XÔNG LÊN ĐI! DÂU TÂY NHỎ - Chương 21: - Dạy dỗ.
Hách Điềm thấy vật cậu cầm trên tay rất nóng, với cả hình như còn to hơn nữa? Cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó. Trong lòng Hách Điềm thật ra chẳng biết gì cả nhưng để không bị tiên sinh đưa đi bệnh viện hoặc là nơi nào nguy hiểm khác, cậu theo bản năng muốn lấy lòng tiên sinh. Nhưng cụ thể làm thế nào thì…
Nắm tay sờ chỗ đó hai cái, làm sao bây giờ đây, hình như càng nghiêm trọng.
Lửa trong người càng sôi trào, thái dương Lục Trì Dự giật giật, nhanh chóng vươn tay đẩy cái tay đang làm loạn kia, giọng nói khàn khàn: “Cậu đừng động đậy”.
Hách Điềm nghe vậy rất vâng lời rút tay lại, ánh mắt lo lắng nhìn chỗ kia.
Sau khi hít sâu hai hơi, Lục Trì Dự bảo Hách Điềm đợi trong phòng đừng nhúc nhích, mình thì đi tắm nước lạnh.
Tiếng nước tí tách truyền đến từ phòng tắm, Hách Điềm nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đến cánh cửa kia, động tác khe khẽ vặn nắm cửa, không mở được…
Lúc Lục Trì Dự ra khỏi phòng tắm, liền thấy Hách Điềm ngồi chờ ngoan ngoãn đang mang vẻ mặt chán nản.
Hách Điềm nhìn vào nơi vừa phát sinh di chứng kia, tin rằng đã khôi phục như cũ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nhớ đến bầu không khí căng thẳng lúc trước, giờ thấy Lục Trì Dự thì cẩn thận từng li từng tí mà nhìn thẳng hắn: “Tiên sinh?”
“Cậu diễn tệ quá”. Ánh mắt Lục Trì Dự bình tĩnh, trường hợp xấu hổ lúc nãy hiển nhiên đã bị hắn tiêu hóa hết mà nhanh chóng quay lại ý định ban đầu.
Hách Điềm vừa nghe không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi đã sớm biết cậu là dâu tinh rồi.”
Hách Điềm nghe vậy gật đầu, rồi sau đó bỗng nhiên nhận ra: “Vậy hồi nãy sao tiên sinh lại làm như vậy…” Giọng điệu có hơi tủi thân, cậu thật sự thấy tiên sinh quá đáng. Mặt khác, Hách Điềm lờ mờ cảm thấy rằng tiên sinh sẽ không làm gì cậu, dù sao tiên sinh đã sớm biết nhưng vẫn không để lộ ra ngoài nha.
Lục Trì Dự điều khiển xe lăn lại gần Hách Điềm, tim Hách Điềm nhảy dựng, cho rằng tiên sinh lại muốn làm gì, bắt đầu thấy sợ hãi.
“Thấy sợ không?”
Hách Điềm gật đầu.
“Biết sợ thì tốt”. Lục Trì Dự lui về sau, sau khi giữ khoảng cách thì nói với cậu: “Sau này đừng tùy tiện dùng nước dâu của cậu để chữa cho người ta nữa.”
Hách Điềm chớp mắt, hiểu được tiên sinh là vì tốt cho cậu, nỗi sợ còn sót lại đã tiêu tan hết, nhưng mà: “Cơ mà tôi hy vọng chân tiên sinh mau khỏe lên, vậy cũng không được sao?”
Lục Trì Dự nghe vậy ánh mắt trở nên dịu dàng. Đương nhiên hắn biết cậu nhóc kia muốn tốt cho hắn, nhưng lòng tốt này có lẽ sẽ hại cậu.
“Không được, sau này tuyệt đối không được dùng, nhất là tổn thương bản thân để lấy máu, tôi mà phát hiện lần nữa thì sẽ đưa cậu đi bệnh viện”.
Nghe lời đe dọa này Hách Điềm nào dám không nghe theo, vội vàng gật đầu. Mạng sống của dâu được an toàn mới là quan trọng, với lại lấy máu cũng rất đau nha…
Một lúc sau Hách Điềm dè dặt nhìn tiên sinh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi còn có thể dùng nước bọt không…”
Lục Trì Dự liếc cậu một cái: “Không cho phép dùng”. Cậu nhóc kia rất thiếu nhạy bén, nếu ngày nào đó gặp được người ta, có thể dễ bị bại lộ. Mà không phải ai cũng như hắn có thể buông tha cho cậu, dù sao tác dụng của nước dâu phi thường, tâm trí không kiên định thì rất dễ có những suy nghĩ lệch lạc.
“Vậy chân tiên sinh phải làm sao bây giờ nha?”
Lục Trì Dự nhìn chân mình, việc khỏi hẳn trong lòng hắn cũng không cần thiết cho lắm, trái lại tên nhóc kia lại sốt ruột hơn hắn.
“Lâu dần thì có thể tự tốt lên”. Lúc trước đã được Hách Điềm chăm sóc, chân vốn tưởng không có hy vọng khỏi hẳn thì giờ đã được bác sĩ chẩn đoán là tình hình tốt đẹp, hai ba năm nữa là có thể đứng lên.
“Nhưng mà…” Hách Điềm buồn rầu gãi đầu.
“Đừng nhưng mà”. Lục Trì Dự ngắt lời cậu, tiếp tục dạy dỗ: “Với cả sau này gặp người như Lục Trì Thanh, tuyệt đối đừng nói lời chọc tức hắn.”
