XÔNG LÊN ĐI! DÂU TÂY NHỎ - Chương 14: - Gấp ba tiền lương.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XÔNG LÊN ĐI! DÂU TÂY NHỎ
- Chương 14: - Gấp ba tiền lương.
Trễ chương 2 ngày vì não cá vàng, xin lỗi mng :))))
—–
Trước lúc xuất viện Hách Điềm đã biết Lý Hâm bị bắt, nghe nói bị phán mấy năm. Cậu nhìn người đàn ông yên lặng đọc sách trên giường, nghĩ thầm: so sánh giữa chân của con người với thời gian vài năm, chân vẫn là quan trọng hơn một chút.
Lục Trì Dự cảm nhận được tầm mắt của Hách Điềm, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật sách: “Anh ta tới chưa?”
“Vẫn chưa.” Người được nói đến chính là trợ lý Khương. Công việc xuất viện này nọ hầu như là anh ta làm. Hách Điềm cảm thấy trợ lý Khương thoạt nhìn luôn vội vàng cũng không phải là không có lý, tiên sinh giao cho anh ta rất nhiều chuyện, so với nhau thì Hách Điềm thật sự nhàn rỗi rất nhiều. Tiên sinh là người rất kiên nhẫn, cả ngày không phải đọc sách thì chính là cầm máy tính, gần đây chuyện trong công ty ít đi, càng có thời gian thư thái hơn.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe có tiếng lật sách. Hách Điềm nhìn giờ, còn chưa tới nửa tiếng, cậu đến sô pha ngồi chơi Anipop. Trên cái vật cứng cứng này có rất nhiều trò chơi, nhưng không phải là do Hách Điềm tải về. Trước giờ cậu chỉ chơi Anipop, vì sợ làm hỏng nó nên những thao tác phức tạp một chút cũng sẽ không thử, dù sao cũng là đồ tiên sinh cho cậu mượn.
Lúc trợ lý Khương tới, theo sau có thêm một đám người. Lục Trì Dự ngồi trên xe lăn để Hách Điềm đẩy, hưởng thụ sự chú ý của những người xung quanh mà xuất viện. Bên cạnh đã có người phòng ngừa truyền thông chụp lén. Lục Trì Dự được đưa lên xe, Hách Điềm cũng theo lên, cửa xe được đóng lại, chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Xuống xe, Hách Điềm nhìn cánh cổng chạm rỗng khắc hoa năm sáu mét, thầm nghĩ: nhóm chị Quế Hoa nhất định rất thích kiểu này. Nơi ở của Lục Trì Dự, nói là cái nhà thì không bằng nói nó là một cái trang viên, trên đường đến còn thấy cả bãi biển.
Lục Trì Dự được đưa xuống xe, thấy Hách Điềm nhìn chằm chằm cổng chính, không nhắc nhở cậu mà bảo Khương Nguyên đẩy vào. Hách Điềm quay đầu lại thấy mọi người đã đi vào, vội vàng đi theo sau.
Vừa đi vừa nghĩ, thật ra Lục tiên sinh không thiếu người chăm sóc, giữ cậu lại cũng chẳng có tác dụng gì, Hách Điềm đột nhiên tỉnh táo.
Lục tiên sinh thật sự là người tốt!
Lục Trì Dự không biết đã được phát thẻ người tốt, đến biệt thự liền bảo mọi người đi. Khương Nguyên báo cáo tình hình công ty với anh xong cũng đi. Phòng khách xa hoa nhưng trống vắng chỉ còn mỗi mình Lục Trì Dự, còn có Hách Điềm thong dong đến muộn.
Nơi này lớn như vậy thì đương nhiên cũng cần nhiều người chăm sóc, nhưng ngoại trừ một dì đầu bếp và quản gia, rất ít người sẽ xuất hiện trong tầm mắt Lục Trì Dự.
Hách Điềm vội vàng bước tới đỡ xe lăn: “Tiên sinh muốn đi đâu ạ?”
