XUÂN NHỰT NGẪU THÀNH - Chương 7
Những ngày tiếp theo thật ra đều rất bình thường không có gì lạ, có lẽ là dưới sự thúc đẩy của cốt truyện, Thôi Trí và Vân Nghê càng ngày càng thân thiết.
Đợi đến khi sắp hết học kỳ, nhà trường chuẩn bị cho học sinh các cấp một kỳ thi chung quan trọng trước kỳ thi cuối kỳ.
Sau khi hoàn thành các môn thi buổi sáng, các học sinh tự về lớp để nghỉ ngơi, trên đường về lớp, tôi nghe có ai đó bên cạnh đang thảo luận sôi nổi.
Cái gì Vân Nghê, Thôi Trí.
“Bạn học, các cậu đang nói gì vậy?” Tôi nhíu mày, kéo tay một trong những bạn cùng lớp lại hỏi.
“Cái gì?” Người bạn kia xoay đầu, có chút dò xét.
“Là lúc nãy bạn nói, Thôi Trí…”
“À…” Người bạn học kia như hiểu ra vấn đề, nói: “Cậu nói Thôi Trí hả? Sáng nay cậu ấy bỏ thi, cùng Vân Nghê chạy ra ngoài rồi.”
Nghe vậy tôi hơi sững sờ: “Bỏ thi sao?”
“Đúng vậy.” Bạn học chậc chậc cảm thán: “Không nghĩ đến nha, lúc trước Thôi Trí bỏ dở một học kì, bây giờ lại dứt khoát trực tiếp bỏ một kì thi quan trọng như vậy, không hổ là người nhà họ Thôi, gan đủ lớn, cũng không biết trường học sẽ xử lý thế nào.”
“Cảm ơn cậu.” Không đợi bạn học này cảm thán xong, tôi đã xoay người, bước nhanh về phía phòng học của Thôi Trí.
Kỳ thi này…
Có phải tôi đã quên đoạn quan trọng nào đó của cốt truyện không?
Lúc vừa mới bước vào lớp của Thôi Trí, có một bạn cùng lớp của cậu ấy vừa vặn đi ra, thấy tôi, người kia vội vàng gọi: “Nhan Hồi.”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi cũng dừng lại.
“Sao cậu lại đến đây? Giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi vừa hay đang muốn tìm cậu.” Nói xong bạn học kia chỉ đường cho tôi đến phòng giáo viên, bảo tôi qua đó.
Nói vậy xem ra là vì chuyện của Thôi Trí.
Tôi nhẹ nhàng thở dài.
Chờ đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của Thôi Trí, cô ấy đang đi tới đi lui trong văn phòng, dáng vẻ rất lo lắng.
“Thưa cô.” Tôi lên tiếng.
“Nhan Hồi, em đến rồi.” Chủ nhiệm lớp thở dài nặng nề: “Chuyện hôm nay Thôi Trí bỏ thi em có biết không?”
Tôi trầm mặt một lát mới nói: “Em cũng vừa mới biết ạ.”
“Đứa nhỏ này sao lại biến thành như vậy chứ? Tuy rằng nghỉ học mấy lần, nhưng thành tích cũng không đi xuống, bây giờ thì hay rồi, Vân Vân cái gì đó vừa mới chuyển trường đến, vừa đánh nhau vừa bỏ thi.” Chủ nhiệm lớp xoa xoa huyệt thái dương nói: “Vân Nghê người ta là vi phạm lần đầu tiên, cho dù có bị phạt cũng không đến nỗi, nhưng Thôi Trí vừa nghỉ học vừa đánh nhau, lần này lại còn bỏ kì thi quan trọng như vậy….”
Nói đến đây, chủ nhiệm lớp hạ thấp giọng nói với tôi: “Cho dù Thôi Trí là người của nhà họ Thôi, nhà trường cũng không thể tiếp tục giữ lại, dù sao nhiều học sinh như vậy đang nhìn vào.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em biết, thưa cô.”
“Nhan Hồi à, em và Thôi Trí lớn lên cùng nhau, ngoại trừ em ra không biết còn ai có thể tìm được Thôi Trí. Vừa hay bây giờ là giờ nghỉ trưa, thử ra ngoài nhanh chóng tìm Thôi Trí xem sao. Cho dù chỉ tham gia kì thi buổi chiều cũng được.”
“… Vâng ạ.”
Nhưng tôi biết đi đến nơi nào để tìm cậu ấy?
