XÔNG LÊN ĐI! DÂU TÂY NHỎ - Chương 28: - Sóc tinh.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XÔNG LÊN ĐI! DÂU TÂY NHỎ
- Chương 28: - Sóc tinh.
Hách Điềm chớp mắt: “Tôi chính là dâu tây mà”.
Thanh niên bán táo gai rõ ràng không tin, nói: “Đã thành tinh, đều phải trải qua nhiều năm tích lũy linh khí của trời và đất mới thành hình người được. Điều kiện cần thiết là phải sống lâu, điều kiện thứ yếu thì phải đủ ngoan cường để không chết yểu giữa đường. Dù được hưởng may mắn của trời đất rút ngắn quá trình tu luyện thành yêu thì bản thể cũng phải có tố chất vượt trội. Dâu tây? Sao có thể? Một quả dâu bỏ trong đất không tới nửa tháng đã bị hư, với cả ai cũng có thể ăn luôn. Tuổi thọ thì ngắn, bản thân lại là một thứ yếu ớt sinh ra đã kém cỏi như thế, xưa nay không thể thành tinh, ngay cả linh trí cũng không mở được. Dù sao thì tôi chưa từng thấy”.
Hách Điềm gãi đầu, đúng là cậu thành tinh không bình thường: “Tôi là dâu thật mà, tôi có thể chứng minh cho anh xem”.
Thanh niên kia vẫn nghi ngờ nhìn cậu, không tin tưởng cho lắm nhưng lại muốn biết chuyện gì xảy ra, bèn nói: “Được rồi, cậu chứng minh cho tôi xem, cơ mà trước tiên thì phải mua táo gai của tôi đã. Có trời mới biết cậu có lừa tôi hay không, tôi không thể bị lỗ”.
“Ơ, bây giờ tôi không có tiền, anh theo tôi xuống núi một chuyến, tiên sinh nhà tôi có tiền”.
Tiên sinh nhà tôi? Gì? Có gia đình rồi à? Chẳng lẽ định lừa yêu xuống núi? Buôn lậu yêu hay lấy nội đan? Thanh niên bán táo gai càng nghĩ càng nghi ngờ, nhưng dáng vẻ và hơi thở của Hách Điềm có tính lừa người. Cán cân trong lòng lắc lư, thanh niên nghĩ đến tình huống trên núi, cuối cùng vẫn theo xuống núi.
Lục Trì Dự ngẩng đầu nhìn về phía núi Thanh Thành, nhìn chằm chằm con đường bậc thang dẫn lên kia. Hắn đã đợi ở đây một tiếng rồi, đã lâu không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Vưng Hưng, cậu lên đó xem thử”.
Vương Hưng đứng thẳng tắp phía sau nghe vậy dừng một chút, nhìn Lục Trì Dự: “Tiên sinh…”
“Tôi không sao, đi tìm cậu ấy đi”.
Vương Hưng không nhiều lời nữa, gật đầu đi về phía trước.
Ngay lúc này, hai bóng dáng xuất hiện ở lối rẽ của bậc thang gần mặt đất nhất. Lục Trì Dự liếc một cái đã nhận ra Hách Điềm áo trắng quần xám lùn lùn ngay lập tức, dời tầm mắt qua người kia. Chỉ có thể nhìn thấy dáng người gầy nam tính qua kẽ hở của lá cây, cao hơn Hách Điềm một chút, mặc một chiếc áo len cổ V màu nhạt, bên trong là sơ mi xanh lá, quần tây cực kỳ cứng nhắc đang cầm một cái rổ. Anh ta bước đi phóng khoáng lại rất nhẹ nhàng thảnh thơi, thậm chí hơi nhảy nhót, quần áo và nhịp chân hoàn toàn đối lập. Loại cảm giác khó chịu này làm Lục Trì Dự đoán rằng người này phần nhiều là đồng loại của Hách Điềm.
