề cử để học sinh năm thứ nhất gia nhập, mỗi tuần đều sẽ có ba ngày cố định đi một chỗ nào đó ngoài phòng sinh hoạt chung để huấn luyện.
Leo nghĩ y hẳn là nên gia nhập tổ chức này, để nhìn xem nó ra sao nhỉ.
Lại nói tiếp, học sinh Slytherin mỗi buổi đều đi ra ngoài, ngang nhiên vi phạm nội quy của trường học, mà chuyện này thì tuyệt đối sẽ không xảy ra ở một ngàn năm trước —— bọn họ luôn luôn theo khuôn phép mẫu mực cũ kỹ.
Cái thiến niên tên Draco này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí còn thiết lập ra một vị trí chưa bao giờ có ở Slytherin —— thủ tịch Slytherin.
Nhưng bởi vì năm nhất và năm hai không có giao lưu nhiều lắm, cho nên Leo hầu như không có cơ hội ở gần để quan sát và hiểu biết.
Mọi người đều nói thiếu niên này không chỉ có ngoài hình đẹp, tính cách cũng tốt, gia thế càng tốt, thật sự hoàn mỹ không khiếm khuyết.
—— đứa nhỏ này là cùng một loại người với Godric Gryffindor.
Leo đứng lên, y là loại người có thể gây ấn tượng tốt với mọi người trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Tuy nhiên, thiếu niên có một mị lực về nhân cách, mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng thiếu niên kia là một người công bằng, chân thành, nhã nhặn, ôn hòa, thật sự không có cách nào khiến người khác chán ghét được.
Y cúi sát đầu vào hoa văn chạm khắc trên lò sưởi trong tường, và nói với một nụ cười —— “Slytherin là người vĩ đại nhất trong tứ đại đầu sỏ.”
Mật đạo trong lò sưởi trong tường từ từ mở ra, y điềm tĩnh bước vào, giống như đang đi dạo trong vườn hoa sau khi dùng cơm xong vậy.
Draco bỏ lỡ bữa cơm trưa, cũng may Pansy đem đồ ăn cho hắn, mới giúp cậu ấy sống sót cả buổi chiều. Tâm trạng của Draco kinh khủng suốt cả buổi chiều, cuốn sổ nhật ký mà hắn đặt ở dưới đáy hành lý đã bị đánh tráo, tuy rằng bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng lại cũng không có cái loại dao động pháp lực đặc biệt.
Suốt một buổi chiều, Draco đều đang tự hỏi rốt cuộc là ai, nhưng mà mọi người hiềm nghi của mọi người đều lớn như nhau.
Tới lúc ăn tối, Draco vội vàng chạy tới Đại Sảnh Đường, Harry và Ron đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau về cái gì đó, thấy Draco đi tới với khuôn mặt lạnh băng, Ron bị khí thế của Draco làm rùng mình lại một chút.
Harry lo sợ bất an đứng lên, “Không có, đúng không?”
Draco cắn răng, “…… Bị đánh tráo, hành lý của mình đã bị lục tung, cái trong hành lý là giả.”
Harry nghĩ thầm, hiện tại xuất hiện ba cuốn sổ nhật ký, đã biết có hai cuốn sổ là giả, vậy cuốn sổ thật sự ở chỗ nào!?
Nima cuộc đời của cậu chẳng lẽ không phải là một cuốn tiểu thuyết mạo hiểm và có thêm một chút yếu tố hắc ám khủng bố sao?! Tại sao trọng sinh một lần lại biến thành một cuốn trinh thám huyền huyễn?!
Ron vỗ vỗ bả vai của Draco, cậu nói: “Mình đã đi tìm Ginny, con bé không xảy ra chuyện gì hết.”
Draco gắt gao cau mày, “Buổi chiều mình đã hỏi qua những người khác, bọn họ không có nhìn thấy có người khác từng vào phòng của mình.”
Ba người im lặng đứng một lúc lâu.
Draco bỗng nhiên nói, “Người bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin và lẻn vào phòng của mình, chắc hẳn là học sinh Slytherin, nếu là hậu duệ Slytherin, vậy thì hắn ta chắc chắn ở Slytherin.” Nếu người đó wor Slytherin, hắn dừng một chút, “Mình sẽ chú ý nhiều hơn.”
Draco rời khỏi bàn dài nhà Gryffindor.
Harry và Draco nhìn hắn ngồi trên bàn dài nhà Slytherin, Pansy lo lắng dò hỏi tại sao sắc mặt của hắn lại khó coi như vậy.
Harry cùng Ron liếc nhau, “Không có biện pháp khác?” Harry có điểm không cam lòng hỏi, “Chúng ta rõ ràng là đều chiếm tiên cơ, rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?”
“Nếu không thì chúng ta lại làm Thuốc Đa Dịch một lần nữa?” Ron đề nghị thử.
Harry cau mày nhìn lại bàn dài nhà Slytherin, bỗng nhiên cậu sửng sốt, “Người kia là ai?”
Ron cũng nhìn theo tầm mắt của Harry, đó là một sinh viên năm nhất có mái tóc màu đen và đôi mắt màu đen.
Leo ngồi một mình trên chiếc bàn dài, cúi đầu ăn cơm bằng một tư thế cực kỳ tiêu chuẩn, xung quanh cậu ta có rất nhiều học sinh đang ngồi, những học sinh đó đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau và mỉm cười vui vẻ, mà cậu ta lại yên tĩnh tập trung nhìn chằm chằm vào đồ ăn, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh.
“Ồ, hình như là sinh viên năm nhất đến từ nước Đức.” Ron nói, cậu nhìn tư thế dùng bữa cực kỳ tiêu chuẩn của Leo, cảm thấy dạ dày có chút đau, “Người Đức thật sự rất nề nếp nha, là quý tộc thì nhất định phải từng muỗng từng muỗng ăn như vậy sao……”
Harry nhìn Ron, “Cậu không nhìn thấy cậu ta rất đặc biệt sao?” Harry khoa tay múa chân, “Chính là cái loại này, tuy rằng rất nhiều người, nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn thấy được cậu ta vậy đó?”
Ron nhìn lướt qua, “Thật sự rất đặc biệt…… Nhưng rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?”
Harry nói, “Đời trước chúng ta không có một cái học sinh nào đến từ nước Đức hết! Cũng không có từng gặp qua —— người như vậy!”
Ron nhíu mày, “Cậu muốn nói là, là người đó trộm cuốn sổ nhật ký của Draco?”
Harry sửng sốt, “Chuyện này mình không có chắc chắn.” Cậu nói, “Nhưng là, mình cho rằng sự xuất hiện của cậu ta không phải là trùng hợp.”
Thám tử Harry cho rằng mình đã tìm ra một manh mối rất hữu ích —— được rồi, có lẽ manh mối này sẽ vô cùng chính xác theo một ý nghĩa nào đó, “Có lẽ chúng ta có thể điều tra về cậu ta……?”
HẾT CHƯƠNG 49