Bình thường Thôi Trí cũng không thích đi dạo trong trấn, mấy chỗ hay tới lui nhiều nhất không phải nhà tôi thì là nhà cậu ấy.
Tôi gần như đi khắp cả trấn Ô Thủy nho nhỏ này cũng không thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc kia.
Cậu ấy vì Vân Nghê mới bỏ thi sao?
Thôi Trí…
Thật sự đã trở thành Thôi Trí xa lạ mà tôi không biết thật sao?
Tầm quan trọng của kỳ thi này, tôi không tin Thôi Trí sẽ không biết.
Ngay khi tôi nghĩ mình có thể bình tĩnh dần chấp nhận cố truyện này từ từ mở ra, nhưng những chuyện hôm nay lại lần nữa cho tôi biết mình đã nhầm.
Để nó thuận theo tự nhiên hay nhúng tay vào nó.
Nếu để thuận theo tự nhiên, chẳng lẽ tôi sẽ trơ mắt nhìn Thôi Trí bước vào con đường “bị công lược” như trong sách sao?
Nhưng nếu muốn nhúng tay vào, tôi là một người xuyên không, thật sự có bản lĩnh khiến cho cốt truyện đi theo con đường tôi mong muốn sao?
Thật giống như lần đầu tiên tôi nhúng tay vào…
Tôi nghĩ đến chú Thôi vẫn nằm trong bệnh viện, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.
Tôi không biết, tôi không biết phải làm gì.
029.
Tôi tìm thấy Thôi Trí dưới một cây cầu ở trấn Ô Thủy.
Khi còn bé, tôi và Thôi Trí thường xuyên đến gần cây cầu này chơi, bởi vì vị trí hẻo lánh, hoa cỏ lại cực kỳ tươi tốt, là một nơi tốt để ngắm cảnh.
Nhưng khi dần lớn lên, rất nhiều thứ làm bản thân của mỗi người đều trở nên bận rộn hơn, thế nên những lần chúng tôi đến đây càng ngày càng thưa thớt.
Cho đến hôm nay, thời tiết đã cuối xuân dần sang hè, lá liễu tươi tốt, gió mùa xuân ấm áp, tôi đứng dưới chân cầu, cũng giống như nhiều năm trước đây từng đứng.
Chỉ là thiếu niên trước kia sẽ cùng tôi đứng dưới cầu nhìn mặt hồ, giờ đã chẳng thấy đâu.
Thiếu niên từng mỉm cười lộ đóa lê xinh đẹp, lúc này lại đứng trên cầu.
Người kia mặc áo khoác màu vàng nhạt rực rỡ như ánh xuân.
Mà cành liễu khẽ phất, màu xanh vàng đan xen, thiếu niên này đưa lưng về phía tôi, ôm một thiếu nữ khác vào lòng.
Thời tiết rất đẹp, phong cảnh cũng rất đẹp.
Ở một góc mặt hơi lộ ra của người kia, đôi mắt màu hổ phách bị lông mi thật dài che lấp.
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cậu ấy, giống như hoa đào tô điểm trên khuôn mặt trắng như sứ.
Thiếu nữ trong lòng cậu ấy, phải chăng lúc này sẽ vì xấu hổ mà gò má ửng đỏ?
Có lẽ ở một nơi tôi không biết, Vân Nghê biết đâu đã thật sự động lòng với Thôi Trí cũng nên.
Lông mi tôi hơi run rẩy, mà trong nháy mắt này, nội dung kế tiếp trong tiểu thuyết lại đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ.
Lần này Thôi Trí vắng thi, chẳng qua là bởi vì, hôm nay là sinh nhật Vân Nghê.
Sau lần Vân Nghê “cứu” Thôi Trí, mấy lời Vân Nghê nói với cậu ấy, chính là hy vọng trong ngày sinh nhật Thôi Trí có thể ở bên cạnh cô ta cả ngày.(*)
(*) [Không biết mọi người đọc chương này là vào ngày nào, nhưng mình dịch ngay mùng 1 tết, đầu năm đầu tháng nghiệp sớm, kêu bỏ thi đi ăn sinh nhật xong cũng bỏ thi thật luôn?]
Nhưng cũng bởi vì lần vắng mặt này, nam chính Thôi Trí sẽ bị xử phạt nghiêm trọng, lại bởi vì trước đó cậu ấy đã nghỉ học nhiều lần, phía trường học không chịu nổi những lời chỉ trích của các học sinh khác, đành phải đuổi học Thôi Trí. Người bên nhà họ Thôi sau khi biết tin cũng nháo thành một nồi, người có tâm cơ lấy chuyện này ra làm lý do, cho rằng Thôi Trí không có tư cách gánh vác gia nghiệp họ Thôi, ép ông nội Thôi từ mặt Thôi Trí, ông nội vô cùng tức giận, tuy rằng tạm thời không từ mặt, nhưng không cho phép Thôi Trí đến bệnh viện thăm chú Thôi, cũng không cho phép Thôi Trí đi thăm viếng người mẹ quá cố của cậu ấy.