Thấy Hách Điềm thành công tìm được người, Lục Trì Dự đang muốn tỏ vẻ vui mừng, chợt nghe Hách Điềm nghiêng đầu nói với thanh niên xa lạ kia: “Anh muốn nếm thử nước bọt của tôi không?”
Vẻ mặt Lục Trì Dự nháy mắt sầm xuống bằng tốc độ ánh sáng.
“Hách Điềm!”
Hách Điềm đang định giải thích rõ mình là dâu tây nghe vậy run lên, cảm thấy tiên sinh đang che giấu cơn giận, vừa khó hiểu vừa hơi tủi thân mà nhìn về phía hắn: “Tiên sinh… Làm sao vậy ạ?”
“Lại đây”.
“Vâng”. Hách Điềm nhìn thoáng qua thanh niên bán táo gai, ngoan ngoãn đi qua.
Cái liếc này làm cho tâm trạng của Lục Trì Dự càng tệ hơn. Khi Hách Điềm tới gần, vẻ mặt Lục Trì Dự nghiêm túc mà nhìn cậu: “Hai người đang nói gì?”
“Tôi muốn mua táo gai của anh ấy”.
Lục Trì Dự nhìn thoáng qua cái rổ trên tay người nọ, bên trong đúng là có táo gai.
“Vậy lúc nãy cậu nói với anh ta… nước bọt?”
Hách Điềm còn chưa kịp giải thích thì thanh niên bán táo gai bên cạnh đã chờ không kịp, anh ta vội vàng muốn bán rồi còn trở về, vì vậy liền nhanh hơn Hách Điềm mà giải thích rõ ràng.
Lục Trì Dự nghe xong nhìn Hách Điềm, thấy cậu gật đầu: “Thì ra là thế”.
Vưng Hưng lấy giỏ táo gai kia, có vẻ thanh niên không có điện thoại, liền đưa hai nghìn tệ tiền mặt. Giỏ táo gai kia hiển nhiên không tới giá như thế mà là thứ khác. Trên người Lục Trì Dự hiện tại không có nhiều tiền mặt lắm nếu không thì không chỉ có như vậy.
Thanh niên bán táo gai lấy được tiền, liền tăng thêm tin tưởng với Hách Điềm.
“Được rồi, tôi hơi tin cậu là dâu tây tinh rồi”.
Hách Điềm nghe vậy tròn mắt nhìn anh ta, thì ra tiền có thể giành được tin tưởng nha.
Vì ở bên ngoài, không tiện biến thành bản thể chứng minh, đương nhiên Hách Điềm cũng không nắm giữ được kỹ năng biến hóa cao siêu này. □□* quả thật có sức thuyết phục hơn, Hách Điềm chớp mắt, hỏi lại: “Anh muốn nếm thử nước bọt của tôi không?”
*Mình đoán là tiền.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản, bây giờ nhiệt độ không quá cao thì nước bọt dễ tiết ra hơn mồ hôi, với cả họ đều là yêu tinh không để ý nước bọt của người khác như con người.
Thanh niên bán táo gai quả thật không ngại, nhưng thấy “tiên sinh nhà cậu ta” đen mặt ngồi một bên, cực kỳ biết điều: “Không cần không cần”.
Điều này làm cho Hách Điềm thấy khó khăn, quay đầu nói với tiên sinh: “Tiên sinh véo tôi một cái đi, mạnh tay lên nha”. Nói xong giơ tay trước mặt Lục Trì Dự.
Cánh tay thon dài trắng nõn có thể véo ra nước, Lục Trì Dự hiểu ý đồ của cậu, hắn cũng không thích cách chứng minh này nhưng cuối cùng vẫn làm theo mong muốn của cậu.
Cảm nhận được cái đau hốc mắt Hách Điềm tức thì chứa đầy nước mắt, mùi hương lặng yên tản ra.
