XUÂN NHỰT NGẪU THÀNH - Chương 3
Thôi Trí học lớp 12, tôi cũng học lớp 12(đoạn nghỉ 1 học kỳ), chú Thôi chưa tỉnh lại, mẹ Nhan thì mang theo bố Nhan đến nơi khác dưỡng bệnh, cách một đoạn thời gian họ sẽ trở về thăm tôi và Thôi Trí, phần lớn thời gian còn lại tôi và Thôi Trí đều trong trạng thái tự túc.
Chỉ là không biết vì sao, lúc Thôi Trí lên lớp 12, thân thể của cậu ấy đột nhiên kém đi, cánh môi vốn đỏ như anh đào(cherry), gần đây lại trở nên tái nhợt. Thế cho nên thiếu niên vốn đã gầy gò, nhìn qua càng thêm mảnh mai.
Đối diện với những bức thư tình ngày càng nhiều, Thôi Trí cũng chỉ cười trừ, lúc cậu ấy cười khuôn mặt liền toát ra vài phần mệt mỏi, ngay cả mi mắt cũng khẽ rung động.
“Xin lỗi, em gái tôi dặn phải học tập thật tốt, mỗi ngày đi lên.” Dáng vẻ người kia từ chối thư tình, trong ánh mặt trời có vẻ hơi lười biếng.
Nữ sinh đối diện cắn môi nói: “Là Nhan Hồi học lớp 12B sao?…… Nhưng, nhưng cậu họ Thôi mà.”
Thế nên ánh mắt của thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp kia hơi chuyển động, khẽ mỉm cười lộ ra một đóa lê, trong lúc nữ sinh đang còn nhìn đến ngây người, chậm rãi nói: “Em gái khác cha khác mẹ, không được sao?”
Cậu ấy thuận tay đẩy bức thư tình về phía nữ sinh, lơ đãng bước đi, vừa lúc nhìn thấy tôi ở góc hành lang.
“Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến.” Thôi Trí bật cười.
Đương nhiên tôi đã thấy một màn kia, liền không tán thành chỉ trích cậu ấy: “Cậu muốn từ chối cũng đừng lấy tôi ra làm lý do chứ.”
Thiếu niên liền giơ tay lên, ủy khuất mở miệng: “Lần sau sẽ không, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Tôi nhìn người kia, thở dài bất lực.
Cậu ấy lại đột nhiên suy tư: “Cậu nói xem, hay tôi thật sự đổi họ sang nhà cậu nhỉ? Nhan Trí, Nhan Trí(颜致-Yán zhì)…. Nghe có vẻ giống nhan sắc(颜值-Yán zhí)?
Tôi: “…Biết đâu được có thể làm chú Thôi tỉnh luôn.”
Thiếu niên bật cười: “Cách này cũng hay đó chứ.” Cậu ấy cùng tôi ra ngoài, thấy cách đó không xa có nam sinh đang chơi bóng rổ, khuôn mặt tái nhợt kia liền hơi nhíu mày.
Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cậu ấy lơ đãng nhíu mày, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, A Trí?”
Nghe được âm thanh của tôi, lông mày Thôi Trí chậm rãi giãn ra, cậu ấy nghiêng đầu, không chút để ý cười cười: “Không có gì.”
Tôi nhìn theo tầm mắt ban đầu của cậu ấy, dừng lại trên những nam sinh chơi bóng rổ.
Ánh mặt trời đầu mùa hè rất chói mắt, đám thiếu niên này đang ở tuổi thanh xuân, nhiệt tình đổ mồ hôi ở giữa nắng trưa gay gắt, bóng rổ trong tay họ tựa như mặt trời rơi xuống, rơi ra một vòng tròn trong không khí.
Mặt trời lúc này vừa vặn chiếu vào góc của tôi và Thôi Trí, nhưng khi tôi thu ánh mắt, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, người kia lại đứng dưới bóng của mái hiên, nửa sáng nửa tối.
