XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI - Chương 8
***
(*) ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đóa hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai
Tống Nhất Nguyên xoa xoa tay.
Lại xoa xoa tay.
Nghĩ thầm, tốt thôi.
Tống Nhất Nguyên ngửi được mùi “đồng loại” trên người Giang Khắc, mùi của người cùng có lòng thiên vị, càng tốt, đỡ phải mất sức. Anh ta nhanh chóng nói.
“Trường học cảm thấy chuyện này không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, chỉ cần bạn học Giang Tề Ngật nghiêm túc nhận sai, viết một bản kiểm điểm là được rồi.” Tống Nhất Nguyên cân nhắc nói.
Giang Khắc nhướn mày: “Không đủ.”
Giang Tề Ngật: “…” Mẹ nó, vì đại nghĩa quên tình thân! Đây rõ ràng là đang muốn bỏ rơi cậu ta mà!
Tống Nhất Nguyên: “…” Mẹ nó, bạo gan xin hỏi vị phụ huynh này, anh cũng là người của căn cứ có đúng không?!
“Giang tiên sinh nói rất đúng,” Tống Nhất Nguyên ổn định lại nội tâm dậy sóng, gật đầu phụ họa nói, “Trêu chọc bạn học nữ là vấn đề về đạo đức. Chi bằng thế này, ngoại trừ kiểm điểm, chúng ta ghi lỗi của em ấy lại. Giang tiên sinh cảm thấy thế nào?”
“Ừm.”
Giang Khắc nhàn nhạt đáp, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn sang Mặc Khuynh đang ngồi một bên thờ ơ quan sát bọn họ.
Hai người dùng dăm ba câu đã cho sự việc này một kết luận, hơn nữa là cùng lập trường đồng ý xử phạt Giang Tề Ngật. Nhưng đương sự Mặc Khuynh này từ đầu đến cuối thờ ơ quan sát, đến cả mí mắt cũng không động lấy một cái.
“Ding doong.”
Điện thoại của Mặc Khuynh đặt trên bàn chợt có tin nhắn nhảy ra.
[Hoắc Tư]: Nghe nói cô ở trường thấy việc nghĩa hăng hái làm, muốn được thưởng cái gì?
Giang Khắc quét mắt qua, dừng lại.
Mặc Khuynh cầm điện thoại lên.
“Theo tôi ra ngoài đi.” Mắt thấy Mặc Khuynh muốn nhắn trả lời, Giang Khắc lên tiếng, giọng nói lãnh đạm.
“Ồ.”
Liếc hắn một cái, Mặc Khuynh nhận ra là hắn đang nói với mình, đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, thả điện thoại vào túi quần.
Giang Khắc vừa ra đến cửa, Bành Trung đã ngay lập tức đuổi theo, thế nhưng chỉ mới kịp nhấc chân, đã thấy Giang Khắc quét mắt qua một cái. Bành Trung ngầm hiểu ý, cúi đầu, khiến cho bản thân như một gốc cây cắm rễ tại chỗ im lặng bất động.
Đang trong thời gian lên lớp nên ngoài hành lang không có bóng người qua lại.
Giang Khắc đứng lại, xoay người đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Mặc Khuynh: “Có bị thương không?”
Tay trái đút trong túi quần, Mặc Khuynh đứng thẳng lưng, giống như có núi cao chống ở sau lưng chẳng phải sợ đao to búa lớn.
Cô lười biếng đáp: “Không.”
Giang Khắc tiếp tục hỏi: “Ngày đầu tiên đi học có chỗ nào không thích ứng được không?”
“Không.”
“Chăm chỉ học hành.” Giang Khắc gật đầu, chợt nhớ đến dáng vẻ phong tình khi nhảy qua ban công và châm thuốc của cô, lại dặn dò, “Không được hút thuốc.”
“Ồ.”
Mặc Khuynh hơi híp mắt, có một tia sáng rất mỏng xẹt qua.
Giang Khắc này đối xử với cô hơi kỳ lạ.
Nếu người kia sống đến bây giờ thì cũng hơn trăm tuổi rồi, không thể nào trẻ như thế này. Hơn nữa, chỉ cần người đó còn sống, thì chắc chắn lúc cô vừa thức tỉnh sẽ lập tức xuất hiện…
Nếu là chuyển thế…
Có khả năng sao?