Hậu quả của chuyện này nghiêm trọng hơn tôi có thể tưởng tượng rất nhiều.
Mà tiếp theo không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Thôi Trí, chẳng lẽ cũng đi trên con đường giống nhau như đúc thế này sao?
Thật ra, cho dù Vân Nghê mang theo hệ thống cố ý công lược Thôi Trí, nhưng chỉ cần Thôi Trí có thể vui vẻ, tôi cũng không có lý do gì để nhúng tay vào.
Nhưng tại sao những kế hoạch này lại xảy ra theo quy tắc làm tổn thương đến Thôi Trí?
Chẳng lẽ bởi vì cậu ấy là nam chính, nên Thôi Trí nhất định phải chịu gập ghềnh như vậy sao?
Kể cả khi tôi biết sự thật của tất cả những chuyện này, vậy làm sao tôi có thể nhúng tay vào chúng?
Tôi đưa lưng về phía thiếu niên trên cầu, một giọt nước mắt đột ngột lăn dài trên má.
Tôi phải làm gì đây?
“…… Nhan Hồi?.”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh thiếu niên.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt, quay lưng lại.
Thiếu niên đang hơi cau mày nhìn về phía tôi, trên gương mặt trước nay luôn bình tĩnh lúc này lại thoáng có một tia kinh ngạc.
Ngay bên cạnh cậu ấy, thiếu nữ mặc váy trắng, có gió xuân thổi qua, thiếu nữ giống như nhành liễu, yếu ớt dựa vào bên cạnh thiếu niên.
Vân Nghê nhìn Nhan Hồi trước mặt, trong lòng hỏi: [Hệ thống, sao lần nào Nhan Hồi cũng đến quấy rầy chúng ta vậy?]
[Xin lỗi, chuyện này hệ thống cũng không biết.]
[Hiện tại hảo cảm của Thôi Trí là bao nhiêu?]
[Thôi Trí hiện tại hảo cảm với kí chủ Vân Nghê là 100.]
Nghe được con số này, Vân Nghê khẽ nhếch môi.
[Vậy hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với Nhan Hồi thì sao?]
[Xin lỗi, tạm thời hệ thống không thể tìm hiểu.]
Trong sự im lặng bất thình lình này, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Trí.
Thôi Trí trầm mặc một lát, nói: “Hôm nay là sinh nhật Vân Nghê.”
Vân Nghê bên cạnh nở nụ cười nhìn tôi: “Thật xin lỗi, nhưng hôm nay Thôi Trí thuộc về tôi.”
Tôi theo âm thanh nhìn về phía Vân Nghê: “Cậu có biết hôm nay hai người có kì thi quan trọng không?”
Sắc mặt Vân Nghê không thay đổi: “Cho nên?”
“Cậu có biết hậu quả của việc vắng mặt trong kì thì sẽ bị xử lý thế nào không?” Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình: “Cậu muốn chúc mừng hay ăn mừng gì đó tôi không quan tâm, nhưng tại sao phải bỏ thi? Chẳng lẽ thi xong không được sao? Chẳng lẽ không còn tí xíu thời gian nào khác sao?”
Tôi biết có thể tôi không còn khống chế nỗi cảm xúc của mình nữa, cả người tôi gần như run rẩy.
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Vân Nghê lập tức thay đổi, khuôn mặt vốn còn có chút lạnh lùng nay hốc mắt đã đỏ lên.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Thôi Trí cũng nhìn thấy, cậu ấy nhìn Vân Nghê, lại nhìn về phía tôi, khẽ thở dài: “Bọn tôi không có ăn mừng gì cả, hôm nay tuy rằng là sinh nhật Vân Nghê, nhưng cũng là ngày giỗ của mẹ cô ấy…”
“Thôi Trí.”.” Vân Nghê cắt ngang lời Thôi Trí, đỏ mắt nhìn tôi: “Cậu có nói nữa thì cậu ấy cũng không hiểu đâu.”