Mặc dù khi đối mặt với tôi, cậu ấy sẽ theo bản năng lộ ra đóa lê cạn kia, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt có làm thế nào cũng không thể che giấu.
Rõ ràng là cùng một tuổi.
Một nửa dưới ánh mặt trời, một nửa lại đứng trong bóng tối.
Tôi bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Người hiện tại đứng cạnh tôi, rốt cuộc là người tôi quen mười bảy năm…Thôi A Trí ngây thơ lại săn sóc, dịu dàng lại năng động kia, hay là Thôi Trí trong quyển tiểu thuyết hệ thống đang chờ nữ chính đến cứu lấy tâm hồn?
Không biết vì sao, ngực tôi đột nhiên lạnh lẽo, lạnh đến mức tôi không kìm được rùng mình một cái.
“Đậu Thì Là Nhỏ, tôi nói cậu nghe, mấy ngày trước trong lớp chúng tôi có một nam sinh muốn xin phương thức liên lạc của cậu.” Thôi Trí quay đầu, cậu ấy nhìn đám nam sinh đang đánh bóng kia, lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa: “Cậu xem, đang ở trong đám nam sinh kia.”
Tôi hơi sửng sốt.
Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm: “Cậu ấy muốn bắt cóc em gái tôi… Thật sự là mơ đẹp quá.”
Nói đến đây, người kia lại ngẩng đầu lên, một mặt nắm lấy tay tôi, một mặt đi về phía ánh mặt trời.
Em gái tôi.
Đây không phải lần đầu người kia gọi tôi như vậy… Đương nhiên cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Em gái của Thôi Trí… Nhan Hồi.
Tôi đang sững sờ vì tay đột nhiên bị cậu ấy nắm lấy, theo bản năng liên ngẩng đầu lên: “A Trí…”
Nhưng tôi vẫn chưa nói hết.
Bởi vì ngay trong tầm mắt tôi, thiếu niên nửa sáng nửa tối, còn chưa kịp bước vào ánh mặt trời, bỗng nhiên buông tay tôi ra, nhắm mắt ngã xuống.
Tim tôi đập như nổi trống, tôi nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn của chính mình.
Tôi đang hét lên: “A Trí”…
Nhưng người kia chỉ nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hồn nhiên không nghe thấy.
09.
Thôi Trí nằm trên giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi từ trán chảy xuống, tôi vươn tay lau mồ hôi cho cậu ấy.
Bác sĩ đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ nói: “Kiểm tra đều đã làm xong, không có vấn đề gì.” Ông nhìn tôi, chần chờ nói: “Cháu có cần nhập viện cho cậu ấy trước hay không?”
Vị bác sĩ này là người quen của nhà họ Thôi, đương nhiên cũng biết tôi, tôi lắc đầu: “A Trí không thích bệnh viện.”
Chú Thôi đến bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, Thôi Trí vốn đã bài xích bệnh viện, càng không thích ở lại nơi này. Nếu kiểm tra ra có vấn đề gì, việc khuyên Thôi Trí nằm viện còn chưa biết, nhưng hiện tại không kiểm tra ra cái gì, Thôi Trí chắc chắn sẽ không muốn ở lại bệnh viện.
Tôi hơi cúi đầu, nhìn về phía thiếu niên lẳng lặng nằm trên giường bệnh.
Làn da của người kia vốn đã trắng bệch, lúc này càng có vẻ gần như trắng như tuyết, không biết là vì đau đớn hay là nguyên nhân gì khác, lông mi kia không ngừng rung động, như thể đang phải trải qua việc gì đó rất khổ sở. Mồ hôi chảy qua gò má yếu ớt như lưu ly, lại lặng lẽ chìm vào giữa mái tóc như tổ quạ, lạnh lẽo mà trầm lắng.
Giống như một người đẹp đang ngủ.
