XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI - Chương 29
***
“Đừng nghĩ kêu cứu, chỉ muốn hỏi ông một chuyện này thôi.”
Ông chủ cũng là một kẻ thức thời, Mặc Khuynh đã nói như vậy, ông ta cũng rất nhanh ngậm miệng, nhưng vẫn ném ánh mắt ai oán đến, giống như muốn lên án “Có chuyện gì không thể đàng hoàng ngồi nói chuyện với nhau chứ, làm gì cứ như đến tìm kẻ thù cũ không bằng”.
“Có chuyện gì, nữ hiệp cứ việc hỏi.” Giọng nói thành khẩn còn mang theo lấy lòng, “Chỉ là cái dây thừng này…”
“Ông nói cái này?”
Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn tay mình, ngón tay thoáng thả lỏng, dây thừng trong lòng bàn tay lập tức tuột ra, ông chủ trong chớp mắt cảm giác được cả người rơi xuống, sợ đến mức gào khóc thê thảm.
Khi khoảng cách giữa mặt đất và ông ta chỉ còn lại một mét, Mặc Khuynh nắm lấy dây thừng, giữ lại ông chủ đang rơi xuống cực nhanh.
“Cần thả nữa không?” Mặc Khuynh nhướng mày hỏi.
Ông chủ còn chưa ổn định lại tinh thần, suýt thì tè cả ra quần, ông ta vội nói: “Không thả, không thả.”
“Vậy thì không thả.”
Mặc Khuynh lại thong thả kéo dây thừng, ông chủ mở trừng hai mắt nhìn chân mình cách mặt đất ngày càng xa, ông ta có cảm giác chứng sợ độ cao của mình sắp nghiêm trọng hơn, có thể khiến ông ta ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Bên kia, Giang Khắc thu hết vào mắt, cũng chỉ có hơi bất ngờ vào lúc đầu, sau đó ung dung đi đến cạnh bàn trà, thong thả cầm chén trà lên.
“Ông chủ Giang…” Ông chủ dùng giọng nói đáng thương cầu cứu.
Giang Khắc cầm chén trà hơi đưa lên hướng phía ông ta, nói: “Cám ơn vì trà nhé.”
Ông chủ: “…”
Ông ta chỉ đành từ bỏ hy vọng, sợ hãi run rẩy hỏi Mặc Khuynh: “Rốt cuộc là nữ hiệp muốn hỏi chuyện gì ạ?”
“Phấn Tụ nguyên của ông lấy từ đâu?” Mặc Khuynh hỏi.
“Tôi thật sự không biết.”
“Thế sao?”
Mặc Khuynh biếng nhác hỏi lại, một ngón tay nắm dây thừng hơi thả ra.
“Á — Tôi nói! Tôi nói!” Ông chủ vội la lên.
“Ồ?”
Mặc Khuynh giương mắt, trong mắt như có ý cười, nhưng đôi con ngươi đen láy trong vắt lại chỉ có lãnh đạm vô cảm.
Cô và ông chủ đối diện, ánh mắt cáo già xảo quyệt của ông ta cứ thế bị cô bắt rồi. Cô khẽ mỉm cười, thả tay, trước khi ông chủ rơi xuống đất, tay bắt lại dây thừng.
Cứ thế lặp đi lặp lại đến lần thứ ba, ông chủ đã sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, các cơ trên mặt đều đang run rẩy.
“Tôi nói! Tôi nói hết!”
Lần này, túi mật của ông chủ cũng sắp vỡ mất, nào dám nghĩ đến giở trò mưu mẹo hay bịa chuyện dối trá gì, chân tay ông ta nhũn như bùn, giọng nói khàn đặc vì la hét gào lên, cả người không còn chút tinh thần nào.
Mặc Khuynh hai chân bắt chéo, thong dong nhàn tản ngồi tựa lưng vào ghế: “Nói.”
“Người đó chủ động tìm đến đây bán Phấn Tụ nguyên cho tôi, hơn nữa cũng không chỉ tìm một mình tôi!” Ông chủ vội vã khai, “Những chuyện khác tôi thật sự không biết!”
“Chi tiết hơn.”
Ông chủ liếm liếm cái môi khô ráp, sắp xếp từ ngữ: “Là một cô bé có vẻ vẫn ở tuổi đi học, ít nhất là chưa quá hai mươi. Mỗi tuần đến một lần, không có thời gian cố định, nhưng đều là buổi tối. Mỗi lần đến đều bọc kín mít, mũ, kính râm, khẩu trang, nói chung là không lộ một chỗ nào.”
“Tiếp tục.”
“Người đó hẳn là làm việc cho người chế tạo ra thuốc. Nhưng dường như cũng hiểu rất rõ thị trường ngầm, biết có thể thông qua “trung gian” để bán thuốc cho những con buôn nhỏ, như vậy cũng an toàn hơn. Theo như tôi biết, trung gian trên thị trường có một nửa là được tìm đến rồi.”
“…”
Mặc Khuynh không cho ý kiến.
“Mục đích của người đó hẳn không phải muốn kiếm tiền. Vì giá bán cho chúng tôi rất thấp, giá trên thị trường hiện tại của Phấn Tụ nguyên đều là sau khi đạt được hiệu quả thực tế mới bị đẩy lên.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh khẽ gật đầu.
Ông chủ quan sát phản ứng của cô, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán lăn xuống, sau khi xác định là Mặc Khuynh không hài lòng, ông ta nghiến răng, chỉ có thể tiếp tục khai.
“Không biết nữ hiệp có từng nghe tới cái tên Hội Trường sinh?” Ông ta thử thăm dò.
Mặc Khuynh nói: “Có nghe sơ.”
