XUYÊN KHÔNG & TRỌNG SINH - Chương 46: TẤT CẢ HOÁ ĐÁ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XUYÊN KHÔNG & TRỌNG SINH
- Chương 46: TẤT CẢ HOÁ ĐÁ
EDITOR: Yuki
BETA: Hara
-o0o-
“Như vậy thì có thể chứng mình rằng em đã được gặp anh.” Colin thấy Harry không nói gì, cậu bé vội vàng nói, lại đi về phía trước vài bước, “Em biết tất cả về anh. Mọi người đều nói với em về anh. Anh làm sao mà thoát khỏi kẻ thần bí, kẻ thần bí biến mất từ từ như thế nào, tại sao bây giờ trên trán anh có một vết sẹo hình tia chớp.”
Ánh mắt của cậu bé nhìn tóc mái của Harry, “Một cậu bé trong ký túc xá của em nói rằng nếu em dùng nước thuốc hiện ảnh chính xác, thì người ở trên bức ảnh sẽ chuyển động.”
Colin hít một hơi thật sâu, hơi run vì phấn khích, “Ở đây thực sự rất thú vị có đúng không? Trước khi nhận được lá thư từ Hogwarts, em vẫn luôn không biết là những việc kỳ quái mà em làm là phép thuật. Ba của em là người giao sữa, ông ấy cũng không thể tin tưởng được. Vì vậy em muốn chụp rất nhiều ảnh và gửi cho ba em xem. Nếu có thể có một bức ảnh của anh……” Cậu bé nhìn Harry với vẻ mặt cầu xin, “Có lẽ em nên đứng bên cạnh anh, và nhờ bạn của anh chụp dùm? Sau đó, anh có thể ký tên một cái cho em không?”
“Ký tên lên ảnh chụp? Mày đang ký tên lên ảnh hả, Potter?” Giọng nói chua ngoa của Malfoy vang dội ở trong sân. Mỗi lần như vậy Harry theo phản xạ đều nghĩ ra cái tên Draco, cậu không thể không liên tục nói với bản thân mình đây là Alice.
Cô nàng đứng phía sau Colin, bên cạnh là hai đứa bạn tốt to con và hung dữ của cô: Crabbe và Goyle.
Hai người này giống như vệ sĩ đi hai bên trái phải của cô vậy.
“Mọi người xếp thành một hàng nào!” Alice hét lên với đám đông, “Harry Potter chụp ảnh ký tên!”
“Tôi không có.” Harry bực bội nhíu mày, “Đừng trẻ con như vậy, Alice.”
“Cậu là đang ghen ghét.” Colin nói một cách sắc bén, cả người cậu chỉ cao tới cổ của Crabbe.
“Ghen ghét?” Alice nói. Cô nàng không cần hét lên nữa, một nửa người trong sân đều đang chú ý lắng nghe. “Ghen ghét cái gì? Tao không muốn có một cái vết sẹo xấu xí ở trên đầu, cảm ơn. Tao không cho rằng cắt đầu của mình ra sẽ được đối xử đặc thù như vậy. Tao không tin!” Đôi mắt màu xám của Alice lóe lên tia đau buồn và tức giận.
Crabbe và Goyle cười khúc khích.
Ron rút đũa phép ra.
Crabbe không cười nữa, bắt đầu bóp các khớp xương ngón tay bằng hạt dẻ của hắn ta một cách hung tợn.
“Mày cũng muốn có một bức ảnh có chữ ký sao, Weasley,” Alice cười lạnh, “Cái này còn đáng giá hơn cả ngôi nhà của mày nữa.”
Ron giơ đũa phép lên,Hermione khép cuốn sách 《 chuyến du lịch với quỷ hút máu 》lại, nhỏ giọng nói: “Chú ý một chút!”
“Sao lại thế này, sao lại thế này?” Gilderoy Lockhart bước nhanh về phía bọn họ, chiếc áo choàng dài màu xanh ngọc phất phơ ở sau lưng. “Ai đang chụp ảnh ký tên?”
Harry ngậm miệng lại —— có giải thích với Lockhart thì cũng vô dụng. Cậu hoàn toàn không biết đầu óc của Lockhart phát triển như thế nào, tại sao hắn ta có thể khiến người khác cảm thấy chán ghét đến như vậy —— Lockhart dùng một cánh tay quàng qua vai của Harry, vui vẻ lớn tiếng nói: “Không cần hỏi! Chúng ta lại gặp nhau, Harry!”
Alice âm u nhìn hắn ta.
“Đến đây nào, trò Creevey,” Lockhart mỉm cười thân thiết với Creevey, “Một bức ảnh chụp hai người, vừa có thể tiết kiệm được, cả hai người chúng ta đều sẽ ký tên cho trò.”