Thật ra tôi cũng biết mấy ngày nay thân thể Thôi Trí không tốt, nhưng cậu ấy lại không nói ra, cả người cũng có vẻ mơ màng, lúc hỏi chỉ nói ngủ không ngon, tôi biết có hỏi cậu ấy cũng sẽ không nói, chỉ là không nghĩ đến hôm nay cậu ấy lại ngất xỉu ở trường học…
Tôi nhẹ nhàng nhét tay cậu ấy vào chăn, lúc này ngón tay lạnh lẽo khẽ rung lên.
Tôi ngước mắt, bắt gặp đôi mắt kia hơi mở ra.
Như những chú bướm đấu tranh muốn bay ra khỏi mạng nhện, cứ như vậy lặng lẽ dừng lại trước mắt tôi.
Bên cạnh là giọng nói mừng rỡ của bác sĩ: “Cậu Thôi, cậu tỉnh rồi.”
Nhưng người đẹp đang ngủ tái nhợt đến chẳng có sức lực này lại chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, cậu ấy gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Đậu Thì Là Nhỏ…. Sao dáng vẻ cậu lại nghiêm túc như vậy?”
Tôi biết bây giờ tôi phải tỏ thái độ.
Tôi lặng lẽ đè góc chăn.
Mí mắt của người đẹp đang ngủ run rẩy, tay cậu ấy vươn ra khỏi chăn, muốn nắm lấy tay tôi.
“Thôi Trí!”
Tôi rụt tay lại, lãnh đạm gọi to cả họ tên của người kia.
Người đẹp đang ngủ lập tức có chút sợ hãi, cậu ấy cứng đờ nằm trên giường bệnh, bàn tay vốn đang vươn ra khỏi chăn cũng dừng lại giữa không trung không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, đóa lê cạn của người kia chậm rãi biến mất.
Cậu ấy rũ mắt xuống, không dám nhìn tôi: “Thật xin lỗi, Đậu Thì Là Nhỏ.”
“…..” Tôi trầm mặc nhìn cậu ấy.
Bác sĩ bên cạnh đã sớm thức thời rời đi, phòng này chỉ còn lại tôi và Thôi Trí.
Thôi Trí nhìn tôi, lát sau lại cúi đầu, ấp úng mà không có sức lực gọi tên tôi: “Đậu Thì Là Nhỏ, tôi đau đầu.”
Tôi biết, tôi không có cách nào từ chối Thôi Trí.
Trong lòng tôi thở dài thật sâu, tốt xấu gì cũng kiên trì được 10 phút chứ? Nhan Hồi, còn chưa đầy 5 phút nữa!
Thiếu niên trên giường bệnh thấy sắc mặt có chút mềm nhũn của tôi, liền chớp chớp đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia, yếu ớt làm nũng: “Đậu Thì Là Nhỏ, tôi đau đầu lắm…”
Nhưng không đợi người kia nói xong, tôi đã vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy.
Lạnh quá.
Lúc tôi vừa nắm lấy, tay Thôi Trí có chút run rẩy.
Nhưng không sao, tay tôi rất nóng.
Tôi nhìn người kia: “Thôi Trí, cậu làm tôi rất lo lắng… Sau này cậu đừng như vậy nữa được không?” Tôi cố sức nhịn những giọt nước mắt quẩn quanh nơi hốc mắt, thế nhưng lại không kìm nén được cổ họng dần chua xót.
Chẳng biết từ khi nào, là cậu bé cầm nhẫn kim cương trông kiêu ngạo nhưng lại tràn đầy cẩn thận lấy lòng, hay là thiếu niên xinh đẹp xách cặp sách đứng trong góc chờ tôi, mười bảy năm sớm chiều ở chung… Là thanh mai trúc mã cũng tốt, là em gái cũng được, dù là người kia không thích tôi.. Vậy cũng chẳng sao.
Thiếu niên xinh đẹp yếu ớt này, vẫn tựa như pháo hoa rực rỡ trong nháy mắt kia.
Rõ ràng biết người kia là nam chính, rõ ràng biết tôi là nữ phụ độc ác, nhưng tôi vẫn cứ như thiêu thân lao vào lửa, thất bại đến thảm hại.