Ông ta tự hiểu trong lòng, lập tức nói: “Đây là một tổ chức dân gian, nghe đâu là theo đuổi “trường sinh”. Sau khi Phấn Tụ nguyên được đưa ra thị trường, Hội Trường sinh này bắt đầu thu mua số lượng lớn, hơn nữa cũng đã tìm được tung tích của người chế tạo ra nó… Tôi thật sự chỉ biết từng này thôi.”
Nhìn chằm chằm ông ta ba giây, Mặc Khuynh khẽ cong môi, rốt cuộc cho dây thừng chậm rãi hạ xuống.
Một khắc khi chân chạm đất, trái tim ông chủ mới rốt cuộc tìm được về vị trí cũ, nhưng mà rất nhanh, hai chân ông ta mềm nhũn, không còn tí sức lực nào ngã ngồi trên đất, toàn thân lạnh toát — rõ ràng là bị dọa sợ chết khiếp rồi.
“Cám ơn nhé.” Mặc Khuynh phủi phủi tay, bước qua ông chủ, cuối cùng còn ném lại một câu: “Chúc làm ăn phát đạt.”
Ông chủ: QAQ Cám ơn.
Lúc này, Giang Khắc dửng dưng ngồi một bên quan sát cũng đã hài lòng mãn nguyện đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
Ông chủ lắp ba lắp bắp gọi với theo: “Ông chủ Giang, vị nữ hiệp này rốt cuộc là…”
Giang Khắc hơi rũ mắt, ánh mắt lành lạnh quét qua ông ta.
Lời của ông chủ lập tức dừng lại.
“Tôi chỉ ngồi chơi một chút, không có nữ hiệp nào cả.” Giang Khắc nhàn nhạt nói.
“… Vâng.”
Ông chủ co rúm lại, vội vàng đáp lời.
*
Mặc Khuynh đi trước, Giang Khắc theo sau, hai người trước sau ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
Nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, chiếu lên khối kiến trúc cổ kính này, ông chủ cửa hàng nào đó bê bát ra cửa ngồi ăn, trên đường có mấy đứa trẻ con nô đùa chạy qua, người bán xiên hồ lô nọ khiêng kẹo đi qua, cái bóng dưới chân mỗi người bị kéo dài, dài thật dài.
“Tôi đi thăm thêm mấy nhà nữa, anh thì sao?” Mặc Khuynh hỏi Giang Khắc.
Giang Khắc không biết cô làm cách nào có thể nói một chữ “thăm” nghe đến là quang minh chính đại như thế, dừng mấy giây rồi tiếp lời: “Quay về bán thuốc.”
“Được.” Mặc Khuynh phẩy tay, “Nói thím Trần không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi.”
Hai người tách ra tại đây.
Chờ Mặc Khuynh về đến Giang gia đã là chín giờ, Bành Trung và Bành Nhân không có đây, bầu không khí trong biệt thự cũng trở nên vắng vẻ yên tĩnh hơn nhiều. Thím Trần ở trong phòng khách cắm hoa, thấy Mặc Khuynh thì nhanh chóng đứng lên, hỏi cô có muốn ăn khuya không.
Mặc Khuynh nói không cần, sau đó hỏi: “Giang Khắc đâu?”
“Giờ này Giang tiên sinh hẳn là đang ở trong thư phòng đọc sách.” Thím Trần nói, “Giang tiên sinh dặn dò tôi chuẩn bị đồ ăn khuya, hay là tiểu thư mang lên rồi hai người cùng ăn nhé?”
Mặc Khuynh nghĩ một chút: “Được.”
Thím Trần nấu canh gà, giữ ấm trong một cái nồi bằng sứ. Đặt vào tay Mặc Khuynh xong, còn dặn dò nhất định phải uống khi còn nóng, có gì đặc biệt cần chú ý lần sau có thể nói với bà ấy.
Mặc Khuynh đáp lại, sau đó bưng canh gà đi lên tầng, gõ cửa thư phòng.
Bên trong truyền đến tiếng Giang Khắc: “Vào đi.”
Mặc Khuynh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Khắc ngồi trước bàn đọc sách.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, nhưng hắn hiện tại ở trước mặt cô lại như thay đổi thành một người khác, bóng dáng của vị “Ông chủ Giang” cô gặp được vào buổi chiều đã mất tăm mất tích, mà hắn hiện tại vẫn như dáng vẻ của mọi ngày, đeo lên người một loại xa cách chớ lại gần, cảm giác khoảng cách cũng từ đây sinh ra.
“Phía anh có tiến triến gì không?” Mặc Khuynh đi tới, thuận miệng hỏi.
Giang Khắc bày ra khuôn mặt nghiêm túc, hỏi lại: “Cô nói gì?”
Định giả ngu không biết chuyện chiều nay đây mà.
Mặc Khuynh thong thả bước đến đối diện, ngón tay trắng nõn tinh tế đặt trên trang sách mở ra. Cô chậm rãi cúi người, sợi tóc trượt khỏi bả vai rơi về phía trước.
Một tay cô nâng khay canh gà, cúi người nhìn Giang Khắc, ánh mắt xẹt qua tia hung ác: “Đoán xem canh gà này úp lên đầu anh có giúp anh tỉnh táo lên không nhé?”
Trên người cô phát ra mùi thuốc thoang thoảng, rất mỏng, nhưng thấm vào đến tận ruột gan.
Giang Khắc giương mắt, ánh mắt di chuyển trên dưới một lượt, từ xương quai xanh, cái cổ thon dài, cánh môi mỏng đến khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt cô. Gió mát thoang thoảng, mấy sợi tóc của cô không ngừng bị cuốn lên, rơi lung tung, có sợi chạm đến cả má hắn, ngưa ngứa.
Rất lâu sau, Giang Khắc bình tĩnh hỏi: “Thi tháng thế nào?”
“…”