Lúc này chắc là Lục Trì Dự đã đói rồi, Hách Điềm định nói cho nữ đầu bếp, nhưng không ngờ Lục tiên sinh lại ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu nấu cho tôi, tiền lương gấp hai.”
Hách Điềm khẽ mở miệng, lắp bắp sợ hãi: “Nhưng tôi không nấu được…”
Lục Trì Dự nghe vậy như đang suy tư gì đó, giữ Hách Điềm lại, đương nhiên anh sẽ cho người điều tra. Biết cậu mồ côi, lúc trước sống một mình ở một nơi tên thôn Trương gia, hơn nữa không có nguồn thu nhập cố định, hoàn cảnh như vậy theo lý thuyết thì sẽ không có khả năng cậu không biết nấu ăn. Một điểm đáng ngờ khác là khi còn ở bệnh viện, Lục Trì Dự chưa từng thấy cậu ăn, ngoại trừ uống nước.
Mà điều làm anh nghi ngờ nhất chính là hai mươi năm quá khứ của cậu không tra được gì, không có dấu vết gì, giống như đột nhiên xuất hiện trên đời.
“Gấp ba.”
“Tôi đi học liền đây!”
Hách Điềm vội vàng đi tìm phòng bếp, ánh mắt Lục Trì Dự sâu thẳm.
‘Thú vị.’
Đi được hai bước, Hách Điềm đột nhiên xoay người lại, dè dặt hỏi: “Việc đó… Nếu tôi nấu không ngon thì ngài còn cho tôi tiền lương gấp ba không?”
Lục Trì Dự nhướng mày nhìn cậu: “Cậu nói xem?”
“Ồ…”
Trong phòng bếp, xoong nồi chén bát muôi chậu đều có đủ cả, trong tủ lạnh thì tràn đầy rau củ quả tươi ngon, ánh mắt Hách Điềm xao động khi nhìn chúng. Bây giờ cậu đã có sức đề kháng rất lớn với xác thực vật, nhưng nghĩ đến phải làm như này như này với chúng thì trong lòng cậu vẫn còn rất kháng cự.
Nhưng đây không phải là vấn đề lớn nhất, quan trọng là Hách Điềm chẳng biết xíu xiu gì về nấu ăn. Còn đầu bếp có vẻ đã nghe lời Lục Trì Dự, giờ cũng không biết đang ở đâu, mà cậu cũng không biết lên mạng tra công thức.
Cũng may mà trước đây cậu đã thấy đồ ăn của người trong thôn, biết sơ sơ loại nào có thể kết hợp lại để nấu được. Nấu cơm còn ổn, Hách Điềm từng thấy người ta dùng nồi cơm điện, không thuần thục vừa nhớ lại vừa làm.
Cậu cầm nồi, đổ nước rồi lấy một ít rau mà mình cũng không biết, cắn răng thả vào, quay mặt đi đậy nắp.
Xào rau quá khó với cậu. Hách Điềm lại lấy một ít xương sườn, thoáng thấy nấm hương, lờ mờ nhớ trên kệ bếp nhà chị Quế Hoa cũng có liền tiện tay lấy, bỏ chung với sườn vào một nồi khác để nấu.
Cũng may là mấy loại nguyên liệu đều sạch sẽ, chính Hách Điềm không có ý thức về điều này.
Hách Điềm cảm thấy thực vật bọn họ đều có đặc điểm hương vị riêng, hẳn là không cần phải thêm gia vị nên mở nắp nồi canh sườn, chọn vài loại gia vị phổ biến trên kệ, muối giấm gì đó, không biết thì không thêm.