Im lặng hồi lâu, Giang Khắc nghĩ thầm bản thân không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây, nhưng vừa mở miệng lại nói: “Hôm nay làm rất tốt, đáng được khen thưởng. Muốn cái gì có thể nói với tôi.”
“Khách sáo rồi.” Mặc Khuynh bình thản nhận lấy, “Để đó đã.”
“… Được,” Giang Khắc nói, “Lưu lại số của tôi đi, sau này có việc gì thì gọi.”
*
Bành Trung cho xe chờ sẵn dưới tầng.
Hành động thiên vị trắng trợn đã khiến Giang Tề Ngật bi thương tột độ, trái tim nhỏ bé yếu đuối đã bị hiện thực của xã hội hạ xuống một cú giáng nặng nề. Cậu ta mang theo khuôn mặt sưng vù buồn rầu suy sụp đi đến phòng y tế.
Trong văn phòng không còn lại ai..
Nhân lúc không có ai, Tống Nhất Nguyên lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tư.
“Anh có biết cậu của Mặc Khuynh tên là Giang Khắc không?” Tống Nhất Nguyên thấp giọng hỏi, “Anh ta là người của căn cứ chúng ta à?”
Hoăc Tư: “Không phải.”
Ơ?
Tống Nhất Nguyên thuật lại một lượt chuyện vừa xảy ra, sau đó hỏi: “Anh ta không phải người của căn cứ thì sao lại thiên vị Mặc Khuynh như thế? Không thể hiểu nổi.”
“Không biết.” Hoắc Tư nói, “Giang Khắc này lai lịch không rõ, cậu cố gắng tránh xa thì hơn.”
“Lai lịch không rõ?”
“Nghe đồn anh ta là người của Giang gia ở Đế thành. Hiện tại quản lý chi nhánh của EMO tại Đông Thạch.” Tông giọng của Hoắc Tư đều đều, nói, “Trong lúc chúng tôi tìm gia đình để sắp xếp cho Mặc Khuynh vào đã từng điều tra về Mặc gia và Giang gia, tư liệu về Giang Khắc trong hai mươi năm trước đều rất mơ hồ.”
“… Ồ, còn trẻ như thế mà đã leo lên đến chức đó rồi, giỏi quá nhỉ.”
Tống Nhất Nguyên gãi gãi đầu.
Nghĩ ngợi một lúc, Tống Nhất Nguyên nghi ngờ hỏi: “Vậy anh ta thiên vị Mặc Khuynh có vấn đề gì không?”
“Có.” Hoắc Tư khẳng định, rất nhanh đưa ra một phán đoán, “Có thể là trúng tà rồi.”
Tống Nhất Nguyên: “…”
Như vậy à.
Thế thì không sao rồi.
Cúp điện thoại, Tống Nhất Nguyên đi ra cửa, phát hiện Giang Khắc đã đi rồi, Mặc Khuynh đang thong thả bước tới.
“Có bị Giang Khắc mắng không?” Tống Nhất Nguyên quan sát khuôn mặt bình thản của cô.
“Không.”
Thế thì tốt rồi.
Tống Nhất Nguyên thở nhẹ một hơi.
“Vào đây, nói với em một chuyện.” Tống Nhất Nguyên ngoắc ngoắc tay.
Mặc Khuynh nhấc mắt, vẫn đi vào văn phòng, dáng vẻ ung dung tự tại giống như đang đi lại trong chính nhà mình.
Tống Nhất Nguyên vuốt vuốt cằm.
Quay về bàn, Tống Nhất Nguyên nhìn Mặc Khuynh đang cất sách vào cặp, giọng điệu thành khẩn hỏi: “Em có biết học sinh nữ cùng chuyển trường tên Ôn Nghênh Tuyết không?”
“Thầy từng nói.”
“Đúng đó, học bá thành tích xuất sắc, sang năm chắc chắn sẽ cùng với em trai em Mặc Tùy An thi vào trường số một của thành phố.” Tống Nhất Nguyên gật đầu, lại ghé cái đầu gần hơn, dùng giọng điệu đầy nhiệt huyết nói, “Em biết không? Hôm nay em ấy cứu một học sinh thình lình bị phát bệnh, được trường học đặc biệt khen ngợi. Cùng là học sinh chuyển trường, có phải chúng ta cũng nên tranh đua một chút? Coi như mang vinh dự về cho căn cứ?!”
Kéo khóa cặp xong xuôi, Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: “Tôi cũng thấy việc nghĩa hăng hái làm, không kém.”