Mà người đẹp đang nằm trên giường bệnh này, cuối cùng cũng không thu đôi bàn tay lạnh lẽo lại, cậu ấy cố gắng hấp thu sự ấm áp của người trước mặt, trong sự im lặng của cả hai lại đưa ra lời hứa hẹn.
“Tôi biết rồi, tôi hứa với cậu.”
“Đậu Thì Là Nhỏ. Chúng ta về nhà, có được không?”
010.
Sau khi hỏi ý bác sĩ, lại lấy thêm một ít thuốc, tôi liền cùng Thôi Trí về nhà. Sau khi về đến nhà người kia chỉ tỉnh táo một hồi, lúc tôi bưng cháo dưới lầu lên cậu ấy đã ngủ sâu.
Đèn phòng không bật, rèm cửa sổ cũng không kéo, cậu ấy lẳng lặng nằm ở đó, chẳng có một tia sáng, không có một động tĩnh nào.
Tôi nhẹ nhàng buông bát cháo xuống, đi tới nhìn trán Thôi Trí, mồ hôi đã dày đặc.
Nhưng lúc dùng tay chạm vào lại không cảm thấy nóng, tôi cũng chỉ có thể dùng khăn ướt chậm rãi lau mồ hôi trên trán cậu ấy.
Ngồi một lúc trong bóng tối, tôi đột nhiên lại vươn tay ra đặt lên chóp mũi Thôi Trí.
Cảm nhận được người kia vẫn còn hô hấp, lúc này tôi mới có chút yên lòng.
Có vẻ như ngày mai không thể đến trường.
Sau khi tôi ra ngoài gọi điện thoại cho hai giáo viên xin nghỉ phép, lúc tôi đi vào mang cháo ra ngoài Thôi Trí vẫn chưa tỉnh.
Cậu ấy chỉ một hồi tỉnh táo, một hồi lại mê man, đầu đầy mồ hôi.
Tôi không biết rốt cuộc cậu ấy bị làm sao, mấy ngày nay người kia thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói với tôi.
Tôi mời bác sĩ đến, sau khi kiểm tra bác sĩ cũng chỉ báo không có vấn đề gì, vậy nên chỉ có thể tiếp tục xin nghỉ, nhưng tôi lại không thể cứ liên tục xin nghỉ học thế này.
Tôi cũng đến bệnh viện thăm chú Thôi, chú vẫn hôn mê bất tỉnh, không nhúc nhích, được hộ lý ngày ngày tới chăm sóc.
May mắn thay… May mắn Thôi Trí còn có thể tỉnh lại. Tôi run rẩy đặt tay mình lên tay cậu ấy.
Lại đến một buổi chiều, Thôi Trí trên giường mê man tỉnh lại.
Lúc tôi nhẹ nhàng tiến vào phòng cậu ấy, thiếu niên này đã dựa lưng vào tường, mi mắt hơi rũ xuống, rèm cửa sổ mở ra, ánh mặt trời chiếu vào khung cửa, khiến cho gương mặt tái nhợt này thêm được vài phần hồng hào.
Hai màu đen trắng xen kẻ, người kia cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nghe tiếng động, cậu ấy chợt nâng mi mắt lên, màu hổ phách nhẹ nhàng mông lung, bên trong có bóng dáng chuyển động, không phải ai khác, mà là tôi.
“A Trí, cậu tỉnh rồi.” Tôi đi qua, hơi khom lưng nhìn cậu ấy, không nói cho cậu ấy biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ giống như thường lệ hỏi: “Cậu đói bụng không? Muốn ăn gì?”
Người kia chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không lên tiếng.
“A Trí?”
Cậu ấy liền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhìn tôi, âm thanh có chút khàn khàn: “Đậu Thì Là Nhỏ, tìm hộ lý cho tôi đi.”+
Tôi đột nhiên cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ đầu đến chân.
(Còn tiếp)