Cậu rất nhanh nhận ra có gì đó không đúng. Rau nấu rất nhanh chín nhưng canh xương sườn thì cần hầm rất lâu, không nên bỏ rau vào sớm. Sau khi vớt lên thì bỏ vào đĩa, Hách Điềm chắp tay với đám rau bị nấu nhuyễn trước mặt, mặc niệm nói xin lỗi. Cậu cố hết sức bày biện đẹp mắt, sau đó lại lấy ra một ít rau, đến khi sườn được nấu tỏa hương thơm, cảm thấy gần được thì cho vào nấu lần nữa.
Hách Điềm không thể ăn đồ ăn của con người, dù có vào cơ thể thì cũng là tạp chất, canh xương nấm hương đựng trong chén, cậu nhíu mày quan sát hồi lâu. Tuy là hầm đã lâu nhưng cậu không tin rằng với trình độ này con người có thể ăn được hay không, đến lúc múc ra bày biện, Hách Điềm nhìn gần nhìn xa, cảm thấy cũng không tệ lắm, ít nhất là màu sắc cũng tươi tắn.
Cậu đứng thẳng dậy, đột nhiên nhớ rau của mình, ai ăn cũng khen ngon vì cậu đã tưới “nước dâu”. Bởi vậy Hách Điềm đơn giản thô bạo suy luận rằng nước dâu của cậu có thể cải thiện hương vị.
Nhưng bây giờ cậu khóc không được… Dễ khóc không có nghĩa là muốn khóc thì khóc.
Như vậy cũng chỉ có thể…
Hách Điềm chớp mắt, phồng má, cầm cái chén nhỏ trên bàn, phun ra một ít nước dâu. Nước bọt của cậu còn có nồng độ cao hơn nước mắt, vì có nhiều linh khí nên cậu không dám phun nhiều, đổ vào trong canh hơn nửa, còn lại một ít trộn với nước rưới lên rau luộc.
Thở một hơi, cậu xới một chén cơm để trên khay gỗ đẹp đẽ cùng với mấy món kia, bưng ra ngoài.
Căn biệt thự này thật sự rất lớn, cậu đã đi rất nhiều bước từ phòng bếp đến phòng ăn rồi, mãi cho đến khi thấy Lục tiên sinh yên tĩnh ngồi ở cuối bàn dài. Lục tiên sinh hình như phát hiện cậu, ánh mắt rơi xuống cái khay trên bàn.
Khay gỗ chạm bàn tạo nên âm thanh lanh lảnh, Lục Trì Dự nhìn một canh một mặn với cơm trước mặt, im lặng hồi lâu.
Hách Điềm đứng bên cạnh cực kỳ lo lắng. Mãi mới thấy Lục tiên sinh cầm đôi đũa lên, đôi mắt trông mong nhìn chiếc đũa gắp đồ ăn vào miệng Lục tiên sinh, không kiềm được nín thở chờ đợi.
Khi ăn Lục Trì Dự không hề ôm hy vọng, dù Hách Điềm tự cảm thấy đồ ăn cũng ngon, nhưng Lục Trì Dự từng nếm qua bao nhiêu loại thì quá mức cẩu thả.
Đồ ăn trong miệng hiển nhiên đã quá chín, vị rất kinh khủng, Lục Trì Dự đang định nhíu mày, chợt một vị ngọt thanh tràn ngập giữa răng môi, chạy thẳng xuống phổi, cả người như được rửa sạch.
Nói như vậy có hơi khoa trương, nhưng Lục Trì Dự cảm thấy rất thoải mái, anh lại ăn hai miếng, tin chắc rằng không phải ảo giác, cầm thìa uống canh thì cảm giác lại càng rõ ràng.
Hách Điềm thấy Lục tiên sinh ăn liên tiếp mấy miếng sườn, ánh mắt phát sáng, tiền lương gấp ba có hy vọng rồi.
Bất giác đã ăn xong, Lục Trì Dự mới ăn cơm, sau đó cau mày dừng đũa, cơm vẫn là cơm bình thường, vị thậm chí rất dở, rõ ràng là đổ nước không đúng.
Anh thong thả dùng khăn lau miệng, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hách Điềm.