Hớ!
Nói cho cô vui mà cô cũng tin là thật à!
Khen một câu “thấy việc nghĩa hăng hái làm” là vì muốn cô “cố gắng làm người”, đề phòng cô “lầm đường lạc lối”! Chúng ta có thể ngầm hiểu rồi tự mình biết mình với nhau được không?!
“Em đánh người đó! Ai quan tâm mục đích em đánh người là gì chứ, chỉ biết là em đánh người rồi!” Tống Nhất Nguyên dùng giọng điệu dịu dàng nhất chân thành nhất.
“Vậy thầy viết một cái giấy khen là được.”
“Nằm mơ đi!” Tống Nhất Nguyên cảm thấy đầu óc cô khó mà khai thông, “Nếu không nhờ ông cậu kia của em cố tình thiên vị bao che cho em thì hai chúng ta đã phải cùng nhau gánh họa rồi!”
“A,” Mặc Khuynh khoác cặp lên, hiếm khi có hứng thú hỏi lại, “Thầy cũng thấy người đó cố tình thiên vị?”
“Đâu chỉ là cố tình thiên vị, rõ ràng là chỉ chưa coi luôn em là con gái mà bao che thôi…” Tống Nhất Nguyên chợt khựng lại, đè giọng hỏi, “Có phải em nắm được nhược điểm nào của anh ta không?”
Mặc Khuynh không đáp, bước chân hướng về phía cửa, ra đến cửa, cô dừng lại, quay đầu nhắc: “Nhớ viết giấy khen.”
“…”
Có cái rắm!
*
“Hành động vĩ đại” của hai học sinh chuyển trường ngày đầu tiên khai giảng chỉ trong một buổi sáng đã lan ra toàn trường.
Đặc biệt là bạn học lớp bảy khối mười hai.
– – Dẫu sao họ cũng đã được tận mắt chứng kiến trùm mới của trường đạp trùm tiền nhiệm dưới chân.
Đều là học sinh chuyển trường, nhưng bất kể là thành tích hay thanh danh thì Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Khuynh đều ở hai thái cực hoàn toàn đối nghịch. Thật là khiến người ta thổn thức.
Lúc Mặc Khuynh quay lại lớp học, tiết thư tư vẫn còn chưa kết thúc, cô hô một tiếng “báo cáo”, thu về một rổ ánh mắt hoặc là sùng bái hoặc là đánh giá hoặc là sợ hãi của các bạn trong lớp.
Chẳng qua là, một ngày kết thúc rồi mà vẫn không có ai dám đến bắt chuyện với Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh ngồi ở hàng cuối lớp, đọc sách hết một ngày. Bạn học đi qua đi lại, sau khi lướt thấy tên sách cô đang đọc, lét lút đặt cho cô một cái biệt danh “Bức vương”.
Ngoài ra.
Giang Tề Ngật bị học sinh chuyển trường tẩn cho một trận, không những bị cướp mất danh hiệu “trùm trường”, còn ẫm ĩ đến mức cả trường đều biết, cậu ta chỉ cần ló mặt ra là lại bị cười nhạo không thôi.
Đúng là không thể tha thứ.
Giờ giải lao, cậu ta bị chặn lại hỏi thăm, thẹn quá hóa giận mà tức tối nói: “Ai sợ nó? Bảo nó chờ đó, tan học ông đây sẽ chặn nó lại! Đến lúc đó đừng có trách ông đánh cho ba mẹ cũng không nhận ra!”
Lời này lập tức lại truyền đi với tốc độ ánh sáng, trong tiết học cuối cùng thành công truyền đến tai Mặc Khuynh.
Chặn đường cô?
Mặc Khuynh đặt bàn tay ở sau gáy, chậm rãi vặn cái cổ.
*
Tan học.
Tầng ba, Giang Tề Ngật từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, bước đến khu rửa tay chung.
Thế nhưng, cậu ta vừa bước được một bước, đã cảm nhận được một hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên đến sống lưng.
Cậu ta rùng mình một cái thật mạnh, sau đó ngước mắt nhìn tới, quả nhiên thấy được Mặc Khuynh tựa lưng vào tường, biểu cảm lười nhác đang nhìn về phía này.
Giọng nói lành lạnh vang lên: “Nghe nói cậu muốn chặn đường tôi?”
Giang Tề Ngật: “…”
Không phải, không có, đừng có tới đây á á á!