Colin chân tay vụng về mà cầm cameras lên, và nhấn nút khi tiếng chuông tới giờ lên lớp buổi chiều vang lên.
“Đi thôi, mau vào lớp thôi.” Lockhart hô lên với đám đông, sau đó dẫn Harry đi vào trong lâu đài. Harry bị hắn ta giữ chặt, cố gắng nhớ lại trong ký ức của mình mấy câu thần chú thoát hiểm tuyệt diệu.
“Harry! Ta vẫn luôn muốn nói chuyện với trò, Harry,” Lockhart lắc đầu, hàm răng trắng tinh tỏa sáng lấp lánh, “Harry, Harry, Harry.”
Harry thật sự muốn đá hắn ta mấy đá.
“Harry, Harry, Harry.” Lockhart cũng có thể lộ ra mấy cái răng trắng tinh ngay cả khi hắn ta không nói chuyện, có lẽ đây là một kỹ năng đặc thù.
“Ta đã cho trò nếm thử hương vị của danh tiếng rồi, có đúng không?” Lockhart nói, “Cái này sẽ khiến cho trò nghiện. Trò và ta đều vừa mới nằm trên trang nhất của tờ báo, trò gấp gáp muốn thử lại một lần nữa ư.”
Harry thật sự muốn làm hắn ta cút đi.
“Harry, Harry, Harry,” Lockhart duỗi tay giữ lấy bả vai của cậu, “Ta hiểu được, nếm qua một lần rồi đương nhiên muốn nếm lại lần thứ hai. Đây là chuyện rất tự nhiên, ta tự trách bản thân vì để cho trò nếm thử ngon ngọt, và tất nhiên nó sẽ khiến đầu óc của trò mờ mịt. Nhưng, người trẻ tuổi à, trò không thể bán ảnh chụp có chữ ký của mình, với mục đích thu hút sự chú ý của người khác. Bình tĩnh lại, được không? Về sau khi trò lớn lên còn có rất nhiều thời gian.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta biết trò đang suy nghĩ cái gì!” hắn nói rất nhẹ nhàng, dù sao hắn cũng là Đại Phù Thủy nổi tiếng khắp thế giới! “Nhưng khi ta mười hai tuổi, cũng bình thường giống như trò vậy. Trên thực tế, phải nói là càng bình thường hơn so với trò. Ý ta muốn nói là, đã có một số người biết đến trò, có đúng không? Và có liên quan đến ‘cái người không thể gọi tên ‘!”
Hắn nhìn thoáng qua vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry. “Ta biết, ta biết, cái này so ra thì còn kém năm lần liên tục giành được giải thưởng nụ cười quyến rũ của 《 Tờ báo Phù thủy 》, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, Harry, chỉ mới là bắt đầu.”
Harry cảm thấy bản thân không khống được cánh tay muốn chạm vào cây đũa phép của mình, tấn công giáo sư bị trừ bao nhiêu điểm vậy?Cậu nghĩ.
Lockhart thân thiết chớp mắt với Harry, Harry thật sự muốn đem cuốn sổ nhật ký ở trong cặp ném vào mặt của hắn ta.
“Một lời khuyên cho trò, Harry,” khi bọn họ đi vào lâu đài từ cửa hông, Lockhart giống như một người cha mà nói, “Ta đã bảo vệ trò trước mặt trò Creevey, nếu là hai người chúng ta cùng nhau chụp hình, các bạn học của trò sẽ không cảm thấy trò quá tự cao tự đại.”
Harry thậm chí lười nói chuyện với hắn ta. Lockhart kéo cậu đi ngang qua một hành lang đầy học sinh, và bước lên cầu thang. Những học sinh đó đều trừng mắt nhìn bọn họ. “Nghe ta nói, ngươi khoảng thời gian này mà trò chụp ảnh với ký tên là không sáng suốt, Harry, nói thật, chuyện này có vẻ hơi tự cao tự đại. Tương lai có một ngày, trò sẽ giống như ta vậy, đến chỗ nào cũng cần mang theo một đống ảnh chụp. Nhưng mà,” hắn cười khẽ một tiếng, “Ta cảm thấy trò vẫn còn chưa tới lúc ấy.”
Tới phòng học của Lockhart rồi, hắn rốt cuộc cũng buông Harry ra. Harry nhẹ nhàng phủi quần áo, đi đến vị trí cuối cùng và ngồi xuống, vội vàng đặt bảy cuốn sách của Lockhart ở trước mặt, miễn cho đừng nhìn thấy người thật. Các bạn học khác thì trò chuyện khúc kha khúc khích bước vào phòng học, Ron và Hermione ngồi xuống ở hai bên của Harry.