“Không tồi, cơm nước về sau cậu phụ trách đi.”
Thấy Hách Điềm vẫn còn nhìn mình, đôi mắt nhỏ tràn đầy hy vọng, Lục Trì Dự lại bổ sung: “Tiền lương gấp ba.”
Quả nhiên sau đó trên mặt cậu là vui vẻ không hề che giấu, cười khoe cả hàm răng trắng.
Kiêm chức đầu bếp, Hách Điềm vì để Lục tiên sinh vừa lòng hơn mà mỗi ngày rảnh rỗi đều xin đầu bếp dạy nấu ăn. Lục Trì Dự cũng không sa thải bà, vừa có tiền vừa có người làm thay công việc, dì đầu bếp cũng vui vẻ, dạy không chút giấu giếm.
Hách Điềm cảm thấy Lục tiên sinh là người tốt cho cậu công việc, vì vậy cậu học cũng rất chăm chỉ. Hai ngày sau, không cần nước dâu cũng có thể làm ra vài món ngon, nhưng cậu cũng không ngừng rưới thêm. Theo cậu quan sát thì tình trạng Lục tiên sinh hai tuần này có vẻ rất tốt, buổi tối mát xa chân phản ứng cũng rõ ràng hơn trước.
Cậu nghĩ hồi lâu, nói không chừng Lục tiên sinh sẽ đứng lên lần nữa.
Lục Trì Dự cũng có cảm giác này, trước giá sách, anh im lặng hồi lâu, tay chạm vào đầu gối. Sau khi xuất viện thì đau đớn không rõ ràng lắm, nhưng gần đây anh thường xuyên cảm thấy chỗ đó hơi đau, bác sĩ gia đình kiểm tra vẻ mặt kì lạ nói với anh, nơi gần xương đùi bị vỡ vụn lại có tế bào bắt đầu phát triển.
Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt khó lường.
Hôm nay trợ lý Khương lại đến, mặt không cảm xúc gật đầu với Hách Điềm rồi lập tức lên lầu. Cậu đoán chắc là lên thư phòng nói những cơ mật thương nghiệp mà cậu nghe không hiểu, cậu không thèm để ý, tiếp tục quay về mày mò với lò nướng. Gần đây cậu mới phát hiện Lục tiên sinh rất thích ăn đồ ngọt liền học dì đầu bếp làm món tráng miệng.
Cậu đã ngày càng quen với việc xuống tay với đồng loại thực vật, xử lý các loại trái cây làm đồ ngọt cũng rất thuận lợi, trừ tráng miệng vị dâu… Khi không có ai Hách Điềm thỉnh thoảng sẽ chấp tay, van cầu trời xanh tha thứ cho quả dâu không ngoan là cậu.
Thư phòng lầu hai.
“Lục tổng, bọn họ đã bắt đầu thu mua cổ phần của công ty con, với cả có vài người ở hội đồng quản trị gieo lời vu khống với ngài.”
Lục Trì Dự đang cầm bút máy, nghe vậy vặn bút hai lần: “Tôi biết rồi.”
Thấy Khương Nguyên vẫn còn muốn khuyên, anh bỏ bút xuống: “Không cần quan tâm, tiếp tục theo dõi, nếu họ làm khó cậu…” Lục Trì Dự vươn tay lấy chồng giấy từ bên cạnh, đưa cho anh ta.
Khương Nguyên cầm lấy thì cúi đầu xem sơ qua, mí mắt dưới lớp kính kịch liệt nháy.
“Đây là…!” Đây rõ ràng là thỏa thuận chuyển đổi cổ phần, đối tượng chuyển nhượng là hắn, cổ phần ở đây đủ để hắn có một vị trí nhỏ trong hội đồng quản trị.
Trời mới biết cổ phần Lục thị làm bao nhiêu người chạy theo như vịt, đây là của cải mà người bình thường cả đời đều không nghĩ đến.