Tôi thở ra: “Tôi rất tiếc cho sự mất mát của cậu, nhưng… Hôm nay đối với Thôi Trí cũng rất quan trọng. Hai người đã ở bên nhau cả buổi sáng rồi phải không, vậy buổi chiều… Có thể về trường trước được không?” Tôi vừa nói vừa nhìn Thôi Trí: “A Trí, chiều nay cậu về trường thi đi, có được không?”
Làm sao tôi giải thích được với cậu ấy về mức độ nghiêm trọng trong vấn đề này…
Dù bây giờ tôi chịu nói, vậy Thôi Trí sẽ chịu tin tôi sao?
Nếu như bây giờ tôi nói, vậy có phải hệ thống của Vân Nghê sẽ phát hiện tôi không phải là nữ phụ độc ác Nhan Hồi chân chính kia không?
Liệu hệ thống có diệt trừ đi sự tồn tại của “người ngoài” như tôi không?
Tôi không dám đặt cược.
Mà ngay khi Thôi Trí không nói gì, Vân Nghê bên cạnh kéo ống tay áo cậu ấy: “Thôi Trí, tôi sẽ không trở về. Cậu đã đồng ý với tôi rồi, cậu sẽ giữ lời phải không?”(*)
(*)[Không hiểu sao nhân vật thế này có thể làm được vai chính trong một bộ tiểu thuyết nào đó, chắc cuốn tiểu thuyết đó phải lên hẳn hotsearch vì bị chửi như các cầu thủ TQ hôm qua quá🙂]
Trong giọng nói cô ta có chút yếu thế.
Thôi Trí vốn đang hơi cau mày, lúc này lại giãn ra, cậu ấy cúi nhìn Vân Nghê, thản nhiên nói: “Tôi sẽ giữ lời.”
“Xin lỗi, Nhan Hồi.”
“….”
Cảm xúc cố nén của tôi rốt cuộc nhịn không được bộc phát: “Thôi Trí— Cậu càng sống càng thụt lùi sao? Cậu có biết cậu phải chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào sau chuyện này không? Cho dù cậu bị đuổi học cũng không sao phải không? Sao cậu lại không biết tự chịu trách nhiệm với bản thân, với cuộc đời cậu vậy? Tôi biết cậu phải giữ lời, nhưng vì sao cứ nhất định phải là cả ngày hôm nay?”
Trong quan hệ giữa Thôi Trí và Nhan Hồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại rơi vào bước đường này, tôi không biết, nhưng thứ logic thế này, sao cứ phải xuất hiện cạnh tôi? Thôi Trí đã từng rất trưởng thành, từng khiến cho người ta an tâm tin tưởng, bây giờ lại lần lượt làm ra những hành vi ngu ngốc khiến tôi không thể hiểu được.
Đây là cốt truyện, là quy định khi có hệ thống, hay là Thôi Trí thật sự thay đổi?
Chẳng biết làm sao, nước mắt của tôi cứ không kìm được rơi xuống, tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Thôi Trí, cậu có thể cẩn thận suy nghĩ một chút hay không?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, Thôi Trí dường như muốn nói gì đó, há miệng, nhưng dưới chân lại đột nhiên như có gì đó chắn ngang, gần như đứng không vững.
Cậu ấy cau mày nhắm mắt, lại mở to: “Nhan Hồi….”
Vân Nghê quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Nhan Hồi, cậu dựa vào cái gì quản cậu ấy? Cậu là ai của cậu ấy? Là thanh mai trúc mã sao? Chẳng qua cũng chỉ là hàng xóm mười mấy năm, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng cậu là người thân của cậu ấy rồi sao?”
“Vân Nghê.” Thôi Trí ngắt lời cô ta.
Tô nhìn Thôi Trí trầm mặc không nói, nháy mắt cũng tự mình tỉnh ngộ. Là tôi không tự khống chế được cảm xúc.
Tôi đứng ở góc độ người biết tất cả mọi thứ để nhìn vấn đề, nhưng Thôi Trí và Vân Nghê đều không phải.
Vân Nghê có hệ thống, là mang theo mục đích công lược tiếp cận Thôi Trí.
Còn phần Thôi Trí, có lẽ cũng vì trong quá trình gần gũi này mà đã thích Vân Nghê.
Vậy tôi thì sao…
Tôi bầu bạn bên Thôi Trí mười tám năm, chẳng lẽ đều là giả sao?
Cho dù Thôi Trí có không thích tôi…
Tôi nhịn xuống nước mắt, khẽ mỉm cười: Thôi Trí, cậu thật sự sẽ không trở về sao?”
Thôi Trí nhìn tôi, ánh mắt màu hổ phách vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ.