Sau khi cả lớp ngồi xuống, Lockhart lớn tiếng hắng giọng để mọi người yên tĩnh lại. Hắn ta duỗi tay cầm lấy cuốn《 Ngao du với quỷ khổng lồ 》 của Neville Longbottom, trên bìa cuốn sách là ảnh hắn ta đang nháy mắt.
“Ta,” hắn chỉ vào ảnh chụp của bản thân, cũng nháy mắt và nói, “Gilderoy Lockhart, huân chương Merlin hạng ba, Thành viên danh dự của Liên đoàn phòng thủ Nghệ thuật Hắc ám, năm lần giành được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của 《 Tờ báo Phù thủy 》. Nhưng ta không dám treo nó ngoài miệng, ta không phải dựa vào nụ cười của mình để tiêu diệt nữ quỷ!”
“Mình thật sự muốn biết nếu hắn ta không treo nó ở bên miệng, thì hiện tại hắn ta sẽ nói về cái gì?” Harry tức giận nói, “Rốt cuộc huân chương Merlin hạng ba và Thành viên danh dự của Liên đoàn phòng thủ Nghệ thuật Hắc Ám là làm cái quái gì vậy!? Chẳng lẽ bọn họ không thèm xác minh một chút sao?!”
Lockhart không có nghe thấy lời oán giận của Harry. “Ta nhìn thấy các trò đều mua nguyên bộ sách của ta? Rất tốt. Ta nghĩ hôm nay chúng ta nên làm một cái trắc nghiệm nhỏ. Không cần sợ hãi, chỉ là xem các trò đọc đến đâu thôi, học được nhiều ít.”
Ron bực bội nói, “Nếu những cái đó không có ở trong sách, thì ai sẽ mua đống rác rưởi này. A, nhìn bài thi buồn cười này xem!”
Lockhart phát xong bài thi, trở lại trên bục giảng nói: “Cho các trò 30 phút. Hiện tại, bắt đầu!”
Harry nhìn bài thi, và đọc: “1. Gilderoy Lockhart thích màu sắc gì nhất?
2. Tham vọng bí mật của Gilderoy Lockhart là gì?
3. Bạn cho rằng thành tựu lớn nhất từ trước tới nay của Gilderoy Lockhart là gì?” Và cứ như thế, suốt ba mặt giấy, “Câu cuối cùng là: 54. Sinh nhật của Gilderoy Lockhart là ngày gì và món quà sinh nhật lý tưởng của anh ấy là gì?”
Harry và Ron liếc nhìn nhau, một chữ cũng không viết.
Nửa tiếng sau, Lockhart thu bài thi lại, làm trò trước mặt cả lớp mà lật xem mấy bài thi.
“Chậc chậc, hầu như không có ai nhớ rằng ta thích nhất màu hoa đinh hương. Ta đã từng nhắc qua ở trong cuốn 《 một năm với người tuyết quạu quọ ở Tây Tạng 》. Các bạn học cần cẩn thận đọc lại 《 lang thang với người sói 》, trong sách chương 12 ta đã từng nói qua món quà sinh nhật lý tưởng của ta là những người có phép thuật có thể ở chung hòa hợp với những người không có phép thuật, nhưng ta cũng sẽ không từ chối một chai lớn Ogden Aged Heat Whisky!”
Hắn lại nghịch ngợm nháy mắt với bọn họ.
Ron và Harry không thể không tìm chút việc khác để làm, để quên đi ức chế ác ý sắp tràn lan ở trong lòng ngực, bọn họ tự giác lấy cuốn notebook độc dược ra, những công thức độc dược khiến lòng người lạnh lẽo là vũ khí sắc bén làm người ta bình tĩnh lại.
“Nhưng trò Hermione Granger biết khát vọng bí mật của ta là loại trừ cái ác trên toàn thế giới và bán bộ dưỡng tóc của riêng ta? Thật là một cô gái tốt! Trên thực tế ——” trên bục giảng, hắn lật xem bài thi của cô nàng, “Một trăm điểm! Hermione Granger ở chỗ nào?”
Hermione run rẩy giơ tay lên. “Rất tốt!” Lockhart cười nói, “Vô cùng tốt! 10 điểm cho Gryffindor! Hiện tại, quay trở lại vấn đề chính.”
Hắn khom lưng từ phía sau bục giảng xách ra một cái lồng sắt lớn được phủ bao bố, rồi đặt nó ở trên bàn.
“Bây giờ, hãy chú ý! Nhiệm vụ của ta là dạy cho các trò cách chống lại đồ vật tà ác nhất giới phép thuật! Trong lớp học này các trò phải đối mặt với những điều khủng bố nhất Nhưng hãy nhớ kỹ, chỉ cần ta ở chỗ này, các trò sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào. Ta chỉ yêu cầu các trò bình tĩnh.”
“Điều kinh khủng nhất?” Ron và Harry nói, “Ý của hắn ta là, hắn ta muốn triệu hồi kẻ thần bí?”