Thanh niên bán táo gai giật mũi, đôi mắt tỏa sáng: “Trời ạ, đúng là hương dâu, mùi thơm quá, nhất định cậu ăn rất ngon”. Trăm năm, à không có lẽ là ngàn năm cũng không thấy dâu tinh, anh ta thật sự tò mò.
Nghe được ba chữ ăn rất ngon, cả Hách Điềm và Lục Trì Dự đều bị kích động, cùng nhìn về phía anh ta. Còn Vương Hưng ngay từ lúc trên máy bay nghe được dâu nói chuyện anh liền chết lặng với mọi thứ, vì vậy cũng nhìn thanh niên, mặt không cảm xúc.
Thanh niên bị nhìn đến nỗi da đầu tê dại, hù chết yêu rồi, liền cười xấu hổ: “Đùa thôi mà, không phải cậu muốn biết cách chữa bệnh sao? Tôi không biết, cơ mà có lẽ lão Thụ Căn* trên núi sẽ biết, tôi dẫn cậu đi tìm ông ta”.
*Rễ cây.
Lấy tiền của người ta, ba người này cũng coi như giúp anh ta rất nhiều. Người tu hành, dù người hay yêu cũng đều chú ý nhân quả báo ứng. Thấy Lục Trì Dự đi lại không tiện không thể cùng lên núi, anh ta nhìn xung quanh xác định không có ai chú ý tới nơi này mới huýt sáo một cái về phía ngọn núi.
Lục Trì Dự nghe một tràng tiếng chim hót lộn xộn trên núi Thanh Thành, tiếp theo là tiếng cọ xát càng ngày càng rõ của lá cây, như có cái gì đang đến đây cực nhanh, số lượng còn không ít.
Bọn họ rất nhanh liền biết là cái gì, chỉ thấy một đám lông chạy đến bậc thang cuối xếp thành một hàng.
Hách Điềm tròn mắt: “Ôi, sóc kìa!” Cậu lại nhìn một chút, ngoại trừ sóc còn có một con chuột có đầu lớn, còn lại cậu đều không biết, khoảng chừng hai mươi con.
Thanh niên bán táo gai cười lộ hàm răng trắng: “Quên không nói với mọi người bản thể của tôi là sóc. Sóc trên núi Thanh Thành không nhiều lắm, phải tìm mấy họ hàng xa cấp cứu”. Không biết anh ta lôi ra một nắm quả hạch từ lúc nào, quơ quơ trước mặt nhóm động vật gặm nhắm, những cái đầu nhỏ có trật tự nghiêng nghiêng theo tay anh ta. Thanh niên lấy quả hạch lại, chỉ xe lăn Lục Trì Dự ra dấu hai cái, đầu tụi nó lúc lắc như hiểu được, có trật tự xếp hàng dưới xe lăn.
Cơ thể Lục Trì Dự ngả ra sau, là do xe lăn bị đàn động vật nhỏ này khiêng lên. Mí mắt Vương Hưng giật giật gỡ kính râm xuống lau hai lần, sau khi đeo lên vẫn là bức tranh kỳ diệu này, anh không thể không tin đây là sự thật. Hiện thực thật kỳ diệu.
Hách Điềm vui vẻ đứng một bên nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò và hưng phấn: “Lợi hại quá đi!”
Thanh niên bán táo gai cười đắc ý: “Việc này không nên chậm trễ, đi thôi”.
Lũ chuột khiêng xe lăn đi lên từng bậc thang. Hách Điềm đi theo tò mò mà nhìn, Vương Hưng lại đi phía sau, trong lòng vẫn lo đám lông xù này sẽ lật đổ xe lăn.
Lục Trì Dự ngồi xe lăn trái lại rất bình tĩnh, hết lần này đến lần khác nhặt nhánh cây rũ xuống. Từ lúc phát hiện Hách Điềm là dâu tây, thế giới quan của hắn đã được xây lại một lần.
“Đây không phải là sóc và chuột núi bình thường”. Kinh nghiệm khoa học nói cho hắn biết dù là hai mươi con chuột thì cũng không khiêng nổi xe lăn của hắn, khỏi cần nói còn có hắn nữa.