Chỉ là đóa lê kia sẽ không nhẹ nhàng lộ ra với tôi nữa.
“Xin lỗi, Nhan Hồi, chỉ một lần này thôi.”
–
Ngày đó, cho đến khi kỳ thi kết thúc, Thôi Trí cũng không trở lại trường học.
Tôi đứng trong sân, nhìn bức tường thấp bé mà trước đây Thôi Trí rất thích trèo kia, dây hổ leo tường màu xanh tươi tốt vẫn còn đó, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Tôi không còn muốn can thiệp vào chuyện của Thôi Trí nữa.
Vô số lần động lòng trước kia, hiện tại chỉ biến thành vô số lần đau lòng.
Cuối cùng… Tôi vẫn không bình tĩnh như tôi nghĩ.
Mà Thôi Trí và Nhan Hồi, rốt cuộc…vẫn sẽ chia li sao?
030.
Từ ngày đó về sau, tôi và Thôi Trí đã không còn đi học chung nữa.
Cũng không biết qua mấy ngày, nhà trường tuyên bố xử phạt đuổi học Thôi Trí.
Có dịp tôi về nhà thờ tổ, ngày đó trùng hợp là cuối tuần, lúc đang chơi cờ với ông nội Nhan, ông đột nhiên hỏi: “Tiểu tử nhà họ Thôi bên kia lại dám làm ra mấy chuyện như vậy. “
Ngón tay đang đánh cờ của tôi hơi dừng lại: “Ông nội, vậy bên ông nội Thôi nói thế nào ạ?”
“… Còn nói cái gì?” Ông nội hạ một quân cờ: “Không cho phép nó đi thăm chú dì(bố mẹ Thôi Trí) của con nữa.”
Quả nhiên, giống như cốt truyện trong tiểu thuyết mà tôi nhớ lại, bên nhà họ Thôi sau khi biết chuyện này liền giận dữ, không cho phép Thôi Trí đến thăm chú Thôi ở bệnh viện, cũng không cho phép cậu ấy đi thắp nhang cho người mẹ đã qua đời nữa.
Tôi trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Ông nội, chuyện này ông nội Thôi bên kia đã nói với Thôi Trí chưa?”
Ông nội ngẩng đầu nhìn tôi, hồi lâu cũng không nói gì.
“….” Tôi cúi thấp đầu.
“Mấy chuyện này Thôi Trí không nói với con sao?” Ông nội ý tứ sâu xa nhìn tôi: “Con và tiểu tử họ Thôi kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội…” Tôi gọi ông, nhưng rồi chẳng biết nói gì.
Thấy dáng vẻ này của tôi, ông nội chỉ lắc đầu không nói.
Lúc chạng vạng tối, lúc người giúp việc đưa trà lên, đột nhiên nhỏ giọng: “Cô Nhan, cậu Thôi đang ở bên ngoài.”
Tôi ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ —— gần đến mùa hè, thời tiết vẫn luôn vui buồn thất thường.
Ban ngày vẫn đang nắng nóng, không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa to.
Mà Thôi Trí… Vẫn ở ngoài đó sao….
“Nghe nói là vì chuyện kia, nên đang quỳ gối trước cửa nhà.” Người giúp việc ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói.
Lòng tôi phút chốc thắt lại.
“Trời đang mưa… Sao?”
Người giúp việc gật đầu.
Ông nội ngồi đối diện thở dài: “Ta nghe thấy mấy đứa nói hết rồi. Được rồi, con bé Nhan Hồi, nếu con quan tâm Thôi Trí thì cứ đến nhìn một chút đi.”
Người giúp việc lúng túng đứng thẳng người.
Tôi siết chặt ngón tay, buông quân cờ xuống, không phản bác: “Ông nội, con đi xem sao.”
Rõ ràng đã nói không quan tâm Thôi Trí nữa.
Rõ ràng đã muốn đứng ngoài cuộc.
Bên ngoài đúng là đang mưa rất to, ngay cả khi tôi đứng dưới mái hiên, những hạt mưa kia cũng nhao nhao bắn tung tóe lên người tôi, màn mưa như đang thêu dệt, bụi bặm trên mặt đất đều bị thổi bay lên.
Mà bởi vì trận mưa bất chợt này, sắc trời cũng âm trầm xuống, mắt trời lấp ló sau những rặng mây, chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, màn mây xám nhạt cùng những hạt mưa dày đặc, cứ như vậy chiếm trọn cả bầu trời.