Harry nhún vai. “Ai biết được?”
Lockhart đặt tay lên chốt khóa ở cửa lồng sắt, Dean và Seamus ngừng cười, Neville ở hàng đầu tiên lùi lại.
“Ta cần các trò không cần hét chói tai,” Lockhart nhẹ giọng nói, “Nếu không thì sẽ chọc giận chúng nó!”
Cả lớp đều ngừng thở, Lockhart xốc cái bao bố lên.
“Không tồi,” hắn ta nói giống như diễn kịch vậy, “Những con yêu tinh Cornish vừa mới bắt được.”
Seamus Finnigan nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo, ngay cả Lockhart cũng không thể cho rằng đó là một tiếng thét hoảng sợ.
“Như thế nào?” Hắn mỉm cười nhìn Seamus.
“Chà, chúng nó cũng không, chúng nó không phải vô cùng, nguy hiểm, có đúng không?” Seamus cười đến không thể thở nổi.
Harry ở trong lòng yên lặng hò hét, làm tốt lắm!
“Không cần khẳng định chắc chắn như vậy!” Lockhart bực bội lắc lắc ngón tay với Seamus, “Chúng nó cũng có thể là những nhóc con hư hỏng xảo quyệt như quỷ vậy!”
Những con yêu tinh có màu xanh lam, cao khoảng 8 inch, khuôn mặt nhỏ nhọn, giọng nói vô cùng chói tai, giống như có rất nhiều người đang cãi nhau vậy. Khi lấy tấm bao bố ra, chúng nó liền bắt đầu ríu rít, nhảy nhót lung tung, lắc lư chiếc lồng, và đủ loại mặt quỷ quái với những người đứng xung quanh.
“Được rồi,” Lockhart lớn giọng nói, “Hãy nhìn xem các trò làm sao đối phó với chúng nó!” Hắn mở cửa lồng ra.
Yêu tinh bay ra ngoài giống như tên lửa vậy, cũng may là Harry và Ron đã sớm rút đũa phép ra và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Bọn họ liên tục quăng mấy cái bùa hóa đá, nhưng số lượng tiểu yêu tinh thật sự rất nhiều, tốc độ thật sự quá nhanh, cơ thể quá nhỏ. Hai trong số đó nắm lấy lỗ tai của Neville và xách lên. Còn có mấy cái trực tiếp lao ra ngoài cửa sổ, làm vỡ kính ở các lớp học phía sau.
Phần còn lại của lớp học đều bị tàn phá, so với một con tê giác hung hăng đấu đá lung tung còn lợi hại hơn rất nhiều. Chúng nó cầm lấy lọ mực nước và đổ lung tung khắp nơi, xé sách và giấy thành từng mảnh nhỏ, kéo các bức tranh vẽ trên tường xuống, dựng ngược thùng rác lên, ném cặp sách và sách giáo khoa ra bên ngoài cửa sổ.
Vài phút sau, một nửa học sinh trong lớp học đều trốn xuống dưới gầm bàn, Neville vẫn còn đang bị treo trên đèn chùm.
“Nào nào, tập hợp chúng nó lại, tập hợp chúng nó lại với nhau, chúng nó chỉ là những con yêu tinh nhỏ bé ——” Lockhart hét lên. Hắn cuốn ống tay áo lên vung đũa phép và hét lên: “Pesch, Pixi, Pestronomi!”
Trong nháy mắt kia Harry thật sự nhịn không được mà nhìn Lockhart làm bộ đối phó tiểu yêu tinh, trên thực tế cậu quăng một cái bùa hóa đá vào người Lockhart.
Thế giới lập tức yên lặng rất nhiều, cũng sẽ không có người nào gây trở ngại mà không giúp ích gì được, Harry và Ron rốt cuộc cũng đuổi hết tất cả tiểu yêu tinh quay trở lại lồng sắt.
Hermione giúp đỡ Neville từ đèn chùm xuống dưới, chuông tan học vang lên, tất cả mọi người sợ hãi chạy ra khỏi phòng học.
Seamus đi theo phía sau lưng Harry, nghĩ đến Lockhart bị hóa đá nói: “Giáo sư Lockhart phải làm sao bây giờ?”
Ron cười lạnh một tiếng, “Cứ để hắn ta như vậy đi, cũng không biết xấu hổ mà dám nói mình đồng hành cùng với quỷ khổng lồ, bị người sói đổ ở buồng điện thoại.”
Sắc mặt của Hermione hơi tái nhợt.
Mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Vậy thì, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Neville dò hỏi một cách yếu ớt.
Harry nhún vai, “Mình không biết, hiện tại đã tan học rồi.”
Sự ác ý quả thật sắp tràn ngập ra tới.
HẾT CHƯƠNG 46