Hách Điềm không rõ với khái niệm này lắm, nhưng cậu có thể cảm nhận được linh khí yếu ớt trên người những con chuột này.
Thanh niên đi tận đằng trước dẫn đường nghe vậy quay đầu lại giải thích: “Đúng vậy, tụi nó đều mới mở linh trí, thể chất không giống sóc và chuột núi bình thường”.
“Trên núi Thanh Thành có rất nhiều yêu tinh hả?” Hách Điềm đột nhiên hỏi.
“Không đâu, chỉ có hai người là tôi và lão Thụ Căn thôi. Còn những con vật nhỏ thế này, biết được nhiều hơn, nhưng không tu được thành người”.
“Ở thành phố Y thì sao?” Hách Điềm chỉ gặp được duy nhất một con yêu là sóc tinh, cậu hơi tò mò với số lượng yêu.
“Thành phố Y? Không rõ lắm, ngoại trừ lão Thụ Căn thì cũng chỉ có một con rùa tinh trong đầm sen của trung tâm thành phố. Xung quanh đều là mấy con rùa nhỏ, chen chúc cùng đám hậu bối mỗi ngày há mồm chờ du khách tới cho ăn cũng không biết xấu hổ”.
“Oa, rùa đen hả? Vậy chắc là rất lớn nha”.
…
Lục Trì Dự một bên nghe hai người cậu một câu tôi một câu, chính xác hơn là Hách Điềm hỏi sóc tinh trả lời mà nở nụ cười nhẹ đã lâu không thấy.
Hắn lặng lẽ quay đầu quan sát Hách Điềm, dưới ánh sáng xuyên qua tán cây, vẻ mặt Hách Điềm thuần khiết là vui mừng và suиɠ sướиɠ. Cũng như con người cần xã hội, cậu nhóc kia nhất định cũng ao ước thuộc về xã hội của yêu tinh bọn họ, cậu rất thiếu cảm giác an toàn. Theo những gì Hách Điềm thỉnh thoảng tiết lộ, cậu hẳn là sống trong hoàn cảnh xa lạ với con người từ khi mới sinh ra, lại là dâu tinh cực kỳ yếu ớt lúc nào cũng lo thân phận mình bị phát hiện, cũng không gặp được đồng loại nào, minh chứng sinh động cho cái gì là nhỏ yếu đáng thương bất lực.
Đoàn người rất nhanh đi vào một chỗ ở sườn núi. Sóc tinh dừng lại ở một nơi cao, xoay người, đi vào rừng rậm bên ngoài bậc thang.
Đến đây lá cây rậm rạp, che lại ánh nắng, có vẻ rất tối tăm, Lục Trì Dự nhìn xuống. Họ đang đi một đường hẹp trên vách núi, bên trái là vách núi cao chênh vênh, có một chút bùn và cây còn có mấy loại cắm rễ trong đá cách mặt đất sáu bảy trăm mét, không cao lắm nhưng thoạt nhìn cũng rất đáng sợ.
Đi qua đoạn này liền đi vào một chỗ trống trải bằng phẳng nằm ở lưng chừng núi, bốn phía đều là cây cối rậm rạp nhìn như một chỗ thung lũng.
“Đến rồi”.
Hách Điềm nhìn một cái đã thấy ở giữa là một gốc đại thụ ba người mới ôm hết, cao khoảng một mét. Trên đó bày rất nhiều quả thông và quả hạch, thậm chí bị thừa chỉ còn có một nửa.
Giọng nói khàn khàn đặc quánh vang lên: “Tiểu Tùng đó hả, nhanh lên! Dọn đống này đi! Sáng nay không biết có bao nhiêu chim tước lén mổ. Trời ạ, mổ tới mức đầu lão già này đau luôn”.
Bản edit chỉ được đăng ở truyenwiki1.com Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.