Trời chạng vạng vốn nên bị tiếng mưa ồ ạt bao phủ, nhưng những tiếng ồn ào xung quanh như thể còn lớn hơn cả tiếng mưa.
“Cậu Thôi quỳ ở đó bao lâu rồi?”
“Được một lúc lâu rồi, ông Thôi cũng thật nhẫn tâm, đã nói không cho phép ai che ô cho cậu ấy.”
“Người đứng bên cạnh cậu Thôi… Cậu ấy đánh nhau vì cô gái đó sao….”
“Suỵt!”.
Mấy người giúp việc dưới mái hiên nhìn hai bóng người trong mưa, vốn nhỏ giọng ghé tai, thấy tôi cầm ô đi ra, liền vội vàng dừng miệng lại, không nói gì nữa.
Tôi xuống bậc thang, đứng ở nơi mái hiên, lẳng lặng nhìn bóng dáng trong mưa ——
Thôi Trí quỳ gối trong mưa, Vân Nghê đứng ở bên cạnh cậu ấy, cả hai đều không có ô.
Thiếu niên gầy gò kia, thiếu niên thích mặc hết thảy những quần áo màu sắc tươi sáng, giờ phút này lại như thể muốn dung nhập vào màn mưa âm u. Cậu ấy hôm nay hiếm khi mặc áo hở cổ màu xám nhạt, bị nước mưa rơi vào làm ướt đẫm, gương mặt đầu mày cũng nhỏ giọt như đổ một trận mưa nhỏ, khiến tôi không thấy rõ vẻ mặt của người kia.
Hoàn cảnh xung quanh như dừng lại, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kia.
Nước mưa rơi xuống trán, chóp mũi, cánh môi, cậu ấy vẫn bình tĩnh như không, cao giọng hét: “Ông nội, đuổi con khỏi nhà họ Thôi cũng được, nhưng xin ông cho phép con đi thăm bố mẹ mình.”
“Ông nội, Thôi Trí sai rồi.”
“Chỉ là xin ông cho phép con đến thăm bố mẹ…”
Không biết trước đó cậu ấy đã hét bao nhiêu lần, âm thanh vốn khàn khàn, ở trong tiếng mưa càng giống như lá cây bị gió thổi bay lên, bay đến nơi nào chẳng rõ.
Đây chắc là lần đầu tiên Thôi Trí quỳ gối.
Tôi nhìn thấy hết thảy, trước mắt dần trở nên mơ hồ, tự nói với mình, đây là Thôi Trí đã làm sai. Hơn nữa… Tôi không nên quản cậu ấy nữa…
Chỉ là thân thể cậu ấy ở trong màn mưa như muốn lung lay sắp đổ, những giọt nước trên gò mà tái nhợt kia, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Tại sao, mọi thứ lại đến mức này?
Tay tôi run rẩy, mặt ô bị nghiêng, những giọt nước mưa nhỏ xuống lăn dài trên mu bàn tay.
“Thôi Trí, chúng ta đi thôi, cậu đừng quỳ nữa.” Vân Nghê bên cạnh Thôi Trí đưa tay kéo quần áo của cậu ấy, vội vàng nói: “Ông ấy chẳng qua chỉ là ông nội của cậu, sao có thể quyết định cậu có thể đến thăm chú dì hay không chứ?”
Thiếu niên quỳ gối trong mưa dường như chẳng hề nghe thấy, cậu ấy khàn giọng hét: “Ông nội, cầu xin ông, cho phép Thôi Trí đến thăm bố mẹ đi….”
[Xin kí chủ thuyết phục Thôi Trí rời khỏi nhà họ Thôi, xin kí chủ thuyết phục Thôi Trí rời khỏi nhà họ Thôi.]
Âm thanh hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, khiến Vân Nghê thêm phiền não: [Thì nãy giờ tôi vẫn đang khuyên đó thôi, nhưng cậu ấy như kiểu không nghe lời tôi nói, rõ ràng độ hảo cảm đã là 100 rồi mà?]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]
“Thôi Trí, chúng ta đi thôi, bây giờ mưa lớn quá, cậu sẽ đổ bệnh đó.” Vân Nghê không giao tiếp với hệ thống nữa, cô ta chỉ có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra.
Tôi đứng nhìn từ xa thấy Vân Nghê kéo Thôi Trí, nháy mắt đó trong đầu cũng nhớ ra cốt truyện, khiến tôi bắt được mục đích hiện tại của cô ta.