Lục Trì Dự không để ý tới vẻ kinh ngạc của hắn, xoay xe lăn về cửa sổ. Ngoài cửa sổ là trời xanh biển xanh, tiếng sóng và mùi biển theo gió mà đi vào.
“Cậu theo tôi năm năm, đây là cậu xứng đáng. Còn Lục thị, cậu cũng nên hiểu được thái độ của tôi.”
Khương Nguyên gục đầu, tạm thời đè xuống sự khiếp sợ, đúng rồi, Lục tổng không quan tâm tập đoàn Lục thị gì đó, thứ mà những người đó muốn, đối với anh cũng chỉ là có cũng được không có cũng được mà thôi, là tự Khương Nguyên lo lắng.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Khương Nguyên lại xin ý kiến một số việc liền định rời đi, không ngờ Lục Trì Dự vậy mà giữ hắn lại ăn cơm.
Trước giờ chuyện này ít thấy, tuy rằng Khương Nguyên gần như là trợ lý toàn năng việc gì cũng giải quyết thay anh, nhưng hai người công tư phân minh, rất ít khi cùng ăn cơm nói chuyện phiếm. Chủ yếu là do tính cách Khương Nguyên nghiêm túc thậm chí có hơi cứng ngắc, ngay cả trên bàn ăn cũng chỉ toàn những chủ đề công việc nhàm chán. Lục Trì Dự tuy nghiêm túc, nhưng cũng không có nghĩa anh là người tham công tiếc việc.
Trong phòng ăn, Khương Nguyên ngồi cạnh Lục Trì Dự, tháo kính xuống lau rồi lại đeo lên, thấy Hách Điềm bưng bốn món một canh đặt lên bàn, lông mày nhíu chặt, cũng quá sơ sài rồi.
Khương Nguyên đương nhiên còn nhớ Hách Điềm, thanh niên xinh đẹp không rõ lai lịch. Lúc đầu Lục Trì Dự đột nhiên để cậu ta làm người chăm sóc, Khương Nguyên còn lén lút suy đoán liệu có phải Lục tổng vừa ý người ta hay không, dù sao dáng vẻ kia rất khó không làm người ta hiểu lầm, nhưng sau đó Lục tổng lại yêu cầu hắn ta điều tra làm Khương Nguyên nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Lục Trì Dự không tin tưởng thanh niên xinh đẹp này.
Bây giờ Hách Điềm kiêm luôn cả việc bưng đồ ăn lên bàn, Khương Nguyên không ngờ rằng đồ ăn cũng là cậu làm, thấy Lục Trì Dự đã bắt đầu động đĩa, cũng làm theo gắp một miếng sườn chua ngọt.
Lục Trì Dự mời Khương Nguyên cùng ăn đồ Hách Điềm nấu cũng không phải là ý nghĩ nông nổi, anh muốn kiểm tra một chút, ngoại trừ mình thì người khác ăn có tác dụng tương tự hay không, để chứng minh rằng đó không phải là ảo giác.
Anh tỉnh bơ quan sát Khương Nguyên, sau khi ăn sườn, anh bắt gặp sự thay đổi trên gương mặt của hắn, tiếp đó không chút do dự gắp thêm.
Một đĩa sườn chua ngọt trong nháy mắt không còn, Lục Trì Dự nhìn ba món một canh còn lại, tay gắp nhanh hơn.
Giữa lúc ăn, Lục Trì Dự thoáng thấy Hách Điềm đứng một bên vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.
Hách Điềm quả thật rất tò mò, nhìn bọn họ ăn trông rất thỏa mãn, đồ ăn ngon như vậy sao?
“Cậu ăn chưa?”
Lục Trì Dự đột nhiên hỏi Hách Điềm.
“Chưa ăn.” Hách Điềm không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ trả lời, trước giờ cậu chưa từng ăn, đương nhiên là lần này cũng vậy.
“Lấy thêm đôi đũa đi.”
Bản edit chỉ được đăng ở truyenwiki1.com Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.