Hách Điềm nghiêng đầu, muốn hỏi tại sao, nhưng đối diện với ánh mắt của Lục Trì Dự lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lục Trì Dự đã sớm muốn nhắc nhở điều này. Ngày ấy mặc dù hữu kinh vô hiểm*, nhưng nếu như vệ sĩ không đến kịp thời, Hách Điềm sẽ phải chịu thiệt thòi. Loại chó điên rác rưởi như Lục Trì Thanh cũng không có cái gì gọi là phong thái của người làm việc chính đáng, bảo vệ chính mình mới quan trọng nhất.
*Bị sợ hãi nhưng không có gì nguy hiểm.
Sau đó Lục Trì Dự còn nói rất nhiều điều cần chú ý, trong đó có mùi dâu đã bị lộ của Hách Điềm. Hắn bảo cậu chuẩn bị những đồ có thể hấp thụ mùi như than hoạt tính. Lại ví dụ như Hách Điềm đối với chuyện kia như một tờ giấy trắng, hắn liền nói với cậu nên giữ khoảng cách thích hợp, nếu có người muốn đến gần trong lòng nhất định phải phòng bị.
Hách Điềm nhớ đến lúc tiên sinh ép cậu vào một góc, gật đầu. Quả thật là vô cùng đáng sợ, cảm giác giây tiếp theo sẽ bị ăn tươi luôn.
Sau khi nói một đống chuyện, Lục Trì Dự bảo Hách Điềm rót cho mình ly nước. Lục tổng lạnh lùng trăm công ngàn việc cũng là lần đầu nói nhiều một hồi như vậy.
Nhận ly nước uống một ngụm, hắn hỏi: “Hiểu chưa?”
Hách Điềm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hóa ra tiên sinh vì nghĩ cho cậu nha, tiên sinh thật là một người tốt!
Cơ mà…
“Tiên sinh là đang đuổi tôi đi sao?” Dạy cậu một đống tri thức độc lập đối mặt với xã hội loài người, Hách Điềm cảm thấy tiên sinh hẳn là muốn cậu đi rồi.
Lục Trì Dự nhướng mày: “Không phải cậu nói phải đi à?”
Cũng đúng… Nhưng Hách Điềm còn chưa nghĩ ra lúc nào thì nên đi, hơn nữa thực ra cậu không muốn bỏ tiên sinh lại, ngoại trừ chị Quế Hoa thì tiên sinh là người tốt nhất.
“Tôi còn chưa nghĩ ra nên đi khi nào?”
Lục Trì Dự gật đầu, lấy gì đó từ trong ngăn kéo: “Tôi không biết khi nào thì cậu đi, cầm cái này.”
Hách Điềm vươn tay nhận lấy, là một thẻ ngân hàng. Hách Điềm biết tác dụng của thẻ lại nhớ tới bản thân kiếm tiền khó khăn, biết tiền không phải là từ trên trời rơi xuống bèn duỗi tay muốn trả lại.
“Tiên sinh, ngài phát lương cho tôi là được rồi.”
Lục Trì Dự không lấy, nhìn cậu nói: “Trong thẻ chính là tiền lương, coi như là tôi cho cậu mượn”. Hắn xoay người kéo tấm rèm: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời đi.”
Đối với Hách Điềm mà nói thì đây quả là kết quả tốt nhất, nhưng cậu lại không vui vẻ nổi, chân tiên sinh còn chưa khỏi, với lại…
“Tôi không nỡ bỏ ngài ở lại.”
Lục Trì Dự đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười khẽ.
“Cậu làm xong chuyện mình muốn làm, có thể trở về thăm tôi.”
“Thật vậy ư?” Chị Quế Hoa từng nói với cậu, gia đình Lục tổng như vậy sẽ không dễ dàng kết bạn, Hách Điềm vẫn luôn cảm thấy chỉ cần cậu rời khỏi căn biệt thự này, họ sẽ không còn liên quan gì nữa.
Lục Trì Dự cũng không nói lời thừa: “Di động”.
Hách Điềm bé ngoan lấy điện thoại đưa ra, thấy tiên sinh thành thạo trao đổi số điện thoại, sau đó trả cho cậu.
Nhìn trên màn hình điện thoại cũ hiện lên ba chữ Lục Trì Dự, Hách Điềm cười đến mắt cũng cong cong: “Sau này tôi có thể gọi cho tiên sinh rồi!”
Lục Trì Dự gật đầu, hỏi tiếp: “Khi nào thì đi.”
“Ngày mai ạ”. Gần đây triệu chứng của Hách Điềm lại có xu hướng nặng thêm. Nói đến cũng rất kỳ quái, khi cậu làm việc bận rộn tiêu hao nhiều thời gian như vậy, cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều, nhưng sau khi xảy ra chuyện rồi đến biệt thự này lại nặng thêm. Nếu có thể liên hệ với tiên sinh bất cứ lúc nào, cũng có đủ tiền, Hách Điềm cảm thấy đi càng nhanh thì càng tốt.
Lục Trì Dự nhăn mày, nhưng không nói gì.
Bản edit chỉ được đăng tại truyenwiki1.com Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện tại trang chính chủ.
Editor: Thi giữa kỳ và cuối kỳ xong sẽ ra mắt truyện mới + rush chương nha mụi người, rush tầm 6-7 chương hoặc đến chương có số đẹp 😀