Để chân chính công lược được Thôi Trí, Vân Nghê cần phải chia rẽ Thôi Trí và nhà họ Thôi trước, khiến Thôi Trí không còn điểm tựa, trong khoảng thời gian này Vân Nghê vẫn luôn làm bạn bên cạnh Thôi Trí, mới có thể chân chính bước vào trong lòng cậu ấy.
Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này vốn tôi nên là người biết rõ, chỉ không biết bởi vì thời gian xuyên không quá lâu, hay vì một khi đã bước vào tiểu thuyết hệ thống này suy nghĩ sẽ bị quấy nhiễu, nên thỉnh thoảng tôi mới có thể nhớ lại những nội dung này.
Tay cầm ô của tôi siết chặt.
Mẹ Thôi Trí bị bệnh qua đời, bố đến nay vẫn là người thực vật nằm trong bệnh viện, quan hệ với người thân còn lại cũng bị cắt đứt….
Chẳng lẽ nhất định phải như vậy, Thôi Trí mới có thể trở thành nam chính “Thôi Trí”? Nhưng sau khi trở thành nam chính, cậu ấy có còn là A Trí mà tôi quen biết không?
“Thôi Trí, cậu đã quỳ chỗ này lâu lắm rồi mà ông nội cậu vẫn không đổi ý, chúng ta đi thôi.” Vân Nghê lôi kéo Thôi Trí đứng lên, lớn tiếng nói.
Thôi Trí mê mang nhìn cô ta, lại giống như xuyên qua Vân Nghê nhìn về phía một người khác, việc này làm lòng Vân Nghê rất không thoải mái.
“Thôi Trí, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ.”
“Đi…”
Tôi sải bước về phía trước, ô trên tay bởi vì gió mạnh mà không ngừng thổi về phía sau, tôi gần như là dùng hết sức lực, cầm ô đi về phía Thôi Trí.
Ánh mắt cậu ấy mê mang, như thể nhìn thấy tôi, nhưng lại như chẳng nhìn thấy, trong miệng cứ không ngừng nỉ non cái gì đó.
Mà Vân Nghê đứng bên cạnh liền giữ chặt tay cậu ấy, muốn trực tiếp rời đi.
“Thôi Trí.”
Tôi cầm ô đi đến, đứng trong màn mưa lẳng lặng nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm kia.
Nghe được âm thanh của tôi, Thôi Trí như thể bừng tỉnh từ giấc mộng, lông mi dính nước mưa nhẹ nhàng run rẩy, làm lộ ra đôi mắt màu hổ phách.
“Đậu Thì Là…”
Cậu ấy há miệng gọi tên tôi.
Ngón tay tôi run rẩy, lại nhìn thẳng thiếu niên vô cùng xa lạ trước mắt này: “Thôi Trí, cậu thật sự không biết bản thân làm sai chỗ nào sao?”
“Nhan Hồi, cậu có thể đừng quản Thôi Trí nữa không?” Vân Nghê vội vàng đứng ra ngăn trước người tôi.
“Thôi Trí, cậu có biết cậu phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình không?” Tôi không nhìn cô ta, mà nhìn Thôi Trí đứng phía sau.
Thiếu niên nâng mắt lên nhìn tôi, lẩm bẩm nói: “Nhan Hồi, gần đây tôi tìm cậu, nhưng cậu không chịu gặp tôi.”
Đúng.
Mấy ngày nay Thôi Trí từng tới tìm tôi, nhưng tôi không gặp cậu ấy.
Tôi không biết làm thế nào để đối diện với một Thôi Trí xa lạ như thế.
Bởi vì thích, bởi vì quen thuộc, vì vậy không thể đối mặt, cũng không dám nói.
Mối quan hệ quá mức trân quý này, lại càng khiến tôi phải bó tay bó chân.
Rõ ràng là muốn tránh xa cậu ấy.
Muốn rời xa nam chính, rời xa nữ chính, rời xa quyển tiểu thuyết hệ thống này…
Nhưng từ lâu tôi đã bị kẹt trong đó.
Tôi vòng qua Vân Nghê, nhét ô trên tay cho Thôi Trí.
Tay cậu ấy rất lạnh.
Tôi thu tay lại, lui về phía sau một bước, mặc cho nước mưa lạnh lẽo rơi xuống người.
Bởi vì nếu lúc này nước mắt tôi rơi xuống, có thể trộn lẫn với nước mưa, vậy phải chăng thiếu niên đối diện sẽ không phát hiện?
“Thôi Trí, A Trí, tôi thật sự không muốn gặp lại cậu, cũng không muốn quản cậu nữa.” Tôi không khống chế được, vốn muốn chậm rãi nói chuyện, nhưng âm thanh nghẹn ngào lúc này có lẽ đã sớm lộ ra không sót chút nào.
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]
“Nhưng mà, cậu nói xem vì sao tôi phải quản cậu?” Tôi nhắm mắt lại, muốn hét lên, nhưng cả người chẳng có chút sức lực chỉ khiến tôi bình thản nói ra bí mật ẩn sâu tận đáy lòng đã mấy năm nay.
“Bởi vì tôi thích cậu, Thôi Trí.”
“Từ trước đến nay tôi chưa từng… Chưa từng muốn làm em gái cậu.”
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]
“Nhưng cậu đã từng nói rất nhiều lần, cậu chỉ xem tôi là em gái.”
“Thế nên tôi nghĩ, làm em gái cũng tốt.”
“Chỉ là có thể tôi đã đánh giá quá cao chính mình rồi Thôi Trí.” Tôi rưng rưng nặn ra một nụ cười: “Rõ ràng ích kỷ muốn dùng thân phận em gái để ở bên cậu….. Nhưng bây giờ… Có lẽ cậu đã không còn cần tôi nữa.”
“Dường như dù tôi có làm gì đi nữa thì chỉ nhận được sự thờ ơ cùng lạnh nhạt.”
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]
[Hệ thống, xảy ra chuyện gì vậy?? Hệ thống???]
Nghe được âm thanh máy móc không ngừng vang lên trong đầu, Vân Nghê có chút hoảng hốt, cô ta vội vàng hỏi: [Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì?]
[Cảnh báo! Cảnh báo! Trạng thái của Thôi Trí không ổn định ——]
[Cảnh báo! Cảnh báo! ]
[Hệ thống bắt đầu tự động sửa chữa…]
Trong tiếng mưa ngoài trời, thiếu niên run rẩy cầm ô, dùng ánh mắt bi thương cực kỳ quen thuộc kia nhìn tôi: “Cậu thích tôi sao?”
Tôi giơ tay lên, cố gắng lau nước mắt trên gò má, nhưng có lẽ chỉ lau sạch nước mưa mà thôi, bởi vì nước mắt trong hốc mắt, muốn ngừng cũng chẳng ngừng được.
“Thực xin lỗi, A Trí, tôi thích cậu.”
Một tiếng sấm nổ vang.
Tôi theo bản năng nhìn về phía bầu trời, trên màn mây, ánh sáng chói mắt mà sáng ngời hiện lên nơi phía chân trời, xé tan hết thảy cảnh tượng mông lung trước mắt.
Thiếu niên đột nhiên bước về phía tôi, gần như nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống đất: “Xin lỗi, xin lỗi… Đậu Thì Là Nhỏ, thật xin lỗi.”
Tôi còn chưa ý thức được, vẻ mặt thiếu niên đã gần như sụp đổ.
“Thôi Trí, cậu nên xin lỗi chính mình, xin lỗi chú dì, không cần xin lỗi tôi.” Tôi lắc đầu, nước mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, đau rát.
“Thôi Trí…….”
Vân Nghê vội vàng hô lên, muốn giữ chặt thiếu niên đi về phía tôi.
Nhưng Thôi Trí trực tiếp hất tay cô ta, chẳng thèm liếc Vân Nghê một lần, nhịn cơn đau đầu kịch liệt, nắm chặt ô trong tay muốn đi về phía Nhan Hồi.
[Hệ thống, mau ngăn cản cậu ấy lại!!] Nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Trí, trong lòng Vân Nghê có dự cảm không lành, vội vàng gọi hệ thống.
[Hệ thống tự động sửa chữa…]
[Cảnh báo! Cảnh báo! ]
“Đậu……”
Thiếu niên vươn tay về phía tôi, vẻ mặt thống khổ, rốt cuộc vẫn không cầm được chiếc ô trên tay.
Ô rơi xuống đất, bắn tung tóe những bọt nước
Thiếu niên tái nhợt kia cứ như vậy ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền.
“A Trí!”
“Thôi Trí!”
Tôi lập tức nhớ tới khoảng thời gian hơn nữa năm trước Thôi Trí cũng từng hôn mê, gần như theo bản năng nghiêng mặt nhìn về phía Vân Nghê.
Mà Vân Nghê hốt hoảng, như thể đang đối thoại với cái gì đó.
Nhìn Vân Nghê và Thôi Trí như vậy, trong lòng tôi hình như rốt cuộc cũng hiểu được——
Đó là hệ thống, vấn đề nằm ở hệ thống!+
(Còn tiếp)